Bạn đang đọc Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối: Chương 95: Chương 88 (1)
Edit: Panh Hoang
Trong ngự hoa viên, bóng đêm như mực, hoa đăng kiều diễm!
Lời Tuyết Nhan vừa nói ra, mọi người ngay lập tức lộ ra khó hiểu cùng vẻ mặt hoảng sợ, Nam Cung hoàng hậu lúc này biến sắc, phong tư mẫu nghi thiên hạ đã không còn sót lại chút gì, chìa tay ngọc thon thon, chỉ vào Tuyết Nhan nói : “Nơi này là ngự hoa viên, hôm nay chính là sinh thần Thái hậu, sao ngươi dám nhảy loại vũ khúc dung tục không chịu được này? Hoàng uy ở đâu?
Lễ nghi tồn tại? Trong lời nói mơ hồ mang có một chút xem thường cùng trào phúng, nghe vậy, các lão thần sôi nổi tỏ vẻ đồng ý ý!
Hóa ra vũ khúc của Thượng Quan lại dung tục không chịu được, khó có thể vào được mắt Hoàng hậu nương nương cùng chư vị đại nhân nha.” Tuyết Nhan môi đỏ mọng mân lên, nhẹ nhàng nhếch lông mày, chỉ sợ thiên hạ không loạn cười nói: “Ai nha nha, mới vừa rồi sao không nói sớm? Mọi người hình như cũng đang vỗ tay. Ta cho là rất được hoan nghênh!”
Thoáng chốc, Thượng Quan hàm biến sắc, Thượng Quan phu nhân cũng lạnh lùng nhìn về phía Nam Cung hoàng hậu.
Đương kim hoàng gia cùng tứ đại gia tộc đám hỏi, quý phi là thứ nữ Thượng Quan gia, hoàng hậu là trưởng nữ Nam Cung gia.
Không biết làm sao Nam Cung gia tộc và Thượng Quan gia tộc có mẫu thuẫn gì. Tranh đấu ở khắp mọi nơi, nháo đến cả hậu cung cũng tràn ngập mùi thuốc súng!
Nhưng Thượng Quan Hàm vô cùng thích Mộ Dung Thanh Li, thậm chí dấu diếm toàn bộ trưởng bối của Thượng Quan gia. Ở trong cung yến, một mình nhảy một đoạn vũ khúc khiến người ta kinh hãi, làm cho mặt mũi nhà Thượng Quan gia mất sạch! Để cho người Nam Gia xem chê cười!
Nhưng, người Thượng Quan gia tộc thích bao che khuyết điểm! Hơn nữa rất cực đoan!
Chỉ thấy Thượng Quan quý phi mặt không đổi sắc nói : “Hoàng hậu, ta cảm thấy Hàm Nhi nhảy vô cùng tốt! Người trẻ tuổi nha, tầm mắt cũng phải rộng hơn một chút! Hàm Nhi nhà ta không giống dong chi tục phấn, cách nhìn độc đáo! So với một số tiểu thư khuê các bảo thủ không chịu thay đổi kia tốt hơn nhiều!”
Nói xong, nàng ngoái đầu lại nhìn thoáng qua Thái hậu, cười tươi như hoa: “Mẫu hậu, vị cô nương này nói chuyện tự nhiên, lời nói và hành động rất có phong phạm của tiểu thư khuê các, vũ kỹ nhất định không thể khinh thường, có lẽ nàng quả thật có chút bản lãnh, không bằng mời nàng ca vũ trợ hứng, Nói gì thì nói. . . . . Mẫu hậu cũng cảm thấy có hứng thú với nàng phải không?”
“Được rồi, ai gia cho phép ngươi nhảy.” Thái hậu vô cùng tán thành.
Thượng Quan quý phi mở miệng nói “Đa tạ thái hậu nương nương.”
Tuyết Nhan hơi hơi tiếp thu nói: “Chỉ là. . . .Ta đây nhảy vũ khúc không hề giống Hoa phường, chính là nghê thường Vũ Y khúc mà Hoàng hậu khai quốc Xuất Vân Quốc yêu thích!”
Vừa nói xong, mọi người ồ lên, chỉ vì khúc này độ khó khá lớn, tuy âm nhạc tương tự Hoa phường. Nhưng là khúc nhạc dạo thong thả, ở giữa nhẹ nhàng, sau đó cao trào, đến nay không người dám nhảy, Thượng Quan Hàm vốn cũng muốn dùng vũ khúc này, nhưng thực lực không đủ, lúc này, bóng dáng yểu điệu của Tuyết Nhan ở trong mắt mọi người, có một loại khí chất thanh thuần động lòng người lại giống như ngọn núi đồ sộ như mây trắng cao ngạo, lạnh lùng.
“Oh? Không ngờ là nghê thường Vũ Y khúc, khúc kia chỉ sợ nhạc công nơi này đàn không hay !”
