Đọc truyện Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng – Chương 119: Thi đấu bắt đầu, Nhị Giáo Chủ trợ uy
Đang biên
***
Gần tới ngày tiên môn đệ tử thi đấu, ngay cả Lý Trường Thọ ở Tiểu Quỳnh phong cũng có thể rõ ràng cảm giác được có một mạch nước ngầm tại nội môn đang bắt đầu khởi động.
“Cát trưởng lão, Hùng Tâm đan này ngươi có còn dư không?”
“Ài, tiểu Ngũ cho ba khỏa, quả thực không tệ, ta dường như tìm lại được sự rung động năm đó…”
“Vật này quả thật không tệ, trước đây ta đã thử qua không ít linh đan diệu dược… Nhưng cũng chỉ có cái này mới khiến cho đạo tâm cô quạnh của ta nổi lên chút gợn sóng năm nào.”
“Không tệ, không tệ, ngược lại dược liệu của vị thuốc này còn cực kì hiếm thấy. Bần đạo cân nhắc hồi lâu mà vẫn không hiểu thấu.”
“Không thể không nói, tiểu đệ tử luyện chế ra đan dược này, đúng là một nhân tài…”
“Loại đệ tử này nhất định phải lưu lại bên trong nội môn, trọng điểm bồi dưỡng mới được…”
Đây là cuộc đối thoại giữa hai vị trưởng lão Thiên Tiên cảnh đang cưỡi mây bị Phong Ngữ chú của Lý Trường Thọ ngẫu nhiên thu được.
Vị dược liệu của Hùng Tâm đan mà mấy lão đoán không ra kia, chắc hẳn là Tình thạch do Lý Trường Thọ “tự chế” ra…
Vốn Lý Trường Thọ chỉ cần truyền đan phương ra ngoài, chuyện này với bản thân sẽ không còn liên quan quá nhiều.
Nhưng Hùng Tâm đan này cũng không chỉ dùng để kích thích Luyện Khí sĩ lão niên trở nên nhiệt tình trong chuyện đó. Nếu có người cầm đan này đi làm chuyện xấu thì có thể khiến Lý Trường Thọ bị vướng vào nhân quả không mong muốn.
Đan này khác với Độc Long tửu.
Độc Long tửu thì bổ sung nguyên khí, dương khí cho cơ thể, dựa trên phản ứng của thân thể mà ảnh hưởng hành vi của bản thân. Nhưng Hùng Tâm đan này lại trực tiếp tác dụng lên tâm cảnh.
Hiện nay, thông qua Tửu Ô sư bá để khống chế hướng đi của những đan dược này mới là việc quan trọng sau cùng.
Thủ pháp luyện chế đan dược này cũng không quá phức tạp, ngưỡng tinh chế cũng không quá cao, khó liền khó ở chỗ “Tình thạch”. Như thế sẽ không khiến cho Lý Trường Thọ bị nghi ngờ về phương diện tu vi.
Cuối cùng mọi người cũng chỉ có thể cảm khái, đầu óc của tiểu đệ tử này thật lanh lợi, trận pháp cùng đan đạo đều ưu tú…
Vốn cách ngày tiên môn thi đấu còn có nửa tháng, cái tên đệ tử trẻ tuổi Lý Trường Thọ này cũng nên chuẩn bị một chút cho việc đấu pháp cùng đồng môn.
Tuy rằng vô dụng nhưng như vậy mới hợp tình hợp lí.
Nhưng hiện tại…
“Thi đấu cái gì mà thi đấu? Nội môn thi đấu ngươi có được nhiều chỗ tốt hơn hay là luyện chế ra Hùng Tâm đan được nhiều chỗ tốt hơn?
Trường Thọ à, ngươi đây không phải là kinh doanh đan dược, ngươi là vì sự “hài hòa” và “ổn định” của nội môn Độ Tiên môn mà cống hiến hết mình!
Tình Cổ có phải không? Bản sư bá liền cấp cho ngươi một trăm tám mươi cặp, người chỉ cần chờ là được!”
Tửu Ô sư bá để lại những lời này xong liền vội ràng rời khỏi tiên môn, đi đến phường trấn để tìm tòi tung tích loại độc trùng Tình Cổ kia.
Lý Trường Thọ cũng dặn dò lão một tiếng, Hùng Tâm đan này là bí mật không thể truyền ra ngoài của Tiểu Quỳnh phong, không được tiết lộ những chuyện liên quan đến Tình Cổ, Tình thạch.
