Đọc truyện Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng – Chương 79: Đạt được ước muốn, Tửu Cửu xuất quan
Dịch: Tiểu Cửu Điểm
Biên: BsChien
***
Sau khi rời khỏi Tiểu Quỳnh phong, Tửu Ô nhìn bình sứ trên tay, âm thầm tán thưởng.
“Không nghĩ đến Trường Thọ sư điệt lại có thể thân quen với Vạn Lâm Quân trưởng lão, người vốn được xem là bất cận nhân tình.
Đây chính là đan dược có thể đầu độc cả Thiên Tiên, là đồ tốt khiến tu sĩ nào cũng thèm thuồng…
Trường Thọ cũng là có tâm, tặng độc đan quý như vậy cho bần đạo phòng thân.”
Tửu Ô cười khẽ, bộ dáng vô cùng cẩn thận cất bình độc đan vào một bảo nang riêng biệt không dễ lấy nhầm. Sau đó lão đạo tiếp tục cưỡi mây bay về hướng Phá Thiên phong.
Trước phòng luyện đan, Lý Trường Thọ ngồi trên ghế dựa vuốt ve tiểu kiếm màu trắng bạc kia.
Đạo Tạng nội điện…
Ôi, Đạo Tạng nội điện!
Độ Tiên môn trung tâm truyền thừa, pháp thuật cao cấp, thần thông, đan phương, trận pháp, điển tịch luyện khí trân quý…
Còn nữa, còn có thể lấy phiếu nguyệt cung để đổi lấy dược thảo, vật liệu luyện khí!
Lý Trường Thọ cảm thấy, tâm trạng vui vẻ của mình bây giờ cứ như tên hán tử đói khát thấy được thanh lâu, lại hết lần này tới lần khác được lão cha phú thương cho cái túi bạc lớn…
Ho khan hai tiếng, hắn lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh ngày thường.
Việc này quả thật làm cho hắn vô cùng vui vẻ.
Sau khi độ kiếp phi thăng, bản thân hắn thiếu nhất chính là những nội tình này.
Bất quá…Hiện tại không thể lập tức đi được.
Trước đó cần phải điệu thấp lại chút, để cho sự chú ý của nội môn với mình lắng xuống, rồi đi Đạo Tạng nội điện cũng không muộn.
Dù sao đó cũng là Phá Thiên phong, chẳng có chân để chạy đi đâu được, cũng không có sự tình gì đáng lo ngại.
Độc đan tặng Tửu Ô sư bá làm tạ lễ, đúng là lấy từ chỗ của Vạn Lâm Quân trưởng lão.
Mỗi viên tiên đan cao cấp của mỗi luyện đan sư đều có dấu ấn cá nhân rất nhỏ. Ví dụ, Lý Trường Thọ luyện đan sẽ hơi có một chút cải biên đan dược.
Tạ lễ mà dùng đan dược hắn luyện thì không được, nên cũng chỉ có thể lấy độc đan trị liệu của Vạn Lâm Quân trưởng lão ra làm quà tặng…
Tửu Cửu sư thúc vẫn chưa xuất quan, mình ở nội môn tùy tiện đem ra độc đan cao cấp do bản thân tự luyện chế. Như thế rất khó để giải thích rõ ràng lúc luyện đan, áp chế, trộn lẫn hỗn hợp độc tính thì lấy tiên lực ở đâu ra?
Lại nói, Tửu Cửu sư thúc bế quan lâu như vậy…Lần này, chẳng lẽ là muốn đột phá Tiên Thiên?
Không đúng, nàng vẫn còn kém mấy cảnh giới nữa…
Ngược lại, Lý Trường Thọ có chút bận tâm Tửu Ô sư bá, ở nội môn hối hả ngược xuôi không ngừng, bản thân tu hành khó tránh khỏi ảnh hưởng nhất định.
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến cho tu sĩ Đạo môn không muốn gia nhập Thiên Đình.
