Đọc truyện Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng – Chương 232: Phú Quý Ta Không Xứng Có Được Đạo Lữ 1
“Trưởng lão, đệ tử muốn xin ngài giúp một chuyện.
.
.”
Trong ánh mặt trời chói chang, trưởng lão Vạn Lâm Quân chống gậy đồng của mình, cưỡi mây chậm rãi bay về phía Phá Thiên phong.
Nếu đổi lại là người quen khác thỉnh cầu, trưởng lão Vạn Lâm Quân chỉ sợ không quay đầu phản ứng, mà trực tiếp ném cho một viên Mê Tâm đan.
Nhưng, nếu người thỉnh cầu, là Trường Thọ.
.
.
Vậy thì có chút khác biệt.
Đứa nhỏ Trường Thọ này, tâm địa lương thiện suy nghĩ lại đơn thuần, tại phương diện đan đạo và độc đan, đặc biệt thường xuyên có kiến giải của mình, có thiện chí giúp đỡ người khác.
.
.
Không đếm được, ưu điểm quá nhiều.
Trường Thọ để cho mình đi như vậy, tất nhiên là có đạo lí riêng của nó.
Trưởng lão Vạn Lâm Quân cưỡi mây đến Phá Thiên phong, đúng lúc có mấy vị môn nhân đệ tử vừa đi ra ngọn núi, cả đám cùng nhau run cầm cập.
Thân thể từng người căng cứng, làm đạo vái chào cung nghênh lão.
.
.
Vạn Lâm Quân chậm rãi gật đầu, xụ mặt, hướng về phía Vong Tình cư bên cạnh chỗ ở của Tửu Tiên chữ Tửu mà đi.
Vong Tình cư là một tòa lầu nhỏ, kiến tạo tại bên bờ vực, nghe tên thì biết, nơi này là.
.
.
chỗ để Vương Phú Quý tu luyện.
Lão đến trước lầu nhỏ, thì có bóng hình xinh đẹp cưỡi mây đi ra, chủ động đón chào, là Đại đệ tử Tửu Y Y của Vong Tình thượng nhân.
“Đệ tử gặp qua Vạn trưởng lão.”
Tửu Y Y mặc một thân váy lụa đầy màu đi về phía trước nhẹ nhàng thi lễ, lộ ra nụ cười đúng mực, “Trưởng lão có việc gì muốn tìm gia sư ư?”
Trưởng lão Vạn Lâm Quân Lạnh lùng cười một tiếng;
Tửu Y Y dù biết độc trưởng lão là mỉm cười bình thường, cũng không chịu nổi da đầu tê cả lên, không tự chủ được muốn lánh đi.
“Ta tới tìm sư phụ các ngươi, nói một chút về chuyện luyện đan.”
Tửu Y Y vội nói: “Còn xin trưởng lão chớ nên trách tội, gần đây gia sư có cảm ngộ, đã bế quan tu hành, việc này chỉ sợ.
.
.”
Tửu Y Y vừa dứt lời, thì nghe trong lầu các truyền đến một tiếng khẽ than thở.
“Không sao, vi sư chuẩn bị xuất quan, mời trưởng lão Vạn Lâm Quân đi vào trước đi.”
Tửu Y Y vội vàng đáp lời, thối lui ra bên cạnh.
Vạn Lâm Quân trưởng lão hơi gật đầu, chống gậy tại không trung đi hai bước, thân ảnh gầy yếu đã đến trước cửa lầu nhỏ, nhẹ nhàng đi vào.
Giữa Vong Tình cư, Vong Tình thượng nhân mặc một thân áo dài màu xanh đi ra phía ngoài nghênh đón, sau khi nhìn thấy Vạn Lâm Quân, lập tức chắp tay làm đạo vái chào, miệng nói:
“Gặp qua Vạn trưởng lão.”
Vương Phú Quý nhập môn muộn, nói về bối phận thì thấp hơn trưởng lão Vạn Lâm Quân.
“Bây giờ ngươi và ta đều là trưởng lão trong môn phái, theo vị trí sắp xếp còn ở trước ta, không cần hành lễ như thế.”
