Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng

Chương 213Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng - Cười Không Nói


Đọc truyện Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng – Chương 213Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng – Cười Không Nói

Nắm cái kéo…

Là binh khí?

Trong nháy mắt, khi Nguyệt lão lấy ra kéo vàng, mấy lão rồng già và hộ vệ Long tộc, vọt thẳng đến trước người Ngao Ất.

Từng đạo tiên thức đang chú ý nơi đây, đều nhìn chằm chằm vào kéo vàng trong tay Nguyệt lão…

Không chỉ là những quần chúng vây xem không hiểu rõ, trong chớp mắt cả Lý Trường Thọ cũng bị hành vi của lão thiết Nguyệt lão mê hoặc đến chóng mặt.

Xảy ra chuyện gì?

Do trong Long cung tràn ngập một cỗ kịch độc tên là “Nổi trận lôi đình”, hay là do gia hỏa Biện Trang này, số mệnh thiếu bị đánh, sinh ra đã muốn ăn đòn?

Một người thấy đã muốn rút kiếm, người kia thấy lại trực tiếp cầm cái kéo…

Bất kể như thế nào, Lý Trường Thọ cũng không thể để Nguyệt lão làm chuyện thất lễ.

Ngọc đế bệ hạ ngay tại bên cạnh giám sát, việc này không chỉ có quan hệ đến uy nghiêm Thiên đình, còn cả bát cơm công đức của lão thiết Nguyệt lão!

Lý Trường Thọ nhanh tay lẹ mắt ấn tay Nguyệt lão xuống đồng thời, truyền âm quát khẽ:

“Nguyệt lão, nơi này là Long cung!

Chúng ta đến b ạch n gọc s ách là có việc!”

Nguyệt lão giật mình một cái, lập tức lấy lại tinh thần, nhưng cái kéo sáng loáng trong tay bày ra ở ngoài đã không thu về được.

Trong ánh mắt Nguyệt lão lập tức mang theo vài phần xin giúp đỡ, dùng sức chớp mắt với Hải thần ở đối diện.

Việc này ứng đối như thế nào?

Lý Trường Thọ cũng lâm vào thế khó.

Để Nguyệt lão như vậy rồi niệm từ hát bạch, “Ngươi xem cái kéo này nó nặng hay là nhanh”?

Thế này không phải rất thất lễ sao?

Trong nháy mắt, ý nghĩ trong lòng Lý Trường Thọ điên cuồng chuyển động;

Chỉ sau một cái hô hấp, hắn đã có đối sách, lập tức truyền âm cho Nguyệt lão, nói như thế nào che lấp việc này.

Chỉ thấy, Nguyệt lão nhấc lên cái kéo, thuận thế  trực tiếp cắt lấy cổ tay áo của mình…

Cái kéo mở ra, xoẹt xoẹt vài tiếng, Nguyệt lão tại trên ống tay áo của mình, cắt ra hai miếng vải đỏ, trên đó ẩn chứa nồng đậm tinh khiết công đức chi lực.

Ánh mắt của Nguyệt lão lướt qua Biện Trang, nhìn về phía Ngao Ất, lộ ra khuôn mặt tươi cười, ôn hòa nói:


“Trước khi vào trong, ta thay Ngọc đế bệ hạ chủ của Thiên đình, vì hai vị tân nhân đưa phần hạ lễ thứ nhất!”

Mấy vị Long tộc cao thủ bên cạnh Ngao Ất, lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Nhìn bộ dáng vừa rồi của Nguyệt lão, còn tưởng rằng muốn bắt cái kéo đâm ai…

Lập tức, Nguyệt lão tại trên hai miếng vải đỏ, dụng công đức chi lực ngưng tụ thành bốn chữ lớn —— [tân lang], [tân nương];

Lại đưa hai miếng vải đỏ ẩn chứa công đức chi lực cho Ngao Ất.

Theo lời Lý Trường Thọ bàn giao lúc trước, Nguyệt lão cười nói:

“Ngao Ất điện hạ, có thể mang vật này, phân biệt đeo trên người ngươi và Khương Tư Nhi điện hạ.

Khi đeo, hai người các ngươi cần mặt đối mặt, nhớ tới lẫn nhau, mang vật này đeo tại ngực áo hỉ bào của đối phương.

Như thế có thể mang đến điềm tốt lắm, ngụ ý ngọt ngào mỹ mãn, tương kính như tân*.

