Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng

Chương 222: Ai Còn Không Có Mắng Qua Ngọc Đế 1


Đọc truyện Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng – Chương 222: Ai Còn Không Có Mắng Qua Ngọc Đế 1


Thiên thọ à!
Đại pháp sư vừa đi, Ngọc đế bệ hạ lại tới.

Lão Long vương rõ ràng đã nhận ra bệ hạ, muốn tới đây kết giao một phen;
Theo chi tiết lão Long vương tự tay bưng chén ngọc kim tôn là có thể nhìn ra, nhóm long cũng không có ác ý.

Có lẽ, lão Long vương cũng không nghĩ tới, Ngọc đế bệ hạ có thể để một cái hóa thân chơi thành thần tử, còn chơi đến mấy vạn năm!
Ngọc đế online cầu viện chính mình có thể làm ngơ ư?
Hơn nữa, sau này mình còn phải đi theo Ngọc đế kiếm công đức;
Mà đừng nghĩ làm bộ công đức kim thân chỉ cần năm tháng dài đằng đẵng từ từ sẽ có, quan hệ với Ngọc đế quan hệ càng tốt, hiệu suất có được công đức kim thân cũng càng cao.

Đối mặt với sự cầu viện của Ngọc đế, Lý Trường Thọ cũng không thể làm như không thấy, mặc kệ không quan tâm.

Lý Trường Thọ kéo lão thiết Nguyệt lão lại, cười rồi truyền âm: “Long vương đến rồi, Nguyệt lão đừng hốt hoảng, mọi việc nghe ta an bài.


Nguyệt lão không khỏi hơi nghi hoặc !
Nhìn lão, dáng vẻ giống như là muốn hốt hoảng sao?
Lý Trường Thọ và Nguyệt lão lập tức đứng dậy, chủ động đi về phía trước hai bước nghênh đón.

Chúng thiên tướng ngồi chung bàn cũng đứng dậy theo, thuần thục cầm ly rượu lên.

Dáng người lão Long vương khôi ngô cao lớn, so với cỗ hóa thân đạo nhân giấy của Lý Trường Thọ cỗ còn cao hơn nửa cái đầu.

Giờ phút này lão Long vương bưng chén rượu đến đây, thấy Lý Trường Thọ và Nguyệt lão cùng ra nghênh đón, đầu tiên là nhíu mày, nhưng lập tức rõ ràng là do Ngọc đế không muốn bại lộ thân phận.

Nhưng lão Long vương vẫn như cũ bước lên phía trước, thân hình không dừng lại, sợi râu rồng phất phới, trên miệng rồng lại mang theo vài phần ý cười.

Lúc này, trong chủ điện Long cung, từng đạo ánh mắt đều hội tụ ở nơi đây.


Mọi người đều biết Đông Hải Long vương thâm tàng bất lộ, giờ phút cảm thấy hiếu kỳ, vị tộc trưởng Long tộc muốn làm đại sự gì.

Lý Trường Thọ và lão Long vương liếc nhau, cũng không truyền âm, đây rõ ràng là không muốn làm ngọc đế bại lộ;
Mà bây giờ, Ngọc đế rõ ràng không muốn bại lộ với lão Long vương, nhưng lão Long lại muốn Ngọc đế biết, Long cung bọn họ đối với Ngọc đế và Thiên đình rất tôn kính!
Lý Trường Thọ nhìn quanh một vòng đại khái đã hiểu, chính mình nên làm như thế nào.

“Long vương bệ hạ, ” Lý Trường Thọ cười làm đạo vái chào, “Chúc mừng chúc mừng.


“Ừm, ha ha ha.


Đông Hải Long vương cười lên, cho người ta cảm giác có chút mơ hồ, lại mang vài phần hiền lành; động tác của lão tự nhiên, cầm chén rượu kim tôn đưa cho Lý Trường Thọ.

Mấy lão già Long tộc phía sau Long vương, giờ phút này đều mỉm cười gật đầu, khẽ liếc nhìn hóa thân của Ngọc đế, không nói lời gì.