Thái hậu từng nghe qua khúc này, hơi có chút khó khăn, mà nàng cũng là người tinh thông cầm khúc, cho nên trong nội tâm nàng tiêu chuẩn của nhạc công trong cung nàng vô cùng rõ ràng! Bỗng nhiên chuyển tầm nhìn, dừng ở trên người Tam hoàng tử, thản nhiên cười nhạt nói: “Tam Hoàng Tôn nhi, ngươi hay ra vào ngõ Yên Hoa, ta biết ngươi cầm nghệ cao siêu, có thể đánh đàn giúp vị cô nương này hay không?”
Tam hoàng tử thanh nhã( thanh lịch+tao nhã) cười: “Tùy ý Hoàng tổ mẫu phân phó.”
Nhưng, hình như vẻ mặt Tuyết Nhan có chút khó xử nói: “Thái hậu, thần nữ có thể thay đổi phục sức được không, quần áo ta đây đang mặc không thích hợp nhảy múa, nhưng . . . Ta cũng không thể thay đồ trước mặt chư vị đại nhân đây được?”
“A! Nhảy một cái vũ khúc dung tục còn phải tốn công tốn sức như vậy!” Nam Cung hoàng hậu nhẹ nhàng nâng tay ngọc lên, ánh mắt nhìn phía móng tay hoa lệ sắc nhọn của mình, vẻ mặt có chút khinh thường.
” Ai gia cho phép!” Thái hậu liếc mắt nhìn hoàng hậu một cái, vẻ mặt có chút không vui.
“Tạ thái hậu!” Tuyết Nhan cười hành lễ, nụ cười lúc cúi đầu hành lễ này rất lễ độ hoàn mỹ, dáng vẻ tao nhã, nàng nhanh nhẹn xoay người, không nhanh không chậm rời đi, đi qua Nam Cung Vũ bên cạnh nhìn nàng không chớp mắt, giống như là gặp gỡ người lạ, nhưng, ánh mắt của người này giống như có thể khiến người khác không chỗ che giấu, ánh mắt thủy chung chăm chú nhìn Tuyết Nhan, nháy mắt, phía sau của nàng giống như bị kim đâm, đi được một trượng, bất tri bất giác, trán đã đầy mồ hôi.
Hiện nay nàng đã cảm nhận được Nam Cung Vũ là một nhân vật vô cùng khó chơi, y phục dạ hành dưới lớp trang phục lỗng lẫy nàng không ngay lập tức thay đổi.
Nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm!
Lại nhớ tới tiếng nhạc trên đài. Nữ tử ngoài kinh kia không ít người muốn phất lên làm Phượng Hoàng, ca múa chuẩn bị nửa… nhiều năm, tự nhiên không thể dễ dàng buông tha, sau khi diễn tấu cổ khúc, kế tiếp là biểu diễn thư pháp, nhưng từ sau lúc Duẫn Tuyết Nhi múa kiếm, trong đầu mọi người trong đầu đến nay còn dừng lại hình ảnh tuyệt mỹ, đối với bất cứ ai biểu diễn đều thiếu hứng thú.
Có vài tên công tử quý tộc đã ngáp! Ngầm thương lượng sau khi kết thúc đi nơi nào tầm hoan tác nhạc(mua vui)!
Đột nhiên, dưới đài vang tiếng nhạc lả lướt, âm nhạc vang dội phấn khích.
Hai tay trống gõ lên mặt trống, tiếng trống dao động, cảm giác tiết tấu rất mạnh!
Đột nhiên lực chú ý của mọi người bị hấp dẫn, chỉ thấy cô gai che diện xa nhẹ nhàng tựa như gió, khẽ hạ xuống trên bồn hoa, sợi tóc đen như mực tung bay, giống như khói nhẹ quấn mây, nàng hờ hững lạnh lẽo nhìn toàn trường, chăm chú nhìn nét hưng phấn, ngờ vực vô căn cứ, ánh mắt mắt nghiền ngẫm của mọi người trong bữa tiệc!
Dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người, nàng vươn bàn tay trắng nõn, nhẹ nhàng cởi bỏ áo khoác ngoài, chỉ thấy áo ngực hồng lăng, quần lụa mỏng đỏ tươi, quần áo bên trong lại dính sát vào người, cà người hồng sam yêu mị như lửa, lộ ra vòng eo hết sức nhỏ nhắn của nàng.
Vai tuyết trắng, thân mình xoay tròn, làn váy bay lên, dưới váy lộ ra hai chân tuyết trắng, mặc còn lộ hơn Thượng Quan Hàm. Thậm chí còn cam đảm hơn nữ tử thanh lâu, khách khứa trước mặt cũng thấy trang phục của nàng như thế cũng ồ lên. Ngay cả lính canh cửa xem cũng phải líu lưỡi, không nói ra lời.
Giờ phút này, mắt đẹp của nàng chăm chú, lạnh lùng. vẻ mặt cười như không cười phong tình nhìn dưới đài, đầu ngón tay của Tam hoàng tử khẽ gẩy, bỗng nhiên tiếng đàn nổi lên, một khúc 《 nghê thường Vũ Y khúc 》 du dương trong suốt như nước chảy thông thường giống như từ giữa ngón tay theo xuống, tiết tấu mềm nhẹ thong thả, lại yêu mị mộng ảo, mà tiếng trống vang dội lúc trước cũng được thay bằng âm thanh nhẹ nhàng thong thả!
