Đọc truyện Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng – Chương 16: Có độc, khẳng định có độc
Dịch: BsChien
Biên: Độc Hành
Lượng nước bọt của Xích Dương độc long ngày càng giảm bớt, khu vực lưu lại dấu chân của Lý Trường Thọ ngày càng mở rộng. Tuy nhiên, chỗ mà sách cổ ghi chép lại tìm kiếm không có kết quả, lục soát xung quanh Loạn Chướng Bảo Lâm cũng không có kết quả.
Ba ngày sau khi cứu Hữu Cầm Huyền Nhã, Lý Trường Thọ vẫn không tìm được Tiên Giải thảo, ngược lại bởi vì xâm nhập sâu vào Bắc Câu Lô Châu khiến hắn thu hoạch được không ít độc thảo linh được hữu dụng.
Thậm chí, hắn còn bắt được hai con Phần Thi trùng quý giá, có thể mang về luyện chế thành Đoán Thi phấn, giúp thủ đoạn xử lý thi thể tăng thêm đến mười hai loại.
Mặc dù đáy lòng Lý Trường Thọ cảm thấy phiền muộn, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng quên chính mình đang ở Bắc Câu Lô Châu – một nơi nguy hiểm như vậy, tinh thần cảnh giác của hắn chưa bao giờ giảm xuống.
Theo lý thuyết, Tiên Giải thảo dù quý giá nhưng lại là độc thảo khá đặc thù, có rất ít người cần dùng tới. Mà chính mình tìm kiếm ở những khu vực này đều phù hợp với hoàn cảnh sinh trưởng của Tiên giải thảo, nhưng cuối cùng một gốc mầm non cũng không gặp được.
Thật lạ lùng.
Chẳng lẽ hắn hao tốn bao nhiêu thời gian, tận dụng hết sức những lúc rảnh rỗi, mấy chục năm tìm đọc độc kinh dược điển, tất cả đều là công cốc?
– Quả nhiên, vẫn là vận khí sư phụ lão nhân gia ngài quá kém.
Lý Trường Thọ chỉ có thể tự an ủi mình một câu như vậy, xua đi sự không cam tâm trong lòng, bắt đầu suy nghĩ xem khi nào thì mình nên trở về.
Đi tiếp về phía tây hai trăm dặm!
Nếu vẫn không tìm được linh dược thì cũng chỉ còn cách từ bỏ, sau đó đi vào thành trấn kia xem có ai bán Tiên Giải thảo không.
Hi vọng rất mong manh.
Lý Trường Thọ lao đi vun vút để lại phía sau những đạo tàn ảnh. Hắn phải hoàn thành đoạn đường cuối cùng của quá trình tìm kiếm này.
Tìm kiếm năm mươi dặm, không có chút thu hoạch nào.
Tìm kiếm một trăm dặm, lượn một vòng quanh những khu vực Tiên Giải thảo có khả năng sinh trưởng nhưng cũng không có kết quả gì. Ngược lại, hắn ngoài ý muốn thu hoạch được vài loại linh dược trân quý dùng để phối chế Nhuyễn Tiên tán.
Nhìn xem, những linh dược độc thảo dùng cho bản thân hắn thì lượm được cả đống, xếp thành lớp lớp trong pháp khí trữ vật. Trong khi đó độc thảo hữu dụng cho sư phụ thì ngay cả một cọng lông cũng tìm không được.
Vậy có lẽ là do chênh lệch khí chất và nhân phẩm rồi.
Không thu hoạch được Tiên Giải thảo đương nhiên là không thể luyện chế được “Dung Tiên đan”, con đường này coi như là đi vào ngõ cụt rồi.
May là trước đây hắn đã lập sẵn phương án dự phòng thứ hai và thứ ba, mặc dù không được hoàn hảo như “Dung Tiên đan” nhưng cũng có thể giúp đỡ một ít cho sư phụ.
Ầm
Thiên địa linh khí chấn động… Có người đang chiến đấu.
