Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 55: Trong Lúc Vô Tình, Nguy Cơ Trùng Trùng.


Bạn đang đọc Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối: Chương 55: Trong Lúc Vô Tình, Nguy Cơ Trùng Trùng.


Đám người Tuyết Nhan đã ở lại Phái Tuyết Sơn hơn nửa tháng.
Trong hậu viện Phái Tuyết Sơn, chung quanh cũng là phiến thanh tùng cùng hoa mai. Cây tùng xanh đứng thẳng, hoa mai giữa cành lá sum suê hết sức xinh đẹp. Tuyết trắng bao trùm mặt đất, không khí lành lạnh mà băng hàn. Ai có thể nghĩ tới Tuyết Sơn tháng bảy cũng lạnh thấu xương.
Tuyết trắng bay tán loạn, băng lạnh trông giống như bạc.
Một nam tử ưu nhã xuyên qua rừng tùng so với tuyết trắng còn đẹp hơn. Từng bước chậm rãi đi qua, con ngươi sao chói lọi đầy thâm thúy yên tĩnh , tuyết trắng quanh quẩn chung quanh hắn. Hắn mặc áo trắng đạm bạc mà phiêu dật, tựa như ảo mộng, mà chung quanh thân thể hắn tựa như một đám lửa nhảy lên mơ hồ, thoáng chốc tạo thành hơi nước màu trắng. Trong lúc hành tẩu, phiến tuyết không dính, giở tay nhấc chân đều tuấn dật xuất trần thoát tục.
Thấy nam tử thản nhiên đi vào phòng khách. Tùy ý mà không câu chấp đẩy cửa phòng, bên môi mỉm cười, chậm rãi đi lên phía trước khom mình hành lễ. Liếc mắt nhìn thức ăn tinh xảo trưng bày trước bàn, còn có lão giả ở một bên không có hình tượng chút nào ăn ngấu nghiến.
Quỷ Y trong miệng ngậm lấy nửa cái đuôi cá, hả hê liếc mắt Phượng U Trần một cái.
Ngồi vào bàn, rót một ly trà, thật nhanh nháy nháy mắt, ánh mắt rơi vào trên đồ ăn tựa như lơ đãng. Phượng U Trần nhàn nhạt cười một tiếng.
Tuyết Nhan làm mấy món tinh mỹ cũng không phải vì cái chiêu bài của quán rượu. Chỉ là, người khác ăn được rất là vừa lòng, thủ nghệ cháu cố hắn gái thật rất tốt. Vô cùng đặc biệt. Mặc dù Thần Long hắn đã sống trăm tuổi, ăn lần 12 nước đại lục, nhưng, cháu cố gái làm món ăn tinh mỹ hắn trước đây chưa từng thấy. Hơn nữa mấy ngày nay trong thức ăn thêm chút ớt cay đỏ, thậm chí nói ra cho oai món cay Tứ Xuyên. Mặc dù không hiểu vì sao phải gọi món cay Tứ Xuyên? Chỉ là. . . . . . Thật là đủ cay.
Phượng U Trần tay áo trắng như mây, bưng ly trà nóng hổi, hơi nước mờ mịt, ánh mắt quét qua. Giống như cũng không thèm để ý, nhưng Quỷ Y sao không biết khẩu vị tiểu đồ nhi. Nhị Hoàng Tử nước Thương Lam này ngày ngày ở Phái Tuyết Sơn ăn thịt bò đặc biệt giá trị xa xỉ, mỗi ngày đổi ba cách làm, mặc dù làm người ta hâm mộ, kì thực nhạt như nước ốc.
Ngay cả sơn trân hải vị ổ yến, bàn tay gấu, vây cá, ngày nào cũng thưởng thức mấy món này làm như sợ là không có ai tiêu thụ! ( Anh Trần không sợ bổ quá hóa độc à?)
:
Chỉ là. . . . . . Nhiều lần trước khi Phượng U Trần ngồi vào bàn, cũng bị Tuyết Nhan lấy các loại lý do mời đi ra ngoài.
Cổ nhân nói: thế gian duy nữ nhân cùng tiểu nhân đều không thể đắc tội!
Cho nên tuyệt đối không thể đắc tội nữ nhân!