Thu hồi tiểu kiếm màu bạc, Lý Trường Thọ dùng tiên thức quét qua bên hồ, thấy đằng kia Linh Nga vẫn đang thành thành thật thật viết kinh văn, đáy lòng nhẹ nhàng thở dài.
“May mà ca năng lực thừa nhận đủ mạnh mẽ, không có bị ngươi dọa cho liệt dương luôn.”
Hắn mở ra đại trận xung quanh, dùng người giấy ngụy trang thân hình rồi hóa thành một làn khói xanh nhẹ nhàng chui xuống mật thất dưới đất.
Cẩn thận nhớ lại, lần này lại phải cảm ơn Ngao Ất điện hạ, Long Cung nhị thái tử rảnh rỗi đi gây chuyện, cho hắn không ít ích lợi…
Tuy rằng mỗi lần gặp được vị Long Cung thái tử này đều có chuyện phiền toái xảy ra, nhưng ngược lại kết quả lần nào cũng đều thật ngoài ý muốn.
Trừ yêu đại hội ở Long Cung, bản thân lấy được công pháp tu hành Tam Muội Chân Hỏa;
Lần này Luyện Khí sĩ Tiệt giáo đến đây quậy phá, bản thân lấy được chứng nhận của Đạo Tạng nội điện…
Lại nói tới lần gặp gỡ kia, cũng là hắn không may, tốn một đống thuốc mê, lại không dám đến Long Cung nhận hậu tạ cho “Cảm ơn không giết”…
Lần sau nếu có gặp lại vị Long Cung thái tử này…
Được rồi, tốt nhất là đừng gặp lại.
Lý Trường Thọ lắc đầu, đã đến trung tâm đại trận, cất bước đi về hướng tầng nham thạch phía trước…
Cùng lúc đó.
Bên trong Kim Ngao đảo.
Ngao Ất đang núp dưới đáy ao hẻo lánh tu hành “Ngưng thổ thành băng” công pháp không hiểu sao rùng mình một cái.
Cái rùng mình này, đánh cho y từ trong trạng thái ngộ đạo tỉnh lại.
Nhớ lại nhóm Độ Tiên môn trước kia, bản thân y lại hai lần thua ở trong tay đệ tử Độ Tiên môn Lý Trường Thọ, Ngao Ất lại không ôm oán hận gì nhiều với việc này.
Pháp thuật thần thông không bằng người, có gì mà oán với than.
“Nếu ngay cả chuyện thắng thua còn chẳng thể buông xuống, không thể thừa nhận thất bại bản thân thì làm sao thay đổi được Long tộc đây?”
Ánh mắt Ngao Ất xẹt qua một chút thoải mái.
Lại nhớ tới, bản thân cùng Trường Thọ huynh thức thâu đêm bàn luận công pháp, ngâm thơ đối ẩm…
Nhìn biểu hiện của Trường Thọ huynh mà xem, đây rõ ràng là một quân tử luôn tỏ ra thái độ khiêm cung, là người ôn nhã hiếm thấy trong đám nhân tộc.
Về sau nếu như có cơ hội, lại đi Độ Tiên môn bái phỏng mới được.
Về phần năm vị sư huynh của Kim Ngao đảo cũng đã nếm mùi vị thất bại ở Độ Tiên môn…
Trên đường trở về, tám người bọn họ đã bàn bạc với nhau rồi.
Chuyện này, sau khi về Kim Ngao đảo không nhắc lại nữa là được…
… điều này là vì giữ vững quan hệ giao hảo giữa hai giáo, chứ không phải cảm thấy mất mặt!
“Ngao Ất sư thúc?”
Bên cạnh ao vang lên tiếng gọi khẽ, đầu thanh long ngẩng lên, thấy được một thiếu nữ đang đứng trên bờ.
Thanh long khẽ mỉm cười, hóa thành hình người chậm rãi đi lên.
