Đọc truyện Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng – Chương 208: Siêu tiến hóa Đậu tiên binh?
Dịch: Ăn Mày Dĩ Vãng
***
Lý Trường Thọ không ngừng suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra…luôn có cảm giác như đang mộng, không chân thực chút nào…
Hắn còn chưa dùng sức xô, sao đối phương đã ngã luôn rồi?
Không những đối phương tự ngã, còn kéo theo một vị đại lão khác nhảy vào trong hố…
Vị Triệu đại gia này không lẽ lại là loại người ngu ngơ…dĩ nhiên không phải, Lý Trường đã sớm lĩnh giáo, cũng hiểu một chút về con người của y.
Nếu như nhân quả trên người của Triệu đại gia không quá nặng, hắn nhất định sẽ cùng y kết giao.
Nhưng còn vị Hoàng Long chân nhân…
“Rốt cuộc là thật trung hậu, hay là cực gian hiểm?”
Lòng người khó dò, cũng không dám kết luận bừa.
Lý Trường Thọ ngồi tại mật thất dưới mặt đất đan phòng, vuốt vuốt mi tâm, trải ra hai tấm giấy rộng, bắt đầu vẽ lên tờ giấy thứ nhất mấy ký hiệu đặc thù —— Đùi gà, chén dạ quang, giỏ trúc, ná cao su, hoa lan.
Sau đó đặt tờ giấy này lên trước, rồi tiếp tục vẽ lên tờ giấy thứ hai một đống “đồ vật” khác.
Một tiểu thụ, đại biểu cho Đại pháp sư nhà mình đặt ở chính giữa.
Bên dưới tiểu thụ có một người âm đang ngồi, đại biểu cho chính bản thân mình, ý muốn dưới bóng cây mà ngồi mát ăn bát vàng…
Bên trái tiểu thụ, hắn vẽ một con cua, hình này đại diện cho người “hoành hành không sợ ai” — Triệu đại gia.
Đằng sau con cua có ba cây tảo biển, đại diện cho Tam Tiêu tiên tử. Trong ba cây tảo biển đó có một cây được xuất bút hơi quá đà, miêu tả rõ nhiều, vô cùng sinh động, còn hai cây khác thì vô cùng sơ sài.
Lý Trường Thọ tiếp tục vẽ một tiểu đỉnh thiếu chân, đại biểu cho Tần Hoàn; trên đỉnh vẽ chín dấu chấm, biểu thị cho Thập Thiên Quân của Kim Ngao đảo.
Sang bên phải của tiểu thụ, hắn vẽ một cái chữ “a”, đây chính là Vân Trung Tử tiền bối, sau đó vẽ thêm một khuôn mặt tươi cười, đại biểu cho Hoàng Long chân nhân…
Cho đến hiện tại, những đệ tử Thánh Nhân của tam giáo mà mình đã tiếp xúc qua, đại khái đều được vẽ ra.
Trên trang giấy vẫn còn phần lớn vị trí trống không chưa vẽ gì vào.
Ví như Chưởng môn Vô Ưu đạo nhân của Độ Tiên Môn, là một nhân vật “pháo hôi vô danh” trong phong thần đại kiếp, cho nên cũng không vẽ vào đây làm gì…
Lý Trường Thọ tiếp túc bổ xung thêm một cây linh chi, đại biểu cho Hạm Chỉ;
Bên dưới tiểu thụ vẽ thêm một cây phất trần, chính là khai sơn tổ sư của Độ Tiên Môn, Độ Ách chân nhân.
Mặc dù chưa trực tiếp tiếp xúc, nhưng hắn và vị này hẳn là có nhân quản liên quan không nhỏ.
Vẽ xong, Lý Trường Thọ ngồi lẳng lặng một thời thần để tâm thần trấn tĩnh, rồi mới tiếp tục suy nghĩ.
Phong Thần đại kiếp, nội chiến tam giáo.
Phương tây mưu tính, ngư ông đắc lợi mà đại hưng.