Lão Quái Vật cho đến tận này đã sống hơn một trăm tuổi. Gừng càng già càng cay, biết nữ nhân có chỗ đáng sợ. Nhưng có một số việc hắn lại quá không minh bạch rồi. Không nhịn được đồng tình, liếc mắt nhìn Phượng U Trần, ung dung thong thả ăn xong cá tê cay tầm trên bàn , sảng khoái lau miệng: “Tiểu Trần , không phải là của ta khi dễ ngươi a! Những thức ăn này đều là Tiểu Tuyết đoàn hiếu kính cho lão nhân gia ta, cũng không có phần của ngươi , cho nên ngươi đừng hy vọng xa vời!”
Phượng U Trần cười nhạt, “Á phụ suy nghĩ nhiều, ta chỉ là tới xem ngươi có cần gì một chút?” Nói xong, ánh mắt của hắn chuyển một cái, ánh mắt ưu nhã tựa như nước chảy, giống như nhìn về phía ngoài mặt viện, chậm rãi nói: “Đúng rồi, sư tỷ sao không ở nơi này?”
“Nàng phải đi bên ngoài luyện công, vừa đi mấy canh giờ, thuận tiện tìm mấy đuôi cá, ngày mai lão nhân gia ta lại có lộc ăn.”
“Sư tỷ thật là tinh tiến!” Phượng U Trần nụ cười khóe môi ôn nhã nhàn nhạt .

“Đó là đương nhiên, Tiểu Tuyết Đoàn năm đó vì tập võ. Mỗi ngày nghe thấy gáy, trừ hành y ở ngoài, lúc ngủ cũng ở đây tu luyện nội công tâm pháp, y không rời vũ, vũ không rời y, không nhiều cô gái có thể chịu được khổ cực giống như nàng như vậy!” Lời nói này cũng không phải Quỷ Y đang khen nàng.
Nghe vậy, đôi mắt đẹp Phượng U Trần khẽ cong, ánh mắt nước gợn liễm diễm, nửa tin nửa ngờ nói: “Như thế. . . . . . Nàng còn có thể một tay làm được thức ăn ngon?”
Quỷ Y sao không biết tâm tư của hắn. Thấy hắn rốt cuộc nói đến ý chính , nhẹ dùng chiếc đũa nơi mấy món ăn một chút, quơ quơ đầu nói: “Có được hay không, nếu như ngươi muốn nếm thử một chút cũng có thể, chỉ là nếu nha đầu kia biết ta chìu ngươi, về sau sẽ không bao giờ chịu nấu ăn cho ta nữa, ta nên làm thế nào cho phải đây?”
Nghe vậy, Phượng U Trần khẽ cười một tiếng, tựa như ảo thuật lấy ra một vò rượu: “Rượu xướng thành thơ, xua đi tịch mịch, đây là rượu hoa mai Phái Tuyết Sơn đưa tới, dấu riêng trăm năm, nhất nghi hạ món ăn, xin á phụ vui vẻ nhận.” Vào giờ phút này, âm thanh của hắn như vang rộng.
Mắt Quỷ Y sáng rực lên, theo đoạt lấy rượu trong tay hắn, mở ra, nhất thời cả phòng mùi thơm ngát!
Mùi rượu cùng món ăn vị tương dung, cũng mùi thơm câu nhân này càng ngày càng nồng nặc.
Đáng tiếc, trước bàn chỉ có một đôi bát đũa!
Thấy Phượng U Trần dùng ngón tay bốc một miếng thịt thỏ ngay trên bàn trước mặt hắn đưa vào trong miệng.
Quỷ Y uống ào ào liền 3 chén cười nói: “Tiểu Trần , ngươi thường ngày cao quý như vậy, thế nào không lịch sự cũng ăn bốc một ít thịt thỏ?”
Thầm nghĩ đây không phải là ngươi muốn thấy sao? Phượng U Trần vừa lòng ăn cực kỳ thong dong, mỉm cười nói: “Thức ăn dân dĩ là Thiên, ta là người, thức ăn là trời, thức ăn ngay trước mặt còn kể cao quý cái gì?” Nói xong, Phượng U Trần lại bốc lên một miếng từ trong mâm. Ăn xong, hắn liếm liếm ngón trỏ, mặc dù không có dùng đũa, lại như cũ ung dung quý khí, thong dong ưu nhã, động tác tự nhiên như nước chảy mây trôi, phong hoa vẫn như cũ!