Tuy rằng không hiểu sao thân thể hình người của hắn không cao lắm, tóm lại là thân hình của một thiếu niên… Nhưng dù sao có một số việc sẽ không bị ảnh hưởng.
Thiếu nữ đứng bên bờ ao hỏi:
“Sư thúc không phải đang tu hành sao? Ta có làm phiền người hay không?”
“Ta… vừa rồi đang suy nghĩ một số việc, cũng không tu hành. Hôm nay muốn đi Đông Hải dạo chơi không?
“Đông Hải có mỹ cảnh sao?”
“Ừ, bên kia có vài nơi rất đẹp, san hô bảo lâm, hải lâm thác nước…”
Sau đó, đôi thiếu niên thiếu nữ cưỡi mây hướng phía Đông Hải mà đi.
Một đầu Kim Ngao khổng lồ ở một chỗ nào đó trên đảo, cặp mắt to lớn của nó khẽ mở.
Nhưng lần này trong ánh mắt lại có thêm mấy phần chấn động
Thoạt nhìn rất vui vẻ.
…
Đi ở bên trong thông lộ lát cự thạch, tiên thức của Lý Trường Thọ khuếch tán xung quanh Tiểu Quỳnh phong, đề phòng có người tiếp cận.
Tiếp đó, Lý Trường Thọ mua rất nhiều bảo vật, dược liệu, luyện chế trận cơ để đổi mới, mở rộng hệ thống đại trận của Tiểu Quỳnh phong.
Tửu Ô sư bá đưa tới những vật liệu quý giá này, chính là quà khen thưởng từ nội môn. Số bảo tài này có thể dùng để cải tạo tầng ngoài của mê khốn trận, tăng thêm tính sát thương đối với kẻ vô lễ xông vào trận…
Tầng ngoài đại trận thì phải chờ Tửu Cửu sư thúc xuất quan bố trí lại. Sư phụ nhà mình thực lực có hạn, khó có khả năng áp chế linh lực phân bố khi bắt đầu khởi động liên hoàn trận.
Đẩy mở cánh cửa gỗ. Trong mật thất lúc này bày ba mươi hai cái ô vuông được sắp đặt tinh tế cẩn thận, bên trong mỗi ô vuông đã ngưng kết ra “mủ nhựa cây”.
Đây là “giấy” để dùng cho thần thông cắt người thành giấy.
Những mủ nhựa cây này cũng đã trải qua hơn mười lần xử lí, giữ được sinh linh khí tức, lại có thể chứa đựng pháp lực, tiên lực.
Khi chế tác người giấy, nhìn Lý Trường Thọ cầm lấy một trang giấy tùy ý cắt may, trên thực tế bản thân giấy này đã được xem là một loại pháp bảo…
Động tác hắn nhanh nhẹn mang những trang giấy đã phơi kỹ chồng lại một chỗ, lại dùng một tấm da thú có cấm chế đặc thù chặn lại. Sau đó Lý Trường Thọ mới đi tới bàn đọc sách.
Chế tác người giấy thực quá hao tốn vật liệu, khiến cho hắn cứ cách mỗi hai năm lại phải làm ra một đống giấy.
Điều này dẫn tới việc mấy gốc linh thụ già trước kia chuyển đến đã gầy yếu đi rất nhiều…
“Hiện tại chỉ có thể tiết kiệm giấy thôi, phương pháp cắt đạo nhân giấy còn chưa ổn, dùng nhiều giấy sẽ lãng phí.”
Vừa nghĩ tới bản thân có cơ hội tiếp cận với vô vàn trận pháp cao cấp, pháp bảo, cấm chế đẳng cấp cao; tiếp tục hoàn thiện thủ pháp chế tạo thân ngoại hóa thân Giấy đạo nhân, Lý Trường Thọ lại nhịn không được cười khẽ…
Người gặp việc vui tinh thần thoải mái, mặt mày hớn hở phúc vận sẽ đến.
