Bạn đang đọc Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối: Chương 91: Chương 86 (3)
Edit: Panh Hoang
“Chân của ngươi chẳng lẽ không mỏi sao?” Tuyết Nhan ghé vào lỗ tai hắn thổi khí.
“Không mỏi” bởi vì ngươi thực mềm… nhuyễn ngọc ôn hương.” Phượng U Trần ôn nhu mở miệng cười nói. Thấy thế con mắt của Tây Môn nhã suýt chút nữa trợn trừng, mũi Tuyết Nhan khẽ xuy một tiếng. May mà mang mạng che mặt, không ai biết được thân phận thật của nàng,Tây Môn Nhã ghen tị sợ là tìm sai đối tượng, chẳng qua, Tuyết Nhan rất thích ý nhìn đến ác nữ này bị người làm cho kinh ngạc, vì thế, ôm chặt Phượng U Trần, ánh mắt dần dần nhìn về phía chỗ khác. Nàng ngước mắt lên nhìn một lượt mọi người vây quanh chỗ ngồi, vậy mà lại phát hiện có người nhìn mình chằm chằm, tập trung nhìn vào không nghĩ tới thế nhưng chính là Thượng Quan Ngâm.
Không thể không thừa nhận dung mạo tuyệt mỹ của hắn. Nhưng mắt phượng u ám mà thâm thúy khép hờ của hắn, xuyên suốt ra một chút tia sáng, lóe ra hàn ý lạnh lẽo như băng. Thật sự đáng tiếc nếu trưng ra khuôn mặt tuấn tú, Tuyết Nhan hơi ngẩn ra.
Thầm nghĩ vì sao hắn lại nhìn mình như thế?
Chỉ có điều, Thượng Quan Ngâm một chút hảo cảm đối với nàng cũng không có!
Mà sỉ nhục ở Thượng Quan gia, nàng còn chưa có cơ hội rửa sạch! Nhưng cái này cũng không đại biểu là nàng sẽ bỏ qua cho các nàng ta. chợt thấy Tuyết Nhan chăm chú nhìn mình, trong lòng Thượng Quan Ngâm chẳng biết làm sao, thế nhưng cúi đầu xuống, không hề đối mặt cùng nàng nữa!
Thời gian ước chừng trôi qua một nén nhang, Thái Hậu mới từ cung Phượng Nghi di giá ngự hoa viên, Tuyết Nhan lập tức quy củ. Lặng yên từ trên chân của Phượng U Trần xuống dưới, nàng cũng không muốn trở thành mục tiêu công kích của mọi người, quỳ xuống hành lễ.
Tuyết Nhan phát hiện Phượng U Trần thế nhưng không có quỳ xuống mà hơi hơi gập người, nguyên nhân có lẽ do hai chân bọ nàng đè quá lâu, cho nên, bên môi khẽ nở một nụ cười xấu xa.
Tuy nhiên nàng cũng không có quỳ xuống, mà là ngồi xổm trên mặt đất, quấn áo của nàng rỗng rãi ngồi ở nơi này cũng sẽ không có người phát hiện.
“Chúng ái khanh bình thân.” Đỉnh đầu truyền đến âm thanh uy áp của nữ nhân, Tuyết Nhan đứng dậy thì đưa mắt nhìn trộm đương kim Thái hậu cùng Thiên tử, không hổ là người Thiên gia, Thái hậu nhìn qua cũng chỉ mới hơn năm mươi, bảo dưỡng vô cùng tốt, dung mạo đoan chính uy nghiêm, vẻ mặt không giận mà uy, mặt mày che dấu nhàn nhạt lệ khí, nhưng mà không có thủ đoạn tàn nhẫn thì không cách nào làm cho đến vị trí hiện nay.
Đế hậu hai người đoan trang uy nghi ngồi ở bên cạnh người Thái hậu. Chúng Hoàng tôn giống như hiếu tử hiền tôn vây xung quanh Thái hậu, vị Thái tử ngồi ở bên phải Thái hậu kia, tuy rằng ngũ quan tuấn tú, nhưng quanh thân lại có loại hơi thở dâm mỹ, ánh mắt mê ly không ngừng nhìn về phía các nữ tử quý tộc xinh đẹp ở đây, càn rỡ nhìn lên trên mặt của các nàng, xem ra rất hợp ý Duẫn Bình, hiện giờ, dựa vào mỹ danh Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của Duẫn Tuyết Nhi, đại khái có thể hoàn toàn đạt được vinh hạnh đặc biệt Thái Tử Phi.
Nghe nói, Hoàng đế Xuất Vân Quốc từng có hơn ba mươi con trai, sau khi tranh giành cấu xé lẫn nhau chỉ còn lại có sáu người, tuy rằng mọi người ngòa mặt thực hòa thuận, thật ra bằng mặt không bằng lòng. Trong đó một vị Tam hoàng tử có thể nói là một kỳ tích, nghe nói sau khi sinh hắn liên tiếp bị ác nhân trong cung hãm hại vô số lần, thi độc vô số lần, ám sát vô số lần… Cuối cùng, vị hoàng tử này làm sao chưa chết. Hiện giờ còn lại năm vị hoàng tử đều vì ngôi vị Hoàng đế mà tranh giành cấu xé lẫn nhau, Thái tử đa nghi nhìn bốn vị hoàng tử như hổ rình mồi, khắp nơi phòng bị. Chỉ có vị Tam hoàng tử này không có…uy hiếp nhất, nghe nói thân thể của hắn gầy yếu, không thích ồn ào náo động, ở tại nhà trong Hoàng thành xa xôi, xưa nay không tranh sự đời.
Lúc này, ánh mắt Tuyết Nhan đảo một lượt qua sáu vị hoàng tử, trong lúc nàng nhìn về phía Tam hoàng tử ở một bên không chút nào thu hút, vả lại giữ im lặng thì không khỏi nao nao, không nghĩ tới ! Không nghĩ tới nha… Tam hoàng tử dĩ nhiên cũng là người ngày đó lấy được đàn ngọc Hoàng Tam công tử!
… Đề lời nói với người xa lạ…
Tốc độ chậm. Cần thiệt nhiều hồi âm, văn gởi chậm, mười phút mới gửi đi được, buồn bực vô cùng tuy rằng sau khi nhìn thấy Tam hoàng tử có chút giật mình, nhưng thiên hạ rộng lớn có đủ những cái lạ! Từ lúc nàng hoàn hồn tới nay.
Chuyện khiến nàng không thể tin tới nườm nượp, đến nỗi người trong hoàng tộc, trong lòng dấu diếm xấu xa, không có một người nào, không có một cái nào là sạch sẽ, thế nhưng nàng lại quên ham mê hoàng thất ngày đó, Hoàng Tam công tử? Hoàng Tam công tử?
Khang Hi kịch cầu đoạn, thật sự là nhàm chán đến cực điểm!