Nương theo âm nhạc, mắt đẹp của nàng, ngón tay, vòng eo, nhẹ nhàng vũ động.
Rất đẹp, rất mềm, rất chậm, rất chậm toàn bộ động tác đều phối hợp theo vòng eo của nàng, hoa lụa trên búi tóc, nếp gấp bên váy, từ từ di chuyển nhẹ như mây, chầm chậm như gió mát, vũ điệu tao nhã, tiếng chuông bạc bên hông vang lên, hòa với tiếng thơ ca ly hợp vui buồn, giữa ngón tay nắm sợi tơ nhỏ, thoáng cái đã thu hút ánh mắt của mọi người dừng lại, dáng nữ tử múa, giống như dải châu lóa mắt dao động, như dẫn xà xuất động, ánh mắt khẽ đưa, tay trắng nhẹ vẽ, tuy rằng thong thả, dáng múa mỹ cảm mười phần, làm cho vô số kinh thán(kinh ngạc+than thở)!
Nam nhân ào ào hít khí lạnh, đập vào mắt làm bọn hắn thẫn thờ, không khỏi tán thưởng thế gian dĩ cũng có eo nhỏ mỹ lệ uốn éo lại tao nhã mà dễ thương đến thế! Lúc sau khẽ múa, lục cung phấn đại vô nhan sắc!(ko biết sao)
Một bên thân thể nàng múa, một bên ánh mắt đảo qua Phượng U Trần lười nhác tựa vào ghế ở dưới đài, vốn là xem kịch vui tựa như nhìn nàng, Tuyết Nhan hướng hắn cười, bỗng nhiên kỹ thuật nhảy biến đổi, nàng ngửa người ra đằng sau, thắt lưng giống như cầu hình vòm, toàn thân mềm mại linh hoạt giống như nhu nhược không xương, từng khúc da thịt đều đang múa, phần hông thướt tha uốn éo chính là cảnh xuân vô hạn, sau khi nhìn thấy dáng múa của nàng, tâm Phượng U Trần khẽ động, nụ cười trên mặt dần dần ngưng trệ, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa, bỗng nhiên bóng hồng như lửa, động tác hoàn toàn không chậm rãi mềm mại như lúc trước, nhẹ nhàng bay lên đầu vai run run, xoay hông, xoay xung quanh, bay lượn!
Hình dạng giống như cách nhảy của Thượng Quan Hàm, lại như khác nhau một trời một vực, Mộ Dung Thanh Li nhếch môi, đôi mắt tà mị mang theo nồng đậm hứng thú, mặt trăng ngọc, môi hồng, ánh mắt không hề chớp nhìn nàng, như muốn từ trên người nàng tìm ra dấu vết quen thuộc gì, nhưng mà bọn công tử quý tộc dĩ nhiên điên cuồng, đứng lên, hận không thể thu hết nàng vào trong mắt, khó trách quốc sư lại vừa ý nữ tử này, khó trách Phượng U Trần càng thêm yêu thương nàng, đổi lại bất kỳ nam nhân nào, chỉ sợ đều cũng bị báu vật tuyệt sắc như vậy hấp dẫn thật sâu, mỗi đêm sẽ ở trên người nàng rong ruổi phóng túng!
Ánh mắt Thượng Quan Ngâm đã ngưng trệ. Trong mắt có một chút ghen tuông bị đè nén, nắm tay xiết chặt buông ra. . . Lại xiết chặt.
Giờ phút này diện sa che mặt nàng, chỗ khỏa màu đỏ đầy đặn, bên hông dâng lên đám bụi sóng, sự quyến rũ, đối với nam nhân là một loại hấp dẫn trí mạng, thấy chúng nam nhân tim đập như hươu chạy, muốn chìm đắm vào giữa xoáy nước của nàng, loại vũ này mỵ thì mỵ rồi! Cũng không thấp kém không chịu nổi như diễm vũ Hoa phường! Nghĩ đến kiếp trước của nàng, mẫu thân sinh ra ở thế gia vũ đạo, tuy nàng theo cha học y, nhưng vũ nghệ tinh xảo, vũ tốt, đây là bí mật cuộc đời này của nàng, chưa bao giờ cho bất kỳ ai biết, tuy rằng, cuộc đời này nàng không có luyện vũ kỹ, nhưng eo Lâm Tuyết Nhan mềm mại, tính dai thật tốt, có thể hoàn thành động tác có độ khó cực cao, ở trên giường cũng có thể phối hợp với nam nhân bày ra cái tư thế độ khó cao, là báu vật tuyệt sắc trời sinh.
Chỉ thấy tay ngọc duỗi ra, hồng lăng khẽ quấn quanh, đó là muôn vàn loại nhu tình.