Bất quá, rất nhanh Lý Trường Thọ liền áp chế phần vui mừng này xuống dưới.
Dựa vào kinh nghiệm của hắn, thời điểm càng vui vẻ, lại càng dễ có tai họa từ trên trời rơi xuống.
Ví dụ như kiếp trước lúc hắn tốt nghiệp đại học, từng có tình cảm với một cô gái. Khi ấy trong nhà cho hắn một khoản tài chính để gây dựng sự nghiệp, Lý Trường Thọ liền vui vẻ bắt đầu mưu sự tương lai, đồng thời đều muốn chuyện tình cảm cũng gặt hái được thành công…
Nhưng mà…
Ngay trước khi hắn định nói ra kế hoạch của mình, bạn gái hắn liền nói lời chia tay, chính thức trở thành bạn gái cũ.
Cái này chính là liên tưởng điển hình nhất cho việc vui quá hóa buồn!
Lý Trường Thọ thu liễm tâm cảnh, bắt đầu xem xét tài bảo, vật liệu.
Nửa năm kế tiếp, Lý Trường Thọ đều bận rộn bên trong mật thất, chuyên tâm luyện chế trận cơ, mở rộng đại trận bên trong TIểu Quỳnh phong.
Chuông gió được làm từ Trắc Cảm thạch treo trước đan phòng cũng đã hai tháng chưa từng phát ra ánh sáng lần nào…
Phong ba do đám Luyện Khí sĩ Kim Ngao đảo đưa tới cũng đang dần lắng xuống.
Lý Trường Thọ lại đợi nửa năm mới từ trong mật thất đi ra, thay một thân trường bào sạch sẽ, cưỡi mây bay ở độ cao phù hợp, đi về hướng Đạo Tạng điện sau Phá Thiên phong.
Như thế nào là Đạo Tạng?
Nơi cất giấu Đạo thừa, chính là Đạo Tạng.
Điển tịch nơi đây, chỉ có một phần nhỏ là do tiên nhân Độ Tiên môn sáng chế, con lại đa số đều là lấy từ bên ngoài đem về.
Những khi Thiên Tiên, Chân Tiên Độ Tiên môn ra ngoài du lịch thu thập được công pháp, điển tịch, bảo vật không có tác dụng với bản thân, đều sẽ để ở trong Đạo Tạng điện.
Một ít điển tịch giá trị tương đối cao hoặc là phiên bản sao chép của công pháp cao thâm đều được thu vào nội điện.
Quy mô Đạo Tạng điện tương đối lớn, bên ngoài điện có thể chứa được hơn ngàn người, khắp nơi đều bày điển tịch được gửi đến, hàng hàng giá sách.
Mấy chỗ trong góc còn có những vật cổ chưa được giám định qua.
Cái này, kỳ thật chính là nội tình Độ Tiên môn!
Ở tại nơi này, Lý Trường Thọ dùng không biết bao nhiêu năm trong đống tạp vật tìm được tàn khuyết phù lục của Vu tộc, tại một đống da thú tìm được mảnh vải bố nhuốm máu…
Lúc ấy, hắn không hề có chủ ý đến đây làm những việc này, mà là do nhận được nhiệm vụ quét dọn từ Bách Phàm điện.
Lý Trường Thọ dùng thời gian vài năm, vừa chăm chỉ quét dọn vừa tìm kiếm. Bởi vậy còn được Bách Phàm điện ngợi khen, suốt mấy năm cho hắn gấp đôi điểm nguyệt cung…
Hôm nay, Lý Trường Thọ cũng sẽ không đi vật lộn đống tạp vật này nữa. Bất luận hắn có tìm thêm nữa, mấy thứ hữu dụng cũng đều không còn nữa rồi!
Đáng tiếc là thanh đao khắc vẫn còn sót lại chút lực lượng công đức tìm được ở chỗ này, đã bị hủy trong Thành Tiên kiếp của hắn.
