Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng

Chương 52: Cảm tạ Thiên kiếp đại nhân


Đọc truyện Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng – Chương 52: Cảm tạ Thiên kiếp đại nhân

Dịch: BsChien

Hồng Hoang thật.. thật là đáng sợ…

Tiếng leng keng không ngừng vang lên, Ngao Ất ngồi trên chiếc giường xa hoa dài hơn trăm thước, hai tay run rẩy không ngừng. Chén trà cầm trên tay va vào cái muỗng kêu leng keng, nước trà văng vẩy tung tóe ra giường, không vào miệng Ngao Ất được tí nào.

Y đang run lẩy bẩy, toàn thân trên dưới cũng đang run rẩy.

Nguyên nhân Ngao Ất run rẩy, cũng không phải là bởi vì trước mặt có Long mẫu, Quy thừa tướng, mấy vị thúc bá Long Tộc. Trong lòng Ngao Ất không sợ hãi bọn họ, cũng không phải lo lắng mình sẽ bị trách phạt gì.

Mặc dù y chỉ mới phá xác hơn mười năm, nhưng có thể tự nhận chính mình là kẻ kiên cường.

Trước khi được đưa đi Nam Hải Kim Ngao đảo tìm Tiệt giáo đại tiên, Ngao Ất đã chịu ba tháng băng trụ gai sắt tra tấn, y vẫn không hề khuất phục nửa điểm.

Hiện tại run rẩy là tự nhiên phát sinh như vậy, cũng không phải do Ngao Ất khống chế được.

Y cảm giác thân thể mình không đề nổi được nửa điểm khí lực, đáy lòng giống như hiện hữu một bóng ma. Bóng ma này chính là căn nguyên của việc Ngao Ất không ngừng run rẩy toàn thân.

Hơi hé lộ một góc nhỏ bóng ma trong lòng, Ngao Ất liền gặp được gương mặt băng lãnh vô cảm của lão đạo sĩ nhân tộc kia.

Nhân tộc sao có thể có kẻ gian trá như thế?

Vừa nghĩ tới trận chiến đấu ngắn ngủi kia, toàn thân Ngao Ất lập tức run rẩy với cường độ mạnh gấp đôi. Bên cạnh, Long mẫu vội vàng thúc giục mấy vị Long thái y kiểm tra tình trạng nhi tử. Nhưng mấy vị thái y vẫn lặp lại kết luận cũ, cũng chỉ có thể là…

Uống rượu quá độ.

Ngao Ất vừa cảm thấy dạ dày đột ngột quặn lên từng cơn co thúc, linh trà được ôn dưỡng pha chế từ mấy chục loại dược thảo quý giá vừa uống được mấy ngụm đã bị ói mửa hết ra sàn nhà. Y ôm ngực nôn khan kịch liệt.

Mấy tên thị nữ vội vàng chạy tới, nhưng Ngao Ất đột nhiên gào lên thê thảm, trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi:

“Không được qua đây! Các ngươi muốn làm gì!”

Mấy thị nữ xinh đẹp mảnh mai vội vàng cúi đầu thỉnh tội, tranh thủ thời gian lui ra phía sau.

Thở hổn hển, Ngao Ất ôm lấy đầu của mình, tiếng nói run rẩy chậm dần chậm dần:

“Để cho ta yên tĩnh một chút, không ai được tới gần ta.”

Long mẫu đoan trang tú mỹ, tư thái diễm lệ ở bên cạnh lo lắng hỏi han:

“Con trai ta, rốt cuộc con bị làm sao vậy?”

Ngao Ất chậm rãi đặt cái chén trà làm bằng Bạch Ngọc Ngưng Thần Lưu Ly sang một bên, tay run một cái lại không cẩn thận làm cái chén quý giá rớt xuống mặt đất. Hai tay của y bưng lấy trán, thử chậm rãi nhìn kỹ bóng ma trong lòng mình.

Biện pháp chiến thắng sợ hãi chính là đối mặt trực tiếp với nó!


Thuốc mê… Thuốc mê cực mạnh… Đại ấn Tứ phương đập mạnh xuống giữa đầu mình, sau đó mình bị chấn động choáng váng, nhanh chóng rơi vào hôn mê.

Mặc dù bị mất tri giác nhưng thân thể của mình, huyết mạch của mình vẫn lưu giữ rất nhiều ký ức, rất nhiều cảm giác.

