Đọc truyện Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng – Chương 128: Khi sư huynh nổi giận
Dịch: Tiểu Cửu Điểm
Biên: BsChien
***
Bên trong Hải Thần miếu, hai vị Thiên Tiên thị vệ đứng ở đằng sau tiểu viện hẻo lánh, trên tay bưng Sơn Thủy Linh Đồ kia.
Nếu cẩn thận nhìn chằm chằm Sơn Thủy Linh Đồ này một hồi liền có thể thấy được trong đó có hai đạo nhân ảnh giống như đang sống, đang làm vài động tác nhỏ như đưa tay lên, chắp tay lại.
Dĩ nhiên hai thân ảnh này chính là Giấy đạo nhân của Lý Trường Thọ và vị Đông Mộc Công kia.
Hai người hàn huyên vài câu, bên ngoài Hải Thần miếu bố trí mấy loạt trận pháp ngăn cách. Sau đó cùng tiến vào tấm bảo đồ có thể ngăn được tiên thức dò xét, né tránh được thôi diễn thiên cơ.
Tấm bảo đồ này lai lịch không nhỏ, chính là… bản mô phỏng của Tiên Thiên Linh Bảo Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Bên trong bức đồ, hai người hàn huyên vài câu, Đông Mộc Công cũng nói rõ ràng đơn giản mục đích tới.
“Lần trước Ngọc Đế bệ hạ cùng Hải Thần trò chuyện với nhau được rất nhiều lợi ích.
Mấy ngày trước là dịp quần tiên hội tụ ở Lăng Tiêu bảo điện, bệ hạ đã ban chiếu chiêu an Hải thần Nam Hải, dự là vài ngày nữa thánh chỉ sẽ tới được nơi đây.
Đạo hữu, sau này ta và ngươi sẽ là thần tử cùng điện rồi.”
Lý Trường Thọ thoáng nhíu mày, nói:
“Hai chữ “vài ngày” có thể ngắn có thể dài. Kính xin đạo hữu chỉ rõ, đại khái bao lâu nữa thánh chỉ sẽ được ban xuống.”
“Nhanh thì trăm năm, chậm thì hai ba trăm năm.”
Đông Mộc Công vuốt sợi râu cười khẽ, trên khuôn mặt có chút khô gầy kia lộ ra vài phần lúng túng.
“Tình trạng Thiên Đình hiện nay, đạo hữu có lẽ cũng đã biết rõ.
Nguyên nhân là vì vị trí chính thần tại Thiên Đình hiện giờ đa phần vẫn đang bỏ trống, sự vận chuyển của thiên đạo hầu như đều dựa vào một mình bệ hạ để duy trì. Vì vậy một đạo thánh chỉ ban thưởng chức vị chính thần cần tối thiểu là một trăm năm mới có thể được thiên đạo chấp thuận.”
Đáy lòng Lý Trường Thọ cười cười, nói:
“Việc này không cần sốt ruột, chờ nghìn năm cũng không sao.
Vả lại ta còn muốn nhờ Đông Mộc Công trở về báo cáo lại cho bệ hạ, ta có được thần vị cũng không có cách nào lập tức lên Thiên Đình tiếp chỉ.
Cũng không thể để cho một con người giấy lên thay, chuyện này sẽ trở thành trò cười.
Chờ thời cơ chín muồi thì ta sẽ vào Thiên Môn, nhập Lăng Tiêu, trở thành một phần lực lượng non nớt của bệ hạ.”
“Đạo hữu không nóng cũng không vội, tâm tính thật đúng là ổn trọng.”
Đông Mộc Công tán thưởng một tiếng, hiển nhiên đã sớm đoán trước được Lý Trường Thọ sẽ nói như vậy.
Dù sao lần gặp mặt lúc trước, Lý Trường Thọ có từng đề cập qua việc bản thân tạm thời không tiện lên Thiên Đình.
Khi nào thánh chỉ được ban xuống, Lý Trường Thọ ắt sẽ lên Thiên Đình lãnh thần vị.
