Bạn đang đọc Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối: Chương 99: Chương 89 (2)
Edit: Panh Hoang
“Rượu cống phẩm này dường như ngấm rất chậm, hẳn là đến từ Tây Vực!” Quỷ y sau khi uống liên tục tán thưởng.
“Quả nhiên là rượu ngon, lại đến uống một ly” Hai mắt của Thượng Quan Ngâm đã mơ mơ màng màng.
Nghe vậy, lúc này Tuyết Nhan mới nhớ ra thân thể này không uống được rượu, nhưng rượu tính rất mạnh, nàng không chịu nổi, trong nháy mắt trọng tâm không ổn định, thân thể nghiêng về phía sau, sắp ngã ngồi trên đất, bỗng ngửi thấy một mùi thơm nồng nàn.
Nàng đã nằm nghiêng ở trong ngực Thượng Quan Ngâm, cảm thấy thân thể hắn khẽ run, Tuyết Nhan hơi hơi ngửa đầu, khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt mơ màng, hết sức chọc người.
Bên tại chợt truyền đến tiếng của Quỷ y: “Ngâm tiểu tử, đưa nàng trở về phòng đi!”
Bên trong thư phòng, ánh lửa mờ ảo. Không khí lạnh như băng tỏa ra trong phòng, trên vách bình phong vẽ hình một con Thần Long ngũ trảo, thời điểm nhìn qua có chút dữ tợn, Duẫn Tuyết Nhi đứng trong phòng, nàng ta cũng không có mang mạng che mặt, giữa lông mày không khỏi lộ ra một chút lo lắng, vẻ mặt kính sợ nhìn nam tử ngồi phía trước.
Nam nhân kia tuổi chừng bốn mươi, khuôn mặt như ngọc, khuôn mặt có vài phần tương tự Duẫn Ngọc, ánh mắt lóe ra chút ảm đạm cũng tàn ác, làm khuôn mặt hắn lúc này thoạt nhìn có vài phần âm tàn, nhưng không có tổn hại gì đến phong độ cơ trí của hắn, người này chính là được giang hồ danh xưng là Chư Cát Duẫn Bình.
Ánh mắt Duẫn Bình đảo qua Duẫn Tuyết Nhi, giọng nghe không ra vui giận: ” Thủy Long chi ngọc vậy mà lại không có tới tay, ngươi tra được… Đến tột cùng là ai đánh cắp không?”
“Tuyết Nhi vô năng, không tra được” Nàng ta gục đầu xuống, một mực cung kính đáp lời.
“Thôi! Còn nữa, chuyện ám sát Lâm Tuyết Nhan ra sao rồi?”
“Này… Đến nay thích khách còn chưa có thương tổn được tí tẹo nào của nàng.”
“Hừ! Xem ra đệ nhất sát thủ Thanh Long minh. Quả thật là hư danh!” Duẫn Bình vung tay lên, hồ sơ trên bàn vô ý bị quét rơi xuống dưới bàn ” Tại sao Tuyết Nhi không tự mình ra tay?”
Duẫn Tuyết Nhi từ từ đi tới bên cạnh Duẫn Bình, thật cẩn thận nhặt hồ sơ ở trên mặt đất lên, chậm rãi nói:
“Hiện giờ thân phận của ta đã là Thái Tử Phi, coi như ta muốn giết người cũng tuyệt không thể làm quang minh chính đại, tuy ta che mặt, nhưng Tuyết Nhi nhất định phải giao lưu cùng các quý tộc, không rảnh để phân thân, nơi này là kinh thành, không phải Thần Long cung, chúng ta bây giờ còn cần nhận được ủng hộ của Thái tử, mới có thể mở rộng thế lực ở kinh thành. Dù sao giết người phóng hỏa, không phải thực hiện trong một chốc.”
Duẫn Bình nhíu mày nói : “Đúng vậy, ngươi rất thông minh, chuyện trong kinh ta quyết định giao lại cho ngươi lo liệu.”