Trong lúc chìm sâu vào hôn mê, thân thể mình trở thành một con cá bị móc ruột ướp muối, bị người ta dùng nước biển cọ rửa lặp đi lặp lại, từ trong ra ngoài từ đầu xuống chân không chừa một chỗ một chi tiết nào.

Sau đó người kia lại tiếp tục thoa lên một loại phấn gì đó, rồi tiếp tục cọ rửa.

Trong quá trình cọ rửa, bảy tám bàn tay không ngừng đánh ra từng đạo thuật pháp rơi trên người mình, cực kỳ giống đầu bếp Long cung đang đánh bông tuyết món cực phẩm thịt bò Độc giác thần ngưu, để chất thịt càng hoàn mỹ hơn.

Trong hôn mê, Ngao Ất vẫn rõ ràng cảm giác thân thể mình sắp sửa bị tên ma đầu Nhân tộc kia ăn hết.

Chính là loại kia, không buông tha bất cứ một khối thịt rồng nào trên thân thể Ngao Ất. Lão ma đầu Nhân tộc chặt chém, cắt miếng, chiên dầu, hấp hơi… Dùng tất cả các loại phương pháp thượng thừa xử lý chất lượng thịt rồng, phát huy hương vị bữa tiệc đến cực hạn!

Loại cảm giác bị xem như nguyên liệu nấu ăn đang được xử lý lặp đi lặp lại tối thiểu mấy chục lần!

Mấy chục lần!

Lão đạo kia không phải người, mà đó chính là loài hung thú đáng sợ nhất chuyên ăn thịt rồng!

Không, đó mới là diện mục thật sự của nhân tộc!

Ngao Ất suốt nửa tháng chìm trong giấc ngủ đều không ngừng lặp đi lặp lại dư vị cảm giác này. Khi y tỉnh lại, nhìn thấy mẫu thân mình còn tưởng rằng mình vừa nằm mộng, những chuyện vừa xảy ra chẳng qua là ác mộng lúc mình nằm trong trứng rồng.

Có thể đây không phải ác mộng.

Chính diện lúc đang chém giết, nhân tộc đều dùng như vậy để chiến đấu với Long Tộc sao?

Chẳng lẽ, đây chính là nguyên nhân khiến Long Tộc của y không dám khai chiến với Nhân Tộc sao?

Không có phần thắng… Khẳng định không có phần thắng.

Khí tức của lão đạo rõ ràng cảm giác cũng không mạnh, so với mình hẳn là còn yếu hơn rất nhiều, vậy mà có thể dễ dàng đè mình ra…

…Đè ra…

Lại nghe bên cạnh hai vị thúc bá thấp giọng thì thầm:

“Vảy rồng bảo mệnh đã sáng lên, tên tặc nhân kia cũng không hạ sát thủ mà chỉ rót rất nhiều rượu cho Ngao Ất chất nhi. Vì sao hắn không đến Long Cung lĩnh tạ lễ chứ?”

“Chắc là hắn cảm thấy chúng ta sẽ bội bạc, làm trái lời hứa đi… Haizz, nhưng vẫn phải dựa theo quy củ, chúng ta nhất định phải cảm tạ người ta mới được.”

Cái… Cái gì? Long cung ta còn phải đi cảm tạ tên hung thú ăn thịt rồng kia?


Ngao Ất run rẩy đứng lên, vừa định nói chuyện nhưng lời chưa ra đến khóe miệng, trước mắt y đã phảng phất nổi lên hình ảnh lão đạo gương mặt lạnh lẽo kia, tay cầm con tiểu long đè xuống đáy biển, ở trong nước biển cọ đi cọ lại rửa đi rửa lại thân rồng.

…Sau đó, Long Tộc người nhà mình còn phải cảm động rơi nước mắt với tên ma đầu này, còn phải tặng hậu lễ cho đối phương?

Những thứ này đều là tính toán của lão đạo nhân tộc kia sao? Tùy tiện một tên Luyện khí sĩ nhân tộc nhảy ra liền có thể dễ dàng nhẹ nhõm thu thập mình, một Long tử với huyết mạch Long vương sao?

Hai chân Ngao Ất mềm nhũn, lần nữa ngồi bẹt xuống giường, hít lấy hít để không khí.

Hồng Hoang thật…

…Thật là đáng sợ.

Cùng lúc đó, Nam Hải, một chỗ trên đảo san hô ở gần lục địa Nam Châu.