Tửu Ô đương nhiên liền đáp ứng. Có lời thề thiên đạo lúc trước, lão đạo cũng sẽ không lấy quãng đời dài đằng đẵng còn lại của mình ra làm trò đùa.
Tửu Ô ra ngoài sáu ngày đã kiếm được ba cặp Tình Cổ liền lén lút đưa cho Lý Trường Thọ.
Lý Trường Thọ cũng không có qua loa.
Ngay tại trước mặt của Tửu Ô, Lý Trường Thọ cho Tình Cổ ăn độc thảo, hóa thành Tình thạch. Hắn chuẩn bị xong dược thủy đặc chế thiết yếu để luyện Hùng Tâm đan rồi niêm phong cất ở trong đan phòng.
Nhưng nhóm Hùng Tâm đan tiếp theo ít nhất cũng phải mất bảy bảy bốn chín ngày sau mới có thể luyện chế. Đã có Tình thạch mới, Lý Trường Thọ liền cầm ra hai phần ba hàng còn tồn dư lại của bản thân. Hắn vẫn giữ lại cho mình một phần ba Hùng Tâm đan, để chuẩn bị cho tình huống bất ngờ.
“Sư bá, ta có ý tưởng này.”
Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng, âm thanh trì hoãn nói:
“Hùng Tâm đan này, sau này kính xin sư bá quản lý kỹ hơn. Mỗi một viên đan dược đưa đi cần phải ghi chép lại thật kỹ càng. Cho dù là trưởng lão cầm lấy đi đi lại lại, tặng lễ, cũng phải hỏi rõ mục đích mới được.
Thứ này có thể kích thích đạo tâm, cũng có thể dùng để làm điều ác nên cần phải cẩn thận nhiều hơn.
Đệ tử cũng không thể để sư bá làm việc không công được, những chỗ tốt có được từ các trưởng lão, ta và sư bá phân chia năm năm, như thế nào?”
Tửu Ô cười nói:
“Ngươi chú ý cẩn thận như vậy, cũng chỉ là lo quá mức thôi! Không cần phân chia năm năm, cái này đối với ngươi quá mức bất công.”
Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói:
“Đệ tử cung cấp Hùng Tâm đan, còn sư bá chuyển tới cho các vị trưởng lão. Cả hai khâu đều vô cùng trọng yếu.
Thành phẩm này luyện ra được cũng từ Tình Cổ, mà sư bá lại là người cung cấp vật liệu luyện đan.
Chính theo lời của sư bá trước đây, chúng ta thực ra không phải kinh doanh đan dược mà làm chính là vì chuyện nhân tình. Các vị trưởng lão có ban thưởng bao nhiêu thứ thì về tình về lý sư bá cũng phải được phân năm phần.
Sư bá không cần khách khí với ta.”
“Cái này…”
Tửu Ô hơi trầm ngâm một chút, trông thấy ánh mắt “chân thành” kia của Lý Trường Thọ thì lão cũng đành gật đầu đồng ý.
Lý Trường Thọ lại dặn dò vài câu, để cho Tửu Ô lúc “hiến đan” không cần phải lộ ra tin tức có liên hệ tới hắn, rồi lại đem đan phương cho Tửu Ô một phần.
Tửu Ô tuy rằng cảm thấy mình được một sư điệt chiếu cố nhiều như thế, có chút không quá dễ chịu.
Nhưng…
Vị “Tổng đại lý Hùng Tâm đan Độ Tiên môn” này cũng thật cảm động vô cùng…
Vì vậy lại có một nhóm Hùng Tâm đan được Tửu Ô “tuồn” ra ngoài, đến tay đạo lữ của các vị trưởng lão.
Điều này lại đưa tới một hiện tượng thoáng có chút dị thường.
Mấy ngày sau, nội môn thi đấu khai mạc, chúng Thiên Tiên trưởng lão, các Chân Tiên ngoại vụ trưởng lão nội môn hơn phân nửa đều tụ tập tại tầng mây trên không trung.
Trên trăm vị xuất hiện vốn nên là các lão giả tóc trắng xóa, tóc bạc mặt hồng hào, tiên phong đạo cốt. Hôm nay nơi này lại toàn là một đám nam tiên với khuôn mặt cỡ thanh niên, trung niên cùng với một vài nữ tiên xinh đẹp, mềm mại động lòng người…
Các đệ tử coi như được mở rộng tầm mắt, cũng làm cho Chưởng môn Độ Tiên môn hiện tại suýt chút nữa tưởng là mình đi nhầm sơn môn.