*tương kính như tân: yêu thương như thuở ban đầu ♡♡

Những phần lễ khác, theo quy củ Long tộc, sau lại dâng lên!”

Hóa ra là tặng lễ, còn tưởng rằng có việc có thể làm..

Gần một nửa các tân khách trong sảnh đường đã thu hồi tiên thức, chợt cảm thấy không thú vị.

“Đa tạ Nguyệt lão! Đa tạ Nguyệt lão!”

Ngao Ất tiếp nhận hai miếng vải đỏ, ống tay áo trên hỉ bào của Nguyệt Lão lượn lờ tiên quang, đã khôi phục như lúc ban đầu.

Lý Trường Thọ ở bên nói: “Ất huynh, không bằng hiện tại ngươi hãy đeo lên cho Khương Tư Nhi điện hạ đi”

“Tốt, tốt!

Ca ca trước bồi Nguyệt lão tiền bối và chư vị khách quý Thiên đình, ta lập tức đi tìm Tư Tư!”

Ngao Ất vô cùng vui vẻ, âm thầm liếc nhìn Biện Trang đứng bên hai mắt vô thần, lại cầm hai miếng vải đỏ, bước nhanh tới chỗ đại điện của Khương Tư Nhi.

Có vị trưởng lão Long tộc đi về phía trước, tiếp nhận thay Ngao Ất, mỉm cười mời nhóm chín người vào chính điện ngồi xuống.

Những binh tướng Thiên đình khác, cũng có Long tộc cao thủ tiếp đãi, mời đi thiền điện ăn bữa tiệc…

Theo quy củ đại hôn của Long tộc, tân khách nhận được thiệp mời, không cần mang hạ lễ đến đây, cũng không để những khách nhân khi vào  cửa phải “Giao phần tử tiền”.

*giao phần tử tiền: giống như tiền mừng cưới


Cầm phần tử tiền đến ăn tiệc?

Có phải thấy Long tộc bọn họ không có tiền, cảm thấy Long tộc chiêu đãi không nổi tân khách hay sao?

Đó đơn giản chính là vũ nhục Long tộc bọn họ!

Có điều, hạ lễ cũng là một phần chúc phúc, nếu như tân khách mang theo hạ lễ, có thể tại trước khi đại hôn bắt đầu hoặc sau khi hai vị tân nhân ra mắt, từng người mang hạ lễ ra, đưa tặng trực tiếp cho hai vị tân nhân.

Quá trình đại hôn của Long tộc khá giống với lễ cưới trong thế tục của Nhân tộc ở Nam Thiệm Bộ Châu, nhưng phức tạp và nhiều kỹ càng hơn.

Vừa rồi trong tình thế cấp bách, Lý Trường Thọ chỉ có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, giúp Nguyệt lão vãn hồi “Nghề nghiệp kiếp sống”…

Xem như không thẹn với lão thiết của hắn.

Lý Trường Thọ âm thầm liếc nhìn thiên tướng do Ngọc đế hóa thân, trong lòng suy nghĩ mấy loại khả năng…

Chẳng lẽ, Thiên đình thiếu binh Thiếu tướng đến trình độ như vậy, cần tới hóa thân của bệ hạ tự mình hóa thành khách mời diễn viên quần chúng?

Chắc không đến mức đó.

Nếu không uy danh của Thiên đình sao có được, mấy tên Kim Tiên cao thủ có lẽ vẫn có… Chứ?

Lúc này hóa thân của Ngọc đế bệ hạ “Đóng vai”, một Thiên tướng tu vi Thiên Tiên cảnh. Nếu phân tích bằng lý trí, bệ hạ do muốn tìm một chút náo nhiệt, hoặc để gia tăng một phần ứng biến cho bản thân.

Chính mình, nên ứng phó như thế nào?

Chỗ ngồi của một nhóm chín người Thiên đình, được an bài tại bên cạnh các luyện khí sĩ Kim Ngao đảo.

Lúc Nguyệt lão đi vào, trong chủ điện cũng có không ít bóng người đứng dậy hành lễ, hơn phân nửa cao thủ Long tộc đều là đứng ngồi bất động.

Mà Đông Hải Long vương thì ngồi tại trên bảo tọa, nhẹ gật đầu mỉm cười với Nguyệt lão, sau đó giả bộ như tửu lượng không tốt, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Điều làm Lý Trường Thọ ngoài ý muốn, là biểu hiện của luyện khí sĩ Kim Ngao đảo.

