Đọc truyện Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng – Chương 82: Chuẩn bị chiến đấu
Dịch: Vũ Tích
Biên: BsChien
“Trường Thọ à! Nếu không phải ngươi tặng cho ta viên độc đan của trưởng lão Vạn Lâm Quân, thì ta thật sự là không thể nào gặp lại được ngươi nữa! Haizz…!”
Phá Thiên phong, nơi ở của cửu tiên họ Tửu, trong lầu các của Tửu Ô.
Từ lúc nhóm người Độ Tiên môn bị tập kích bình an trở về sơn môn đã qua hai tháng rưỡi.
Lý Trường Thọ chờ thương thế của Tửu Ô bình ổn, những người đến thăm cũng đã vãn bớt, hắn mới đưa Linh Nga đến thăm Tửu Ô sư bá.
Sư phụ hắn vẫn còn đang bế quan tu hành, chưa bị việc này ảnh hưởng gì.
Trong vòng hai tháng rưỡi, Lý Trường Thọ ngày đêm không ngừng chỉnh sửa đại trận tầng ngoài, tầng trong của Tiểu Quỳnh Phong đến mức cực hạn khả năng của hắn, dùng hết mớ tài bảo tích lũy trước nay của hắn không còn một chút nào. Đổi lại hắn cảm thấy an tâm được một chút.
Vừa được Tửu Cửu dẫn vào lầu các của Tửu Ô, Lý Trường Thọ liền nghe được Tửu Ô đang ngồi xếp bằng ở trên giường cảm khái như vậy.
Lý Trường Thọ vẻ mặt nghiêm túc cùng với sư muội vái chào Tửu Ô. Sau đó Linh Nga đang cầm bầu rượu đứng kế bên liền bị Tửu Cửu lôi kéo sang phòng bên cạnh. Đây là rượu bổ Lý Trường Thọ đặc biệt ủ chế vì Tửu Ô, có thể bồi bổ nguyên khí, giảm bớt tiêu hao, củng cố bản nguyên, làm mạnh gân cốt.
“Haizz…”, Lý Trường Thọ cũng thở dài, đi đến bên cạnh giường.
Do Lý Trường Thọ đã căn dặn đủ điều, nên Tửu Cửu cũng không có đem sự tình Lý Trường Thọ “nằm mộng” nói toạc ra hết. Mặc dù vậy, Tửu Ô vẫn cảm động rơi nước mắt đối với Lý Trường Thọ. Lý do là bởi viên độc đan nọ đã cứu ông một mạng vào thời khắc mấu chốt.
“Sư bá, thương thế của ngài như thế nào rồi?”
“Vẫn ổn, Tửu Ô thở phào nhẹ nhàng, xúc động nói, Chỉ tiếc hai vị đồng môn cùng đi với ta gặp phải tai ương bất ngờ tại Trung Thần Châu, hồn phi phách tán không thể trở về”
Lý Trường Thọ gật gật đầu, cũng chỉ có thể cảm thán một tiếng thế đạo vô thường.
Hai người thở dài một lát, Trường Thọ liền đi thẳng vào vấn đề…
“Sư bá, việc này điều tra thế nào rồi? ”
“Có một chút dấu vết, nhưng cũng không bao nhiêu”, trong mắt Tửu Ô toát ra một chút bất đắc dĩ. “Ta cũng không biết nên nói thế nào…. Việc này có thể là có quan hệ cùng với Xiển giáo. Có người không muốn Đại hội tam giáo được tổ chức thuận lợi nên âm thầm gây chuyện”
Đáy lòng Lý Trường Thọ nói thầm một tiếng… “Việc này tất nhiên không có đơn giản như vậy”. Nhưng hắn cũng chưa nói thêm cái gì, chỉ là thở dài, “Việc này thật sự là liên lụy quá nhiều.”
“Cũng không phải”, Tửu Ô lắc đầu, trong mắt tràn đầy thổn thức, “Trường Thọ, độc đan kia của ngươi…”
“Sư bá ngài muốn có thêm hai viên để phòng thân sao?”
Tửu Ô trầm giọng nói:
“Không sai, sư bá có thể dùng tiên bảo, tiên đan, hoặc bất kỳ bảo vật gì khác để trao đổi!”