Quỷ Y châm ly rượu, đưa cho Phượng U Trần, cảm khái nói: “Sớm biết hôm nay, sao lúc trước còn như thế, nếu là ngươi lần trước chịu nghe ta lời nói, ngoan ngoãn cùng Tiểu Tuyết Đoàn kết phu phụ, hôm nay ngươi muốn ăn cái gì, nàng tự nhiên sẽ cho làm ngươi.”
Khóe môi Phượng U Trần hơi vểnh, ánh mắt chớp động, không nói một lời.
Thầm nghĩ: “Nếu ta thật nghe lời của ngươi, sợ là hôm nay cả ngươi cũng không có ăn.”
Trong lòng hắn đã từng nghĩ, nếu hai người trở thành vợ chồng rồi, Tuyết Nhan há có thể đối với mình ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ? Phượng U Trần dĩ nhiên sẽ không ngây thơ cho là tất cả nữ nhân cùng nam nhân có quan hệ, nữ nhân sẽ trở nên chim nhỏ nép vào người, ngoan ngoan ngoãn ngoãn, nói gì nghe nấy. Mặc dù hắn cũng không rất hiểu rõ Tuyết Nhan, nhưng tiếp xúc mấy ngày này, có lẽ có nữ nhân sẽ như thế, nhưng Tuyết Nhan tuyệt đối sẽ không!
Hôm nay đã biết thân nàng trúng độc mai lan hương, trừ lần đó ra, cần bảy nguyên dương nam nhân khống chế, không còn cách nào khác!
Cho nên trừ Duẫn Ngọc, nàng phải cùng sáu nam nhân có quan hệ thân mật.
Mặc dù hắn cũng không thèm để ý nàng không phải là xử nữ, cũng không tính là nàng không phải mượn xác hoàn hồn. Nàng cũng không phải cô gái tùy tiện, cũng là thà thiếu không ẩu, ngay cả Duẫn Ngọc Đệ khó có thể bắt được lòng của nàng hoàn toàn, huống chi là mình?
Lang vô tâm, thiếp vô ý, giữa hai người giống như cách một tầng tường vô hình, cần gì phải xúm lại đây?
Tăng thêm phiền não mà thôi!

—— Cảnh đẹp băng tuyết, trong thiên địa bao phủ một tầng sương hàn trong suốt.
Một thiếu nữ tuyệt mỹ đang thiên địa độc hành, mặt mũi loại bạch ngọc tinh xảo, một đôi mắt to ánh sáng lung linh thanh lệ .
Nàng mặc trên người cực kỳ mỏng manh, làn sa uyển chuyển bọc thân thể nàng, chân không đứng ở trên băng tuyết, chân ngọc xinh đẹp thậm chí so trong sạch còn phải oánh trạch chói mắt, mà bên môi nàng nụ cười cũng có thể cùng thiên địa tranh nhau phát sáng! Chân trần, Tuyết Nhan chạy vòng quanh băng sơn một canh giờ, có thể nói là kỳ tích. Trước kia nàng, bởi vì thể chất yếu kém, kinh mạch không thông, chỉ có thể thi triển một chút chiêu số bình thường, ngay cả điều khiển thiên bách ngân châm cũng chỉ là có vẻ mà thôi.
Cố tình, cổ thân thể này rất là kém, sợ lạnh, sợ đau, quá thiên kim tiểu thư.
Khiến nàng không dám tự huấn luyện khắc nghiệt.
Vậy mà, thân thể này cũng từ từ có kiên nhẫn, mỗi ngày chỉ thích hợp gia tăng một chút.
Tuyết Nhan ngồi xếp bằng trên tuyết, trong lòng nhớ lại khẩu quyết Tố Tâm, ở trong người vận hành một lần Tố Tâm công. Cảm thụ mỗi một ti nội lực từ từ trải qua đan điền của nàng, từ từ tuần hoàn trở lại , từng tia ôn hòa một năng lượng khí lưu giống như từ trong thiên địa tràn, dần dần tiến vào trong cơ thể Tuyết Nhan .
Thiếu nữ hai mắt nhắm nghiền đem một luồng nội lực cuối cùng hít vào đan điền, lông mi khẽ chớp động, chỉ chốc lát sau, hai nhánh mắt đen đột nhiên mở ra, ánh mắt sáng quắc sinh hoa, chỉ là nàng không ngờ nội lực của mình rốt cuộc lại tăng trưởng một đoạn, từ Tứ Đoạn lên tới Ngũ Đoạn, người bình thường ít nhất cũng cần thời gian nửa năm, mà nàng nửa tháng liền làm được, thần tốc như thế, Tuyết Nhan không khỏi cảm thấy cực kỳ mừng rỡ.