Duẫn Tuyết Nhi cúi đầu nói : “Phụ thân yên tâm, Tuyết Nhi chắc chắn không để cho phụ thân thất vọng, nhưng Thần Long cung nơi đó rốt cuộc ra sao? Ta nghe nói Duẫn Ngọc ca ca hiện tại đứng ở bên phe mẫu thân.”
Doãn Bình nhíu mày lạnh lùng nói: “Tiểu tử Duẫn Ngọc này hẳn là phải dạy dỗ lại một phen, ta nghĩ bọn họ cũng không chỗng đỡ được lâu đâu! Thần Long cung nơi đó… Phương Ngọc Dung cũng sẽ nhanh thỏa hiệp, ta đã diệt trừ toàn bộ tâm phúc của nàng, chỉ cần nàng giao quyền ra, ta cũng sẽ không làm khó nàng, dù sao ta với nàng cũng có từng làm vợ chồng.”
“Vậy. . . . . Còn Doãn Ngọc ca ca tính sao bây giờ?” Duẫn Tuyết Nhi ngước mắt lên hỏi.
“Tiểu tử đó tính tình cứng rắn, ta thật sự hoài nghi nó có phải do ta sinh ra hay không? Thật đúng là nuôi hổ làm họa mà! Thế nhưng ta lại không chú ý hắn phát triển thế lực của mình, hơn nữa không chỉ một nơi hai nơi, thậm chí rất có địa vị trong giang hồ, chỉ có điều. . . . Hắn có nhược điểm nằm trong tay ta, dự đoán hắn cũng không dám cùng ta ngang nhiên đối địch!”
Duẫn Bình không khỏi thở dài, lắc đầu. Nhắm mắt lại dựa đầu ra sau ghế: “Như thế là tốt rồi, xem ra Thần Long cung cuối cùng cũng là vật trong tay phụ thân.”
“Vậy Tuyết Nhi cung chúc phụ thân sớm ngày thành nghiệp lớn!” Doãn Tuyết Nhi hơi hơi cúi đầu, dưới ánh nến, bên phải mặt của nàng ta có mấy chỗ vết thương dữ tợn, có chút làm cho người ta sợ hãi!
Đầu óc quay cuồng!
Cảm giác say rượu rất kỳ diệu. Đầu choáng váng nặng trĩu, thân thể lại nhẹ bẫng.
Giống như bay lượn ở trong không trung, lại giống như bồng bềnh sóng nước! Rốt cuộc nàng đang ở chỗ nào?
Tuyết Nhan lập tức mở to mắt, nhìn thấy thân mình đặt trong suối nước nóng bồng bềnh gợn sóng, xung quanh nàng hơi nước mù mịt trắng xóa như lụa, nàng giống như đứa bé mới sinh thông thường. Trong suối nước nóng bồng bềnh sóng gợn thế nhưng eo lưng nàng lại mỏi nhừ ngay cả chút sức lực cũng không có. Dòng nước cọ xát lên bụng của nàng, hơi động một chút, lại cảm giác bụng dưới như căng ra, loại cảm giác quen thuộc này lại trêu trọc lên giữa hai chân của nàng, chợt có một luồng nhiệt rót xuống, chảy hướng bụng dưới của nàng.
Nàng dùng sức thở. Miệng khẽ rên rỉ. Nhưng nước suối trong suốt không ngừng chuyển động theo lưỡi của nàng, hương thơm ấm nóng tràn ngập trong khoang miệng của nàng, là nữ nhi hồng? Hay là rượu cống phẩm kia? Nhưng còn làm nàng say hơn là uống nữ nhi hồng trăm năm, là loại rượu ngon ngọt nhất mà cuộc đời này nàng uống, nước suối làm dịu đi mỗi tấc da thịt của nàng, sóng gợn lăn tăn trêu đùa thân thể run rẩy của nàng.