Rồi sau đó, hắn chỉ cần làm đúng thần sứ, treo thêm bức họa của Ngọc Đế cạnh tượng thần của mình cùng Ngao Ất tại mấy ngôi miếu lớn hương hỏa thịnh vượng, tuyên cáo rằng Hải Thần đã quy về Thiên Đình.
Đến lúc đó, hương hỏa công đức thì vẫn là hương hỏa công đức, sẽ giống như hiện tại không có gì thay đổi.
Mà Thiên đạo cũng sẽ ban xuống thiên đạo công đức lên Hải Thần chính là hắn, hình thức tựa như phát tiền lương vậy…
Nhưng mà phần thiên đạo công đức này cũng không lấy được dễ như vậy.
Lần này gặp mặt, Đông Mộc Công liền trực tiếp mang đến sáu vấn đề.
Trong đó, năm vấn đề đầu tiên là những sự tình mà Ngọc Đế vẫn chưa đưa ra được quyết định, muốn thỉnh giáo cao kiến của Hải Thần… Kỳ thật chính là muốn xác định giá trị một mưu thần như hắn.
Lần này Lý Trường Thọ cũng không hấp tấp, mà sau khi suy nghĩ chu toàn rồi mới bắt đầu đưa ra một vài “thiển kiến” của hắn.
Hỏi rõ mục đích cần đạt được, hắn tự mình hạn chế “tầm nhìn”, đưa ra những điều mà Ngọc Đế cũng có khả năng gặp phải.
Những thứ này cùng mười hai điều trước đây có sự khác nhau rõ ràng, vì chuyện này hơn phân nửa được Lý Trường Thọ tổng kết thông qua các câu chuyện được kể lại trong tương lai mà hắn đã biết…
Nhưng câu cuối cùng mà Đông Mộc Công hỏi lại có liên quan tới bản thân lão. Đó mới chính là việc khó khiến Lý Trường Thọ đau đầu.
Chuyện này, liên quan đến Thánh Nhân.
Về thân phận, huyết mạch, thậm chí chuyện xưa của Đông Mộc Công, tại lần gặp mặt lúc trước thì Lý Trường Thọ cũng đã phỏng đoán được đại khái.
Hôm nay lại cẩn thận nghe Đông Mộc Công nói chuyện, Lý Trường Thọ cũng không khỏi cảm khái.
Vị lão giả trước mắt này…
Quả thực cũng không dễ dàng.
Gọi là Đông Mộc Công, kỳ thật chính là Đông Vương Công, kiếp sau người này chính là Thuần Dương tiên nhân – Lữ Động Tân.
Thiên Đình thuở sơ khai, Thánh Nhân lão gia vì kiềm hãm thực quyền của Ngọc Đế mà lập ra một Đông Vương Công, chuyên quản lý nam tiên Thiên Đình.
Vốn chuyện này cũng không có gì, tuy rằng quyền hành hiện tại cùng Ngọc Đế ngang bằng nhau, nhưng bản thân Đông Vương Công lại chính là thủ hạ của Ngọc Đế.
Phiền toái một chỗ, thần vị tương ứng với Đông Vương Công lại là Tây Vương Mẫu, một người quản lý nam tiên, một người quản lý nữ tiên của Thiên Đình.
Mà Tây Vương Mẫu cùng Vương Mẫu nương nương sau này chính là cùng một người!
Nàng và Ngọc Đế đều cùng thuộc Tử Tiêu Cung, từng là đồng nữ, đồng tử đi theo tùy tùng bên cạnh Đạo Tổ, hai người chính là thân sư huynh muội.
Căn cứ vào sự quan sát âm thầm của Đông Mộc Công, Ngọc Đế cùng Vương Mẫu chính là thanh mai trúc mã, tỏ ra vô tư trong sáng, chỉ lo cai quản các chư thần Thiên Đình.
