Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng

Chương 56: Hùng thị Hùng trại


Đọc truyện Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng – Chương 56: Hùng thị Hùng trại

Dịch: Độc Hành

Vì tránh nhiều phiền phức, Lý Trường Thọ nói lời cảm ơn xong, thừa dịp thiếu nữ thiết tháp kia chạy ra ngoài gọi người, hắn để lại một túi vàng bạc tiền của, lặng lẽ…

Không từ mà biệt.

Hắn cũng không đi xa, thi triển thổ độn chui vào ẩn mình trong thân cây đại thụ ở trong rừng cây gần bờ biển cách đó trăm dặm, dùng tiên thức đảo qua khắp nơi trong trại này.

Có câu vùng khí hậu thế nào thì dưỡng ra người thế đấy.

Chẳng lẽ trong nước trong đất của trại này có trộn lẫn “Thuốc mãnh hán”?

Tiên thức dò xét tới đó, một đám nam nữ thân thể cường tráng đang bận rộn khắp nơi, thân thể bọn họ không phải cường tráng bình thường, mà là cái loại…

Cái loại…

Khó mà miêu tả được, hiện ra khí chất cường tráng.

Tiên thức dò xét tới chỗ nào thì cả nam nữ đều tràn đầy cơ bắp bạo tạc, cánh tay mỗi người to gần bằng với eo sư muội nhà mình. Cối xay lớn mấy trăm cân bị mấy đứa bé lăn qua lăn lại làm đồ chơi…

Ngoại trừ một số ít người già và trẻ nhỏ ra, đa số người trong trại này đều có dáng người giống với mấy vị thiếu nữ thiết tháp mà mình nhìn thấy trước đó.

“Có thể là do mình suy nghĩ nhiều, đây chỉ là một cái trại đam mê cơ bắp đẹp đẽ (tập gym) mà thôi”.

Trong lòng Lý Trường Thọ cười một tiếng, một lòng lưỡng dụng quan sát cái trại này, đồng thời cảm thụ kỹ tinh thể nguyên thần của mình còn chưa hoàn toàn khôi phục.

Tiên thức dùng tốt hơn linh thức rất nhiều, không chỉ dò xét được trong phạm vi xa hơn mà “Xem” hình ảnh cũng hiện ra rõ ràng sinh động hơn.

Trước khi độ kiếp, linh thức của Lý Trường Thọ có thể dò xét được xa nhất trong phạm vi một hai trăm dặm, nhưng hình ảnh nhìn thấy đều rất mơ hồ, chỉ có trong vòng mười dặm mới có thể thấy được hình ảnh rõ ràng.

Bây giờ thì khác, tùy tiện thả ra tiên thức là có thể dò xét ra ngoài hai ngàn dặm.

Giống như lúc này, dù cách ngàn dặm cũng có thể phân biệt được đại khái, hai bóng người đang đánh nhau ở trên đồng cỏ trong rừng, bọn họ đang vật lộn…

Úi, hình như, bên đó cũng không phải đang đánh nhau…

Khục, không cần quan tâm những chi tiết này, tóm lại năng lực dò xét được cường hóa rất nhiều!

Lực chú ý của Lý Trường Thọ trở lại trong trại cách đó trăm dặm.

Vị thiếu nữ chăm sóc mình một thời gian kia vội vội vàng vàng mang một đám người xông về phía căn nhà gỗ mà trước đây hắn ở, phát hiện hắn để lại trên giường một túi vàng bạc tiền của…

Rời khỏi Độ Tiên môn đã hơn chín tháng, mình chỉ có thể ở bên ngoài nhiều nhất ba bốn năm, không thì sư phụ và các chấp sự trong môn chắc chắn sẽ ra ngoài tìm.

Trong khoảng thời gian này đi tìm hải đảo tiếp tục bế quan.

Chuyện cần làm còn rất nhiều, bây giờ mình nhất định phải suy nghĩ rõ ràng, an bài xong từng chuyện trong lịch trình.

Chữa thương và củng cố cảnh giới đương nhiên không cần phải nói.