Đến lúc đó, không chỉ riêng Nam Thiệm Bộ Châu có sinh linh đồ thán, mà cả những tiên tông của tam giáo tại Trung Thần Châu, Đông Thắng Thần Châu đều lầm vào nguy nan.
Có thể thấy, một tiểu kiếp nạn như việc Long tộc nhập Thiên, cũng gây ra cái chết cho lượng lớn Hải tộc, Long tộc…
Mà tiểu kiếp nạn đó đem so sánh với Phong Thần đại kiếp, quả thực không đáng nhắc tới.
Hải tộc bất quá chỉ là diễn viên phụ trong Hồng Hoang. Nhân vật chính là Nhân tộc, là Đạo môn tam giáo…không thể đếm được hiện tồn tại bao nhiêu Nhân tộc luyện khí sĩ…
Lý Trường Thọ càng hiểu rõ chuyện này, càng thấy có liên quan đến Thiên Đình càng lớn, lúc này hắn đã có thể cảm giác được kiếp nạn đang ấp ủ dần dần, sắp sửa càn quét khắp ngũ bộ châu cũng như ba ngàn thế giới…
Theo suy đoán của hắn, khi Phong Thần đại kiếp diễn ra, phàm nhân tử tương sẽ không quá nhiều, chỉ tương đương với mỗi lần tục thế thay đổi vương quyền mà thôi.
Nhưng số lượng luyện khí sĩ tử tương sẽ vô cùng kinh người, thậm chí có thể tương đương với đại kiếp Vu Yêu ngày xưa.
Không thì sao xứng với đại kiếp?
Không có cách nào khác, phong tục của Hồng Hoang là như vậy rồi.
Mỗi khi Thiên đạo lão gia cảm thấy tồn tại nhóm sinh linh nào đó có thực lực quá mạnh, thiên địa sắp mất cân đối, Thiên đạo lão gia liền tạo ra đại kiếp để điều chỉnh…
“Hiện tại suy nghĩ những việc này cũng vô dụng, đại kiếp còn xa chưa tới.”
Đại kiếp đâu phải nói đến là đến, tối thiểu chắc cũng sẽ có báo hiệu trước kỳ hạn mấy ngàn năm chứ?
Lý Trường Thọ suy ngẫm về những sự việc gần đây liên quan đến mình, Nam Hải Hải Thần giáo cùng Long tộc giao lưu liệu có để lại tai họa ngầm nào không.
====
Mỗi bước tính toán đều phải cân nhắc ba điều — Như vậy có ổn chưa, liệu có quá ổn không, đến ngày mai liệu có còn ổn không?
Tinh tế thôi diễn một hồi, Lý Trường Thọ đứng dậy, dán hai trang giấy lên vách tường, dùng tiên lực phong bế lại.
“Ngày đại hôn của Nhị Giáo chủ nhà mình, không biết liệu có thể thuận lợi tiến hành không…”
Mặc dù Lý Trường Thọ không thích giao hữu nhiều, nhưng Ngao Ất cũng coi như là người thân thiết, nếu không nguy hiểm đến bản thân thì giúp được nhất định sẽ giúp.
Về phần Triệu đại gia…
Được rồi được rồi, mười hắn cũng kéo không nổi!
…
Lý Trường Thọ quay lại quan sát tình hình Tiểu Quỳnh Phong, lúc này năm người Tửu Ô đã lặng lẽ rời đi;
Nhóm Tửu Ô hóng chuyện, xác nhận sư tôn nhà mình đang chìm mê trong đạo lữ chi phong, thân làm đệ tử cũng chỉ có thể ám ám chọc chọc, bên ngoài vẫn phải duy trì dáng vẻ bình thường.
Chín tên đệ tử của Vong Tình thượng nhận thì có đến năm đôi đạo lữ, cho nên bọn họ sao lại không biết, chuyện này nếu người ngoài càng giúp thì càng loạn, chỉ có thể áng binh bất động chờ đợi mà thôi…
Phú Quỹ cũng muốn giữ da mặt.
