Đọc truyện Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng – Chương 46Sư Điệt Cũng Không Phải Là Ác Nhân
Dịch: Tiểu Cửu Điểm
Biên: Độc Hành
Trước luyện đan phòng, Lý Trường Thọ lẳng lặng ngồi trên ghế dựa, xòe bàn tay trái ra, trong tay hắn xuất hiện một ngọn lửa màu xanh đang chậm rãi bốc cháy.
Đây cũng không phải bản hoàn chỉnh của Tam Muội Chân Hỏa nên có lộ ra cũng không sao cả, dù sao Vong Tình thượng nhân ban thưởng công pháp tu hành Tam Muội Chân Hỏa cho hắn cũng đã được ba tháng. Hắn tu ra được “khí hỏa (khí viêm)” cũng là hợp tình hợp lí.
Nếu dùng pháp lực tương đương nhau để thi triển, uy lực của Tam Muội Chân Hỏa còn chưa bằng một phần ba uy lực của U Minh Lãnh Hỏa.
Nhưng một khi hợp nhất được ba loại “khí hỏa”, “tinh hỏa” và “thần hỏa” thành Tam Muội Chân Hỏa, uy lực dự tính còn mạnh hơn gấp mấy lần so với U Minh Lãnh Hỏa.
Lúc này, Lý Trường Thọ cũng đã tìm ra nguyên lý phương pháp tu hành của Tam Muội Chân Hỏa.
Đại khái chính là dùng khí, tinh, thần của bản thân để tạo ra ba loại hỏa diễm, sau đó lấy ba loại hỏa diễm này dung hợp thành Tam Muội Chân Hỏa. Loại hỏa diễm này tồn tại bên trong cơ thể, thiêu đốt tà ma (tà túy), nung ô trọc, từ đó hình thành Chân Hỏa hộ thân.
Mà làm cho Lý Trường Thọ hài lòng hơn đó là uy lực của hỏa diễm này cùng với hỏa diễm mà tinh khí thần của hắn ngưng ra có liên quan với nhau.
Hơn thế nữa, uy lực của Tam Muội Chân Viêm có thể theo tu vi của bản thân mà không ngừng tăng lên, sẽ không làm lãng phí thời gian của hắn trên một môn công pháp mới tu vài năm đã không có đất dụng võ.
Một đám mây trắng bay đến từ phía chân trời, tay trái Lý Trường Thọ nắm lại, hỏa diễm kia liền vụt tắt.
Hắn đứng dậy, chắp tay hành lễ về phía đám mây trắng kia.
Đạo nhân lùn trên đám mây mỉm cười, mang ý thăm dò nhìn xuống nhưng vẫn bảo trì độ cao mười trượng, ấm giọng nói:
“Trường Thọ sư điệt, nghe nói ba tháng trước ngươi đi Đông Hải thu hoạch tương đối khá, ứng phó ổn thỏa, chu toàn trước khiêu khích của thái tử Long Cung. Đúng là không uổng công bần đạo tiến cử ngươi mà.”
Lý Trường Thọ lập tức mỉm cười ôn hòa, nói: “May mà có ý tốt của sư bá, đệ tử mới thu được hỏa pháp và lôi pháp. Hôm nay đệ tử đặc biệt chuẩn bị tiệc rượu để đáp trả ân tình này của sư bá.”
Tửu Ô, người vừa trở về mới có mấy ngày lập tức nheo lại cặp mắt to cùng đôi lông mày rậm, chậc chậc cười:
“Ta cứ cảm giác… có trá?
Ngày thường ta đến tìm ngươi uống rượu, người đều rất không tình nguyện.
Chuyến đi Đông Hải, cũng là bị bần đạo hết dụ dỗ lại lừa gạt mới phải đi. Trường Thọ sư điệt chẳng lẽ là muốn dùng độc đan tính kế sư bá sao?”