Nhất định phải nghĩ cách che giấu tiên lực và tiên thể của mình, mô phỏng thân thể người phàm vốn có của mình.


Nếu đã lựa chọn ẩn giấu tu vi làm con át chủ bài, vậy thì phải kiên trì với con đường này tới cùng, ngộ nhỡ đột nhiên bại lộ nhất định sẽ bị cao tầng Độ Tiên môn hoài nghi.

——Trang thứ ba 《 Quy Tức Bình Khí quyết 》mở rộng, nhất định phải ghi vào lịch trình.

Trừ lần đó ra, Lý Trường Thọ còn phải đối mặt với một sự thật xấu hổ.

Bởi vì sau khi mình vượt qua thiên kiếp, thực lực tiến một bước dài về phía trước, đạt được “Phi thăng” trong truyền thuyết.

Đây đương nhiên là chuyện tốt, nhưng trước đây làm ra những thủ đoạn ngăn địch kia, có một phần ba hoàn toàn mất đi ý nghĩa, còn một phần ba hiệu dụng đã bị giảm đi nhiều.

Chẳng hạn như Nhuyễn Tiên tán và rất nhiều độc đan khác đã khá vô dụng rồi.

Lúc thực lực không đủ, thuốc mê và độc đan là vũ khí sắc bén để hộ thân.

Nhưng bây giờ hiệu lực của độc đan còn không bằng hắn đánh ra một cái…

Trước đây chính mình luyện chế nhiều độc đan để đối phó với Chân Tiên như vậy, chỉ có thể cất vào kho, về sau dùng ở hoàn cảnh đặc biệt.

Hoặc là đi tới phương trấn gần Trung Thần Châu, đổi lấy tiền thảo dược là được.

Vậy lấy thanh đồng nỏ ngắn, nhưng uy lực căn cứ vào pháp lực của người sử dụng, tiêu chuẩn tiên lực sẽ tăng lên.

Cái lợi khí công kích này hao tổn rất ít tiên lực, có thể giữ lại, sau này dùng tiên lực tế luyện một trận, phát huy được tiềm lực của nó, có thể để cho người giấy tiếp tục sử dụng.

Tam Muội chân hoả cũng như vậy, uy lực tăng lên theo thực lực, sau này chỉ cần bổ sung tu hành ngưng luyện tiên hỏa.

Thần thông cắt giấy trưởng thành, cần lĩnh hội lần nữa, sau này người giấy sẽ có thêm nhiều diệu dụng, uy lực cũng vượt xa so với trước.

Ngũ hành độn pháp cũng có thể bước vào cảnh giới hoàn toàn mới;

Kiếm trận phải tế luyện lại lần nữa;

Một ít phù lục trước đây muốn vẽ nhưng vẽ không ra cường lực, bây giờ cũng có thể làm được rồi;

La thiên bảo dù có thể làm nhiều trận pháp mạnh hơn nữa…

Vân vân và mây mây…

Đếm tỉ mỉ một chút, chuyện mình cần làm đúng là không ít, thời gian ba, bốn năm chưa chắc đã đủ.

Hay là trước chọn chuyện quan trọng nhất, đầu tiên làm mấy cái độn pháp mình thường dùng nhất, tăng lên từng cái một đi.

Chuyện có nặng nhẹ, sợi dây thừng mệnh mới là thứ nhất.

Phi thăng thì thế nào? Thành tiên thì thế nào?

Thành tiên làm cho mình từ một con kiến biến thành một con kiến cường tráng hơn.

Phi thăng là chắp cánh cho con kiến này bay lên không trung, nhưng cũng chỉ là một con kiến biết bay mà thôi. Không những vậy còn dễ trở thành mục tiêu làm người khác chú ý hơn.

Trên có Thiên đạo, Đạo Tổ, Lục Thánh.


Dưới có đại năng viễn cổ, tam giáp đại lão, Vu Yêu tàn mạnh, cao thủ mới xuất hiện của Nhân tộc, các cao nhân chuyển thế…

Bây giờ mình ngay cả tam lưu cao thủ của Hồng Hoang cũng không phải, còn kém rất xa.