Đông Hải Long vương ôn hòa nói:
“Ngày hôm nay được Thiên đình trợ giúp, Long tộc chúng ta cảm kích vô cùng.

Hai vị đều là tâm phúc của Ngọc đế bệ hạ, không biết Ngọc đế bệ hạ yêu thích thứ gì?
Ta sẽ lập tức chuẩn bị một phần hậu lễ, sai người ngày mai đưa lên Thiên đình, xem như tạ lễ.


Lý Trường Thọ mặt không đổi sắc hướng về một bên dời nửa bước chân, vừa vặn chặn hóa thân của Ngọc đế đóng vai tướng lĩnh, cười nói:
“Long vương gia, phần hậu lễ này bệ hạ chắc chắn sẽ không thu.

Mặc dù thiên đình vừa mới thành lập, trăm nghề đợi hưng, nhưng là nơi nắm Thiên đạo, lập trật tự.

Yêu ma gây loạn tứ hải, sinh linh gặp phải kiếp nạn, cho nên Ngọc đế bệ hạ mới phái thiên binh tới trừ ma vệ đạo, giữ gìn thiên địa thanh minh.

Long vương chậm rãi gật đầu, cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Vậy, ngày hôm nay ta dùng rượu này, cám ơn Thiên đình tương trợ.


Long vương nói xong, hai tay nâng lên uống, Lý Trường Thọ mặt không đổi sắc nghiêng người.

Nhìn như hắn không dám chịu lễ này, thật ra là để Long vương mời rượu, trước hóa thân của Ngọc đế.

Hóa thân của Ngọc đế và chúng thiên tướng cùng nhau bưng rượu mời.

Nguyệt lão cười nói: “Chúng ta kính Long vương gia một ly.


Một ly uống xong, người uống đều vui vẻ, lại có Long nữ tiến tới, rót đầy rượu cho Đông Hải Long vương.

Đông Hải Long vương cười nói: “Các vị ăn ngon uống ngon.


Lão nói xong, thì đi đến chỗ mười mấy bàn yến hội của tiên nhân Tiệt giáo.

Trong lòng Lý Trường Thọ nhẹ nhàng thở ra, cùng Nguyệt lão trở về chỗ ngồi, hóa thân của Ngọc đế thì cùng các thiên tướng khác nói đùa.

Đợi một hồi, cuối cùng Ngọc đế cũng truyền âm đến!
“Hải thần ái khanh, hay để cỗ hóa thân này của ngươi cùng Nguyệt lão trở về Thiên đình đi.


Trong lòng Lý Trường Thọ hơi suy nghĩ, ngoài mặt vẫn cùng Nguyệt lão uống, lại âm thầm dùng tiên thức truyền âm đáp:
“Bệ hạ, thần cũng muốn sớm ngày đi Thiên đình, nghe người hiệu mệnh, có điều bây giờ ý chỉ chưa có, thần cũng không có thần vị ở thiên đình, sợ là Đại pháp sư sẽ không vui.

Ngọc đế hóa thân thở dài truyền âm:
“Ài, ta thật sự muốn sớm ngày cùng ái khanh kề cạnh nói chuyện, trong lòng có quá nhiều điều tích tụ, không người có thể hiểu.


“Bệ hạ, sau cơn mưa trời sẽ sáng.


“Ha ha ha! Hải thần, ta đến kính ngươi một ly!”
Ngọc đế đột nhiên trực tiếp mở miệng, giơ chén rượu, giơ lên với Lý Trường Thọ.

“Đa tạ, đa tạ.


Lý Trường Thọ vội cầm ly rượu lên, từ xa đáp lễ Ngọc đế bệ hạ.

Lý Trường Thọ tự biết, chính do ở đây dưới cơ duyên xảo hợp, cách hai ba đạo thân ảnh, ăn sơn hào hải vị của Long tộc, mới có thể cùng Ngọc đế đối ẩm như thế.

Sau này chắc chắn không cơ hội như vậy.