Lý Trường Thọ hóa thành lão đạo mặt lạnh ngồi xếp bằng trong một chỗ lõm giữa bãi đá ngầm. Khí tức toàn thân của hắn đang rung động nhè nhẹ, từng sợi linh khí từ trên mặt biển tụ đến.

Hô hấp thổ nạp, tự tại như ý.

Thiên địa thanh minh, toàn vẹn vong ngã.

Thỉnh thoảng trên trán Lý Trường Thọ có thanh quang lấp lóe, mấy đóa hoa sen chín cánh bay ra rồi chầm chậm xoay quanh thân hình hắn.

Thanh quang vừa lóe lên liền thu liễm lại. Thể nội Lý Trường Thọ truyền ra tiếng ầm ào như sóng biển đập vào vách núi đá, dần dần tương dung với tiếng sóng xung quanh đảo nhỏ.

Bỗng nhiên một tiếng sét đùng đoàng vang lên, toàn thân Lý Trường Thọ bay ra từng sợi ánh sáng màu xanh, từng đoá từng đoá hoa sen chín cánh phiêu tán ra. Quanh người hắn cũng tuôn ra một hương thơm nhàn nhạt.

Phạm vi trong vòng mười dặm, tôm cá trong biển nghe mùi thơm kéo đến, những đóa hoa sen kia cũng chậm rãi bay về phía một số sinh vật có linh tính.

Nhưng Lý Trường Thọ đột nhiên mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy thanh quang sáng chói. Những đóa sen chín cánh lập tức vỡ vụn, sinh linh trong biển cũng cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt nên lập tức bơi quay ngược về phía xa tránh né.

Điểm hóa sinh linh tại Hồng Hoang thật ra là một việc thiện, có thể được thiên đạo ban thưởng chút ít công đức. Nhưng một khi mình trong lúc vô tình điểm hóa sinh linh, bọn chúng lại hóa yêu hóa ma đi gây tai họa cho nhân tộc, khi đó mình cũng phải tiếp nhận một bộ phận nghiệp chướng. Lúc ấy chút điểm công đức này coi như không đủ, được chẳng bù mất.

Đột phá.

Lý Trường Thọ thở ra một hơi, nội thị bên trong cơ thể kiểm tra lại thêm một lần nữa.

Coi như dùng ánh mắt nghiêm khắc để kiểm tra thì mọi thứ cũng đều ổn, căn cơ rất vững chắc.

Sắp sửa đối mặt với thiên kiếp của mình sao?


Lý Trường Thọ ngửa đầu nhìn lên, bầu trời vẫn xanh thẳm, vạn dặm không một bóng mây.

Úi! Hình như còn kém chút hỏa hầu. Tình huống đối mặt với thiên kiếp khi đạt Quy Đạo cấp chín, so với trong dự đoán của mình dường như có chút khác biệt. Dù sao, trước đây mình đều tính toán dựa trên những tình huống xấu nhất xảy ra.

Nhắm mắt ngưng thần, Lý Trường Thọ tiếp tục ngồi xuống tu hành. Tụ linh tiểu trận do hắn dùng linh thạch bày ra quanh người vẫn không ngừng phát ra linh khí, bị hắn thu nạp không để lọt nửa điểm.

Trong phạm vi mười dặm tất cả các phương hướng đều có những đạo người giấy phân thân ẩn núp dưới đáy biển, giám sát các nơi, nếu có kẻ địch xuất hiện đánh lén thì sẽ thuận tiện cuốn lấy.

Khu vực đá ngầm xung quanh người Lý Trường Thọ không có quá nhiều bố trí, bởi khi thiên kiếp hạ xuống, nơi đây tất nhiên sẽ bị phá hủy. Hắn đặt đa số bố trí ở những chỗ xa hơn một chút, mà cũng chẳng có trận pháp phòng hộ, chỉ toàn là những trận pháp chuyên dụng để đào thoát.

Cũng thuận tiện cho lúc độ kiếp xong, hắn sẽ cấp tốc di chuyển đến nơi an toàn.

Nơi này đã là chỗ độ kiếp lý tưởng nhất mà Lý Trường Thọ tìm được. Trong phạm vi ngàn dặm xung quanh đây không hề có Luyện khí sĩ nào hoạt động, ngẫu nhiên có người đi ngang qua trên không trung thì phần lớn cũng cách xa mấy trăm dặm bên ngoài. Điểm này có quan hệ đến phân bố của các thành trấn thế tục trên lục địa.

