Đọc truyện Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng – Chương 242: Phải Làm Một Vị Nữ Vương Xuất Sắc Nhé 1
Dịch: Vì anh vô tình
***
Nàng, sao lại bị bại lộ?.
Truyện Sủng
Người truyền âm vừa rồi, đúng là Khẩu âm quen thuộc của Hải thần;
Chỉ câu nói bình đạm Văn, đã làm trong lòng Văn Tịnh đạo nhân thấy run rẩy.
Nàng không rõ, Hải thần nói Văn hay là Muỗi, cái trước và sau đại biểu cảm xúc khác biệt rõ ràng…!
*văn: quên nói văn nghĩa là muỗi ~~
Bên trong khe đá dưới đáy biển, Văn Tịnh đạo nhân lập tức ẩn nấp thân hình, tâm tình liền trấn định lại.
Từ viễn cổ đến nay, sóng to gió lớn nàng đã thấy nhiều, năm đó đại chiến ở Huyết Hải nàng cũng…!Đứng xa ở bên để quan sát!
Vừa rồi là do không có bất kì dấu hiệu nào đã bị nhìn thấu thân phận, sau đó chột dạ, lại biết nhước điểm sinh tử của mình bị Hải thần Nam Hải của Nhân giáo nắm giữ, nên mới bối rối một chút…!
Văn Tịnh đạo nhân cấp tốc phản ứng lại, cảm thấy tên Hải thần chứa đầy một bụng nước bẩn này, có thể đang lừa nàng.
Tiếp đó lại nghe…!
“Lần sau ngươi lại làm như vậy, ta sẽ tự mình báo cáo tới Đâu Suất cung, mời Đại pháp sư khiển trách ngươi.”
Khi câu dẫn âm thứ hai lọt vào trong lòng nam tử khôi lỗi kia, Văn Tịnh đạo nhân không chịu được lộ ra nụ cười khổ.
Nàng thật bại lộ, đúng là hoàn toàn bại lộ!
Rốt cuộc chính mình để lộ ra sơ hở ở chỗ nào?
Khôi lỗi nam tử thở ra một hơi, quay người chắp tay đối với bốn phía, lộ ra nụ cười xấu hổ.
Văn Tịnh đạo nhân vừa muốn mượn cỗ khôi lỗi này giải thích vài câu, nhưng không đợi nàng mở miệng, hóa thân của Hải thần kia không biết trốn ở nơi nào, lần thứ ba dẫn âm…!
“Chớ có tùy ý nói chuyện, để cỗ khôi lỗi này thối lui khỏi Nam Hải, ngươi đến An Thủy thành gặp ta.”
Văn Tịnh đạo nhân nghe xong lời dẫn âm, chỉ còn biết cười khổ.
Giờ phút này chính mình không chỉ bại lộ, hơn nữa lại tiếp tục, bị đối phương an bài rõ ràng…!
Đấu không lại, căn bản đấu không lại.
Lần này, nàng giày vò như vậy để làm gì?
Bản thân biết rõ chính mình tại trên âm mưu quỷ kế, hoàn toàn không phải đối thủ của Hải thần, càng không có khả năng trực tiếp ra tay đối với Hải thần, nhưng trong tâm lại có chút không cam lòng…!
Kế tiếp bản thân nên ứng đối ra sao?
Thật vất vả mới đứng trên chung một đường dây với Nhân giáo, nàng lại là kẻ khổ cực không nơi nương tựa, một nữ vương đại nhân bị thời đại Hồng Hoang vứt bỏ.
Nhưng rất nhanh nàng có thể nhìn thấy cơ hội chuyển mình, dù không biết kết quả thế nào…!
Nếu như hỏi tâm cảnh hiện giờ của nàng, dĩ nhiên chính là [thật hối hận].
Nếu muốn biết nàng mong hỏi Hải thần một cái vấn đề gì nhất, tất nhiên là [sai ở đâu].
Chính mình rốt cuộc bại lộ thân phận ở chỗ nào?
Văn Tịnh đạo nhân vướng vào trăm mối nghi hoặc vẫn không có cách giải.