“Rốt cuộc, đã là đoạn thứ năm a!” Tuyết Nhan vui vẻ nói.
Đã trải qua bôi thuốc sau khi lúng túng khổ sở, Tuyết Nhan hôm nay đã thay da đổi thịt.
Nhưng nội lực cũng có đường ranh giới, chỉ cần đến đoạn thứ năm, như vậy chính là tiến vào trình độ sơ giai võ giã cấp cao. Đến lúc này, trong cơ thể chứa đựng nội lực, đúng là nhiều gấp mấy lần đoạn nội lực thứ tư. Cho nên, đoạn nội lực thứ năm, bình thường cũng cho rằng là bậc thang thứ nhất trở thành cao thủ võ lâm. Không cần nói cũng biết trình độ quan trọng kia.
Lúc này, băng tuyết xào xạc gió lạnh càng mạnh hơn!
Cách đó không xa, một người thiếu niên chăm chú nhìn thiếu nữ này càng ngày càng gần. Nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, nói không ra thanh thuần nhàn nhạt là đường cong còn quyến rũ. Thiếu niên tinh thần đột nhiên có chút không khỏi hoảng hốt! Mặc dù hắn biết nàng rất đẹp, nhưng, hắn tại sao chưa từng thấy qua thiếu nữ dung mạo xinh đẹp như vậy!
Rốt cuộc, Tuyết Nhan đi đến càng gần, mà nàng cũng dần dần thấy được thiếu niên, dưới bàn chân dừng một chút.
“Lâm cô nương, ngươi còn nhớ ta không?” Thiếu niên nhìn như tinh linh xinh đẹp. Tuyết Nhan trong lòng động áy náy.
“Tiết Phong công tử.” Tuyết Nhan đưa mắt nhìn thiếu niên, hướng hắn gật đầu một cái, nhàn nhạt cười một tiếng. Trí nhớ nàng rất tốt, sao không nhớ rõ khi mới đến đại hội luận võ thứ nhất thì gặp phải Tiết Phong đệ tử Phái Tuyết Sơn.
“Lâm cô nương, ngươi tới nơi này sao không nói cho ta một tiếng?” Tiết Phong có chút không cam tâm hỏi.

“Ta cũng vậy muốn tìm Tiết công tử, đáng tiếc Phái Tuyết Sơn quá lớn, ta chỉ có thể đi theo Nhị Sư Huynh ở nơi này.”
Giờ phút này, Tuyết Nhan cười cười thanh nhã, nụ cười khiến tâm thần người sảng khoái.
Nghe vậy, Tiết Phong vô cùng hối hận không nói cho nàng biết chuyện mình là Đại Công Tử Phái Tuyết Sơn. Ban đầu đại hội Băng Liên, hắn vì đoạt được Hàn Băng Tuyết Liên, muốn chiếm được một tiếng cười Lâm Tuyết Nhan. Không nghĩ đến nửa đường bị Thượng Quan Ngâm nhảy ra làm trọng thương, ghê tởm nhất chính là, thế nhưng người kia cướp đi Hàn Băng Tuyết Liên, làm như vậy là để lấy lòng Đệ Nhất Mỹ Nhân Xuất Vân Quốc.
Cái gì Đệ Nhất Mỹ Nhân, Thứ Hai Mỹ Nhân?
Thường thấy các loại thanh lâu hoa khôi, các loại đương gia đào kép, Tiết Phong minh bạch rất nhiều danh hiệu cũng chỉ là mua danh chuộc tiếng, lừa đời lấy tiếng mà thôi.
Tiếc rằng tài nghệ hắn không bằng người. Thượng Quan Ngâm ra tay cũng không khách khí, bị hắn đánh cho vết thương chằng chịt, bất đắc dĩ phải dưỡng thương hơn nửa tháng. Rốt cuộc thân thể khôi phục rất nhiều, vì vậy ra ngoài hóng mát một chút, không nghĩ gặp phải tiên tử trong lòng mình , thật sự là như trong mộng .
Tương thỉnh không bằng vô tình gặp được, Cương Tiết Phong muốn mời Tuyết Nhan đi vào trong viện của hắn làm khách, thuận tiện săn bắt trái tim mỹ nhân. Chợt nghe một tiếng ưng vang phá trên không. Hắn kinh hoảng, địa phương Phái Tuyết Sơn lạnh như thế cũng có ưng?