…
Nửa ngày trước khi thi đấu chính thức khai mạc.
Tề Nguyên đạo lão cuối cùng cũng đi ra khỏi nhà tranh, nhìn xem hai ái đồ sắp “xuất chinh”. Trong mắt lão tràn đầy cảm khái.
Dù gì lão đạo cũng là nhìn hai đồ nhi này chậm rãi khôn lớn đấy, lại lập tức phải tiễn bọn hắn đi Phá Thiên phong thi đấu khiến đáy lòng Tề Nguyên nổi lên một chút rung động.
Nhưng khi Tề Nguyên cẩn thận nhìn lên, lại phát hiện có chút không đúng.
Đại đồ đệ Lý Trường Thọ vẫn tự nhiên như là ngày thường vậy. Một thân trường bào bình thường, khí chất bản thân cũng không có nửa điểm nổi bật làm cho người ta liếc mắt liền vô thức xem nhẹ hắn.
Tiểu đồ đệ Linh Nga hôm nay ngược lại là có chút bất đồng.
Nàng một thân váy dài màu vàng ấm áp, váy dài này kiểu dáng bình thường nhưng chế tác tinh xảo, nhìn qua liền biết không phải phàm vật. Trọng điểm là ở trên váy còn lưu chuyển một chút lưu quang giống như là tiên bảo.
Không chỉ có cái váy dài này, trên đầu Linh Nga còn cài cây trâm đỏ thắm, cánh tay đeo vòng ngọc, trong tay nắm đoản kiếm, thậm chí trên vành tai còn xuyên hai cái khuyên tai tạo hình độc đáo. Tất cả đều là tiên bảo ẩn chứa tiên quang…
Lý Trường Thọ vì giúp cho sư muội có thứ hạng tốt, nên đã vũ trang cho nàng tiên bảo khắp toàn thân.
Hơn nữa những tiên bảo này toàn bộ đều là tạ lễ của Tửu Ô sư bá và đồ được ban thưởng từ các vị nội môn trưởng lão.
Chuyện này tuy rằng không thích hợp lộ ra, nhưng các vị trưởng lão cũng sẽ không hoài nghi vì sao Tiểu Quỳnh phong lại có nhiều bảo vật như vậy.
“Trường Thọ.” Tề Nguyên nhìn về phía Lý Trường Thọ mà thấp giọng nói: “Ngươi đây là đang che giấu tâm sự gì?”
Lý Trường Thọ lập tức cười cười, đưa cái bảo nang cho sư phụ nhà mình.
“Sư phụ, mấy bảo vật này người cầm lấy phòng thân. Sư phụ người yên tâm đi, những bảo vật này đều là được các vị trưởng lão ban thưởng.”
Sau đó, Lý Trường Thọ bẩm báo lại chuyện Hùng Tâm đan cho sư phụ khiến cho Tề Nguyên đạo lão một hồi dở khóc dở cười.
“Chúng ta đường đường là Nhân giáo đạo thừa, xu hướng đạo lữ sao lại thế…
Ài, mà thôi.
Trường Thọ à, người hiến đan thì cũng được, nhưng không nên tham đồ mà chúng trưởng lão ban thưởng.
Độ Tiên môn chúng ta nhờ có các vị trưởng lão này bảo vệ, có các vị đồng môn tận sức, mới có chúng ta ngày hôm nay an ổn tu hành.”
Lý Trường Thọ liên tục gật đầu, đối với sư phụ tự nhiên vẫn phải ứng phó. Nhưng muốn hắn cho không đan dược là điều không có khả năng. Có Hùng Tâm đan tương trợ, kế hoạch cải tạo Tiểu Quỳnh phong của Lý Trường Thọ liền có thể hoàn thành sớm mấy năm…
Tiếng chuông ở Phá Thiên phong vừa vang lên, hai người cũng từ biệt sư phụ, cưỡi mây hướng Phá Thiên phong mà đi.
Trên đường đi đều có thể thấy không ít đám mây bay ra từ tất cả các phong khác, hoặc cao, hoặc thấp, toàn bộ đều tiến đến sân thi đấu nội môn.
Sân đấu nằm ở chân núi Phá Thiên phong, chỗ đó có một mảnh dốc thoải, một cái lòng chảo sông mà lúc này đã được bố trí đơn giản một phen.