Vốn dĩ nàng muốn, dù là không cách nào tìm được bản thể của Hải thần Nam Hải, cũng không thể bại lộ ra bản thân.
Cho nên nàng không tiếc để bản tôn tự mình đến Nam Hải, ở khoảng cách gần điều khiển cỗ huyết muỗi khôi lỗi một lúc lâu.
Thế nhưng chưa từng nghĩ, cuối cùng vẫn để bại lộ.
Hải thần Nam Hải, tóm lại vẫn là Hải thần Nam Hải, cả người đều phủ đầy chữ Mê.
Mà thôi, thua bởi hắn cũng không phải lần đầu tiên, chút ít da mặt dứt khoát không cần cũng được.
Văn Tịnh đạo nhân yếu ớt thở dài, bản thể hóa thành một con huyết muỗi, tự che đậy hết thảy khí thế, âm thầm tiến đến thần miếu Hải thần ở An Thủy thành.
Về phần hồ điệp, cỗ khôi lỗi huyết muỗi, nàng cũng tuân theo lời của Hải thần, hiện giờ để nó chạy về hướng Nam Hải, làm ra vẻ tức giận đến nổ phổi, bộ dáng như tạm thời muốn rút lui…!
…!
Hây, thật đúng là bị lừa đi ra.
Bên trong Bách Phàm điện, Phá Thiên phong.
Lý Trường Thọ nhẹ nhàng thở ra, tromg lòng hiện lên ý niệm như vậy, có chút dở khóc dở cười.
Hắn đứng dậy, tầng ngụy trang cảnh giới bên ngoài có tăng lên biên độ nhỏ, lại không thể đột phá một tiểu cảnh giới hoàn chỉnh, sắc mặt có chút tiếc nuối.
Lý Trường Thọ làm đạo váy chào đối với ngoại vụ các trưởng lão ở hai bên, liền cúi đầu đi ra Bách Phàm điện, cưỡi mây rời đi nơi đây.
Mấy vị trưởng lão có quan hệ xã giao bằng thịt cá vốn định cổ vũ Lý Trường Thọ vài câu, nhưng thấy sắc mặt hắn ảm đạm, thì không nói gì thêm…!
Việc này, đúng là không an ủi được.
Sau khi Lý Trường Thọ rời đi Bách Phàm điện vẫn tiếp tục duy trì biểu tình phiền muộn của mình, nhưng ý nghĩ trong lòng lại lộn xộn hết lên…!
Chẳng lẽ, Văn Tịnh đạo nhân sau khi phản phương tây, rồi lại phản Nhân giáo bọn họ?
Nếu đúng là vậy, Thánh Nhân lão gia nhà mình có lẽ sẽ cho chính mình một ít nhắc nhở, dù sao Văn Tịnh đạo nhân cũng quan hệ đến phần lớn tính toán để sau này hố phương tây.
Hay Văn Tịnh đạo nhân đối với Hải thần như hắn vẫn luôn có oán khí, muốn tìm đến bản thể của hắn để bắt lấy nhược điểm, để khi tới đây có nhiều thêm một chút quyền nói chuyện?
Căn cứ vào quan sát những ngày qua của Lý Trường Thọ, rồi tiến hành phân tích, thì điều này ngược lại rất có thể.
Thật ra Lý Trường Thọ tại lúc trước khi lên tiếng, vẫn chưa xác định chính xác đây là Văn Tịnh đạo nhân, hắn chỉ nhận ra mấy cái yếu tố, nên trong lòng có chút hoài nghi…!
Một trong các yếu tố là, khôi lỗi.
Tại vài ngày trước hắn đã phát hiện, tên nam tử khôi ngô Thiên Tiên cảnh đỉnh phong kia, dường như bị người khác khống chế tâm thần.
Mặc dù cử chỉ động tác của đối phương cũng không có quá nhiều sơ hở, nhưng đối với người chuyên dùng đạo nhân giấy như Lý Trường Thọ, thì có thể từ rất nhiều chi tiết, như ánh mắt của khôi lỗi, động tác nhỏ bé, để đánh giá ra đối phương có phải khôi lỗi hay không.