Lý Trường Thọ dở khóc dở cười, đáp: “Đệ tử chỉ là một đệ tử nhỏ nhỏ của Tiểu Quỳnh phong, sư bá là Chân Tiên chân chính, lại còn là người của Phá Thiên phong, là một chấp sự được các vị trưởng lão coi trọng.
Đệ tử dù có tâm tư muốn tính kế sư bá, cũng không có gan thực hiện.
Huống hồ, chuyến đi Đông Hải, đúng là sư điệt lấy được rất nhiều chỗ tốt.”
Nói một hồi, Lý Trường Thọ lấy ra hai viên Dạ Minh Châu từ trong tay áo: “Đây là pháp khí Lưu Ảnh cầu, được đệ tử cải tiến thành Thanh Ảnh cầu.
Sư bá giữ một viên, đệ tử giữ một viên, tiệc rượu hôm nay sẽ được ghi chép lại bên trong Thanh Ảnh cầu.
Người thấy thế nào?”
Tửu Ô lập tức vui hẳn lên, chắp tay sau lưng nhảy khỏi đám mây trắng, ngửa đầu nhìn Lý Trường Thọ một cái liền thò tay cầm lấy Thanh Ảnh cầu.
“Ngược lại ta muốn xem xem trong hồ lô ngươi bán cái gì, mời!”
“Sư bá, mời.” Bộ dáng tươi cười của Lý Trường Thọ theo đó cũng trở nên đặc biệt…. ôn hòa.
Bên cạnh lò luyện đan có hai cái bàn thấp đặt song song nhau, tiểu Linh Nga được sư huynh bồi dưỡng nên một tay nghề nấu nướng thượng thừa, nhanh chóng dọn ra một bàn rượu và thức ăn vô cùng phong phú, còn có ba vò rượu xếp chồng lên nhau ở một bên.
Hai người cùng ngồi xuống, đồng thời mở ra Thanh Ảnh cầu đặt ở góc bàn.
Sau đó, Tửu Ô cầm lên đôi đũa ngọc, lần lượt nếm thử các món ăn và một vò rượu.
“Ngươi thật sự mời bần đạo uống rượu sao?” Tửu Ô cười hỏi: “Chẳng lẽ, rượu và thức ăn đều được chế biến từ những nguyên liệu vô hại, nhưng khi kết hợp với nhau lại thành mê dược kịch độc?”
Lý Trường Thọ nhịn không được đưa tay nâng trán, lắc đầu thở dài: “Sư bá người gặp phải thứ âm hiểm giả dối gì ở bên ngoài thế, sao lại hoài nghi tâm ý của đệ tử?
Dù gì đệ tử cũng không phải là kẻ xấu.”
“Ha ha ha, chỉ là đùa thôi.”
Tửu Ô vẫy vẫy tay, chủ động cầm lấy vò rượu rót ra, hai người uống vô cùng hào phóng.
Không bao lâu, vò rượu đã vơi đi quá nửa, mà Tửu Ô chỉ dám gắp một nửa số món ăn, nửa còn lại lão không hề động đến.
Lý Trường Thọ chẫm rãi gắp đồ ăn, mỗi món đều gắp lên ăn một lần, còn không ngừng tán thưởng tay nghề của tiểu sư muội nhà mình.
Chờ hai người đã có chút men say, Lý Trường Thọ đem vò rượu thứ ba ra.
“Đến rồi đến rồi, ta đoán hắn còn con bài chưa lật quả không sai mà.”
Đáy lòng Tửu Ô thầm cười trộm, chờ xem Lý Trường Thọ rốt cuộc muốn tính kế lão như thế nào.
Lý Trường Thọ lại nói: “Sư bá, đây là tạ lễ của sư điệt dành cho người, Tráng Cốt Độc Long tửu.”
“Hả?” Tửu Ô nhíu mày, dùng tiên lực tiếp nhận vò rượu này, đưa ra xa cách bản thân mấy trượng mới mở ra, sau đó dùng khí điều khiển đũa khuấy chút rượu đưa tới đầu ngón tay nhẹ nhàng dò xét.