Bỗng nhiên, giữa hai chân có một dòng nước suối trong chảy thật sâu xuống, thật sâu tiến vào, chậm rãi rót vào trong cơ thể nàng một dòng nước suối trong, nước từng giọt từng giọt hợp lại trong bụng nàng thành khoảng mênh mông biển lớn, giống như hóa thành sương chảy vào trong lục phủ ngũ tạng của nàng, mang đến một mảnh khoan khoái.
Còn nàng giống như ở trên mây, hai chân kẹp chặt bỗng tách ra, cả người run rẩy lên, co rút lại.
Mà bên tai nàng dường như nghe thấy tiếng thở dốc động tình của nam tử.
Sáng sớm, rất lâu rồi Tuyết Nhan không có ngủ được thoải mái như thế, giường đệm dưới thân giống như đặc biệt trơn, nàng vừa định đứng dậy, phát hiện rất không thoải mái, giật giật vòng eo, có cái gì khảm thật sâu ở trong cơ thể nàng, loại cảm giác này vô cùng quen thuộc. Mỗi lúc ở cạnh Duẫn Ngọc, sáng sớm đều sẽ như thế.
Chẳng lẽ? Tối hôm qua. . . . . Duẫn Ngọc ca ca đã trở lại?
Trong lòng Tuyết Nhan vui vẻ, vội vàng mở mắt, khẽ ngẩng đầu, theo bản năng liếc về phía nam tử ở bên dưới.
Sao biết vừa nhìn thế nhưng lại thấy một thân thể nam tử xa lạ nằm ở phía trước nàng, trong lòng nàng hơi lạnh, thân mình không khỏi cứng đờ, hai chân căng cứng, cử động lần này thế nhưng lại khiến cho nam tử bên dưới khẽ rên rỉ, Tuyết Nhan không cố kỵ nhiều, khẽ mở mắt, run rẩy nhìn mặt nam tử, nhìn rõ đ quan đường nét ngũ quan người kia, mũi giống như được điêu khắc, con ngươi u tối còn thâm thúy, đinh tai hiện ra ánh sáng màu lam, không khỏi kinh hãi, không ngờ người này thế nhưng lại chính là Thượng Quan Ngâm, trong lòng Tuyết Nhan cả kinh, trong đầu nhất thời ‘ông’ một tiếng. Giờ này khắc này, Thượng Quan Ngâm và nàng giống như cách nhau không đến một tấc, hai người vậy mà lại dính sát vào nahu ở cùng một chỗ, chặt chẽ dựa sát vào nhau, thân mật khắng khít giống như là tình nhân thông thường.
Hai người đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, mà Thượng Quan Ngâm dường như cũng vừa mới thanh tỉnh, tự nhiên cũng bị chuyện hương diễm trước mắt làm cho kinh hãi, nhất thời hai má nóng rực, ánh mắt lập lòe bất định, bộ ngực kịch liệt phập phồng, tim chợt đập nhanh, bỗng nhiên, Thượng Quan Ngâm giống như bị kích thích rất lớn, sắc mặt trắng bệch, không có chút huyết sắc nào, hốt hoảng bật người lên, thân thể hai người nhanh chóng tách ra, một tay ôm y phục lên, tùy tiện khoác lên, hai tay run rẩy, suýt nữa mặc lầm y phục! Nói có bao nhiêu chật vật, thì có bấy nhiêu chật vật!
Chỉ thấy hắn mặc quần áo trong, khoác áo ngoài, quần áo không chỉnh tề, hốt hoảng thất thố chạy đi ra ngoài!
… Đề nói với người xa lạ…
Đáng lẽ viết thuyền diễn tốt lắm, nhưng nguyên nhân là cua đồng, làm ta viết vô cùng hao tâm tốn sức, nghĩ đến còn bốn người, ta đau đầu nha! hơn nữa mỗi người không chỉ một lần, ta buồn lắm à!!!