Vong Tình thượng nhân đứng ở bên nghe trưởng lão Vạn Lâm Quân nói thế, thì mỉm cười dùng tay làm dấu mời, lão ngồi xuống.
Lý Trường Thọ trên Tiểu Quỳnh phong, dùng tiên thức quan sát từ xa thấy được một màn này, trong lòng lập tức nổi lên một chút ý nghĩ.
.
.
Phú Quý thượng nhân quả nhiên đang trốn tránh tiểu sư tổ nhà mình.
Vì cái gì muốn tránh?
Còn không có sẵn sàng bỏ đi tâm lý xây dựng “Thuần dương tháp ngà”? Hay là cảm thấy ngại ngùng mất thể diện, sợ vì việc này ném đi da mặt?
Lý Trường Thọ ngồi trên ghế đu, lẳng lặng suy tư những thứ này.
Nếu như là bởi vì cuốn 《Tân Hôn bảo lục 》 kia, dẫn đến phát sinh loại tình hình này, vậy hắn thật khó chối bỏ tội lỗi, nhất định phải làm chút gì đó để chuộc lỗi mới được.
Chuyên này đúng là.
.
.
Tính toán cùng trời, cũng không tính được sự khó lường của lòng người.
Rất nhanh xung quanh Vong Tình cư đã bị trận pháp và kết giới bảo vệ, cắt đứt tiên thức đang dò xét của Lý Trường Thọ;
Nhưng không sao.
Lý Trường Thọ đã mời Vạn Lâm Quân trưởng lão ra mặt, tự nhiên chuẩn bị đối sách chu toàn.
Lúc này trong cổ tay áo của trưởng lão Vạn Lâm Quân cất giấu một tên người giấy, mà trên người giấy dán một đầu Lưỡng tâm thông .
Vật này lại là pháp khí có khả năng để tâm niệm trực tiếp tiến hành giao lưu, một trong những thứ đồ chơi nhỏ của Trường Thọ xuất hiện.
Như thế, Lý Trường Thọ đã có thể nghe toàn bộ lời hai vị tiền bối nói, cũng có thể kịp thời câu thông với trưởng lão Vạn Lâm Quân.
Nhưng mà.
.
.
Sau khi trận pháp mở ra, trưởng lão Vạn Lâm Quân và Vong Tình thượng nhân, từng người rơi vào trầm mặc;
Nếu không phải ngoài cửa có tiếng gió, tiếng chim hót, ngẫu nhiên còn có tiếng Tửu Cửu sư thúc từ trong tiểu lâu truyền ra.
Loại âm thanh ” oa~…” mà lúc cực độ nhàm chán mới có.
.
.
Lý Trường Thọ kém chút nữa cho là người giấy của mình đã mất hiệu lực.
Sau khi sư tổ về núi, Tửu Cửu cũng không dám đi Tiểu Quỳnh phong, trong lúc đó đều là Linh Nga đưa rượu tới;
Điều này khiến nàng bế quan mấy lần, đã bắt đầu thấy muốn điên.
Lại nói ở trong Vong Tình cư.
Vong Tình thượng nhân và Vạn Lâm Quân trưởng lão, tại tiểu lâu trong sảnh phân chủ khách ngồi xuống, bầu không khí dần dần trở nên có chút lúng túng.
Hai người vốn dĩ cũng không có gặp nhau nhiều, chỉ ngẫu nhiên chạm mặt, nhưng đều là tại trường hợp thảo luận đại sự trong môn phái, hơn nữa trong ngàn năm đều không gặp qua nhau một hai lần.
Nói ngắn gọn, quan hệ giữa hai người, giống như cuộc đại chiến giữa Đông Hải của Lý Trường Thọ lúc trước, đối với hơn phân nửa hải sản trên biển điều không rõ.
Một lát sau, Vong Tình thượng nhân mở miệng nói: “Vạn trưởng lão, lần này ngài tới.
.
.
Không biết vì chuyện gì?”
Trưởng lão Vạn Lâm Quân hơi do dự, lại nghĩ đến lời Trường Thọ căn dặn, theo đó “Lạnh lùng” cười một tiếng.
Vong Tình thượng nhân không rõ, cũng không biết chính mình có chỗ nào đắc tội vị trưởng lão này, nhíu mày chờ đợi Vạn trưởng lão mở miệng.