Hai mắt Tửu Ô tỏa sáng, nói: “Rượu ngon!”
Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói: “Rượu này dùng ba mươi sáu loại độc thảo, mười hai loại độc trùng cùng với Hằng Hà Thủy Lão Bạch Can luyện chế mà thành. Sau đó ngâm ba tháng, độc tính đã bị trung hòa, có tác dụng bổ sung tinh lực, cường kiện xương cốt, tăng cường dương khí, bổ thận tráng dương cho nam tử.
Nhưng có một chuyện… Dược lực rượu này có phần mãnh liệt, không biết sư bá người có dùng được ổn hay không.
Tửu Ô nhếch lông mày với Lý Trường Thọ, Lý Trường Thọ cũng nháy mắt với Tửu Ô, hai người đối mặt liền hiểu ý nhau cười cười.
Đều hiểu, đều hiểu.
Tửu Ô cười nói: “Có cái gì mà không được? Bần đạo là người đã có đạo lữ đấy!”
“Vì vậy đệ tử mới chế riêng loại rượu này cho người. Sư bá, mời.”
“Tốt tốt tốt!”
Tâm tình Tửu Ô vui vẻ, nhận hũ rượu đại bổ kia, vốn chỉ nếm một ngụm nhỏ để phân rõ thực hư, sau đó lão liền ngửa đầu tu một ngụm lớn, tinh thần sảng khoái vô cùng.
“Vừa hay Tửu Thi sư bá của ngươi gần đây sắp xuất quan, bần đạo mới không sợ chút dược lực này đấy!”
“Sư bá đừng uống quá nhiều.”
“Bần đạo là Chân Tiên, sợ cái gì?”
Tiếp đó, hai người lại tiếp tục tiệc rượu linh đình, Tửu Ô đã khá say, chén bát trên bàn bừa bộn.
“Tiểu Trường Thọ, nói một chút. Rốt cuộc ngươi muốn tính toán sư bá thế nào?”
Tửu Ô ôm vò rượu nhướng mày: “Để bổn sư bá uống lẹ một chút rồi còn về.”
Lý Trường Thọ cười khổ lắc đầu, thở dài: “Kỳ thật, lần này mời sư bá tới đây, là muốn nhờ người giúp chút chuyện.”
“Ồ?”
“Trong các trận pháp tâm đắc của sư bá có một cái gọi là Cửu Quang Minh Ly trận, đệ tử và Tửu Cửu sư thúc nghiên cứu nửa tháng trời mà vẫn không cách nào dựng thành, muốn nhờ sư bá chỉ điểm đôi chút.
“Đi, đưa sư bá đi xem.”
Lập tức, Tửu Ô thu hồi vò rượu, cùng Lý Trường Thọ mỗi người cầm theo Thanh Ảnh cầu, đi tới mảnh đất trống đằng sau phòng luyện đan.
Trên mặt đất đặt tám mươi mốt gương đồng nhỏ, bố trí theo các phương hướng huyền diệu, khó hiểu. Tửu Ô liếc mắt liền nhìn ra sơ hở của trận, cười chỉ điểm Lý Trường Thọ một chút.
Lý Trường Thọ lộ vẻ vui mừng, cất bước đi về phía trước, theo lời Tửu Ô mà điều chỉnh vị trí vài cái gương đồng, lập tức tám mươi mốt cái gương đồng loạt lập lòe phát sáng, khốn trận hiển nhiên đã khởi động, vây khốn cả hai người vào bên trong.
Xung quanh một mảnh ánh sáng trắng, không thể thấy được khóm hoa hay rừng cây nào.
Tửu Ô không những điềm tĩnh, mà còn híp mắt cười, nói: “Trường Thọ à, đây là kế sách của ngươi sao?
Bị vây khốn cùng với sư bá ở đây cho hả giận sao?
Ngươi đừng lừa mình dối người nữa.”
