Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 79


Bạn đang đọc Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối: Chương 79

Tuyết Nhan nhìn tình hình như thế, âm thầm buồn cười.
So với Duẫn Tuyết Nhi , tâm lý vị hoa khôi này đã thua xa một mảng lớn.
Lãnh Hàn Yên dù sao kinh nghiệm nhiều năm rèn luyện, rất nhanh sẽ điều chỉnh trạng thái tốt, lập tức lấy ra chiêu bài nụ cười đẹp nhất của nàng , môi đỏ mọng hé mở, vỗ vỗ tay ngọc: ” Chư vị tân khách, trước mặt buổi đấu giá dù đều mở đầu là một chút thức ăn, cũng không thiếu vài món chơi tinh mỹ, tặng cho giai nhân không còn gì tốt nhất. Nhất định có thể chiếm được một tiếng nụ cười của mỹ nhân, cho nên trước hết chỗ này ta bán đấu giá đều là đồ trang sức.” Ban đầu, mỗi khi nàng nói xong những lời này, các nam nhân liền tranh nhau đấu giá, cuối cùng những đồ trang sức châu báu này cũng tặng cho nàng, nàng thu lợi không ít.
Nói xong, tay ngọc của Lãnh Hàn Yên giương nhẹ, trên đài sáng lên trăm ngọn đèn lồng, thân thể nàng khẽ khom xuống, cúi đầu ở trên đài lấy ra một khay,lộ nửa hai ngực, quả nhiên vẫn có thể thành công bắn tới không ít ánh mắt tham luyến, vì lý do an toàn của hội trường, tất cả bảo vật cũng do mật thất trực tiếp đưa đến trong tay người đấu giá, ai có thể biết mật thất thế nhưng không chỉ một, nhưng thấy trong mâm đựng một cây ngọc trâm nho nhỏ.
Lãnh Hàn Yên nhẹ giọng nói: ” Giá khởi đầu theo quy định của ngọc trâm là một trăm lượng bạc.”
Nhìn tính chất bình thường của ngọc trâm này. Lúc hạ màn, mọi người cũng không động dung, mặc dù một trăm lượng bạc thật không phải số lượng lớn, tặng người hình như cũng không thể thể diện, nhưng như cũ vẫn có người bắt đầu kêu giá: ” 150 lượng” .
“170 lượng”
“200 lượng.”
“250 lượng.”
Lãnh Hàn Yên khẽ mỉm cười ưu nhã. Nàng biết những thứ này mọi người đang vì nàng kêu giá. Ánh mắt len lén quét nhìn Duẫn Tuyết , ánh mắt có chút đắc ý, trong lòng Tuyết Nhan cảm thấy rất buồn cười, ngoái đầu liếc mắt nhìn Phượng U Trần, cười nói: ” Sư đệ, cây trâm này nếu như mua ở bên trong tiệm trang sức, đại khái 50 lượng bạc cũng đã đắt.”

Giờ phút này, ánh mắt Phượng U Trần lưu chuyển, khóe môi cười mỉm nói: ” Chỉ cần giai nhân thích là tốt. Tiền tài đều là vật ngoài thân, nếu sư tỷ thích gì, ta đều nguyện ý mua tới cho ngươi”
Nhìn Phượng U Trần thản nhiên khéo léo như thế, bộ dáng đòi nàng hoan tâm , trong lòng Tuyết Nhan không khỏi cười lạnh.
Thầm nghĩ mặt trời mọc từ hướng tây, vì vị trí ngân diện Độc Ma, Phượng U Trần thật đúng là biết co biết duỗi!
Tuyết Nhan bĩu môi. Trong lòng không khỏi nảy lên một kế, gió nhẹ nước chảy nói: “ Tốt tốt! Ta thích cây trâm này, ngươi lấy đến cho ta đi”
“Được!” Phượng U Trần thấy cây trâm bình thường kia, tất nhiên là nàng không thích , cũng chỉ là muốn cho hắn tham gia náo nhiệt mà thôi, “Chẳng qua là muốn sư đệ ngồi ở cửa sổ, vén rèm lên, phải khiến tất cả mọi người thấy Phượng U Trần công tử ở đấu giá mới được, như vậy ta kẻ sư tỷ này đây mới có mặt mũi.” rốt cuộc Tuyết Nhan nói đến trọng điểm.
“Sao sư tỷ hư vinh vậy?”Phượng U Trần sâu kín thở dài, sao lại nhìn không ra sư tỷ đang gian trá đuà giỡn,nhưng hắn đây cũng khá thích đùa giỡn đấy.
“Nữ nhân chứ sao. Đều là hư vinh. Huống chi dung mạo ngươi đẹp trai như vậy, Phú Khả Địch Quốc, người khác nếu nhìn thấy ngươi ở đấu giá , đều biết tư chất mình không hùng hậu như ngươi,cho nên tất nhiên sẽ sớm buông tha, cũng có thể thay ngươi tiết kiệm chút bạc” Tuyết Nhan híp mắt cười nói.
Nàng nói đạo lý không sai . Phượng U Trần khẽ mỉm cười, thế nhưng rất phối hợp ngồi ở cửa sổ, vén rèm lên khoan thai nói: ” Ta xuất ra năm trăm lượng bạc.”
Rốt cuộc có người ra đến năm trăm lượng rồi. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, có người nhận được Phượng U Trần, lập tức không nhịn được thán phục một tiếng, liền không tiếp tục đấu giá nữa.

