Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 13: Bái Nàng Làm Vi Sư


Bạn đang đọc Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối: Chương 13: Bái Nàng Làm Vi Sư


Mọi người tiến vào trong phòng, thấy tóc đen của Tuyết Nhan quấn cao lên, mắt hoa đào trong suốt mà lóe sáng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ mân, hai tay áo sắn lên, mặc dù khuôn mặt non nớt, nét mặt lại cẩn thận tỉ mỉ, xinh đẹp mà bộ dáng của nàng làm cho người không thể hình dung được nàng còn rất nhỏ, nàng từ từ nói: “Nàng bị bệnh hoa liễu, có thể trị được.”
“Chờ chút, ngươi nói là bệnh hoa liễu, nhưng đã năm năm nàng không hề tiếp khách, tại sao lại bệnh hoa liễu?” Trong nụ cười của đệ tử áo trắng có hàm y châm chọc.
“Bệnh hoa liễu không cần thiết phải tiếp khách mới bị , nếu làm chuyện nam nữ ấy với người khác, miệng vết thương sẽ xuất huyết.”
“Tiểu cô nương, tuổi của ngươi còn trẻ, nói năn không thể lung tung như vậy được.”
“Ta có theo ngành y, tiền âm[1] của bệnh nhân bị thối rữa, huyết khí hỗn loạn, đây là triệu chứng của bệnh hoa liễu .”
[1]Nơi nhạy cảm của phụ nữ
Nếu nàng nói đến tiền âm, nhất định là nàng đã nhìn nơi riêng tư của cô gái bệnh hoạn kia, hành vi của nữ tử này thật đúng là kinh thế hãi tục!
Mộ Dung Thanh Li nghe vậy ngẩn ra, giương mắt nhìn hướng Tuyết Nhan, đồng tử mắt tối đen,cảm giác như mây bay tinh xảo, tức khắc cái trán của Duẫn Ngọc toát ra ba cái hắc tuyến!
Bạch đại phu cũng nhíu mày, mặc dù y thuật của hắn inh, cũng không bằng lòng đụng vào thân thể kỹ nữ, dựa vào cách xem mạch bằng huyền ti, suy đoán rằng âm dương không điều, lá lách suy yếu, ngũ âm hừng hực, là dấu hiệu quanh năm luôn mỏi mệt! Không ngờ rằng là triệu chứng của bệnh hoa liễu , cứ tưởng hắn làm nghề y nhiều năm, tự nhận có y thuật vô song, nhưng lại thua trên người bởi một vị kỹ nữ, hắn trừng mắt nhìn, không cam lòng nói: “Tiểu cô nương, cho dù nàng bị bệnh hoa liễu, nhưng đã gần đất xa trời, ngươi chữa khỏi nàng như thế nào?”

“Chữa trị rất đơn giản? Chỉ cần châm cứu là có thể.”
“Nữ oa nhi, đừng mạnh miệng nói, nếu ngươi có bản lĩnh chữa khỏi nàng, ta sẽ bái ngươi làm vi sư.” Trong lòng Bạch đại phu cười lạnh.
“Ngươi lớn tuổi như thế, y thuật không tốt, nhưng ta cũng có thể cố thu ngươi làm đồ đệ.” Cánh môi Tuyết Nhan nhếch lên, trong đôi mắt đẹp tràn đầy châm chọc.
“Ngươi… Ngươi…” Dám nói y thuật của hắn không tốt, tức khắc Bạch đại phu giận sôi lên.
Duẫn Ngọc nhíu mày, nghĩ thầm vì sao Tuyết Nhan lại cùng vị danh y này tranh chấp? Hôm nay nàng sở tác sở vi, thật sự là làm người ta khó hiểu.
Từ trước đến nay Tuyết Nhan luôn nghiêm khắc với môn đệ của thiên hạ đệ nhất y quán, gặp được một thầy thuốc cậy già mà lên mặt , trong lòng nàng không hề tức giận, cũng mở miệng xúc phạm vài câu, nhưng chuyện cần thiết cũng không thể qua loa, chỉ thấy nàng lấy ra ngân châm, nín thở ngưng thần, nội lực tập trung ở ngân châm, hai tay như điện, mang theo lôi đình vạn quân chi thế[2], nhanh chóng châm vào huyệt vị của người bệnh, thủ pháp tinh chuẩn không gián đoạn, ba chỗ tử huyệt, mười chỗ ấn huyệt, nông sâu không đều, mà kinh lạc[3] toàn thân không thông.
[2]sấm vang chớp giật
[3] Kinh lạc là đường khí huyết vận hành trong cơ thể, đường chính của nó gọi là kinh, nhánh của nó gọi là lạc, kinh với lạc liên kết đan xen ngang dọc, liên thông trên dưới trong ngoài, là cái lưới liên lạc toàn thân.
Thời gian một nén nhang, bệnh nhân đã mở to mắt, cảm thấy khí huyết cả người lưu loát, tinh thần cũng tốt một nửa.
Bạch đại phu nhìn thủ pháp của nàng thuần thục, trong lòng kinh hãi không thôi, cái này chẳng lẽ là châm pháp Thần Nông thất truyền?
Lúc này, Tuyết Nhan nghiêng đầu nhìn về phía Bạch đại phu, lạnh lùng cười: “Bạch đại phu cũng là môn đồ của thiên hạ đệ nhất y quán, nói vậy phải biết môn quy của đệ nhất y quán đúng không?”
“Đương… Đương nhiên biết.” Bạch đại phu thu lại sắc mặt cuồng ngạo.
“Xin hỏi, đối với người bị bệnh hoạn không được phân biệt địa vị cao hay thấp, đối xử bình đẳng, ngài có làm được hay không?”
“Đây… Đây…”Thân thể của Bạch đại phu run lên, đây đúng là môn quy của đệ nhất y quán, mà xác thực hắn đúng là làm không được.
“Như vậy, biết được thiên ngoại Hữu Thiên, nhân ngoại hữu nhân[4], y không có giới hạn, đối với đồng môn luôn lấy lễ để đãi, không thể cầm tiền mới phóng khoáng, ngài có làm được hay không?”
[4] Ngoài trời có trời, ngoài người có người,(nghĩa đen)