Lý Trường Thọ lại chậm rãi lắc đầu, mặt lộ vẻ nghiêm trọng nói:
“Lần trước cho sư bá độc đan là của trưởng lão Vạn Lâm Quân ban thưởng để đệ tử suy luận ra phương pháp luyện đan. Hay sư bá đi tìm Vạn Lâm Quân trưởng lão hỏi thử xem… Sư bá, người làm thế này này…”
Hắn kề vào tai Tửu Ô thì thầm. Tửu Ô rất nhanh liền gật đầu đáp ứng, mặt lộ vẻ suy tư.
Dù trưởng lão Vạn Lâm Quân đúng là “Hung danh vang xa”, nhưng có dùng qua độc đan của y một lần rồi mới biết được…. Có khi tiên đan bảo mệnh cứu được một mạng mà độc đan để giết người cũng cứu được một mạng.
Tửu Ô nói:
“Được, ta sẽ mang Thi Thi đi cùng để bái kiến vị trưởng lão Vạn Lâm Quân này.”
Lý Trường Thọ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền nhớ đến sự việc trưởng lão Vạn Lâm Quân tự nghĩ ra thần thông. Chính mình kế tiếp cũng phải đi bái kiến để nhờ trưởng lão truyền thụ môn thần thông “Độc Thiên Tịnh La Thủ” để phòng thân.
Lý Trường Thọ cẩn thận hỏi Tửu Ô rất nhiều chi tiết liên quan đến việc bị tập kích trước sơn môn Kim Cung môn. Tửu Ô cũng trả lời hết những gì lão biết. Mãi đến khi Lý Trường Thọ hỏi đến việc vì sao năm người bọn họ lúc đó lại phải bí mật ra ngoài như vậy, Tửu Ô mới nói:
“Việc này ta chỉ nói cùng Chưởng môn và các trưởng lão, cũng hạ lệnh không được nói cho người khác trong môn phái. Nếu không phải là ngươi hỏi, ta cũng sẽ không nói ra.
Là một sư huynh… À, là một chấp sự bên đó, bảo rằng có cao nhân Nhân giáo muốn bí mật gặp nhóm người Độ Tiên môn chúng ta để dặn dò một số sự tình trong Đại hội tam giáo, ai ngờ lại đưa bốn người chúng ta vào chỗ mai phục.
Nhóm mai phục có ba tên Thiên Tiên cảnh, mười sáu tên Chân Tiên cảnh. Còn chưa khai chiến, gã chấp sự này đã ngã xuống ngay lập tức.
Sau khi kết thúc trận đánh, xem xét những người vây công chúng ta. Bọn chúng cũng y hệt gã chấp sự nọ, nguyên thần, thần hồn tất cả đều đã bị rút sạch. Chỉ có thể dựa vào thân phận người đánh lén để suy đoán đó, có thể là Xiển giáo tiên tông”.
Lý Trường Thọ sững sờ, sắc mặt toát ra vẻ sợ hãi, lại than thở cùng Tửu Ô một chút. Hai người thì thầm với nhau một lúc lâu, đến mức phòng kế bên phải tỏa ra vài sợi linh thức, tiên thức để dò xét. Sau đó, Lý Trường Thọ lại hỏi một vấn đề cuối cùng:
“Tửu Ô sư bá, tại Đạo Tạng điện, đệ tử phát hiện một cái ngọc giản. Bên trong ngọc giản dường như có ghi rằng phía dưới địa mạch của môn phái, có một đường chạy trốn dùng địa mạch Na Di trận…”
Tửu Ô cười khổ nói với Lý Trường Thọ:
“Đúng là có. Trưởng lão, Phong chủ, cùng chấp sự thế hệ trước đều biết, chỉ là không ai nói ra việc này thôi.
Vạn năm trước, khi tai kiếp do bị chúng yêu đánh lén đã trôi qua, chưởng môn Độ Tiên môn cảm thấy cần phải lưu lại một con đường để môn nhân đệ tử, nếu không đủ thực lực chiến đấu còn có cách mà chạy trốn.
Đầu kia địa mạch thông đến bờ Đông Hải. Nếu có cường địch tấn công, môn nhân đệ tử có thể tại Bách Phàm điện đi xuống dưới mặt đất, dùng Na Di đại trận rời đi để không bị liên lụy. Tuy nhiên, chỉ có Bách Phàm điện mới có con đường đi xuống.”
Khuôn mặt Lý Trường Thọ lộ vẻ bất ngờ, nhưng lại cười thầm trong lòng….
Hiện tại hắn có thể chính thức tuyên bố lối đi đến địa mạch Na Di trận có hai con đường…
Hắn cũng chưa từng thấy qua ngọc giản nói đến con đường chạy trốn này, chính xác là… hắn trực tiếp đào trúng nó.