Nhưng hắn nhờ một mảnh tàn quyển da thú, tìm hiểu được thần thông “Tả kinh thành pháp”, vậy mà không bị thiên kiếp phá hủy.
Bên ngoài Đạo Tạng điện, lúc này đã có vài chục tên đệ tử. Đáng chú ý hơn chính là có hơn mười người đều tụ tập tại giá sách lưu trữ các loại độn pháp, cả bọn đang xem mấy bản Ngũ Hành độn pháp vốn xưa nay không người hỏi thăm, cùng một vài loại độn thuật đặc thù khác…
Lý Trường Thọ cũng không nhìn nhiều, cúi đầu đi tới chỗ sâu nhất bên ngoài điện, tìm được hai mảnh đại môn khảm vào trên vách đá, vẫn đang tản ra hào quang yếu ớt…
Dạ quang châu tản ra ánh sáng nhu hòa, một vị trưởng lão ngồi trên bồ đoàn trước cửa đang nhắm mắt dưỡng thần.
Vị trưởng lão này trông không quá cao, khuôn mặt gầy gò, tóc dài xám trắng, trên mặt không có bất kì nếp nhăn nào, lại toát ra một vẻ già nua khó hiểu khi nhìn đến.
Kỳ Linh trưởng lão, cao thủ nội môn, tu vi không rõ, quanh năm trấn thủ Đạo Tạng điện, cực ít ra ngoài, thuật pháp không rõ.
Về danh hào của vị trưởng lão này, lần trước đi Bắc Châu Lý Trường Thọ có nghe Tửu Cửu sư thúc nhắc qua vài lần.
Hai tay cầm tiểu kiếm màu trắng bạc, Lý Trường Thọ khom người về phía trước, nói: “Đệ tử muốn vào xem thêm điển tịch nội môn.”
Kỳ Linh trưởng lão chậm rãi mở mắt, đôi con ngươi màu xám không có bất kì dao động nào, chỉ đưa mắt nhìn tiểu kiếm trong tay Lý Trường Thọ, cũng không liếc hắn một chút nào.
“Vào đi.”
“Vâng.”
Có tiếng ma sát khe khẽ, đại môn Đạo Tạng nội điện từ từ mở ra một khe hở nhỏ, Lý Trường Thọ đi vào trong đó, lách mình biến mất không thấy gì nữa.
Cuối cùng…
Lăn lộn vào được…
…
Bên này Lý Trường Thọ vừa vào Đạo Tạng điện, bên kia tại Phá Thiên phong, chỗ cư ngụ của Tửu Tự Cửu Tiên.
Chợt nghe sét đánh một tiếng rầm vang, một tòa lầu các bên trong lôi quang lập lòe. Trận pháp bên ngoài trong nháy mắt tách ra, một bóng hình thon thả xinh đẹp, chậm rãi bay tới không trung.
Vài tên tạp dịch đệ tử vĩnh viễn không hết việc làm cũng ngẩng đầu lên, lộ ra ánh mắt ao ước, ngưỡng mộ.
Tiên nữ lơ lửng trên không trung, quanh người nàng tiên quang lóng lánh không ngừng, làm cho khuôn mặt nàng càng thêm linh động động lòng người.
Mái tóc nàng theo gió bay phấp phới, trên thân áo gai vẫn như cũ căng muốn đứt chỉ, làn váy ngắn nhẹ nhàng đong đưa, chân ngọc nhẹ nhàng hạ xuống…
Sau đó, nàng mở ra đôi mắt thuần túy trong sáng, khóe miệng lộ ra nụ cười tự tin.
Chân Tiên cảnh, đại hậu kì!
Một lần đột phá vậy mà vượt qua cả Ngũ sư huynh cùng Lục sư tỷ!
Lần này không nghĩ đến lại tiến cảnh lớn như vậy! Một mực ở trong trạng thái ngộ đạo, bất tri bất giác đã qua lâu như vậy rồi!