Người giỏi còn có kẻ giỏi hơn(nghĩa bóng)
“Không… Không có.” Bạch đại phu xoa xoa cái trán mồ hôi.
“Y giả nhân tâm[5], các hạ có điều trị nghiêm túc cho bệnh nhân?”
[5] Người hành nghề y cứu người thì phải có tấm lòng nhân hậu.
“Hổ thẹn.” trong lòng Bạch đại phu phát lạnh, nhớ tới thanh danh của chính mình, thật không có nhân tâm.
Duẫn Ngọc đứng ở một bên, nghe được lời nói Tuyết Nhan, dường như có gì đó va đập nội tâm của hắn, kích thích sóng biển ngàn thước!
Tuyết Nhan cũng không quan tâm Bạch đại phu bọn họ, quay đầu xem tiểu tam, nói rõ ràng: “Ngươi nhớ cho kĩ, kim ngân hoa năm phần, phục linh năm phần, mộc thông năm phần,mộc qua ba phần, tạo giác[6] ba phần, quy vĩ ba phần, cánh hoa năm phần, cây đại hoàng sáu phần, bằm thành phấn nhuyễn, tạo thành thuốc viên, mỗi ngày uống ba viên, nửa tháng có thể khỏi hẳn.”
[6] là tên gọi của cây bồ kết.
Tiểu tam thấy tinh thần mẫu thân chuyển biến tốt, có thể hoàn toàn chữa khỏi, tâm sinh vui mừng, vội vàng tìm bút viết phương thức .
Bạch đại phu nghe phương thức này, trong lòng rung động, đây là phương thức độc nhất để giải bệnh hoa liễu ở thiên hạ đệ nhất y quán, chỉ có số ít đệ tử mới có thể biết, cô nương này trẻ tuổi như thế, lại có phương thức cao cấp của đệ nhất y quán? Mà y thuật của nàng rất cao, xem ra có quan hệ với đệ nhất y quán, giờ phút này, hắn đối với Tuyết Nhan hoàn toàn là tâm phục khẩu phục.
Bỗng nhiên hắn quỳ gối trước mặt Tuyết Nhan , tất cung tất kính nói: “Thưa sư phó , xin nhận đệ tử một cái quỳ.”

Đệ tử áo trắng thấy Bạch đại phu quỳ gối trước mặt cô gái kia, sắc mặt cả kinh đại biến, Duẫn Ngọc và Mộ Dung Thanh Li cũng bị một màn trước mặt này rung động thật sâu!
Mặt Tuyết Nhan vẫn không đổi sắc để hắn thi lễ, nàng vốn là là thiên hạ đệ nhất y quán quán chủ, để môn đệ quỳ lạy, chính là thiên kinh địa nghĩa[7].
[7] là những cái chuẩn tắc hằng thường của trời đất
“Hiện giờ… Thiên hạ đệ nhất y quán quán chủ là ai?” bỗng nhiên Tuyết Nhan nhớ tới chính sự.
“Hóa ra sư phó không phải là người của đệ nhất y quán, azz, ngài không biết, bây giờ đệ nhất y quán rắn mất đầu, sớm đã suy bại !” Bạch đại phu tất cung tất kính nói.
Tuyết Nhan nghe vậy, mi mắt hơi rung động, kinh ngạc không nói.
Tuy là Mộ Dung Thanh Li đến đây vô giúp vui, cũng không muốn nhúng tay, không ngờ rằng Lâm Tuyết Nhan thay người chẩn trị, rất là hữu mô hữu dạng, vừa giáo huấn người khác , cũng làm cho người ta không thể tránh được, nhớ lại ở đại hội luận võ với Duẫn Lâm,trong mắt hắn nhịn không được tràn ngập ý cười.
Nhưng làm hắn không thể tin là, thiên hạ đệ nhất y quán Bạch đại phu nhưng lại thừa nhận y thuật của nàng, rốt cuộc nàng còn có bao nhiêu khiếp sợ làm người ta không biết? Giờ phút này, nữ tử này đã hoàn toàn khiến cho hắn hứng thú, nhưng khi hắn nghe được về thiên hạ đệ nhất y quán, tay Mộ Dung Thanh Li giấu trong tay áo, tay nắm chặt miếng ngọc, ánh mắt kinh ngạc, như có điều suy nghĩ.
Lại nghe Tuyết Nhan nói: “Duẫn Ngọc ca ca, chúng ta đi thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.