Hơn nửa tháng trước, khi Lý Trường Thọ đang làm một con đường chạy trốn theo địa mạch từ Tiểu Quỳnh phong, hắn đào xuyên xuống phía dưới địa mạch, suýt chút là đã phá hủy mất đại trận kia.
Địa mạch Na Di trận thực ra cũng không phức tạp. Mặc dù có hai chữ Na Di, nhưng không phải là “Càn Khôn đại trận”. Trận này dựa theo thế của địa mạch để “truyền tống” theo nó, trong nháy mắt xuất hiện ngoài vạn dặm.
Bố trí như vậy của môn phái giúp cho Trường Thọ đỡ phải bỏ thêm nhiều công sức. Nhưng để chắc chắn, nên tại một vị trí vắng vẻ, Lý Trường Thọ đã tạo một cái địa mạch Na Di trận nhỏ, có phương hướng ngược lại với đại Na Di trận của môn phái.
Vì thế cũng hao tổn hết phần tài bảo còn lại của hắn.
Tửu Ô dặn dò:
“Việc này không nên nói ra ngoài, dễ khiến cho các đệ tử hoảng hốt.”
Lý Trường Thọ gật đầu đáp ứng, đổi sang chủ đề chữa thương, dưỡng thương.
Sau nửa canh giờ, Tửu Thi đem một chén nước cùng bình đan dược từ phòng bên cạnh sang, ôn nhu nói:
“Ô Ô, tới giờ uống thuốc rồi.”
Lý Trường Thọ dựa vào kinh nghiệm kiếp trước nhìn tình cảnh “Đại Lang, đến giờ uống thuốc rồi” này thì biết điều đứng dậy cáo từ hai vị sư bá ra về. Sư muội cũng từ nhà bên ra chào từ biệt Tửu Ô và Tửu Thi.
Tửu Cửu vốn định cùng bọn hắn qua Tiểu Quỳnh phong chơi, nhưng lại nghĩ làm thế thì mình quả là quá vô tâm. Cuối cùng nàng chỉ đi cùng Tửu Thi tiễn Lý Trường Thọ và Linh Nga ra ngoài xong quay vào chăm sóc cho Ngũ sư huynh.
Muốn đi chơi cũng phải biết xem thời thế.
Lý Trường Thọ đưa sư muội đi Bách Phàm Điện, vào trong cúng bái bức họa của Thái Thanh Lão Tử rồi quay trở về Tiểu Quỳnh phong.
Trên đường đi, Linh Nga thấy sắc mặt sư huynh có vẻ âm u, bèn hỏi nhỏ:
“Sư huynh, vấn đề rất nghiêm trọng sao?”
“Hiện tại tin tức quá ít không cách nào kết luận được,” Lý Trường Thọ nói, “Ta đi đan phòng bên kia bế quan mấy ngày để suy nghĩ kỹ việc này. Nếu như trong môn phái có bất kỳ chuyện gì kỳ lạ, muội liền lập tức bóp nát Truyền Tín phù báo cho ta biết. Đừng sợ lãng phí, hết ta lại luyện chế thêm.”
“A, được.”
Linh Nga thanh tú động lòng người gật đầu, nhìn theo sư huynh đi đến đan phòng, đứng trên mây nhẹ nhàng thở dài.
Mặc dù chính nàng cũng muốn cảm thấy khẩn trương giống như sư huynh, nhưng mà nhìn quanh môn phái, đập vào mắt vẫn là tình cảnh mây khói lượn lờ, tiên hạc bay múa thanh bình như ngày thường.
“Sư huynh có phải… quá mức nhạy cảm hay không?”
Linh Nga khe khẽ thở dài, cưỡi mây hướng về nhà tranh của mình.
Đại trận xung quanh đan phòng được mở ra. Trong rừng lúc này khá yên bình, không thấy linh khí di chuyển. Nhưng nếu là người có linh giác nhạy cảm, đứng bên ngoài phiến rừng rậm này, nhìn vào bên trong, có thể cảm thấy rùng mình ớn lạnh…
Vào đan phòng, Lý Trường Thọ tiện tay thả một đạo người giấy phân thân, riêng hắn thì hóa thành một làn khói xanh chui xuống mật thất dưới đất.
Lấy ra một xấp giấy trắng trải đầy trên mặt đất, sau đó hắn cởi giày bước tới bước lui ở bên trên.