Xoa xoa eo một lát, lại một hồi đắc ý, làm ta nhịn mệt chết!
Hi hắc hắc, Ngũ sư huynh đâu?
Tiểu Thọ Thọ đâu?
Cũng không có ai nghênh đón ta xuất quan sao?
Tửu Cửu thuận tay sờ sờ hông mình, cầm lấy tiểu hồ lô.
Thật là, lần này ta bế quan có đột phá lớn, sư phụ cũng nên khoa trương khen ta vài câu mới đúng…
“A!”
Tửu Cửu cúi đầu nhìn tiểu hồ lô mà mình âu yếm, nhẹ nhàng lắc lắc, vậy mà không có chút rượu nào.
Nguy rồi!
Trước khi bế quan nàng đã uống cạn sạch rượu, lúc có cảm giác đột phá bình cảm liền quay về tiến nhập ngộ đạo cảnh giới!
Hítttt….
Hít một hơi thật sâu, Tửu Cửu bất chấp tất cả vội vàng bay trở vào trong lầu các, bên trong lập tức vang lên một hồi âm thanh lục lọi…
Đáng giận, mình sao lại không trữ mấy vò!
Không có rượu căn bản là không thể sống nổi nha!
“Ngũ sư huynh! Nhanh cứu mạng!”
Tửu Cửu lao ra khỏi lầu các, vội vội vàng vàng chạy tới nơi ở của Tửu Ô. Nhưng xa xa chỉ thấy đại trận xung quanh Tửu Ô lầu các toàn bộ đều khởi động, trước cửa còn treo một cái thẻ gỗ ghi rõ bốn chữ:
[Có việc ra ngoài]
“Ai nha! Tiểu Thọ Thọ! Lấy tiền công sớm có được hay không!”
Tửu Cửu vội vàng triệu ra hồ lô lớn rồi phóng lên trời, bay về phía Tiểu Quỳnh phong.
Tốc độ ngự không nhanh như lưu quang huyễn ảnh, dọa mấy tên đồng môn đi ngang cả kinh không thôi….
Một lát sau, Tiểu Quỳnh phong.
Lam Linh Nga đang yên tĩnh tu hành, đột nhiên nghe được thanh âm vật nặng rơi đập bên ngoài nhà tranh.
Linh Nga lòng sinh cảnh giác, linh thức hướng phía ngoài dò xét, thuận tiện âm thầm cầm lên mấy cái bình sứ.
Nhưng mà nàng vừa định đứng dậy xem xét, liền phát hiện có người cưỡng ép phá tan trận pháp bên ngoài nhà tranh của mình.
Một đạo bóng xám trực tiếp nhảy vào bên trong cửa, dừng lại rồi ngã sấp xuống mặt đất, khiến cho Linh Nga sợ tới mức thiếu chút nữa cầm bình sứ trong tay vãi ra…
Không đúng… Cái thân hình nở nang căng nứt chỉ đáng ghét này… Còn mức đàn hồi có thể bắn ngược thân thể lên không trung này…
“Tiểu sư thúc? Ngươi làm sao vậy!”
Linh Nga vội vàng bước lên trước, tỏ vẻ lo lắng hô lên.
Toàn thân Tửu Cửu vô lực rơi trở lại trên mặt đất. Nàng chậm rãi quay đầu, lộ ra một khuôn mặt… xám xịt, thiếu sinh khí giống như kẻ khát nước sắp chết trong sa mạc…
Tiểu Linh Nga vừa sợ vừa luống cuống.
“Ngươi đừng làm ta sợ! Sư huynh ta vừa đi Phá Thiên phong rồi!”
“Nhanh…”
Bờ môi Tửu Cửu run rẩy, tràn trề hy vọng vươn bàn tay nhỏ bé về phía Linh Nga
Cứ như là nói lời trăn trối, nàng dùng hết sức lực cuối cùng phun ra một chữ:
“Rượu…”