Đối với giai đoạn làm mới nhân duyên, nữ tử hồi xuân này của sư tổ, cái gì có thể giúp được thì Lý Trường Thọ đều đã làm cả rồi.
Chuẩn bị quần áo đặc thù…lại bày mưu tính kế giúp Vong Tình thượng nhân…
Ngoài ra thì còn có thể làm được gì nữa?
Chẳng lẽ lại dùng Tâm Hỏa Thiêu để an bài bọn họ, khiến nhiệt huyết của họ trực tiếp dâng trào…?
Ôi chao?
Ý tưởng này có vẻ không tồi, mượn tay một vị đệ tử nào đó của Vong Tình thượn nhân mà thực hiện…
Tạm thời xem câu chuyện tiến triển ra sao rồi quyết định cũng không muộn…
Sau ba ngày kể từ “triển lãm tranh ở Tiểu Quỳnh Phong” diễn ra, Vong Tình thượng nhân mặc mộ bộ đạo bào mới do Đại sư tỷ của Tửu Cửu mới may cho, từ Phá Thiên Phong bay tới…
Lần này tiểu sư tổ Giang Lâm Nhi cũng thay đổi, Lý Trường Thọ đã dành thời gian chế tạo cho nàng một bộ “ngân giáp – phiên bản nữ”, hư hư thật thật, cần phô sẽ phô, cần giấu sẽ giấu…
Hai người họ lại tiếp tục tản bộ tâm sự.
Có điều, lần này Vong Tình thượng nhân có thêm chuẩn bị trước, lấy ra một cây sáo, ngồi dưới tán cây nhẹ nhàng thổi vài đoạn nhạc.
Tiếng sao này, ý cảnh xa xăm, đạo vận liên miên, nếu như ngồi giữa phường trấn mà thổi, tối thiểu cũng nhận được bốn khối linh thạch cho một khúc nhạc…
Đáng tiếc, tiểu sư tổ chỉ biết nâng đại đao chém người, nếu không có thể ở một bên nhảy múa, khung cảnh chắc sẽ rất nhiều ý vị.
Lý Trường Thọ quan sát nửa ngày…
Đợi Vong Tinh thượng nhận rời đi, bản thể Lý Trường Thọ từ dưới mặt đất đi ra, mang theo Linh Nga cùng một ít rượu thịt, cùng nhau đi bái kiến Vạn Lâm Quân trưởng lão.
Đây cũng không phải lần đầu Lý Trường Thọ dẫn theo sư muội đến Đan Đỉnh phong.
Để cho Linh Nga từng bước tiếp xúc với đại lão trong môn phái, nhận sự che chở của Vạn Lâm Quân trưởng lão, cũng tương đương với nhiều thêm một tầng chỗ dựa trong môn phái.
Tóm lại càng nhiều chỗ dựa thì càng bớt lo hiểm họa.
Ở trước mặt sư huynh, Linh Nga cũng sẽ thu hồi sự “thông minh láu cá”, chỉ để lại nhu thuận và chăm chỉ…
Lúc sư huynh cùng Vạn trưởng lão đàm đạo chuyện luyện đan, nàng ngồi bên cạnh rót rượu, cũng cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình, tránh ảnh hưởng hai người.
Lý Trường Thọ cùng Vạn Lâm Quan trưởng lão, dạt dào hào hứng trao đổi độc kinh và luyện đan cảm ngộ suốt mấy canh giờ, lúc này cả hai cùng lấy ra một chiếc hộp gấm.
Lý Trường Thọ cười nói: “Trưỡng lão, chắc hẳn tiên thức độc đan của người đã đại công cáo thành?”