Lý Trường Thọ xoay người lại, cười nói: “Sư bá nói xem, sư điệt sao có thể tính kế người được?”
Giữa cuộc nói chuyện bỗng dưng một đoàn hỏa diễm từ hai tay hai chân Lý Trường Thọ bùng cháy.
Tửu Ô sững sờ một lát liền vội vàng hô: “Sao ngươi lại bốc cháy rồi?”
“Sư bá, ngươi vì sao…”
Lý Trường Thọ run giọng hô lên, tiện tay cầm Thanh Ảnh cầu ném về một phương hướng nào đó.
Trong nháy mắt, cả người hắn đã bị ngọn lửa nuốt trọn, thân hình bùm một tiếng hóa thành một người giấy, trong ngọn lửa bị thiêu đốt thành tro.
Tửu Ô lập tức trợn tròn hai mắt.
Tam Muội Chân Hỏa trong thần hỏa?
Thuật cắt giấy thành người trong ba mươi sáu phép thần thông Thiên Cương?
Tiểu tử này, nhanh như vậy đã tu ra thần hỏa? Còn có thần thông cao minh như thế?
Không đúng…
Tửu Ô xoay mạnh người lại, giờ phút này lão đã bị vây khốn trong trận pháp, khắp nơi lão đứng đều là một mảnh ngân quang.
Thì ra tiểu tử này muốn dùng Thanh Ảnh cầu quay lại khoảnh khắc xấu hổ của ta, khiến ta mất hết mặt mũi!
Tửu Ô bừng tỉnh đại ngộ, liền cười xuỳ một tiếng, bắt đầu chậm rãi phá trận.
“Trường Thọ ơi Trường Thọ, ngươi vẫn còn non lắm, ngươi tính tố cáo tội danh gì của sư bá cho Thưởng Phạt đường đây?
Chậc chậc, thật là, bản sư bá đánh giá cao tâm cơ của ngươi.
Nhưng sư bá có không ít hảo hữu có địa vị cao trong tông môn đấy.
Huống chi trận pháp này chính là do bổn sư bá sáng tạo ra, chẳng lẽ lại không tìm được sinh môn ở đâu sao?”
Nói xong, Tửu Ô bước đến vài bước, quang ảnh xung quanh lập tức thay đổi liên tục, lão hiện ra tại một chỗ bạch quang, bước vào…
Lại đến một mảnh đất bị kim quang bao phủ.
Khóe miệng tươi cười của Tửu Ô lập tức cứng đờ, cúi đầu bấm tay suy tính, lão nhịn không được mắng: “Thế mà lại là liên hoàn trận!”
Lão nhanh nhóng bước đi, tức thì lại đến một nơi lập lòe tinh quang.
Đi tiếp, lại quay lại mảnh đất tràn ngập ngân quang lúc đầu.
Thân hình lão nhảy lên cao, hướng tới không trung, lại lọt vào một mảnh kim quang sáng chói!
Tới lúc này, Tửu Ô mới phát hiện, trận pháp đã được cải biên này còn khó chơi hơn lão tưởng tượng, tất cả độn pháp đều che đậy, hơn nữa cơ sở thế trận đúng là dựa trên Cửu Quang Minh Ly trận mà lão sáng tạo!
Lão đã phải phí biết bao tâm huyết mới tạo ra được trận pháp này, không phải Thiên Tiên không thể cưỡng ép phá trận!
Thân hình cao năm thước của Tửu Ô chấn động, men say trong người bị xua tan, đáy lòng nhanh chóng tính toán…
Ngay từ lúc Trường Thọ sư điệt nhờ Tửu Cửu gửi lời mời cho lão đến đây dự tiệc, cái bẫy đã bắt đầu!
Lúc bản thân đến Tiểu Quỳnh phong, đã dùng tiên thức dò xét thấy Trường Thọ sư điệt đang tu hành khí hỏa, vì thế thiếu cảnh giác mà không thăm dò ra Trường Thọ sư điệt này không phải là chân thân của hắn!