Đây cũng không phải là hắn cần một điều kiện đặc biệt để có thể tĩnh tâm suy nghĩ mà là…
Sau nửa canh giờ, Lý Trường Thọ lấy ra một cây bút than tự chế, ngồi xếp bằng xuống, viết một hàng chữ nhỏ lên tờ giấy ngoài cùng bên trái:
[Nếu ta là người đứng phía sau màn…]
Sau đó hắn vẽ ra 2 mũi tên, một mũi tên theo đường thẳng, viết:
[Bị tập kích không có liên quan đến việc trước đây luận đạo với luyện khí sĩ Kim Ngao đảo.]
Một mũi tên xéo xuống dưới, viết:
[Có liên quan đến luận đạo cùng Kim Ngao đảo.]
Suy nghĩ một lúc, hắn vẽ tiếp một số mũi tên vào 2 mục đó, từ từ liệt kê các lộ trình phát triển có thể xảy ra và phân tích từng cái một. Cho dù là một khả năng nhỏ bé cũng không bỏ qua!
“Hiện tin tức biết được khá ít.”
Chỉ biết rằng người có thể gài bẫy Độ Tiên môn có thần thông quảng đại, có thể khống chế cả Thiên Tiên lẫn Chân Tiên, có thể diệt sát những khôi lỗi này trong nháy mắt. Động cơ có thể là…
Cùng Độ Tiên môn có thù oán, mưu tính tài sản của Độ Tiên môn. Nhưng khả năng cao nhất cũng là động cơ gây ra sự việc trên chính là “Quấy nhiễu việc tiến hành Đại hội tam giáo, châm ngòi mâu thuẫn giữa 3 giáo phái”.
Lý Trường Thọ vẽ một vòng tròn ngay tại suy đoán này.
Phân tích từ khởi đầu, dựa theo kết quả thu được, không bỏ qua bất kỳ một mắt xích logic nào.
Lý Trường Thọ cúi đầu tô tô vẽ vẽ, tiên thức bao phủ toàn bộ Tiểu Quỳnh phong, bút than trong tay càng lúc càng ngắn.
Sau ba ngày, Lý Trường Thọ thở ra một hơi, ngồi sau bàn đọc sách trong mật thất. Trước mặt hắn là một sơ đồ đen trắng dày đặc những ký hiệu, mũi tên, hoa văn…
Mười mấy câu chuyện, hàng trăm tình huống có thể xảy ra. Mặc dù không biết ai là thủ phạm, chỉ cần sau đó đối phương vẫn tiếp tục hành động, hắn liền có thể tìm ra được “câu chuyện” để theo dõi.
Lý Trường Thọ cũng không phải là muốn tìm ra thủ phạm, vì việc đó vốn không có ý nghĩa. Bởi vì đến tám thành đối phương hiện tại là người hắn không thể chạm vào được, nếu không muốn bị giết chết ngay lập tức.
Lý Trường Thọ chỉ muốn là khi đối phương có hành động, hắn có thể ngay lập tức phát giác, để nhanh chóng tìm ra cách ứng đối chính xác.
Việc trực tiếp bại lộ tu vi của mình, cũng chỉ là bổ sung thêm một cấp chiến lực thuộc hàng trưởng lão, không có tác dụng gì lớn. Trưởng lão ở các phong không hề ít, nên trong khoảng thời gian ngắn, hắn không thể nào có được quyền phát ngôn ở Độ Tiên môn.
Thay vì thế, chẳng thà giữ kín tu vi dùng làm con át chủ bài, âm thầm tận lực tự bảo vệ mình cùng với sư môn. Hơn nữa, nhìn vào hiệu quả thực tế, chính mình trốn trong tối, sẽ phát huy được nhiều tác dụng hơn.
Lấy ra ba cái thẻ gỗ cùng 1 con dao khắc, Lý Trường Thọ bắt đầu hí hoáy khắc lên đó ba kế sách bằng một loại mực nước sẽ biến mất sau khi đọc xong, làm xong hắn cất vào trong ba cái cẩm nang.
Kế thứ nhất:
Khóc.
Chính mình đã chôn một phục bút tại nơi của Tửu Ô sư bá. Lát sau lão sư bá này sẽ đi tìm trưởng lão Vạn Lâm Quân. Cái cẩm nang này để Vạn Lâm Quân trưởng lão chuyển giao cho Tửu Ô sư bá. Cũng nhờ ông ra nghiêm lệnh cho Tửu Ô sư bá phải luôn ở trong môn phái, nếu như môn phái bị tấn công, hộ sơn đại trận bị phá, lão phải mở cẩm nang này ra.