“Ha ha” Vạn Lâm Quân trưởng lão lạnh lùng cười, Linh Nga ngồi bên cạnh không dám nhìn nhiều, chỉ sợ đêm về gặp ác mộng…
Lão ôn thanh nói: “Tiên thức độc đan mặc dù đã luyện thành, nhưng hiệu quả còn quá mức bé nhỏ…
Bất quá, cũng không có lãng phí thời gian, cuối cùng cũng có thể luyện ra được đan dược như vậy, ta đặt tên cho nó là “Cửu Giáp Hộ Thân Đan”.
Trường Thọ, thử dùng bản lĩnh hiểu biết đan dược của ngươi, xem một chút xem đan dược này có hiệu quả gì.”
Lý Trường Thọ nói: “Thỉnh trưởng lão bảo vệ sư muội.”
“Được” Vạn Lâm Quân trưởng lão đưa tay về phía Linh Nga, tạo ra một tầng thật dầy tiên lực bình chướng.
Lý Trường Thọ cũng nói thêm: “Linh Nga không nên quan sát bên này.”
Sắc mặt Lý Trường Thọ ngưng trọng, âm thầm điều khiển tiên lực bảo vệ nguyên thần của mình, thu liễm tiên thức;
Hắn mở hộp gấm ra, dùng mô phỏng pháp lực bao lấy ngón tay, nắm lấy viên độc đan màu xanh đậm, lớn chừng trái nhãn.
Vạn trưởng lão ngồi một bên mỉm cười, chăm chú nhìn Lý Trường Thọ, trong cặp mắt già nua của lão mang theo vài phần kỳ vọng.
Rất nhanh sau đó, Lý Trường Thọ kinh ngạc nói:
“Trưởng lão, đan dược này… Thật là lợi hại!
Nhìn qua công hiệu chỉ là làm loạn lục thức, nhưng lại trực tiếp có tác dụng tại thời điểm đối phương tràn ra tiên thức, làm tiên thức tự bị hỗn loạn…
Nếu mang theo đan dược này trên người, kẻ dò xét mình chỉ thấy một đám sương mù.
Cái này mang kết hợp với khốn trận mệ trận, hẳn sẽ phát huy hiệu quả phi phàm!”
“Ha ha ha” Vạn Lâm Quân trưởng lão cười híp mắt, hài lòng gật đầu, nói tiếp: “Ta cũng chưa có nghĩ tới việc kết hợp sử dụng với trận pháp đó.”
Lý Trường Thọ lo lắng tán thưởng: “Trưởng lão thật sự đại tài!”
“Ừm” Vạn trưởng lão mỉm cười gật đầu, lấy ra một cái ngọc phù, đưa cho Lý Trường Thọ, nói: “Đây là đan phương, cùng với một ít kinh nghiệm ta có khi luyện đan này, cùng một số phương pháp thay thế nguyên liệu độc dược.”
Lý Trường Thọ làm vẻ mặt ngưng trọng, đứng dậy vái tạ, nhận lấy ngọc phù.
“Đệ tử đa tạ trưởng lão ban thưởng đan phương.”
Linh Nga ngồi một bên không hiểu, nháy mắt mấy cái…
Sư huynh không chối từ sao?
Như thế nào lại trực tiếp nhận vậy?
Vạn Lâm Quân trưởng lão chậm rãi gật đầu, trong mắt lộ ra vài phần vui vẻ, cũng không nói thêm gì liên quan đến việc này nữa.
Lão nhìn hộ gấm mà Lý Trường Thọ mang ra, hỏi: “Đây là đan dược gì mới sao?”
“Đệ tử đang muốn trình trưởng lão xem.” Lý Trường Thọ thu hồi đan phương, vái tạ lần nữa, đồng thời ngồi lại ghế của mình.
Hắn mở hộp gấm ra, bên trong có ba viên “đậu tiên” lớn bằng đầu ngón tay, tiện ra lấy ra một hạt, thi triển thần thông Tát Đậu Thành Binh, ném sang một bên.
Liền nghe một tiếng bộp vang lên nhẹ nhàng, tiên quang ngưng tụ lại thành một kim giáp binh vệ khôi ngô.