Tiệc rượu vốn chỉ là để che mắt, trận pháp này mới chính thức là trả thù.
Vì cho rằng đây là trận pháp mình tạo ra, bản thân liền vô cùng tự tin mà bước vào trong khốn trận, lại quên mất tiểu tử này thích nhất là bố trí liên hoàn trận!
Thế nhưng…
Vây khốn thì vây khốn được rồi, nhưng thế thì đã làm sao?
Tửu Ô xếp bằng ngồi xuống, lão là Chân Tiên, dù bị vây khốn mấy tháng trời thì có làm sao?
“Tiểu tử này, hắn dùng cách này để xả giận sao?”
Tửu Ô chưa cười được bao lâu, bộ dáng tươi cười đột nhiên cứng ngắc.
Thật, thật nóng quá…
Huyết mạch toàn thân giống như đang điên cuồng chảy xiết…
Trên cơ thể lão mồ hôi bắt đầu tuôn ra như suối, một cỗ dương khí đục ngầu từ bên trong nhanh chóng bành trướng…
Nguy rồi, là do vò rượu kia!
Sức lực cảm giác như bị rút đi?
Tửu Ô cảm giác thân thể mình như bị thiêu đốt, trong đầu nổi lên đủ loại hình ảnh lúc ân ái cùng đạo lữ nhà mình, thở hổn hển như muốn khè ra lửa, toàn thân lão cứ toát ra mồ hôi nóng không ngừng!
Lão lập tức thử bài xuất dược lực, lại phát hiện dược lực đã xâm nhập huyết mạch toàn thân!
Đũng quần sau vạt áo dần dần nhô lên, Tửu Ô nháy mắt liền bật dậy, thân người cong lại, ánh mắt tràn đầy sốt ruột.
“Trường, Trường Thọ sư điệt! Mau đưa ta ra khỏi đây!”
Không đúng!
Tiểu tử này chính là muốn thấy bộ dáng chật vật của mình!
Chịu đựng!
Phải nhịn!
Tửu Ô ta đã là nửa bước Thiên Tiên, còn không cưỡng lại được chút dược lực ấy? Chỉ cần nhớ tới Thi Thi ở nhà chờ mình, sau khi trở về liền có thể cùng nàng!
Càng ngày càng khó chịu. Tuyệt đối không thể nhớ sư tỷ!
Bản thân càng không thể để mất mặt, Thanh Ảnh cầu của tiểu tử này vẫn còn ghi lại hình ảnh của lão!
Tiện tay bóp nát Thanh Ảnh cầu trong tay, Tửu Ô lần nữa ngồi xuống, nhanh chóng niệm Tĩnh Tâm quyết, Thanh Tâm chú…
Nửa canh giờ sau.
“Ai, ta từ bỏ… Loại dày vò thấm vào tủy này, có miếng mà không về liếm được, làm sao nhịn nổi!
Trường Thọ!
Trường Thọ à! Sư bá chịu thua! Từ nay sẽ không tính toán ngươi nữa!
Không ai đáp lại.
Tửu Ô vừa sốt ruột, vừa khổ sở, toàn thân dùng tiên lực áp chế dương khí nóng bỏng tuôn trào, đi tới đi lui loạn xạ trong khốn trận.
Ngay lúc ấy, lão thấy được một tấm thẻ gỗ, bên trên viết mấy hàng chữ liền vội vàng cầm lấy xem.
Đây là?
“Lời thề Thiên đạo? Đòi ta đọc cả Cảm Niệm Minh Thệ chú? Ác như vậy?
Từ nay trở đi, chưa có đệ tử Tiểu Quỳnh phong, đồ đệ Tề Nguyên trưởng lão, Lý Trường Thọ cho phép, tuyệt đối không được an bài Lý Trường Thọ làm bất cứ việc gì…
Không được tiết lộ nữa điểm tin tức liên quan đến Lý Trường Thọ cho bất kì sinh linh nào, thậm chí cả pháp khí hoặc bất luận công cụ gì cũng không truyền ra ngoài nửa chữ…
Không được…
Tê! Bần đạo khó chịu đến chết mất!