Mà trọng điểm là…

Còn rất nghèo.

Tiên thức dò được trong trại phía xa có một trận tiếng ồn ầm ĩ, thiếu nữ cường tráng kia ôm lấy túi tiền mà Lý Trường Thọ để lại, đứng ở chỗ đó than vãn khóc lóc.

“Tiên nhân thật sự không phải do ta làm mất!

Ta cũng không có đem tiên nhân đi bán!”

Nhìn nàng ngồi xổm trên mặt đất khóc như hài tử hai trăm cân, đám “Thiết tháp”, “Kim cương” xung quanh vẫn nhẫn tâm vô tình chỉ trích nàng một trận…

“Để ngươi chăm sóc Hải thần, Hải thần lớn như vậy, ngươi trông thế nào mà lại đánh mất chứ?”

“A, ngươi nhất định phải chạy đi gọi người sao?

Ngươi đứng ở cửa sổ gọi Hải thần tỉnh là được rồi, không phải hay sao?

Chạy loạn khắp nơi làm gì!”

“Đã nói rồi, đó là Hải thần không phải là tiên nhân bình thường!

Hùng Linh Lỵ ơi Hùng Linh Lỵ! Ngươi đừng nghe cha ngươi nói bậy! Mạo phạm Hải thần như vậy là không đúng!

Nhanh lên, mang những thứ vàng bạc tục vật này đến trong phòng trưởng thôn ta đi! Miễn cho những tục vật này xúc phạm tới Hải thần!”

Hùng…

Cái tên dòng họ này cũng rất phù hợp, dáng vẻ rất gấu.

Đám đại nhân kia mắng thiếu nữ một trận rồi cũng tản ra, vẫn không trừng phạt nàng mà bắt đầu tìm kiếm “Hải thần” của bọn họ ở ngoài trại.

Lý Trường Thọ tiếp tục bí mật quan sát.

Trại này có chút dị thường, mà đây cũng là nguyên nhân duy nhất Lý Trường Thọ vẫn dừng lại ở ngoài trăm dặm chưa chịu rời đi.

Chuyện có khác thường nhất định có chỗ yêu, cũng có thể là ẩn giấu bảo bối.

Bên trong trại có hơn ngàn Nhân tộc, sống dựa vào việc đánh cá đi săn trồng trọt, sinh hoạt tương đối phong phú. Nơi đây cũng mưa thuận gió hòa không có thiên tai gì.

Về phần nhân họa…

Vương quốc bộ tộc người phàm có tới mấy ngàn quân chính quy, cũng chưa chắc có thể đánh bại cái trại này, chứ đừng nói là những nhóm sơn tặc cướp biển kia.


Nhưng phần lớn người trong trại này đều không tu hành, đều là phàm nhân nhưng lại có dáng người khỏe mạnh giống như thiếu nữ kia, điều này thật không thể giải thích nổi.

Đầu tiên, dinh dưỡng tuyệt đối không nhiều hơn.

Đừng nói là những người ở đây cũng không có động tác chuyên rèn luyện cơ bắp…

Lý Trường Thọ nghĩ đến mấy loại khả năng trong đó xác suất lớn nhất chính là nơi này có thủy mạch, nguyên liệu nấu ăn, hay là các loại rau quả phong phú đặc biệt nào đó.

Thường thường, loại người phàm tục này sẽ không lưu tâm đến những vật thần kỳ, như bảo vật luyện đan, luyện khí, bày trận, tu hành.

Hơn nữa nơi đây cũng không có tung tích của Luyện Khí sĩ từ bên ngoài vào, mấy Luyện Khí sũ cấp Hóa thần trong trại chắc là tu hành một loại pháp quyết không hoàn chỉnh nào đó, chuyện này xảy ra trong thế tục Nhân tộc không ít…

Điều này làm Lý Trường Thọ có chút hứng thú, quyết định dừng lại ở ngoài trăm dặm quan sát sơ qua.