Cái gọi là “Khóc”, không phải là tùy tiện khóc loạn lên, mà phải khóc theo hướng dẫn của hắn viết trên cẩm nang:
“Đi đến Bách Phàm điện, đứng trước bức họa của tổ sư, cất lời gào khóc phát ra từ tâm can, ý nói là Độ Tiên môn đề cao Thái Thanh diệu pháp, vốn không tranh quyền thế, vậy mà lại bị người tính kế, ý đồ diệt Nhân Giáo đạo thừa Độ Tiên môn, dùng đó để châm ngòi mâu thuẫn Tam giáo, cầu sư tổ hiển linh…”
Cái cẩm nang thứ hai dành cho Tửu Cửu sư thúc. Cái này phải chờ đến đại sự phát sinh sau đó, không thể đưa trực tiếp cho nàng được.
Cái thứ ba dành cho sư phụ, trên đó viết rằng mình có sự tình cần sư phụ hỗ trợ, nhưng thực chất là để sư phụ che chở sư muội rời đi.
Nếu như bộc phát môn phái đại chiến, sư phụ chắc chắn sẽ ở tuyến đầu, nên nhất định phải làm tốt biện pháp ứng đối trước thời hạn.
Chính bản thân Lý Trường Thọ thì không cần người che chở. Khi hắn phát hiện ra các dấu hiệu báo động, bản thể của hắn chắc chắn đã ở tại một nơi cực kỳ an toàn,
Niêm phong cẩn thận ba cái cẩm nang, Lý Trường Thọ quát khẽ:
“Toàn quân chuẩn bị chiến đấu!”
Ơ, toàn quân hình như chỉ có một mình hắn!
Hắn tiện tay quơ qua mặt bàn, trong tay áo nhảy ra hai hàng người giấy nhỏ, đồng loạt hành lễ với Lý Trường Thọ. Hắn cười cười lại khẽ quát:
“Toàn quân chuẩn bị chiến đấu!”
Đội quân người giấy bé nhỏ trong nháy mắt đằng đằng sát khí, vẻ hung tợn lúc ẩn lúc hiện, vừa nhìn là biết không phải chuyện đùa.
Chính mình giờ phải làm ba chuyện thiết yếu nhất:
Nhanh chóng mở rộng kho “pháp khí” độc dược, gia tăng số lượng độc phấn lên mức cao nhất;
Cường hóa Giấy đạo nhân, luyện tập để chính mình có thể phân thần điều khiển, tuyệt đối không thể đặt toàn bộ tâm thần lên một đạo nhân giấy được;
Tạo dựng được tín nhiệm tuyệt đối từ trưởng lão Vạn Lâm Quân. Đây chính là lực uy hiếp không kém bám đùi Kim tiên.
Lý Trường Thọ dứng dậy nhìn vào sơ đồ, ngay ở giữa viết xuống hai từ “Thủ phạm”, trong mắt lấp lóe tinh quang.
“Mặc kệ ngươi từ phương Tây hay phương Bắc, hay có thù với Độ Tiên môn hoặc thù với Xiển Tiệt Nhân hai giáo phái, không muốn tam giáo hòa thuận như lúc đầu. Chỉ cần ngươi dám động…. Hừ! Ca đây liền dám chạy…”
Nửa năm sau, Trung thần châu, tại sơn môn Kim Cung môn.
Có ba đạo thân ảnh bay ra từ tiên đảo. Đây là ba tên luyện khí sỹ Kim Ngao đảo, hẹn nhau cùng trở về nên nhàm chán đợi ở nơi này. Ba tên này cũng chính là ba kẻ ngày đó đi qua Độ Tiên môn.
Hai người khác nghe lời phàn nàn của Nguyên Trạch lão đạo, cảm thấy khá hợp lý, nên dã quyết định trở về Kim Ngao đảo tu hành trước thời hạn.
Ở đây cho hết thời gian, còn không bằng trở về tiêu dao tự tại!
Cưỡi mây bay được nghìn dặm, Nguyên Trạch lão đạo đang đứng ở phía sau chót, chợt đôi mắt lão xẹt qua một tia huyết sắc, bước hai bước về phía trước, bất ngờ lên tiếng:
“Hai vị đạo hữu…”
Hai người quay đầu nhìn lại. Đột nhiên nghe được âm thanh vo ve của muỗi. Họ chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào thì sau gáy đã tê rần, thân hình đổ gục xuống.