Lý Trường Thọ lập tức phát ra linh thức dò xét nơi bắt nguồn chấn động, nhưng phía trước chướng khí quá nồng, độc khí cuồn cuộn làm cho hắn chỉ thăm dò được trong phạm vi hơn hai mươi dặm.
Trận chiến xảy ra ở ngoài ba mươi dặm, linh thức của hắn bắt được mấy bóng người di chuyển qua lại.
Ở biên giới Bắc Câu Lô Châu Có rất nhiều tán tu Luyện Khí sĩ, bình thường bọn họ sẽ xâm nhập sâu mấy ngàn dặm vào Bắc Câu Lô Châu để tìm kỳ hoa dị quả trân quý, trao đổi lấy tài nguyên để phục vụ tu hành.
Chẳng hạn như Thứ Cưu vừa mới bị Lý Trường Thọ tiêu diệt mấy ngày trước, vốn dĩ gã đã tu luyện đến Quy Đạo cảnh, ngày bình thường lúc không có nhiệm vụ ám sát bẩn thỉu thì cũng phải dựa vào công việc vào rừng hái linh thảo.
Đi tiếp về phía trước sẽ đến khu vực hoạt động của “Tán tu”này, trong lòng Lý Trường Thọ lập tức nảy sinh ý định thối lui.
Dừng bước lại, Lý Trường Thọ ẩn thân sau một tảng đá, cẩn thận tính toán.
Khu vực cổ tịch ghi chép đã dò xét xong, chính mình sắp đi đến chỗ có mấy Luyện Khí sĩ đang đánh nhau, lúc này không lùi bước thì còn đợi khi nào?
Có câu “Quân tử không đứng ở dưới bức tường sắp đổ”, chuyến đi Bắc Câu Lô Châu lần này chỉ có thể kết thúc trong tiếc nuối như vậy…
Tinh thần Lý Trường Thọ đột nhiên chấn động!
Linh thức của hắn khuếch tán ra, tình cờ thấy cách hai mươi ba dặm về hướng tây bắc, trên đỉnh một vách đá có ba cây cỏ màu xanh biếc đang lay động!
Chúng có bề ngoài xấu xí, hình dáng rất giống cây hoa lan nhưng ngắn hơn rất nhiều, trên phiến lá còn có những đường vân quỷ dị, mỗi một cây đều được bao phủ bởi một tầng hào quang nhàn nhạt.
Tiên Giải thảo!
Loại cỏ có thể độc chết Nguyên Tiên, làm trọng thương nguyên thần của Chân Tiên.
Hơn nữa, nhìn vào số lượng ma văn trên đó thì gốc cỏ ở giữa ít nhất cũng đã ba ngàn năm tuổi, hai cây bên cạnh cũng được ngàn năm!
Lý Trường Thọ thiếu chút nữa va đầu vào vách đá đằng sau. Nhưng hắn lập tức lẩm nhẩm đọc thanh tâm chú, để cho mình nhanh chóng bình tĩnh lại.
Bây giờ dược thảo còn chưa tới tay, không thể vui mừng quá sớm. Tỉnh táo lại, chờ thu hoạch Tiên Giải thảo, bình an rời khỏi Bắc Câu Lô Châu, lúc đó mới nên ăn mừng một chút…
Cũng chưa được, luyện chế đan dược vô cùng phiền phức, ít nhất phải chờ mình trở về trong núi, luyện chế thành công Dung Tiên đan, khi đó vui vẻ cũng không muộn.
Bắt đầu thôi!
Lý Trường Thọ vội vàng thi triển thuật độn thổ, chui xuống đất phi thẳng đến chỗ Tiên Giải thảo, đồng thời linh thức hắn cũng lan ra khắp trong lòng đất, phân tích hoàn cảnh xung quanh ba gốc độc thảo.
Bên cạnh Tiên Giải thảo có một cây cổ thụ trụi lủi… Ừm, có thể từ thổ độn chuyển sang mộc độn để tiếp cận Tiên Giải thảo.
Nhưng độc thảo mấy ngàn năm tuổi tuyệt đối là vật đại bổ đối với độc thú, không thể không có một con thú hung hãn ở bên cạnh canh giữ được.