Phương thức thi đấu cũng không quá phức tạp, chúng đệ tử rút thăm đấu pháp, mỗi người đệ tử đều có cơ hội tỉ thí mười hai vòng. Dựa trên số lần thắng bại trong mười hai vòng đấu pháp mà chọn ra ba trăm sáu mươi người tiến vào vòng tiếp theo, thi đấu theo kiểu vòng tròn.
Như thế không ngừng lặp lại, từ ba trăm sáu mươi người còn một trăm lẻ tám người, từ một trăm lẻ tám người lại có bảy mươi hai người thắng, trong bảy mươi hai người thắng lại chọn được ba mươi sáu người…
Bởi vì số lượng đệ tử rất nhiều, nội môn thi đấu cũng không hạn chế thời gian, ban ngày đấu pháp, ban đêm lại có nội môn trưởng lão giảng kinh.
Nhìn từ góc độ này, đây đúng là chuyện trọng đại của nội môn hai trăm năm mới có một lần, có thể so sánh với cả khai sơn đại điển.
Sư huynh muội Lý Trường Thọ cùng Linh Nga đến nơi này về sau liền rất tự nhiên tìm một nơi hẻo lánh mà đứng.
Những phong có địa vị cao như Đan Đỉnh phong, Tiên Lâm phong đều làm một cây cờ xí, bên trên ghi chữ “Đan”, “Lâm”, mà các đệ tử các phong cũng sẽ tụ tập lại cùng một chỗ.
Lại nhìn một chút, các đệ tử đều cùng các hảo hữu quen biết tụ lại một chỗ tùy ý bàn luận.
Tiếng chuông ung dung vang lên chín lần.
Khắp nơi mây trắng lên xuống, trong phút chốc dốc núi lòng chảo sông đã tràn đầy bóng người.
Lần trước nhiều đệ tử tụ tập như vậy lại là lúc Độ Tiên môn gặp nạn, bất quá khi đó chúng đệ tử chỉ biết tháo chạy để thoát chết nên có chút chật vật. Mà hôm nay bọn họ đều tràn đầy hăng hái, kích động, rất có phong phạm tiên môn đại giáo.
“Khắp núi đều là trai đẹp, trong tầm mắt đều là mỹ nhân. Giương mắt nhìn mấy đám mây, chúng lão giả cũng không đơn giản.”
Chứng kiến các trưởng lão thay đổi hình tượng già nua ngày xưa, Lý Trường Thọ liền thoáng có chút vô lực thở ra.
Chợt nghe từng tiếng tán thưởng xung quanh, hơn mười đám mây trắng bay tới trên Phá Thiên phong.
Hầu hết tiên nhân đều chú ý đến một thân váy dài rực lửa, tóc xanh được buộc đơn giản, mặt phủ băng sương. Vẫn khí chất xinh đẹp như Hằng Nga, lưng cõng theo đại kiếm, trở thành vị trí bắt mắt nhất, thủ tịch đệ tử Hữu Cầm Huyền Nhã.
Hữu Cầm Huyền Nhã còn chưa hạ xuống đất liền đưa mắt về phía đám người tìm kiếm cái gì. Nàng nhìn hai vòng cuối cùng cũng thấy được huynh muội Lý Trường Thọ, khóe miệng nàng toát ra một chút tươi cười, nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi.
Lập tức, từng đạo ánh mắt hướng phía Lý Trường Thọ cùng Linh Nga hội tụ mà đến.
Tại lúc Hữu Cầm Huyền Nhã gật đầu, Lý Trường Thọ liền không dấu vết mà lui về sau nửa bước khiến cho mọi ánh mắt hướng tới đều bị Linh Nga hấp dẫn.
Linh Nga cũng thoải mái hạ thấp người hoàn lễ, cái cằm trơn bóng thoáng giơ lên, khóe miệng nở nụ cười ôn nhu, biểu hiện ngược lại có chút tự tin…
Chợt nghe một đoạn truyền âm vào bên tai:
“Ổn Tự kinh một trăm lần, ghi nhớ.”
Linh Nga lập tức cúi đầu xuống, thầm nghĩ vừa rồi thế nào lại không nhịn được, nổi lên tâm tư so đo với Hữu Cầm sư tỷ.