Đám tráng sĩ trong trại tìm kiếm không có kết quả, vì vậy đã điều động nhóm Hùng.

Dốc hết toàn bộ lực lượng Hùng trại tìm tòi nửa ngày, một lão nhân bất đắc dĩ kêu:

“Hải thần đã trở về đại dương rồi!”

Thế là phần lớn đám thôn nhân họ Hùng này lại trở về trại bắt đầu đại hội nhóm lửa náo nhiệt, vui vẻ đưa tiễn Hải thần trở về biển khơi.

Lý Trường Thọ quan sát ba ngày, cũng âm thầm đi tra xét nguồn nước nơi đây, điều tra đồ ăn thường dùng trong trại, tìm kiếm vài trăm dặm gần đây nhưng không phát hiện một chút dị thường nào.

Chẳng lẽ thật sự là do tổ truyền?

Hắn không muốn ở chỗ này chậm trễ quá lâu, tìm không thấy nguyên nhân dị thường ở đây nên quyết định rời đi.

Nửa đêm, Lý Trường Thọ từ trong thân cây to này đi ra ngoài, hóa thành một con cá có hình dáng vừa phải, nhảy vào trong nước biển ấm áp, tìm nơi để mình tiếp tục bế quan.

Nơi đây là tây nam Nam Thiệm Bộ Châu, thuộc phạm vi thế lực của Nam Hải Long cung;

Nhưng bởi vì Nam Hải Long Cung cách đất liền quá xa, cũng không sinh động như Đông Hải Long Cung, vùng biển này lại yên lặng an lành dị thường, Lý Trường Thọ rất nhanh đã tìm được một chỗ hoang đảo nhỏ, ở chỗ này giấu hành tung bế quan.

Sau ba tháng.

Vết thương của Lý Trường Thọ đã khôi phục hoàn toàn, tất cả uy năng của thủy độn và thổ độn đều tăng lên đáng kể, lại lần nữa tu hành Tam Mội chân hoả, ngưng ra tiên hỏa.

Năm tháng sau.

Lý Trường Thọ ngồi xếp bằng trên đá ngầm trong động, quanh người thu liễm lại toàn bộ tiên quang, hít vào thở ra lại không lộ thanh khí ra ngoài, trong hai mắt cũng mất đi thần quang bức người, mùi thơm ngát trên người cũng biến mất không thấy gì nữa.

Đứng dậy, cúi đầu đánh giá một lát, khí tức bản thân lại không còn chút chấn động nào…

Lý Trường Thọ đi đến bên cạnh đá ngầm đứng thẳng quan sát phản ứng của sinh vật trong nước biển.

Trước đây bởi vì có uy thế của tiên nhân nên tôm cá trong biển rối rít tránh né;

Bây giờ hắn đứng ở đây, tôm cá trong biển ngoại trừ bị quấy rầy một chút, sau đó lại chơi đùa nhàm chán như bình thường…

Suy nghĩ một chút, trước Lý Trường Thọ mô phỏng ra khí tức Phản Hư cảnh cấp bảy, lại giấu đi phần khí tức này hiển lộ ra khí tức Phản Hư cảnh cấp ba.

Trang thứ ba [ Tiên Quy Tức Bình Khí quyết ] đại thành.

“Sau khi trở về sẽ lấy trang thứ hai truyền cho Linh Nga.”

Thở hắt ra một cái, tâm tình của Lý Trường Thọ rất tốt, không muốn lãnh phí nhiều thời gian, phải trở về hang động ẩn thân trước đó tiếp tục tu hành;

Hắn vừa định quay người thì chân trời phía bắc đột nhiên xuất hiện một luồng bảo quang bảy màu.


Tiên thức của Lý Trường Thọ lập tức quét tới, phát hiện nguồn gốc của bảo quang này chính là từ trại của thiếu nữ thiết tháp Hùng Linh Lỵ…

Cái trại kia quả nhiên có đồ tốt.