Nhưng Đông Mộc Công thường xuyên chứng kiến Ngọc Đế ra vào Dao trì ở Thiên Đình. Có đôi khi hai người còn cùng nhau đi Dao trì ở Tây Côn Lôn…
Mà bây giờ Đông Vương Công cùng Tây Vương Mẫu lại thành một cặp quản lý nam tiên, nữ tiên Thiên Đình, thường xuyên được các tiên nhân trên Thiên Đình xem là một đôi với nhau…
Ngọc Đế có thể không nhịn đến nghẹn sao?
Vốn ban đầu Đông Vương Công nghĩ rằng bản thân được Thánh Nhân lão gia bổ nhiệm, cho dù là Ngọc Đế bệ hạ cũng không dám động tới mình.
Nhưng rất nhanh, lão liền… bị Ngọc Đế dạy dỗ trở nên trung thành và tận tâm!
Càng biết rõ thủ đoạn của Ngọc Đế, lão càng cảm thấy vẻ vang khi có thể phò trợ cho người đứng đầu tam giới!
Tuy rằng Ngọc Đế không có đề cập qua sự tình “Đông Vương Công – Tây Vương Mẫu”, nhưng Đông Vương Công cũng không dám không biết điều.
Vì vậy, Đông Vương Công tự sửa thành Đông Mộc Công. Ngày thường cẩn thận dè dặt, tuyệt đối không sử dụng quyền hành “quản lí nam tiên” trong tay. Ngọc Đế nói cái gì thì Đông Mộc Công lão làm cái đó.
Nhưng hiện giờ thế lực của Ngọc Đế vẫn chưa đáng kể, dưới trướng lại không có nhân tài.
Một khi Ngọc Đế đủ lông đủ cánh, bất luận là thu hồi quyền lực hay cân nhắc thanh danh, Đông Mộc Công lão nhất định sẽ bị…
Nhất định sẽ bị…
Đông Mộc Công sầu lo nhiều năm mà không có người để cùng thương lượng. Mấy ngày gần thấy Ngọc Đế rất tán thưởng đối với Hải Thần Nam Hải, lão cũng thực là không còn cách nào khác mới đến nơi này.
“Đạo hữu thiện mưu đa trí, có thể vì bần đạo vạch ra một hướng đi chăng?”
Đáy lòng Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng, trên khuôn mặt lão tiên do đạo nhân giấy hóa thành cũng lộ ra vài phần khó xử.
Đông Mộc Công đứng dậy vái một cái, lấy ra hai cái pháp bảo từ trong tay áo, thấp giọng nói:
“Nếu như đạo hữu có thể chỉ điểm đôi chút, bần đạo tất có hậu tạ!”
Tính tình Lý Trường Thọ cũng không dễ dàng động tâm với ngoại vật, nhưng Đông Mộc Công cho thực nhiều…
Khụ… chuyện này, cho nhiều hơn nữa cũng không được!
Dù là dạng đề khó năng này, Lý Trường Thọ vốn đã có giải pháp tối ưu.
Nhưng nếu mình giúp Đông Mộc Công, đó chính là phá hủy tính toán của Thánh Nhân lão gia.
Vô luận là Thánh Nhân lão gia nào bổ nhiệm Đông Vương Công này đến gây ảnh hưởng lên Ngọc Đế, thì cũng không phải là dạng nhân quả mà Lý Trường Thọ dám đi trêu chọc.
Mạng cùng tiền tài, Lý Trường Thọ tự nhiên nhận thức rõ ràng.
Lý Trường Thọ thở dài:
“Ta cũng không giúp được đạo hữu chuyện gì, việc này chủ yếu phải xem đạo hữu có thể lui một bước hay không.”
Đông Mộc Công vội nói:
“Nếu như sau này có thể không lo tính mạng, có thể bảo vệ được con đường trường sinh, thì cũng đã quá đủ!
Lý Trường Thọ suy nghĩ một chút, nói:
“Mọi chuyện không thể gấp, thối lui ba bước, cây khô nở hoa!”