Ngồi xuống tu hành nửa tháng, Lý Trường Thọ đột nhiên có cảm giác bực bội bất an, quanh người xuất hiện đạo vận mơ hồ khó hiểu.

Thiên kiếp sắp tới.

Bước vào Quy Đạo cấp chín, sau đó vẫn còn để cho mình thời gian nửa tháng củng cố cảnh giới, ổn định một tia đạo cơ cuối cùng. Như vậy thiên đạo lão gia cũng là có chút “từ tâm”.

Thân hình Lý Trường Thọ hóa thành con cá nhỏ, thi triển thủy độn tuần tra hai lượt trong phạm vi trăm dặm, sau đó mới phiêu diêu trở về khu vực đá ngầm.

Tới đi, hắn đã chuẩn bị xong.

Loại cảm giác kỳ diệu này, thực sự cũng rất kỳ diệu. Hắn đang trải qua một khảo nghiệm nhân sinh trọng đại, giống như kiếp trước hắn gian khổ mười hai năm học hành, trước ngày đi thi đại học, thao thức suốt một đêm không ngủ được.

“Không thể phập phồng hồi hộp như thế, phải tĩnh tâm ngưng thần mới được.”

Trong lòng Lý Trường Thọ khẽ niệm Thanh tâm chú, không bao lâu sau hắn lại lấy Vô Vi Kinh ra cầm ở trong tay, tìm hiểu kỹ càng.

Nhiều một phần cảm ngộ, nhiều một tia tích lũy thì sẽ nhiều thêm một phần nắm chắc vượt qua thiên kiếp của mình.

Sau ba ngày, dự cảm tương lai thiên kiếp càng phát ra mãnh liệt. Thanh tâm chú đã mất hiệu lực, Lý Trường Thọ cũng không cách nào tĩnh tâm cảm ngộ thêm thứ gì nữa. Trong phương viên ba dặm xung quanh tràn ngập một cỗ uy áp mơ hồ, khiến những sinh linh khác đều vô thức tránh xa nơi này.

Lần trước thiên kiếp của sư phụ chính là như vậy, xấu hổ e sợ, lề mà lề mề. Cũng không biết thiên kiếp của mình sẽ ôn nhu hơn một chút, hay là cuồng dã mãnh liệt lấy thế không thể ngăn cản mà ập đến…

Thiên kiếp của mình…

…Hẳn là… là bảy đạo hoặc là tám đạo Thiên Lôi đi.

Trong lòng Lý Trường Thọ nghĩ như vậy, hắn buông lỏng tâm thần, cũng không ép buộc mình phải tỉnh táo mà cứ vậy trải nghiệm lấy sự bất an lo lắng trong lòng. Đây là phản ứng của tất cả sinh linh lúc đối mặt với thiên uy, không có liên quan đến đạo cảnh cao hay thấp.

Thành tiên thiên kiếp được xưng là Thành đạo kiếp. Từ rất sớm trước đó, Lý Trường Thọ đã suy nghĩ như thế nào là hai chữ “Thành đạo”. Hôm nay hắn đã biết được đáp án.

Luyện Khí, Hóa Thần, Phản Hư, Quy Đạo, kỳ thật đó chính là Luyện khí sĩ học tập tự nhiên, bắt chước tự nhiên, từ tự nhiên tổng kết ra đạo của bản thân, nhờ “đạo” ấy chèo chống chính mình trở thành tiên nhân trường sinh.

Thành tiên thiên kiếp chính là “kiểm trắc” của Thiên đạo đối với Luyện khí sĩ, xem Luyện khí sĩ ngưng ra đạo này có tư cách thành tiên hay không. Đồng thời, Thiên kiếp này cũng trợ giúp Luyện khí sĩ thoát thai hoán cốt, để Luyện khí sĩ tự thân chi đạo có thể thăng hóa.

Đạo và đạo cảnh cũng không thể quơ đũa cả nắm, để cho tự thân chi đạo rập khuôn theo một loại danh hào nào đó, theo Lý Trường Thọ là hành vi hoàn toàn không ổn.

Giống như tính cách con người, có trầm ổn, bối rối, hào phòng, ngượng ngùng, lo nghĩ.


Đạo cũng thế.

“Ta cũng thế.”

Lý Trường Thọ nhắm mắt lộ ra nụ cười mỉm, quanh người hắn có từng cơn gió nhẹ thổi lên, hóa thành gió lốc bay lên cao trên không trung.