Giương mắt nhìn một chút, phát hiện ưng này bay vô cùng cao, mang theo xu thế bén nhọn, tuyệt không phải loại ưng bình thường.
Có lẽ là nhân vật đặc biệt nuôi, nhưng đến tột cùng là người nào mang theo ưng đến nơi này?
Tiết Phong khẽ trừng mắt, cảm thấy có chút tò mò.
Lúc này, Tuyết Nhan nheo mắt lại, xa xa giống như thấy một nam tử áo lam giục ngựa mà đến. Vó ngựa đạp tuyết, bông tuyết văng khắp nơi, anh tư ào ào. Bóng dáng của hắn nhìn qua quen thuộc như thế. Tuyết Nhan nhìn hắn thì chợt nhớ tới Duẫn Ngọc, nhất thời trong tim xuất hiện cảm giác ngũ vị tạp trần , các loại ý định kỳ quái xông lên đầu.
Đến cùng là hắn đúng hay không? Hắn tìm nàng sao? Hắn không phải cùng Hoa Vân Quận Chúa gì đính hôn rồi sao?
Hắn tới sẽ hay không vấn tội mình, sẽ không trách tội, thống hận mình?
Tuyết Nhan suy nghĩ tán loạn, sắc mặt biến đi. Trong lúc này, nàng lắng chìm trong chuyện tình cảm của mình và Duẫn Ngọc. Qua lâu như vậy, không gặp và không nghĩ tới hắn, cuộc sống của nàng đã thành thói quen không có hắn bên cạnh. Nàng cho là khi nhìn thấy Duẫn Ngọc lần nữa cũng sẽ không có cảm giác đặc biệt gì, ít nhất sẽ không đau triệt nội tâm. Nào biết thời điểm mình sắp đối mặt hắn cảm thấy tâm cư nhiên vừa khéo khó chịu!
Có yêu rồi, trong lòng tự nhiên có vết rách sau khi tách ra.
Khi chạm đến vết thương lại một lần nữa không ngờ sẽ khổ sở như thế?
Tuyết Nhan cúi thấp đầu, vuốt ngực, ngưng lông mày suy nghĩ sâu xa. Ngay lúc đó, có hai nam tử mặc da thú , cõng con mồi, tựa như từ trong núi săn thú trở lại.
Tuyết Sơn có thật nhiều thực vật kỳ lạ sinh trưởng. Mặc dù rét lạnh, cũng có rất nhiều người không sợ lạnh thích ăn loại thú Kỳ Trân Dị Thảo, da lông xương cốt giá trị xa xỉ. Phái Tuyết Sơn chung quanh cũng bình thường có thợ săn săn thú mà sống. Mấy ngày nay Tuyết Nhan cũng thường đụng phải những người này, cho nên đắm chìm trong tâm tư chính mình, trong lòng cũng không quan tâm đối với bọn họ.
Khi bọn hắn đi tới chỗ cự ly không xa Tuyết Nhan, đột nhiên thay đổi.
Hai người nhanh chóng đem con mồi ném lên không trung, thi thể con mồi nổ vỡ ra, máu văng khắp nơi, làm người ta ứng phó không kịp. Cùng lúc đó, hai người rút kiếm ra từ trong quần áo, một tả một hữu, thật nhanh công tới hướng Tuyết Nhan, kiếm trong tay lộ ra sát ý mãnh liệt, kiếm khí âm trầm thấu xương.
Tất cả xảy ra cực nhanh, Tuyết Nhan cơ hồ chưa tỉnh hồn lại, vội vàng lui về phía sau mấy bước.
Tiết Phong thấy thế, rét trong lòng, vội vàng gọi thị vệ ẩn núp chung quanh ra trước nghênh chiến. Hắn là Đại công tử Phái Tuyết Sơn, nên lúc nào cũng có ám vệ bên cạnh. Những thị vệ kia bản lĩnh không yếu, nào biết còn chưa bao lâu, liền bị hai người thích khách đâm xuyên qua thân thể, ngã xuống đất mà chết.

Nhìn xác thị vệ cùng thú ngã trong vũng máu , máu đỏ tươi đột nhiên làm người ta kinh hãi!
Tuyết Nhan mặt mũi kinh hãi, không ngờ thích khách thế nhưng xuống tử thủ, đến tột cùng là người nào hận nàng đến thấu xương?