Vạn Lâm Quân trưởng lão lạnh nhạt nói: “Tát Đậu Thành Binh? Thần thông này ta chỉ nghe người ta nói qua, là một trong Thiên Cương Tam Thập Lục thần thông.”
Lý Trường Thọ cười cười gật đầu, lấy ra viên “đậu tiên” thứ hai, dùng pháp lực đưa nó đến trước mặt Vạn Lâm Quân trưởng lão.
Vạn trưởng lão nắm lấy hạt đậu, cẩn thận xem xét, liên tục nhíu mày.
“Đan dược? Tựa hồ không giống.”
Lý Trường Thọ không dám giấu diếm, nhanh chóng giải thích: “Đệ tử ngẫu nhiên có ý nghĩ, đem đậu tiên vào lò luyện đan, dùng như một chủ tài, phối hợp với một chút linh dược, dùng phương pháp luyện đan để lưu lại dược tính trên nó.
Trưởng lão mời xem.”
Lý Trường Thọ thu hồi đậu tiên, ném ra bãi đất trống ngoài cửa, hai tay thôi pháp.
Lại một kim giáp binh vệ khôi ngô chậm rãi đứng dậy, nhưng kim giáp binh vệ này khác biệt, toàn thân trên dưới một màu xanh sẫm, tản ra nhàn nhàn từng tia từng tia sương độc xanh nhạt.
Tát Đậu Thành Binh · nạp thêm dược liệu lục bản!
Hai mắt Vạn Lâm Quân trưởng lão tỏa sáng, trên khôn mặt cứng ngắc kia lộ ra biểu tình dần dần dữ tợn…
“Hay!”
“Hắc hắc” Lý Trường Thọ ngượng ngùng cười cười: “Chỉ là đệ tử nghĩ đại mà lại gặp may.”
“Nghĩ đại mà có thể dùng để mưu lợi, như vậy mới hiếm thấy?”
Vạn Lâm Quân trưởng lão trực tiếp đứng dậy, dậm chân hướng ra ngoài gian phòng, tay chống quải trượng bằng đồng, đi lại vòng quanh tên vệ binh, biểu tình vô cùng kích động.
“Trường Thọ a.”
“Có đệ tử.”
Vạn Lâm Quân trưởng lão nghiêm mặt nói: “Quãng đời còn lại của ta, đoán chừng cũng chỉ có thêm mấy loại thiên độc kinh, một chút đan phương, còn ngươi lại có thể khai thác cách dùng độc đan lợi hại!””
“Trưởng lão, là nhờ ngài chiếu cố đệ tử.”
Lý Trường Thọ dẫn Linh Nga ra khỏi lầu các, ra hiệu cho nàng đứng ở sau lưng mình, độc binh kia tản ra kịch độc, nếu nàng đụng phải cũng sẽ trọng thương.
Lý Trường Thọ tiếp tục vãi lễ, nói: “Trưởng lão, đệ tử có chút muốn nhờ.”
Vạn Lâm Quân trưởng lão vẫn không chớp mắt đánh giá độc binh: “Nói đi.”
Lý Trường Thọ nói: “Đệ tử có thể hay không chiếm dụng của người vài ba năm thời gian?
Đệ tử muốn tăng thêm uy lực cho đậu tiên độc binh, nhưng đan đạo tạo nghệ của đệ tử còn quá nhỏ bé, trong lúc nhất thời khó có thu hoạch, mà chậm nhất mười năm sau, cần có một nhóm độc binh để sử dụng.”
Linh Nga vẫn đang trốn ở phía sau sư huynh, nghe thấy thế không khỏi tiếp tục nháy mắt mấy cái.
Sư huynh lại đang cố ý gài bẫy trưởng lão sao? Vì sao chủ động nói nhiều như vậy…
Nhưng mà khiến Linh Nga không thể hiểu được chính là, Vạn Lâm Quân trưởng lão hoàn toàn không hỏi gì, thống khoái gật đầu đáp ứng:
“Tốt, từ hôm nay ta sẽ bắt đầu suy nghĩ.”