Nội dung lời thề ngược lại khá dễ chịu, chỉ cần giữ bí mật cùng với không được tự ý an bài Lý Trường Thọ.
Hậu quả vi phạm lời thề thâm hiểm như thế, sẽ bị mất đi “hùng phong”(雄风) của nam nhân!”
Tửu Ô gấp đến độ dậm châm liên hồi, tức giận quăng thẻ gỗ trên mặt đất.
“Bổn sư bá sao có thể bị ức hiếp như vậy!”
Lập tức, đạo nhân lùn cong người chậm rãi nằm vật xuống, tiếp tục áp chế đoàn dương khí kia, nghiến răng nghiến lợi nhẫn nại.
Một lát sau…
Đạo nhân lùn đỏ mắt gào rú một tiếng, đứng dậy, cầm lên thẻ gỗ bắt đầu đọc Cảm Niệm Minh Thệ chú, thiên đạo tỏa ra cảm ứng, bầu trời trên đỉnh Tiểu Quỳnh phong xuất hiện thanh âm sấm rền!
Lời thề mấy trăm chữ vừa đọc xong, đại trận xung quanh liền chậm rãi tiêu tán, liên hợp cùng đại trận bên ngoài toàn bộ đóng lại.
Tửu Ô quay đầu tìm kiếm không thấy bóng dáng ai, vô cùng khẩn cấp nhảy lên, bay nhanh về hướng Phá Thiên phong.
“Thi Thi!
Thi Thi ngươi ngàn vạn lần đừng có bế quan đó Thi Thi—–“
Chờ Tửu Ô đi rồi, Lý Trường Thọ chậm rãi từ trong bụi cỏ đi ra, cầm lên Thanh Ảnh cầu của mình, cẩn thận thu vào tay áo, nhập khốn trận nơi đây vào bên trong đại trận chung quanh.
Cầm thẻ gỗ kia lên, nhìn chữ viết đã bắt đầu biến mất, Lý Trường Thọ nở nụ cười lạnh nhạt.
Tạm thời đối phó được.
…
Hai tháng sau, thời hạn ước định luyện đan cùng Tửu Cửu sư thúc đến.
“Ai, tiểu Thọ Thọ, dược rượu ngươi đưa cho Ngũ sư huynh ta có còn không? Tứ sư tỷ của ta nói muốn dùng một vài môn công pháp trao đổi phương pháp điều chế rượu của ngươi, công pháp tùy ngươi lựa chọn.”
“Bên kia còn có nửa vò, ta sửa lại phương pháp điều chế một chút liền đưa người mang về, công pháp thì chọn loại có uy lực mạnh mẽ là được.” Lý Trường Thọ không ngẩng đầu lên đáp trả, tiếp tục xử lí dược thảo trong tay.
Tửu Cửu tiến đến trong góc: “Chính là cái này? Mùi vị tỏa ra thật cổ quái nha.””
“Ừ, chính là nó.” Lý Trường Thọ cười nói.
Hắn vừa định cúi đầu tiếp tục làm việc, lại đột nhiên nhớ ra cái gì, lên tiếng nói: “Rượu này nữ tử cũng không thể uống loạn, đây là rượu đặc biệt chuẩn bị cho nam tử, dương tửu. Nữ tử uống sẽ xảy ra chuyện.”
Loảng xoảng Đ…A…N…G!
Một cái muôi bị đánh rơi trên mặt đất, rượu văng ra khắp sàn, Tửu Cửu trừng mắt nhìn Lý Trường Thọ.
“Cái này, uống vào…Sẽ, sẽ như thế nào?”
Động tác nhanh như vậy?
Cái trán Lý Trường Thọ treo đầy hắc tuyến, nhịn không được cười khổ.
“Ừm… Đại khái là ria mép sẽ dài ra đó đó.”