Trong Hồng Hoang, phương pháp khống chế tâm thần người khác rất nhiều, nên Lý Trường Thọ cũng không thể xác định, đây có phải là khôi lỗi huyết muỗi hay không…!
Nhưng hành vi của đối phương trong khoảng thời gian này, xác thực quá khác thường ——
Tên khôi lỗi này mỗi lần ra tay, đều khiến hóa thân của hắn xuất hiện, nhưng tại thời khắc mấu chốt lại lui bước, cũng không dùng thủ đoạn độc ác, hay ra tay tàn bạo;
Đối phương cổ động phàm nhân gây chuyện, nhưng lại chỉ quấy rối trong phạm vi nhỏ, vẫn chưa gây ra tổn thất mạng người, vô cùng kiêng kỵ nghiệp chướng;
Mỗi lần khôi lỗi hiện thân ở Hải thần miếu lập tức chạy, dường như có chút chột dạ…!
Trong lòng của Lý Trường Thọ liệt kê ra một nhóm lớn lựa chọn, phương pháp bài trừ vừa làm được một nửa, thì đột nhiên trong lòng toát ra ý nghĩ [chẳng lẽ mọi việc là do con muỗi gây ra].
Lý Trường Thọ do dự hai ngày, lại kỹ càng châm chước một ngày, mới quyết định lừa dối đối phương một phen…!
Câu nói hắn dẫn âm kia, cũng được cân nhắc lặp đi lặp lại nhiều lần.
Nhất là một tiếng Văn kia, nó là có chủ ý.
Nếu như đối phương không phải Văn Tịnh đạo nhân, như vậy liền sẽ không trực tiếp bại lộ việc chính mình nhận biết Văn Tịnh đạo nhân, giúp bảo hộ Giáo chúng ưu tú của Nhân giáo tiềm ẩn tại Tây Phương giáo.
Còn nếu đối phương đúng là Văn Tịnh đạo nhân, chỉ cần một từ Văn hoặc chữ Muỗi, có thể nói rõ ra, lúc này chính mình đã bị nàng chọc giận, cũng làm thăm dò sơ bộ phải chăng nàng đã hai lần phản giáo…!
Khi Lý Trường Thọ xác định đối phương chính là Văn Tịnh đạo nhân, thì theo phản ứng của bản năng đã biết nam tử này là khôi lỗi.
Đối phương có một cái chớp sợ hãi, bối rối, mang theo kiểu Ta đều như vậy, ngươi còn có thể nhận ra không thể nào…!
Sau khi Lý Trường Thọ dẫn âm hai câu kia, cũng chỉ để tiến thêm một bước xác định thân phận của khôi lỗi, để làm một ít an bài ứng đối.
Đến lúc này, linh giác của Lý Trường Thọ đã khôi phục như thường, không có cảm giác nguy hiểm gì, nhưng vẫn như cũ không dám xem thường.
Hung muỗi này nếu không thu phục tốt, sẽ làm người ta không cảm thấy bớt lo!
Hiện tại nhu cầu cấp bách là xác định, Văn Tịnh đạo nhân phải chăng đã phản bội Nhân giáo.
Thật ra phương pháp phán đoán cũng rất đơn giản.
Tiếp theo, nếu như Văn Tịnh đạo nhân dùng bản thể, hoặc dùng trước thần thông huyết muỗi chạy đến miếu Hải thần, vậy đã nói rõ, nàng có khả năng đến sáu thành, vẫn đứng bên phía Nhân giáo.
Nếu như để nam tử khôi lỗi kia đến đây, việc này sẽ phải nghiền ngẫm lại…!
Bản thể của Lý Trường Thọ trở về đan phòng ở Tiểu Quỳnh phong, lập tức mở ra đại trận ở các nơi xung quanh, kiểm tra mấy món đồ chơi nhỏ chống thôi diễn trên người của mình.
Chính vào lúc này, hắn ở bên trong chủ miếu của Hải Thần giáo, nghe được âm thanh Ong ong của muỗi….