Tiệt giáo chúng tiên nhớ tới Thiên đình là do, nó được lão gia Đạo môn sư phụ của ba vị Thánh Nhân lập nên. Khi Nguyệt lão đi đến gần, từng người bọn họ lập tức đứng dậy làm lễ với Nguyệt lão;

Tần Hoàn của Thập Thiên Quân, còn tới hàn huyên hai câu.

Nguyệt lão phát huy chức nghiệp năng khiếu của mình, bảo trì nụ cười ấm áp, mặc kệ là ai tìm đến hàn huyên, điều ứng đối tự nhiên chào hỏi vài câu không lộ chút sơ hở.

Cỗ đạo nhân giấy này của Lý Trường Thọ, thuận thế cùng chín người Nguyệt lão nhập tọa.


Lý Trường Thọ vừa ngồi xuống liền dẫn âm hỏi Nguyệt lão, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì;

Sắc mặt của Nguyệt lão có chút xấu hổ, thấp giọng thở dài, dẫn âm vài câu giải thích.

Tượng đất của Biện Trang không ngừng quấy rối tượng đất của Ngao Ất, vì vậy hơn mười năm qua Nguyệt Lão vẫn luôn tại xoắn xít chuyện này. Do đó lão điên cuồng cắt đi dây đỏ trên tượng đất của Biện Trang, vừa rồi thấy được chính chủ, trong lúc nhất thời thực sự nhịn không được…

Dây đỏ, mười hai năm không ngừng…

Lý Trường Thọ lập tức có chút dở khóc dở cười, xem ra Biện Trang, đúng là chọc ra một ít nhiễu loạn.

Lý Trường Thọ trầm ngâm một chút, ngồi ở bên lâm vào suy tư.

Hắn đang nghĩ đến việc hóa thân của Ngọc đế đến đây.

Nhìn qua biểu hiện của Nguyệt lão và mấy người ngồi cùng bàn, bọn họ thật không biết, người ngồi bên cạnh là hóa thân của Ngọc đế.

Mà cỗ hóa thân này của Ngọc đế, dường như là thay thế một vị Thiên tướng tương đối sôi nổi trong Thiên đình. Sau khi y ngồi vào bàn, cũng cùng những người khác uống rượu nói chuyện phiếm, không có chút sơ hở nào.

Nếu Huyền Đô đại pháp sư không nhắc nhở chính mình, Lý Trường Thọ cũng không thể biết được.

Nên ứng đối như thế nào với Ngọc đế?

Suy đi nghĩ lại, biện pháp tốt nhất, thật ra chính là giả bộ như không biết Ngọc đế ở đây, làm tốt việc của chính mình, nhắc nhở Nguyệt lão đừng để Thiên đình mất mặt, lấy bất biến ứng vạn biến.

Cùng lúc đó;

Tại bên trong buồng lò sưởi, Đại pháp sư cũng bắt đầu tự hỏi, vừa rồi Nguyệt lão cầm cái kéo là làm chuyện gì.

Đại pháp sư tự nhiên đã nhìn ra, vừa rồi Nguyệt lão đột nhiên  bị kích động, nhưng đã bị Lý Trường Thọ đè xuống.

Lý Trường Thọ cũng không dám giấu diếm, thuật lại việc hắn trước đây cùng Ngao Ất đi Thiên Nhai Hải Giác thuộc Đông Hải. Rồi việc giả nữ làm thất bại tính toán của phương tây, từ đầu chí cuối, giải thích một lần vô cùng tường tận.

Đại pháp sư nghe xong hết sức vui mừng, liên tục nói “Không hổ là ngươi”.

“Trường Thọ à, suy nghĩ của ngươi rốt cuộc như thế nào mà có?

Điều là ý kiến có chút kỳ quái, lại khiến người ta không ngừng vỗ tay tán dương bạch ngọc sách?”

Đại pháp sư vừa dứt lời, Lý Trường Thọ còn tại do dự, nên như thế nào che dấu, tán dương quy công chỉ đạo cho lãnh đạo thì…

Bên trong Thủy Tinh cung phát sinh dị biến!

Một cỗ uy áp bàng bạc mênh mông, không  có chút dấu hiệu nào buông xuống Thủy Tinh cung!