Sau đó, trưởng lão Vạn Lâm Quân lưỡng lự một chút, hỏi:
“Ngươi, đã có đạo lữ?”
Đạo lữ?
Mặc dù Vong Tình thượng nhân có chút nghi hoặc, nhưng vẫn lập tức trả lời: “Sư điệt có đạo lữ, nhưng hiện giờ chưa thông báo cho mọi người trong môn phái biết.
Đạo lữ của sư điệt, là Giang Lâm Nhi của Tiểu Quỳnh phong, nàng cũng đề cập với sư điệt rất nhiều lần về ngài.”
“Ừm, Giang Lâm Nhi là do ta chiếu cố.
Ngươi không cần tự xưng sư điệt, sẽ làm hỏng quy củ trong môn phái.”
Trưởng lão Vạn Lâm Quân lạnh lùng nói ra xong, thì thanh âm của Lý Trường Thọ vang lên trong lòng lão.
.
.
“Trưởng lão, không phải tới nói mấy chuyện này.”
“Khục, ” trưởng lão Vạn Lâm Quân hắng giọng, hai tay đè ấn cây gậy của mình, nhìn chăm chú Vong Tình thượng nhân, tiếp tục mở miệng:
“Nếu ngươi có đạo lữ, vậy đơn giản.
Ta gần đây luyện chế ra một loại đan dược, là nhằm vào luyện khí sĩ Thiên Tiên cảnh đỉnh phong của Nhân tộc, nhưng không biết hiệu quả như thế nào, cho nên muốn tìm ngươi đi thử một chút.”
Vong Tình thượng nhân cười nói: “Hóa ra là việc này, trưởng lão ngài cứ nói thẳng là được.”
Trưởng lão Vạn Lâm Quân trưởng lão lạnh lùng nói: “Ta có nói quanh co lòng vòng sao?”
“Vẫn chưa, ” Vong Tình thượng nhân vừa cười làm lành, trưởng lão Vạn Lâm Quân đã mang một cuốn cẩm nang ra.
Cẩm nang này xuất xứ từ tay của Lý Trường Thọ, trong đó cất, chính là Hùng Tâm đan bản mới nhất.
.
.
Liều lượng tình thủy cao đến mức cảnh báo.
Trưởng lão Vạn Lâm Quân lại nói: “Đan dược này, là cho đạo lữ nhà người dùng.
.
.
Ngươi, biết đây ý gì đi.”
“Tất nhiên là biết, ” Vong Tình thượng nhân mỉm cười, nhưng tiếp theo đó có chút cứng ngắt, thở dài, “Nhưng ta chỉ biết đại khái, tổng thể tới nói cũng không tính quá tinh thông.
Không dối gạt Vạn trưởng lão, lúc này ta cũng đang vì việc này mà phát sầu.”
Trưởng lão Vạn Lâm Quân gật nhẹ đầu, vốn không muốn hỏi nhiều việc tư của người khác, nhưng lúc này Lý Trường Thọ đang không ngừng Hò hét trong lòng.
.
.
Hỏi tiếp, trưởng lão, cần phải hỏi tiếp!
“Sầu việc gì?”
“Chuyện này, ” Vong Tình thượng nhân thở dài.
Y đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, nhìn chăm chú tiên hạc và mây mù ngoài cửa, lại nhìn chăm chú chỗ ở của củu tiên chữ Tửu.
Vạn Lâm Quân trưởng lão cũng có chút buồn bực, tiếp tục hỏi: “Chuyện đạo lữ chẳng phải một hai ngày, vì chuyện gì lại phát sầu đến như thế?”
“Không dối gạt trưởng lão, ta có lẽ không xứng có được đạo lữ.
.
.”
Không xứng?
Sắc mặt trưởng lão Vạn Lâm Quân có chút chấn động;
Lý Trường Thọ trong đan phòng Tiểu Quỳnh phong, tức thì bị chấn kinh, kém chút té ngửa khỏi ghế.
Cái quỷ gì?
Vong Tình thượng nhân không lẽ tu hành công pháp cùng loại với “Quỳ Hoa bảo điển”?.