Nguyên Trạch lão đạo thuận tay đỡ lấy hai tên nam nhân trung niên này, tiếp tục cưỡi mây bay nhanh về phía đông nam giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lại nửa tháng sau… Nguyên Trạch lão đạo cưỡi đóa mây trắng, dừng chân ở giao giới của Trung Thần châu và Đông Thắng thần châu, hạ xuống một khu rừng rậm trong địa bàn Yêu tộc.
Giống như có hẹn trước, từng đạo bóng đen từ khắp nơi trong rừng tụ tập lại, quỳ rạp xuống vòng quanh ba người. Những thân ảnh này có yêu, có người, có linh hồn, toàn thân quấn chặt trong quần áo màu đen, tận lực che giấu đi khí tức của mình.
Điểm giống nhau duy nhất giữa bọn họ là trên cổ có một vết thương đã khép miệng nhỏ đến mức khó nhìn thấy được.
Có một Yêu tộc nâng đến ba cái khay, quỳ gối trước mặt ba người. Bên trong khay huyết quang lấp lánh, có ba đóa huyết liên bảy cánh to cỡ nắm tay.
Lúc này đây, chỉ có Nguyên Trạch lão đạo nhìn thấy được xoay quanh bọn họ là một bóng hình xinh đẹp không ngừng lấp lóe, phiêu động. Bóng người này khuôn mặt mơ hồ, tư thái xinh đẹp quá mức. Nàng ghé vào tai ba người nhẹ nhàng thì thầm. Từng tiếng nói ôn nhu chui vào tận đáy lòng ba người.
“Phục dụng nó… Phục dụng nó…. Đây chính là con đường trường sinh các ngươi vẫn truy cầu…. Đại hội Tam giáo, vốn là Xiển giáo muốn mở ra để áp chế Tiệt giáo…. Các ngươi hiện tại có cách để ngăn cản. Chỉ có các ngươi mới có thể ngăn cản…. Nhanh đi diệt Độ Tiên môn… diệt Độ Tiên môn…”
Lấy Nguyên Trạch lão đạo cầm đầu, ba tên luyện khí sĩ Kim Ngao đảo từng người nâng lên một đóa huyết liên bảy cánh, đồng thanh nói:
“Thuộc hạ tuân lệnh! Lần này tuyệt đối sẽ không thất thủ”
Bên ngoài mấy vạn dặm, sâu trong một hẻm núi nào đó, Văn Tịnh đạo nhân đang xếp bằng trên một bồ đoàn xanh ngọc chợt cười lạnh. Nàng cũng không thèm để ý, xoay người bay về hướng tây.
Khống chế luyện khí sĩ Tiệt giáo, an bài khôi lỗi tập kích năm người Độ Tiên môn tại Kim Cung môn để thu hút ánh nhìn của các bên. Sau đó lại để cho luyện khí sĩ Tiệt giáo ngụy trang thành Xiển giáo tiên tông liên thủ cùng Yêu tộc hủy đi Độ Tiên môn nhỏ yếu đó. Chỉ cần như vậy là xong việc.
Chuyện này đối với nàng mà nói cũng chỉ là một mưu kế nhỏ, ba tên luyện khí sĩ Kim Ngao đảo chỉ là một bố trí ngụy trang. Chỉ cần việc này xảy ra, mặc kệ kết quả thế nào, đều sẽ làm tăng thêm khoảng cách của tam giáo. Đây là âm mưu, cũng đồng thời là dương mưu.
Mà nàng thì không thể tiếp tục lộ diện. Nếu không cẩn thận khiến cho Đại sư huynh Nhân giáo kia phát hiện ra, nàng cũng không chắc chạy trốn được. Tốt nhất là nên thoát thân trước khi chuyện đó xảy ra.
Âm thầm trở về Tây Phương giáo ngồi xem trò hay mới là hành động sáng suốt. Cho dù ba người này đắc thủ hay thất thủ, chỉ cần khiến bọn chúng hôi phi yên diệt. Manh mối để lại sẽ chỉ hướng Tiệt giáo cùng Xiển giáo. Thế là việc liền thành.
“Lần này xong việc, không biết mấy tên Phó giáo chủ hỗn đản sẽ thưởng gì đây? Hừ, phải lấy cái gì đó đến hiếu kính bản nữ vương mới được! Mấy cái đồ bỏ đi đó, nếu không phải được hai vị lão gia che chở… Sớm muộn gì ta cũng hút khô các ngươi!”
Văn Tịnh đạo nhân cười lạnh. Thân ảnh lại biến mất không thấy. Chỉ lưu lại tiếng muỗi vo ve đang di chuyển.