“Xin hỏi, ba bước kia là…?”
“Ta quả thực là không dám nói.” Lý Trường Thọ cười cười lắc đầu, đẩy hai cái trữ vật pháp bảo kia trở về.
Nhân quả này hắn không muốn vướng vào, cũng không thể vướng.
Nhưng bây giờ Đông Mộc Công là sứ giả của Ngọc Đế, Lý Trường Thọ cũng không thể làm khó người này.
Chỉ cần trên cơ sở không phải gánh chịu nhân quả, hắn có thể vì Đông Mộc Công đưa ra một cái chủ ý miễn phí…
…
“Gần đây sao mọi người lại cứ thi nhau đưa cho ta bảo tài thế nhỉ?”
Trong đan phòng Tiểu Quỳnh phong, Lý Trường Thọ nói thầm một tiếng, đã sớm để cho Giấy đạo nhân bên ngoài sơn môn chạy tới biên giới Nam Hải.
Đông Mộc Công khăng khăng lưu lại hai cái trữ vật pháp bảo kia, vừa đưa quà vừa cảm động rơi nước mắt với Lý Trường Thọ.
Rõ ràng, Lý Trường Thọ chỉ đưa cho lão chút biện pháp trị được phần ngọn chứ không trị được tận gốc, vậy mà Đông Mộc Công lại giống như được mở ra cánh cổng tới một thế giới mới…
Lý Trường Thọ âm thầm tính toán, những bảo tài lần này nhận được đủ để hắn tu hành mấy năm.
Sau khi chấm dứt thi đấu nội môn, các phong ở Độ Tiên môn cũng nhanh chóng an tĩnh lại, đám đệ tử trẻ tuổi lần nữa quay về với cuộc sống tu tiên ngày thường.
Linh Nga, Tửu Cửu, còn có Hữu Cầm Huyền Nhã vừa tới cách đây mấy canh giờ trước, hiện đang ở trong nhà tranh uống rượu mua vui.
Đây là cuộc tụ hội của các tiểu tiên nữ, Lý Trường Thọ hiện thân thì thật không đúng lúc, liền dứt khoát không qua.
Lý Trường Thọ lấy ra một cái thẻ tre, ở trên viết xuống rất nhiều hạng mục công việc bắt đầu từ hôm nay cho đến trước Tam Giáo Nguyên Lưu đại hội.
Thứ nhất, luyện chế trận cơ, cải tạo bổ khuyết hệ thống trận cơ hạch tâm của đại trận ở Tiểu Quỳnh phong.
Thứ hai, tiếp tục cải tiến Quy Tức Bình Khí quyết, để chính mình ứng phó với tình huống “tai họa” vạn nhất không thể tránh khỏi.
Về Tam Giáo Nguyên Lưu đại hội lần này, Lý Trường Thọ quyết định mượn cớ bị ốm (luyện công tẩu hỏa nhập ma) để khỏi đi. Khi đó chỉ cần hai vị Kim Tiên nội môn không đến khám chữa bệnh cho hắn, liền có thể dễ dàng qua mắt.
Nhưng Lý Trường Thọ mơ hồ cảm thấy, việc này cũng không có đơn giản như vậy…
Sau hai việc cần làm ở trên, hắn mới nghĩ tới chuyện luyện đan phát tài.
Mà không có được ghi trên thẻ trúc còn có hai loại sự tình nhất định phải làm: Theo dõi động tĩnh Tiên Lâm phong và khích lệ sư phụ thoát khỏi việc tự bế.
Từ đó, sau cuộc thi đấu nội môn, mọi chuyện sinh hoạt lại khôi phục phong phú như ngày thường.
Lý Trường Thọ hao tốn thời gian ba năm mới biến tài bảo nội môn ban thưởng, cùng với một phần tạ lễ của Đông Mộc Công thành “lực phòng ngự” của Tiểu Quỳnh phong.