Đông đảo cao thủ ở đây sắc mặt đại biến, còn nói tới cái gì tuyệt thế đại năng;

Cả trong và ngoài Thủy Tinh cung, mấy chục vạn sinh linh cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phía mặt biển.

Đây là…

Thiên uy!

Đột nhiên, bốn đạo kim quang xông vào Đông Hải, chớp mắt đã chui vào trong long cung!


Một vệt kim quang lớn nhất, trực tiếp chui vào đỉnh đầu Nguyệt lão, làm tiên quang quanh người phun trào, tu vi cảnh giới tăng lên nho nhỏ!

Lại có hai cỗ kim quang tương đương, bay đi một chỗ khác trong đại điện, chui vào trong người của Ngao Ất!

Ngao Ất và Khương Tư Nhi hai kẻ “Tân lang tân nương” vừa mới vén vải đỏ, cũng có chút không kịp trở tay.

“Thiên đạo công đức ở đâu tới?”

Khương Tư Nhi kinh ngạc nhỏ giọng nói, Ngao Ất cúi đầu nhìn khối vải đỏ nho nhỏ trước ngực mình trong mắt mắt tràn đầy vẻ không dám tin.

Lúc này, trong chủ điện Long cung, từ Long tộc, đến những tân khách kia, ánh mắt đều nhìn  vào trên người Nguyệt lão.

Nguyệt lão vừa muốn nói không mắc mớ gì đến chính mình, thì nghe Lý Trường Thọ truyền âm vào tai…

“Bảo trì bình tĩnh, bọn họ hỏi cái gì cũng không cần nhiều lời, bảo trì cười mà không nói, làm cho bọn họ tưởng đúng là được.”

Nguyệt lão tuy không rõ ràng  lắm, nhưng biết người này là Thiên đình trọng thần trong tương lai mà Ngọc đế bệ hạ rất nể, lập tức theo lời mà làm.

Vị lão quan này, mỉm cười, híp mắt, phối hợp gắp thức ăn và uống rượu.

Không bao lâu, mấy lão đầu rồng đến nơi đây mời rượu, nói bóng nói gió, hỏi han công đức khi nãy là như thế nào;

Nguyệt lão cười không nói.

Mấy lão đầu rồng lập tức rõ ràng, công đức xác thực là hạ lễ do Thiên đình tặng cho, từng người đối với Nguyệt lão biểu đạt lòng cảm kích. Độ thiện cảm của Long tộc đối Thiên đình trong nháy mắt tăng cao lên mấy cấp.

Ngao Ất cũng vội vàng chạy về, mời rượu nói lời cảm tạ Nguyệt lão, hỏi hai phần công đức từ đâu mà tới.

Nguyệt lão tiếp tục cười không nói.

Ngao Ất lập tức rõ ràng, biết đây là việc Giáo chủ ca ca nhà mình đã an bài. Y dùng ánh mắt đầy cảm kích đối Nguyệt lão và giấy đạo nhân Lý Trường Thọ ở bên cạnh.

Rất nhanh, Tần Hoàn mang theo hai vị Thập Thiên Quân cùng đi tới, rồi bắt chuyện với Nguyệt lãoi, hỏi đến công đức khi nãy…

Nguyệt lão tiếp tục kéo dài… Cười không nói.

Trong chủ điện, những tân khách có thân phận cùng thảo luận nội dung, đều là “Vì sao Thiên đạo hạ xuống công đức”.

Người ngồi cùng bàn với  Nguyệt lão, là vị Thiên tướng nào đó không biết tên do Ngọc đế hóa thân, bưng chén rượu kính Nguyệt lão, dẫn âm hỏi:

“Nguyệt lão, việc này chắc cũng do Hải thần căn dặn?”

Nguyệt lão vẫn như cũ cười không nói.

Vị bệ hạ  này rõ ràng quả quyết một chút điều gì, cúi đầu suy tư một hồi, lộ ra mấy phần mỉm cười.

“Nghi thức” công đức.

Mọi người thình lình nghe một vị lão già Hải tộc buồn bực nói: “Không phải có bốn đạo công đức rơi xuống sao? Đạo công đức thứ tư đi nơi nào rồi?”

Một lão rồng già lập tức cười nói: “Cái đạo công đức kia đi vào tân phòng của hai vị điện hạ.”

* cứ tưởng Khương Tư Nhi có thai ấy mà  >


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.