Hai cỗ hóa thân, một hơi cạn sạch rượu trong chén;
Lại nghe hóa thân của Ngọc đế cười nói: “Hải thần đã có đạo lữ chưa?
Ngày hôm nay ngươi lại ngồi cùng với vị thần tiên chưởng quản nhân duyên, nếu trong lòng có mong muốn, thì mộng đẹp trong lòng có thể trở thành sự thật đó.


Lý Trường Thọ: !
Chấn kinh! Ngọc đế Thiên đình lại chủ động yêu cầu thần tử lấy quyền mưu tư!
Đây là Ngọc đế nhất thời vui vẻ nên trêu chọc, hay là đạo đức nghề nghiệp của Thiên đình không có!
“Chuyện này, bần đạo say mê đại đạo, ” Lý Trường Thọ cười đáp lời, trên mặt tràn đầy vẻ xấu hổ.

Nguyệt lão ở bên lại hơi nhíu mày, trừng mắt nhìn thiên tướng nói lời này, không hề biết đây là hóa thân của Ngọc đế bệ hạ !
Nguyệt lão nhỏ giọng nói: “Đây cũng không phải là việc có thể tùy tiện sửa, loạn sửa, không sẽ trừ công đức của bần đạo!”
Lý Trường Thọ: !
Lão thiết à, đường đi hẹp rồi.

Có lẽ Nguyệt lão hơi say, cũng có thể là quá khẩn trương, lại nhỏ giọng quở trách hóa thân của Ngọc đế:
“Dây đỏ chính là bảo khí của Thiên đạo, sao có thể dắt loạn?

Nơi này là Long cung, lời gì nên nói lời gì không nên nói, trong lòng ngươi không biết cân nhắc sao!
Ngươi thuộc bộ thiên tướng nào?”
“Nguyệt lão, Nguyệt lão, không cần vậy, ” Lý Trường Thọ vội vàng bưng chén rượu ngăn lại, “Nhiều người nhìn như vậy, bớt tranh cãi, bớt tranh cãi.


“Việc này gã không thể nói lung tung!
Việc này có thể nói chơi sao? Bần đạo gánh vác áp lực rất lớn, đâu chỉ ở Nhân Duyên điện ngồi xem.

Gã lại!”
Nguyệt lão còn muốn tiếp tục nói, đã bị Lý Trường Thọ dùng chén rượu ấn câu chuyện trở về.

“Đúng, đúng, Nguyệt lão nói đúng lắm, bớt giận, bớt giận.


Lý Trường Thọ mỉm cười ứng đối, trong lòng lại cảm thấy bất đắc dĩ, không có cách nào truyền âm giải thích việc này với Nguyệt lão.

Hóa thân của Ngọc đế ở bên cũng liên tục gật đầu;
Có lẽ bởi vì Lý Trường Thọ biết thân phận của bản thân, nên hiện giờ Ngọc đế bệ hạ hơi có vẻ lúng túng.

Đây chính là đỉnh phong của lão thiết Nguyệt lão từ khi sinh ra.

Có điều, sau đỉnh phong là thung lũng, hay là núi đao biển lửa, vô tận vực sâu, thật không biết.

Cũng may không bao lâu Ngao Ất mang theo Khương Tư Nhi tới mời rượu, hòa tan không khí xấu hổ này.

Lý Trường Thọ đứng dậy truyền âm dặn dò Ngao Ất vài câu, Ngao Ất đặc biệt vì bàn này mời lần lượt mỗi vị thiên tướng một ly.

Nhìn Ngao Ất uống đến bên tai phiếm hồng, Lý Trường Thọ cười nói:
“Nhị Giáo chủ, ngày hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, không thể chỉ lo uống rượu, lãnh đạm giai nhân.


Khuôn mặt thiếu niên của Ngao Ất càng đỏ nhuận thêm, ấp úng hai câu, trước biểu tình cười như không cười của Lý Trường Thọ thua trận, kéo Khương Tư Nhi đi qua bàn bên cạnh.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.