Lãnh Hàn Yên hơi ngẩn ra, nàng biết trước mấy thứ châu báu đều là khách tặng cho nàng, không ngờ Phượng U Trần công tử thế nhưng cũng nguyện ý đấu giá vì nàng, thật là không ngờ, hắn không phải đồng tính sao? Chỉ là, nếu là khách quý ,nàng chẳng những có Nam Cung Vũ, thậm chí còn có Phượng U Trần, nàng chẳng phải là còn nổi danh hơn Duẫn Tuyết Nhi rất nhiều sao, nghĩ đến đây, lúc này nàng không cưỡng nổi đắc ý cười một tiếng, bên trong gian phòng trang nhã, nam tử trung niên nói: ” Công tử, Phượng U Trần thế nhưng cũng tham dự đấu giá.”
Nam Cung Vũ nhíu mày, không nói gì.
Nam tử trung niên bát quái nói: ” Có phải Phượng U Trần công tử cũng coi trọng Lãnh Hàn Yên cô nương hay không?”
“Không biết.” Hắn biết Phượng U Trần chưa bao giờ đụng nữ nhân, “Công tử không phải cùng Lãnh Hàn Yên cô nương. . . . Chẳng lẽ không tức giận?”
“Một gái lầu xanh mà thôi, ai cũng có thể làm chồng.” Nam Cung Vũ bưng lên ly rượu trước mặt ,nghiêng người sang, đổi một tư thế thoải mái, ánh mắt thủy chung lưỡng lự ở nhã gian Phượng U Trần , thấy bóng người đẹp đẽ chợt lóe, mà quả nhiên nữ đại phu hồi nãy kia ở chung một chỗ với Phượng U Trần.
Nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ bọn họ. . . . . . Ám thông khúc khoản[*]?
[*] Nôm na như là thông đồng mờ ám, có quan hệ uốn éo.
Đang lúc Lãnh Hàn Yên mỉm cười đang muốn tuyên bố cây trầm này thuộc về Phượng U Trần thì chợt nghe trong đám người truyền đến một giọng nói của một vị nữ tử: “Đợi chút, tiểu thư nhà ta ra sáu trăm lượng bạc.”
Tiểu thư nhà ta? Thậm chí có cô gái cũng tham dự đấu giá, mặc dù có rất ít chuyện như thế. Nhưng cây trâm này thật là không đáng giá tiền , ánh mắt của mọi người lập tức theo âm thanh nhìn lại, liền thấy Duẫn Tuyết đoan trang xinh đẹp . Không khỏi trong nội tâm khẽ động, thì ra là Duẫn Tuyết Nhi nhìn trúng cây trâm này, có lẽ cây trâm này thật sự rất tốt!