“Đa tạ trưởng lão” Lý Trường Thọ lấy ra hai cái ngọc phù, một chiếc ghi chép việc Lý Trường Thọ ma cải Tát Đậu Thành Binh thần thông, một chiếc ghi chép việc hắn luyện chế độc tiên đậu, cùng cách phối hợp độc đan.
Tiếp theo, hắn lấy ra một cái bảo nang, bên trong có ba trăm viên đậu tiên vừa mới được thúc giục sinh trưởng hôm qua…
Vạn Quân Lâm trưởng lao thu những vật này lại, tràn đầy phấn khởi, tiếp tục cùng Lý Trường Thọ thảo luận phương pháp luyện chế độc tiên binh.
Linh Nga vẫn ngồi một bên, nghe cũng không hiểu gì, chỉ có thể khéo léo ngồi chờ.
Từ giữa trưa đến hoàng hôn, rồi lại đến đêm khuya;
Lúc này Lý Trường Thọ mới mang theo Linh Nga trở về Tiểu Quỳnh phong, hắn vẫn đang suy tư về một ít góp ý từ Vạn Lâm Quân trưởng lão, trong lòng có cảm giác được khai sáng phần nào.
Loại sư tình phức tạp như này, quả nhiên là nên giao cho đại lão có kỹ thuật chuyên nghiệp làm, tự sẽ có không ít thu hoạch!
Trước khi rời khỏi Đan Đỉnh phong, hắn cũng uyển chuyển đưa ra yêu cầu của mình — tiết kiệm chi phí!
Hắn cần lượng lớn đậu tiên độc binh mà…
Cho dù hiệu quả xuất chúng nhưng tốn phí quá đắt đỏ, chỉ có chút ý nghĩa gia tăng kho át chủ bài mà thôi.
Trừ việc đó ra, hắn cũng thỉnh Vạn Lâm Quân trưởng lão không để cho người nào khác biết được, nếu không sẽ mang họa sát thân tới cho hắn.
Vạn Lâm Quân trưởng lão cũng không do dự mà đáp ứng, căn bản không cần hỏi nửa điểm lý do, trực tiếp bắt đầu nghiên cứu…
Trừ độc và đan, không quan tâm gì cả.
Trước cửa đan phòng, chuẩn bị ly biệt, Linh Nga nhịn không được gặng hỏi:
“Sư huynh, tại bên ngoài sơn môn, người đang làm cái gì thế.”
“Một ít việc nhỏ” Lý Trường Thọ cười cười, thi triển ra thần thông của Tiểu Quỳnh phong tổ truyền —— truyền âm cho người đứng trước mặt!
“Ngươi không cần hỏi nhiều, chỉ cần an tâm tu hành.
Ngày hôm nay dẫn ngươi đi gặp Vạn trưởng lão, ngoại trừ để Vạn trưởng lão quen mắt, cũng là để ngươi dàn dần hiểu rõ sự tình.
Sư muội, thiên địa rất lớn, cũng rất nguy hiểm;
Chờ ngươi thành tiên, sẽ có thể tiếp xúc đến càng nhiều điều đặc sắc của thiên địa.”
Lý Trường Thọ còn định tiếp tục dăn dạy, đột nhiên đáy lòng xuất hiện một tiếng gọi mang theo vài phần phiền muộn…
“Giáo chủ ca ca…”
Nhị Giáo chủ…lại làm sao vậy?
Lý Trường Thọ nói với Linh Nga: “Trở về đi, sư tổ còn đang chờ ngươi, hình như muốn tìm ngươi tâm sự.”
“A” Linh Nga đáp ứng, nhìn theo bóng lưng sư huynh đi vào đan phòng, lén lút làm cái mặt quỷ.
Bên ngoài có gì tốt, còn cái gì đặc sắc trong thiên địa…
Chờ ta thành tiên, trước tiên nhốt sư huynh vào kết giới, đem người đi vứt, bao giờ tìm được đường trở lại hẵng nói!