Còn hai cái trữ vật pháp bảo trống rỗng của Đông Mộc Công, Lý Trường Thọ lo lắng có công hiệu “truy tung” nên trực tiếp phế bỏ.
Hắn kiểm tra kỹ càng từng kiện bảo tài, linh thạch sau đó mới dùng phù lục bí mật của Vu tộc lần lượt phong bế lại, cất vào trong bảo nang của mình.
Mấy pháp bảo Đông Mộc Công cho thì được Lý Trường Thọ trực tiếp an bài trong tay Giấy đạo nhân bên Nam Hải, tuyệt đối không mang theo bên người mình…
Sau đó, Lý Trường Thọ tính toán đường về của đạo nhân giấy. Hắn để cho Giấy đạo nhân đi vài vòng mới trở lại phụ cận Độ Tiên môn, nhờ sư phụ ra ngoài mang về Tiểu Quỳnh phong.
Thân phận bây giờ của hắn tuyệt đối không thể bại lộ trước mặt Ngọc Đế. Nếu không hình tượng “lão thần tiên đa mưu túc trí” do mình vất vả dựng nên sẽ bị hủy hoại chỉ trong giây lát…
Giải quyết xong một mớ trận cơ, Lý Trường Thọ lại luyện chế ra một ít đan dược, vì Tiểu sư thúc yêu rượu như mạng mà ủ thêm một đống rượu ngon.
Giai Nhân Mị đã bị hắn triệt để đào thải, dù sao vẫn có một chút nhân quả liên quan đến loại rượu ấy.
Một ngày này…
Bận rộn mấy năm, xử lí ổn định, Lý Trường Thọ cũng muốn nghỉ ngơi thư giãn một tí.
Tu hành chính là như vậy, cần phải chặt lỏng vừa phải. Nếu cứ căng thẳng mãi sẽ chỉ làm cơ thể và đầu óc bản thân trở nên mệt mỏi.
Hiện giờ, tại Tiểu Quỳnh phong tản bộ, tùy ý dạo vài vòng chính là sự nghỉ ngơi khó có được. Hơn nữa còn giúp hắn dễ dàng có một chút cảm xúc sinh ra từ đáy lòng, bỗng nhiên giác ngộ.
Bước chầm chậm trong rừng, hít thở không khí trong lành, đáy lòng chảy xuôi từng đợt cảm khái.
Đi dạo một hồi, hắn đã đến Linh Thú Quyển mà bản thân năm đó vất vả dựng nên.
Lý Trường Thọ dưỡng linh thú, chủ yếu là vì máu của chúng có giá trị cho việc luyện đan. Trừ lần đó ra, còn có nuôi thêm một vài dị thú hữu dụng như nhện Tam Đầu Trùng Đồng.
Lúc này nhìn lại Linh Thú Quyển, kỳ thật phần lớn linh thú đã sớm vô dụng.
Nhưng Lý Trường Thọ dù sao cũng là có chút cảm xúc với cái này. Khi không có việc gì liền trêu đùa “Nhị Bàn”, chọc chọc cái kia “A Hoa”, vui vui mừng mừng, dương dương tự đắc.
Hôm nay, Lý Trường Thọ theo thói quen đi tới chỗ của Nhị Bàn, khóe miệng lộ ra bộ dáng tươi cười điềm đạm, nhưng dần dần biến mất không thấy gì nữa.
Hả?
Nhị Bàn đâu?
Các nơi Linh Quyển hoàn hảo không hỏng, không giống như là chạy đi mất.
Tiên thức đảo một vòng…
Ôi chao?
Linh thú trong Linh Thú Quyển của mình làm sao lại thiếu đi hơn phân nửa?
Lý Trường Thọ lập tức điều tra sư muội, sư phụ, cùng với… Tiểu sư thúc đang nằm trên giường Linh Nga ngáy o…o…, phát hiện Tiểu Quỳnh phong cũng không có dị trạng gì.