Trong đám người đã có rất nhiều nam tử kích động không thôi: “Là Duẫn Tuyết Nhi tiểu thư, không ngờ nàng thế nhưng coi trọng cây trâm này, mau lấy rồi tặng cho nàng” .
Nhất thời nam tử hội trường giống như là lên cơn điên, vì muốn Duẫn Tuyết Nhi hoan tâm, điên cuồng đấu giá cây trâm này, giá tiền không ngừng nâng cao. Mà ánh mắt mọi người nhìn về phía Duẫn Tuyết Nhi, nóng bỏng điên cuồng rất nhiều.
Một đám xoa tay, chuẩn bị đem nó bỏ vào trong túi. Chỉ cần mỹ nhân có thể thích, bọn họ tự nhiên nguyện ý tốn hao giá tiền lớn hiến tặng cho giai nhân, không ngờ một cây trâm bình thường thế nhưng một phát tới 5000 lượng.
Trong đó, Thượng Quan Ngâm cũng kêu giá hai lần, Tuyết Nhan bày tỏ buông tha vật này, nàng vốn cũng không thích cây trâm này.
Lãnh Hàn Yên đứng ở trên đài, sắc mặt rất khó coi, đây là từ lúc nàng chào đời tới nay khó xử nhất .
“Sáu ngàn lượng bạc” rốt cuộc có người hô lên giá tiền này, chúng nam tử đang muốn tăng giá tiếp chợt cảm thấy âm thanh này không đúng, thanh nhã êm tai đến không ngờ, rõ ràng là âm thanh của nữ tử, vội giương mắt vừa nhìn, phát hiện kêu giá lại là Duẫn Tuyết Nhi
“Tuyết Nhi cô nương, ngươi làm vậy. . . . . . . Là có ý gì?”
Chúng nam tử rất không hiểu ,Duẫn Tuyết Nhi nhanh nhẹn từ chỗ ngồi đứng lên, tư thái ưu nhã, âm thanh như chim hoàng anh xuất cốc, “Chư vị công tử xin nghe Tuyết Nhi một lời, Tuyết Nhi tới nơi này chỉ là muốn mua đồ mình thích tặng cho cha mẹ đại nhân, cũng không muốn khiến chư vị công tử tiêu tiền, kính xin các vị công tử giơ cao đánh khẽ. Chỉ cần để cho mình ta mua cũng được!”
Nói xong, mọi người không khỏi nghị luận ầm ĩ: “Duẫn Tuyết Nhi cô nương thật là một cô nương rất có hiếu tâm, hơn nữa cũng không tham lam hư vinh, không hổ là Đệ Nhất Mỹ Nhân Xuất Vân Quốc .”
“Không sai, xem ra chúng ta không thể làm như vậy, làm như vậy chính là mạo phạm giai nhân, nếu thật muốn cho nàng vui vẻ, đừng lấy đồ nàng thích, như vậy cũng coi như bán một món nợ ân tình cho nàng.”
“Không tệ, không tệ, chỉ cần Duẫn Tuyết Nhi cô nương thích, ta đều không tham dự đấu giá.”

“Nếu là có người cướp đoạt đồ nàng thích, chúng ta sẽ lấy giúp nàng.”
“Được, phải”
Rất nhanh mọi người liền rất ăn ý đạt thành hiệp nghị.
Lấy được cây ngọc trâm. Đồ kế tiếp bán đấu giá ,Duẫn Tuyết Nhi nhìn trúng 2 món, trước hết khi nàng hô lên giá, sau đó trên sân thế nhưng không có người nào ứng tiếng, nàng cơ hồ là dùng giá gốc mua về.
Tuyết Nhan ngồi ở nhã gian khẽ nheo lại con ngươi, nghiêng mắt liếc nhìn Phượng U Trần, cười như không cười nói: “Xem ra Duẫn Tuyết Nhi này hết sức có tâm cơ !”
Phượng U Trần hứng thú nhìn Tuyết Nhan một cái, gật đầu một cái nói: “Thật ra thì. . . . . . . . . hồi nãy nàng lấy được thứ gì đó, đều không phải đồ nàng muốn, bảo bối nàng muốn nhất định vẫn còn ở phía sau, như thế nào. . . . . . . . . Sư tỷ nếu thích, ta sẽ giúp ngươi lấy được .”
Nghe vậy, ánh mắt Tuyết Nhan không khỏi quét qua nhã gian của Duẫn Bình, vị trí này của nàng cực tốt, cơ hồ có thể nhìn thấy tất cả nhã gian của mọi người, hồi nãy lúc Duẫn Bình ôm hai cô gái tiến vào nhã gian đối diện, hình như có chút hỗ động với Duẫn Tuyết Nhi. Mỗi khi hắn muốn Duẫn Tuyết Nhi lấy được thứ gì. Liền từ trong rèm vươn tay ra, xuất ra động tác tay kì quái.
Vậy mà những thứ này không người nào chú ý tới, bởi ánh mắt của mọi người đều ở trên người Duẫn Tuyết Nhi.
Tuyết Nhan dừng mắt nhìn động tác tay của đối phương, chợt cảm thấy có chút tương tự với thủ ngữ, mặc dù Tuyết Nhan cũng không hiểu được thủ ngữ. Nhưng luôn cảm thấy có chút kỳ hoặc, rốt cuộc lại thấy đối phương đưa ngón trỏ ra cùng với ngón cái trái.
Trong lòng rung mình ,thủ thế này nàng đã từng thấy, ban đầu, nàng ở tòa nhà vùng ngoại ô của Thượng Quan Ngấn thì từng thấy có một tỳ nữ câm ra thủ thế đối với nàng, hình như vô cùng quan trọng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.