Quả nhiên, Lý Trường Thọ nhanh chóng phát hiện một con rắn độc Tam Tình Bích Ba. Con rắn này vô cùng âm hiểm trốn ở bên vách núi, còn biết cách che giấu khí tức của mình.
Thân rắn dài ba trượng hòa làm một với vách núi đá, lớp vảy mịn màu xanh biếc tỏa ra một thứ ánh sáng u ám khó nhận ra. Nếu như không phải Lý Trường Thọ cẩn thận điều tra từng tấc đất một thì hắn cũng không thể phát hiện ra con rắn độc giỏi ngụy trang này.
Chính giữa đầu rắn Tam Tình Bích Ba gồ lên một cái sừng tròn như bánh bao, nhìn giống bầu ngực của nữ nhân, dễ khiến Lý Trường Thọ liên tưởng đến Hữu Cầm…
Ái da… Lại nghĩ đi đâu thế này…
Lý Trường Thọ định thần lại, tập trung đánh giá con rắn đang ẩn núp trên vách đá. Cái đầu hình tam giác của nó đã bắt đầu trở nên hẹp dài, thân thể cũng thô dày hơn loài rắn bình thường một chút…
…Rõ ràng nó đã ở ranh giới gần với hóa giao thành tiên. Mà gốc Tiên Giải thảo có năm tuổi lớn nhất kia chính là thứ mấu chốt để nó đột phá hóa giao, chẳng qua lúc này độc tính dược lực có lẽ còn chưa đủ.
– Khó đối phó.
Lý Trường Thọ lại để ý tới bên dưới vách núi có rất nhiều xương cốt, trong đó có không ít là xương người…
Không thể liều mạng, phải dùng trí để lấy dược thảo.
Loại độc thú sắp thành tiên này có thực lực rất mạnh, vốn đã là yêu thú kịch độc. Dù chính mình mang theo chín loại thuốc độc với hiệu quả khác nhau, có thể uy hiếp được Nguyên Tiên bình thường nhưng ở trước mặt nó đều vô dụng.
Dựa vào pháp thuật của bản thân Lý Trường Thọ, liều mạng chiến đấu có lẽ không thua còn rắn này, nhưng hoàn cảnh xung quanh hắn quá mức nguy hiểm, khắp nơi đều là nhân tố không ổn định…
Dùng trí như thế nào đây?
Dựa vào mộc độn đi tới hái linh thảo rồi chạy? Hung thú loại rắn phần lớn đều vô cùng nhanh nhẹn, phương án này rõ ràng không được.
Ở trong lòng đất, Lý Trường Thọ nhanh chóng đi đến hướng vách núi có Tiên Giải thảo. Vừa di chuyển vừa suy tính, trong chốc lát hắn đã đưa ra hơn mười phương án.
Càng đến gần Tiên Giải thảo mà bao lâu nay khao khát mới tìm được, Lý Trường Thọ càng cẩn thận dè chừng. Linh thức của hắn cũng dò xét được tình huống trận chiến đấu ở phía xa xa bên kia…
Vừa nhìn rõ thân ảnh một người trong đám đang đánh nhau, hắn giật mình không tránh khỏi khí tức đảo nghịch, ho khan mấy tiếng trong lòng đất, thiếu chút nữa quay đầu rời đi..
Tại sao lại gặp được nàng…
Hữu Cầm Huyền Nhã này có độc phải không? Dứt khoát là có độc, nàng nên đổi tên thành Hữu Độc Huyền Nhã được rồi…
Vẽ bản đồ cho nàng đi hướng tây nam, sao lại xuất hiện ở nơi đây? Đi lệch vị trí mong muốn đến gần hai ngàn dặm?
Khóe miệng Lý Trường Thọ co giật mấy cái, cảm giác chính mình không còn hiểu được chuyện gì đang xảy ra nữa…
– Ừm? Trong đám người truy sát nàng có xuất hiện uy áp của tiên nhân?
Trong lòng Lý Trường Thọ chợt lóe lên tia sáng, trong giây lát linh thức nắm bắt được tình hình truy đuổi ở bên kia, hắn đột nhiên nghĩ ra kế sách thu lấy Tiên Giải thảo.