Ngày thường, lúc hắn luyện chế trận cơ hay lúc tu hành cũng đều tản ra tiên thức khắp Tiểu Quỳnh phong. Nếu có sự tình dị thường thì hắn nhất định phải biết.
Nếu như không có sự tình dị thường gì, những hình ảnh này sẽ hóa thành một bộ phận trí nhớ không trải qua tâm thần hắn mà trữ ở đáy lòng…
…tuổi của tiên nhân động một chút là trăm năm ngàn năm, cho nên loại “thuật pháp” này cũng rất cần thiết.
Lúc này Lý Trường Thọ bấm tay suy tính, lục lại trí nhớ bản thân. Hắn rất nhanh liền thấy được một màn mà trước đây mình vô thức xem nhẹ…
Đại khái ba năm trước đây, ngày nào sau giờ ngọ, ba muội tử xinh đẹp cũng xuất hiện bên trong Linh Thú Quyển.
Linh Nga trông tràn đầy buồn rầu đang nhìn một ấu thú đã chết do nàng quên cho ăn, ngồi ở đằng kia cảm thấy sầu não một hồi.
Hữu Cầm Huyền Nhã thở dài:
“Sư muội, hãy bớt đau buồn.”
“Trái lại chuyện này không có sao, trước đây bởi vì thi đấu nội môn, ta không để ý mấy việc này thì sư huynh cùng lắm cũng chỉ mắng vài câu.”
Linh Nga nhẹ nhàng lắc đầu, vừa cười nói:
“Vừa vặn hôm nay sư muội ta bộc lộ tài năng, chúng ta đến suối nước sau núi nướng nó lên ăn, như thế nào?”
Tửu Cửu lập tức hoan hô một tiếng, Hữu Cầm Huyền Nha tuy chỉ nhỏ nhẹ nhíu mày, nhưng cũng không có ngăn cản.
Thế là, nửa tháng sau…
“Tiểu Linh Nga, ngươi xem con này, thoạt nhìn không có bị bệnh.”
“Ừ… Có thể bị bệnh ngầm!””
“Loại này nướng kiểu gì đây?”
“Loại này hầm cách thủy nấu canh, mùi vị mới là ngon nhất.”
“Triển!”
Thế là, lại mười ngày sau…
“Hôm nay tiểu Nhã khó lắm mới đến được một chuyến, sao không có linh thú đáng yêu nào tự đâm đầu vào cây nhỉ?”
Tiểu sư thúc âm thầm phất tay một chút, hai đầu linh thú bỗng nhiên chạy nhanh, đâm đầu vào ngay gốc cây đại thụ chết ngay tại chỗ, hết sức mới lạ.
Lại bảy ngày sau…
“Con này hình như bị cảm nắng rồi!””
Lại ba ngày sau…
“Oa, con này thoạt nhìn tuyệt đối là có tâm ma rồi! Tiểu Nhã ngươi nói có đúng hay không!”
“Ừ!” Hữu Cầm Huyền Nhã dùng sức gật gật đầu.
“Cái này… cũng có thể nhìn ra được?” Tiểu Linh Nga có chút chột dạ hô hào.
Lại…
Lại…
Lý Trường Thọ không dám xem tiếp, đưa tay lên bóp chặt cái trán.
Không được, có chút chóng mặt.
Nếu mà hắn xuất quan muộn một năm, toàn bộ Linh Thú Quyển đều sẽ bị ba nữ Luyện Khí Sĩ kia ăn hết sạch rồi!
“LAM LINH NGA!””
Thân thể thiếu nữ đang ngồi dưới gốc liễu chép Ổn Tự kinh bỗng run lên, đưa tay che hai mắt.
Chết rồi, vụ án bị lộ rồi…
Linh Nga chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo tựa như Cửu U hàn phong từ phía sau lưng đến bên tai mình.
“Mau, đi mời Hữu Cầm sư tỷ của ngươi đến đây, ta có mấy lời, muốn cùng nàng “vui vẻ” nói chuyện.”
“Ai…Ai!”