Nhưng mà gây ra động tĩnh lớn như vậy rất có thể dẫn tới Luyện Khí sĩ khác chú ý, mình tùy tiện đi đến sẽ dễ lâm vào nguy hiểm.

Cân nhắc một chút, Lý Trường Thọ lấy từ trong tay áo ra một người giấy, thổi một ngụm khí vào người giấy.

Người giấy này run run mấy cái, từ từ sống lại, giang cánh tay bắp chân nhỏ ra, nhảy từ trong tay Lý Trường Thọ xuống trên mặt biển;

Người giấy nhỏ đạp nước biển đi hai bước, ầm một cái hóa thành một đạo sĩ trung niên, tiếp lấy hai cái bảo túi mà Lý Trường Thọ ném tới, xoay người chui vào trong nước biển biến mất không thấy gì nữa.

Lý Trường Thọ trở về nham động, nhắm mắt ngưng thần, tâm thần ký thác vào trên thân người giấy.

Hắn thả lỏng tâm tình vô cùng nhẹ nhõm.

Nếu như có thể nhặt được bảo vật thì nhặt, còn nếu phải tranh giành đọ “Nhặt” thì để người giấy bứt ra quay về.

Dù sao theo cảnh giới của mình tăng lên, người giấy càng cao cấp hơn, luyện chế cũng càng phí nhiều tâm lực hơn.

Mà thế tục ở đây chắc cũng sẽ không có pháp bảo gì lợi hại.

Ranh giới Nam Hải và Đông Hải, một chỗ hẻo lánh trên hải đảo giống như đại ngao.

“Các vị đạo hữu, bần đạo thật sự không hề nói dối; Bản dịch này thực ra được dịch tại Bạch ngọc sách đó nha, là các vị đạo hữu khác đến trộm về đấy;

Lần trước trên đường trở về tình cờ bắt gặp một người vượt qua Cửu Tiên Thần Ma kiếp, bần đạo nghĩ hắn không độ được không ngờ lại vượt qua!

Sau khi người này độ kiếp xong còn bị thiên phạt bổ một cái, bần đạo cảm thấy hắn chắc chắn sẽ không qua khỏi, nhưng…

Các đạo hữu đoán thử xem thế nào?”

Bên cạnh ao, một lão đạo Luyện Khí sĩ đang nói chuyện phiếm với hơn mười người có đạo hạnh xấp xỉ, nói sinh động như thật.

Trong góc dưới hồ nước, Ngao Ất khôi phục bản thể thanh long, chiếm giữ ở đáy hồ không nhúc nhích…

Hồng Hoang, thật quá đáng sợ.

Ác mộng vẫn chưa lui, nhưng lần này Ngao Ất chủ động xin Long mẫu đưa mình đến địa bàn của Tiệt giáo tiên nhân.

Bởi vì Ngao Ất biết, bên trong Tiệt giáo cũng có một số Nhân tộc, mình có thể quan sát bọn họ, học được từ trên người bọn họ những thứ Long tộc còn khiếm khuyết.

Nhất là phần xảo trá và tính toán kia.

Bên cạnh ao, chủ đề của đám Luyện Khí sĩ, bất tri bất giác chuyển lên người tiểu long dưới đáy ao.

Một người thở dài: “Khe hở phía dưới ao đã hạ cấm chế.

Rốt cuộc không biết vị Long thái tử này ghét bỏ Kim Ngao đảo chúng ta không tốt ở chỗ nào, lại muốn chạy trốn đi.”

“Tiểu hài tử, không muốn nghe lời nói của lão nhân, đây cũng là chuyện bình thường.”

Lão đạo vừa rồi nói trên đường gặp chuyện độ kiếp thú vị, cười cười an ủi: “Yên tâm đi, chúng ta chỉ cần đối đãi với vị Long cung Thái tử này thật tốt, kiểu gì hắn cũng sẽ cảm kích ở đây an tâm tu hành.”

Chúng Luyện Khí sĩ đồng loạt gật đầu.

Trong ao nước, Ngao Ất nhúc nhích đầu rồng, vẫn không phản ứng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.