Nghĩ lại một chút, nếu không phải bên này xuất hiện chấn động do chiến đấu thì hắn cũng không thể phát hiện ra ba cây Tiên Giải thảo.
Mà phương hướng này, dựa theo con đường mà hắn đã trù tính trước đó có lẽ không chút cơ hội nào tìm thấy được linh dược. Từ góc độ này thì chính hắn còn phải cảm tạ “Hữu Độc Huyền Nhã” mới đúng.
– Lần trước cứu ngươi, lần này lợi dụng ngươi một chút, chúng ta coi như huề.
Lý Trường Thọ thì thầm một câu sau đó tiếp tục thi triển thuật độn thổ. Hắn triển khai toàn bộ pháp lực, cố gắng che giấu khí tức của mình, lặng lẽ mò tới bên cạnh vách đá, bắt đầu quan sát đám người đang truy đuổi Hữu Cầm Huyền Nhã.
Lúc này, quanh người Hữu Cầm Huyền Nhã là những thanh phi kiếm đang bốc cháy hừng hực. Thân hình nàng trôi lơ lửng giữa không trung, di chuyển chậm rãi về phía vách núi.
Phi kiếm xung quanh nàng nhanh chóng xoay tròn tạo thành một tầng phòng vệ kín mít không một kẽ hở. Nhưng Lý Trường Thọ chỉ liếc mắt đã nhìn ra, lúc này Hữu Cầm Huyền Nhã chẳng qua là ngoài mạnh trong yếu mà thôi.
Môn pháp thuật ngự kiếm này nàng còn chưa học được thành thạo, chỉ hiểu chiêu thức cố định, không thể biến hóa khi lâm trận, trong lúc phòng thủ không thể phản công hiệu quả được…
Mà đám người đang truy sát Hữu Cầm Huyền Nhã là sáu tên áo đen, hai tên Quy Đạo cảnh, bốn tên Phản Hư cảnh, bọn chúng ra tay mặc dù dùng toàn lực nhưng các chiêu thức đều không tấn công vào chỗ hiểm của Hữu Cầm Huyền Nhã, rõ ràng là muốn bắt sống.
Tính ra vận khí của Lý Trường Thọ khá tốt, nhóm người này có hai tên Nguyên tiên khác đang bận duy trì Khốn Long trận kiềm chế Tửu Cửu sư thúc ở nơi xa bên kia.
Nếu chỉ có sáu tên này, sợ là không đủ cho con Tam Tình Bích Ba này nhét kẽ răng. Cũng may vẫn còn hai cỗ khí tức ở trên không trung chưa ra tay, mà hai kẻ này, Lý Trường Thọ cũng coi như quen thuộc…
Đó chính là Vũ Văn Lăng đại tướng của nước gì đó cùng với vị sư đệ đồng môn Phá Thiên phong Nguyên Thanh.
Trong phạm vi ba mươi dặm này, Lý Trường Thọ chỉ phát hiện một vị Tiên nhân là Vũ Văn Lăng, trước đó cảm nhận được uy áp Tiên nhân chính là từ gã phát ra.
Suy nghĩ của Lý Trường Thọ bắt đầu trở nên linh hoạt.
Nguyên Thanh, tên đẹp trai ấm áp này vì sao không hạ độc thủ từ sớm đi? Cứ một mực lôi kéo lằng nhằng như vậy, chẳng lẽ coi Độ Tiên môn nhà mình không có cường giả hay sao?
Mặc dù Độ Tiên môn chỉ được tính là một môn phái tu tiên trung đẳng, nhưng dầu gì cũng được công nhận là tam giáo tiên tông, vương quyền thế tục cho dù có mấy tiên nhân trấn giữ, Độ Tiên môn cũng sẽ không để ở trong mắt.
Nếu như Tửu Cửu sư thúc và năm người bọn hắn không trở về sơn môn trong thời gian ước định, tất nhiên sẽ có trưởng lão đi tìm. Một nhóm người Nguyên Thanh này lằng nhằng như thế thực sự là tự tìm cái chết.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái tên nam nhân ấm áp này chắc là ham muốn thân thể băng sơn của Huyền Nhã sư muội rồi?