Nàng gặp chuyện không hoảng hốt. Thoáng chốc cảnh tỉnh, lập tức rút ra từ trong tay áo trăm ngân châm, hào quang màu bạc bay múa trên không trung, khí lạnh bức người. Nhất thời cùng hai người thích khách một chỗ ác đấu.
Binh khí giao tương, phát ra tiếng vang chói tai.
Tuyết Nhan lạnh lùng hỏi: “Các ngươi là ai? Vì sao phải hạ sát thủ đối với ta?”
Đối phương cũng không nói gì, kiếm pháp càng hung hiểm hơn. Một chữ cũng nhiều, sẽ tiết lộ ra thân phận của bọn họ, cho nên bọn họ tuyệt không phải thích khách bình thường.
Mặc dù nội lực Tuyết Nhan đã tăng lên tới Ngũ Đoạn, nhưng vẫn là cực kỳ cố hết sức đối phó với hai người. Dù sao đối phương đều là dân liều mạng, nếu không thận trọng sẽ lộ ra sơ hở. Vừa nhìn liền biết là người mới tới muốn lấy mạng nàng, may mắn nàng đã luyện thành thạo sử dụng trăm cây ngân châm nên thi triển ra chiêu số thuận buồm xuôi gió.
Hai người thích khách thấy không gây thương tổn được Tuyết Nhan, biến sắc, chiêu thức cũng phát biến hóa, hai người hợp tác , uy lực chiêu số thế tăng lên gấp bội!
Tiết Phong một bên gấp gáp, thân thể hắn bị thương chưa lành, đi ra tản bộ cũng là thị vệ dắt díu. Mới vừa thấy Lâm Tuyết Nhan, bận khiến bọn thị vệ ẩn núp, hôm nay hắn đã tự lo không xong, còn có hơi sức nào đối phó thích khách?
Chợt, ngay lúc nguy cấp, một con ưng trên bầu trời nhanh chóng xà xuống, lao xuống đụng một trong hai người đó.
Cùng lúc đó, một nam tử tuấn mỹ giục ngựa chạy chồm đến. Áo choàng màu xanh dương trong gió, cuồn cuộn nổi lên trên tuyết, bản lĩnh như vẽ. Kiếm trong tay hướng tên còn lại đâm tới, kiếm sáng như tuyết, không khí trong nháy mắt trở nên âm lãnh mà tiêu sát. Hắn thần tình lạnh như băng như núi băng ngàn năm, Tuyết Sơn băng hàn ở trước mặt hắn cũng ảm đạm phai mờ!
Hắn, chính là Duẫn Ngọc!
Tuyết Nhan nhìn hắn, gấp rút,nóng ruột, đã quên thân mình ở nơi nào, thời gian giống như cũng dừng lại vào giờ khắc này.
Mặt mũi của nàng ấy đẹp như vậy, sao tái nhợt.
Trong sóng mắt của nàng tràn đầy kích động, lại tràn đầy khổ sở.
Hai người gặp lại lần nữa lại là thời khắc nguy cơ trùng trùng. Suy nghĩ một chút thật đúng là mỉa mai. Tuyết Nhan cắn răng, tiếp tục gia nhập cuộc chiến. Bóng dáng của hai người là loại khế hợp Đao Quang Kiếm Ảnh ở bên trong, kiếm như cầu hình vòm bí quyết nam tử, cô gái vạn châm bay múa thân như Thải Điệp.
Một người một ưng, hơn nữa Tuyết Nhan phát thế công ngàn châm, hai cái “gai” rốt cuộc đánh không lại bọn họ. Ngay thời điểm thấy sắp bị bắt, hai người liếc mắt nhìn lẫn nhau, chợt lấy ra một nửa hình tròn từ trên thân của mình, hợp lại cùng nhau, thoáng chốc ghép một cầu màu đen hoàn chỉnh.
Sắc mặt Duẫn Ngọc biến đổi, hiếm thấy Phích Lịch đạn! Đây chính là chiêu số đồng quy vu tận!
Nghe thấy một tiếng vang thật lớn, đống băng nhất thời sụp xuống vị trí mọi người, né tránh lúc, một khối cự băng đã nhanh như sét đánh bay tới hướng Tuyết Nhan.
Thời điểm ngàn quân nguy kịch, Duẫn Ngọc bất chấp tất cả nhào vào trước người Tuyết Nhan, che chở thật chặt thân thể nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.