Tiếng sấm rền vang, trên mặt biển phong vân đột biến. Trên không trung cao mấy trăm trượng, từng mảnh từng mảnh kiếp vân màu xám đen cấp tốc vọt tới, bao phủ mười dặm hải vực phụ cận.

Kiếp vân hiện ra rất nhiều dị tượng, mây xám vần vũ tạo thành những hình dáng giống như dãy núi, có bảo tháp, lại như có thiên binh bày trận, có cự thần nổi trống. Phía dưới kiếp vân, gió lốc lại bắt đầu xoay chầm chậm, từ xa nhìn lại giống như một vòi rồng trên biển.

Nhưng vòi rồng xoáy lốc này chỉ ngưng tụ thành một nửa, trong đó lôi quang chớp nháy liên hồi, sấm sét vang dội.

Lý Trường Thọ ở trên bãi đá ngầm chậm rãi đứng dậy. Hắn vỗ vỗ áo rồi tiện tay triển khai mười hai cái Pháp gia điểu lung quanh người, kiểm tra mấy thứ đan dược đã chuẩn bị sẵn sàng trong tay áo.

Đạo khu trên dưới bao phủ trong thanh quang, nguyên thần chi lực đã hoàn toàn ngưng tụ.

Phun ra một ngụm trọc khí cuối cùng, Lý Trường Thọ ngẩng đầu nhìn về phía trên, sau đó…

… Hắn cung kính hành lễ vái chào, cũng chính là viễn cổ trọng lễ, sau đó cất cao giọng nói:

“Đệ tử đạo môn hôm nay ở trước thương thiên. Cảm niệm thương thiên hạ xuống thành đạo chi kiếp, đệ tử thành tâm tiếp nhận. Lập tự thân chi đạo, thành vô lo chi tiên.

Nếu như thiên kiếp rơi xuống, đệ tử không thể thừa nhận khiến thân tử đạo tiêu, tất nhiên là do đạo hạnh của đệ tử không đủ đồng thọ cùng trời đất, tâm tuyệt không oán trách.

Đại đạo minh minh, thiên đạo chính chính. Cảm tạ thiên đạo đại nhân hạ xuống tiên cơ duyên!”

Ầm ầm… Ầm ầm

Kiếp vân dường như đáp lời Lý Trường Thọ, mà cũng có vẻ như không nghe được những lời hắn vừa nói tới, thiên kiếp chi uy không có bất kỳ biến hóa nào.

Trong lốc xoáy kiếp vân, mấy đạo lôi ban to bằng miệng giếng lấp lóe. Quanh người Lý Trường Thọ xuất hiện từng đạo hồ quang điện yếu ớt.

Thân hình hắn chậm rãi bay lên, mười hai cái lồng chim cũng từ từ phiêu mở trên mặt biển, kéo dài khoảng cách lẫn nhau làm ra biện pháp dự bị sau đó.

Khi Lý Trường Thọ bay đến độ cao chín trượng trong không trung, ba cột ngân bạch lôi ban đồng thời lóe lên, bộc phát ra từng đầu điện quang ngân xà!

Đám lôi xà vặn vẹo chớp giật rồi hội tụ vào với nhau tạo thành những cột lôi điện thô to bằng cối xay, nhằm thẳng vào đầu Lý Trường Thọ lao tới. Đối mặt với tình huống như vậy, linh giác của Lý Trường Thọ lại không phản hồi bất kỳ cảm giác nguy hiểm nào. Hắn vẫn như cũ nâng cao pháp lực chia đều ra khắp toàn thân, sẵn sàng ứng phó.

Đạo lôi kiếp thứ nhất có vẻ đã mang uy lực ngang hàng với đạo lôi kiếp thứ ba khi sư phụ hắn độ kiếp.

Quả nhiên thiên kiếp của mình không thể chủ quan coi thường được.

Tất cả lôi đình đợt một đều bị Lý Trường Thọ nhẹ nhõm tiếp nhận, hắn ngẩng đầu nhìn về phía không trung, tĩnh tâm chờ đợi.

Vừa rồi cảm giác bị lôi đình “bổ” quả thật là…

… hơi ngứa một chút, cảm giác tê tê, từng sợi tiên linh chi khí đã ấp ủ ở trong cơ thể mình, nguyên thần cũng ngâm tắm ở trong ánh chớp.

Hình như hơi ngoài ý muốn một chút…

Hình như hơi thoải mái một chút…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.