Hừ, đê tiện!
Lúc này, trong ánh mắt Lý Trường Thọ, từ tiên nhân trên mây Vũ Văn Lăng, xuống mấy người đang truy sát Hữu Cầm Huyền Nhã phía dưới đều đã được đánh số thứ tự là một hai ba bốn…
Linh thức khóa chặt vào Hữu Cầm Huyền Nhã, Lý Trường Thọ thực hiện Phong ngữ chú, truyền âm đến tai nàng.
– Lấy hướng mặt ngươi hiện tại làm Càn, lui lại tám thước hướng Chấn.
Hữu Cầm Huyền Nhã đang ngự kiếm chống đỡ pháp bảo phía trước đánh tới, lập tức chấn động tinh thần.
– Trường Thọ sư huynh! Sao hắn lại ở chỗ này?
Mặc dù trong lòng thắc mắc, nhưng Hữu Cầm Huyền Nhã vẫn vô thức tuân theo chỉ dẫn, bay sát mặt đất rút lui về sau, vừa vặn lúc hai đạo lưu quang xoẹt qua bên kiếm trận. Đó là một thanh đao ngắn và một cái đinh dài âm thầm đánh lén nhưng thất bại.
– Lại lui tiếp, Ly sáu thước.
Lý Trường Thọ truyền âm với giọng điệu khá dồn dập, Hữu Cầm Huyền Nhã theo lời lui tránh, lại có hai đạo lưu quang trượt xuống một bên khác.
Sau đó, giọng nói của Lý Trường Thọ liên tục vang lên trong tai nàng:
– Đừng có sững người, có thừa lực thì phản kích đi, chú ý vẻ mặt, không được để bọn chúng nghi ngờ. Bên dưới vách núi có một độc thú lợi hại, dẫn bọn chúng tới đó, dùng độc vật phản địch. Ly ba thước, chuyển Chấn năm thước.
Ánh mắt Hữu Cầm Huyền Nhã vốn hơi ảm đạm, giờ phút này nhanh chóng khôi phục lại vẻ sáng ngời. Nàng ngậm chặt môi, đáy lòng dạ một tiếng xem như đáp lại.
Rất nhanh, nàng trái lui phải tránh dần dần thong dong nhẹ nhàng. Dưới sự đuổi giết của sáu gã dưới đất và hai kẻ trên không, toàn thân Hữu Cầm Huyền Nhã đột nhiên trở nên linh động hơn.
Lâm trận đột phá?
Thế công của sáu người kia liên tiếp bị nàng né tránh hơn phân nửa, phi kiếm vốn chỉ có thể phòng thủ đã tìm được chỗ đột phá, bắt đầu phản công. Áp lực của Hữu Cầm Huyền Nhã đã giảm bớt đi rất nhiều, nàng dần dần vừa đánh vừa lui về chỗ vách núi ẩn giấu con rắn Tam Tinh Bích Ba kia.
Cùng lúc đó, thân hình Lý Trường Thọ đã xuất hiện ở trong tầng nham thạch trên vách núi đá, cách Tiên giải thảo khoảng hơn trăm trượng.
Dường như con rắn Tam Tình Bích Ba kia đã cảm ứng được gì đó, nó thò đầu ra khỏi vách núi, cảnh giác quan sát khắp nơi.
Ở trước Tiên Giải thảo là một bãi cỏ, một cây cổ thụ vỏ đen cứng rắn đứng sừng sững cách vách núi mười sáu trượng, bóng cây che khuất đám Tiên Giải thảo.
Lý Trường Thọ tìm đúng rễ chính của cây cổ thụ vỏ đen này, từ trong tầng nham thạch hủy bỏ thuật độn thổ. Hắn cắn răng chịu đựng áp lực khổng lồ xung quanh đè ép, thi triển ra thuật độn mộc chui vào trong cây cổ thụ, che giấu khí tức rồi lặng lẽ di chuyển lên phía mặt đất.
Cây cổ thụ:
– Hả? Ư ư ư…