Cùng lúc đó, chúng đệ tử tề tụ xung quanh dốc núi, lòng chảo sông cũng ngày càng nhiều. Chúng tiên Độ Tiên môn phần lớn đã tụ tập tại đây.
Khoảnh khắc tiếng chuông lại vang lên, ngọc đài tại một chỗ trong Độ Tiên điện bay lên, bên trên có hơn mười đạo bóng người đang ngồi.
Chưởng môn Hư không… Khục… Vô Ưu đạo nhân, phó chưởng môn Trọng Vũ thượng nhân, Vong Tình thượng nhân cùng mấy vị trưởng lão Tiên Thiên cảnh đang tiếp đãi hơn mười vị tân khách mới đến mấy ngày trước, từ ngọc đài chậm rãi mà đến.
Lý Trường Thọ âm thầm cảm thụ khí tức trên ngọc đài xong liền nhíu mày.
Luyện Khí sĩ Kim Ngao đảo lại tới nữa.
Hơn nữa lần này còn là hai gã cao thủ Kim Tiên cảnh tới, ẩn ẩn tản ra uy áp Kim Tiên cảnh, có lẽ là người thuộc Thập Thiên quân.
Lý Trường Thọ chưa thấy qua nên cũng chỉ có thể suy đoán.
Trước đây khi huyết muỗi khôi lỗi tập kích Độ Tiên môn, trong đó có ba kẻ là Luyện Khí sĩ Kim Ngao đảo. Về sau Huyền Đô đại pháp sư ra mặt, điều tra ra tâm thần ba người này bị điều khiển.
Hôm nay Luyện Khí sĩ Kim Ngao đảo lại đến đây quan chiến, cũng là muốn cùng Nhân giáo đạo thừa nối lại giao hảo cùng thể hiện ý tứ nhận lỗi.
Chuyện này ngược lại không quan hệ gì với tiểu đệ tử như hắn.
Nhưng mà ở đằng sau mấy tên Luyện Khí sĩ Kim Ngao đảo này còn có mấy tên đệ tử, một thiếu niên trong đó mà Lý Trường Thọ vô cùng quen thuộc…
Lúc này, thiếu niên cũng phát hiện ra Lý Trường Thọ.
Y ở bên tai một gã Kim Tiên Tiệt giáo nói hai câu, liền nhảy xuống dưới ngọc đài, trực tiếp hướng Lý Trường Thọ và Linh Nga bay tới.
Cũng chẳng phải con rồng nào khác, đúng là đệ tử Tiệt giáo, Đông Hải long cung nhị thái tử, nhị giáo chủ Nam Hải Hải Thần giáo kiêm Thanh Long đại hộ pháp – Ngao Ất!
“Trường Thọ huynh!”
“A, Ất huynh, từ lúc chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.”
“Nhờ phúc của Trường Thọ huynh, gần đây đều mạnh khỏe.”
Hai người này liếc nhau, đều không cần phải nói thêm lời nào.
Dựa theo quy củ Nam Hải Hải Thần giáo, đoạn đối thoại đơn giản vừa rồi, hàm nghĩ chân chính phải là:
“Bái kiến giáo chủ!”
“Nhị giáo chủ miễn lễ, nơi đây vạn chúng nhìn trừng trừng.”
“Gần đây Hải Thần giáo đều rất ổn định, giáo chủ không cần thấp thỏm nhớ mong, cứ an tâm tu hành là tốt rồi…”
Vân vân…
Tuy rằng hai người có vẻ bí ẩn, cũng không bại lộ điều gì. Trước đây Ngao Ất cùng Lý Trường Thọ, nhóm người Độ Tiên môn giao hảo cũng không phải là bí mật gì.
Nhưng Lý Trường Thọ giờ phút này có chút khó chịu.
Phía bên trái là tiểu sư muội như hoa như ngọc, gần đây xếp hạng tăng vọt trên bảng xếp hạng tiên tử nội môn, đôi khi sẽ có nam đệ tử nhìn qua.
Phía bên phải là một thiếu niên lai lịch không nhỏ, thân hình cùng tướng mạo cũng có chút xuất chúng, một đôi sừng rồng đáng yêu cũng khiến một vài nữ đệ tử thi thoảng nhìn qua.
Lý Trường Thọ bị kẹp ở giữa…
Hắn cảm giác trước đây bản thân mới nhập môn được tám mươi chín mươi năm, sự an tâm, thoải mái dễ chịu xuất hiện trong tu đạo ngày thường vốn đã càng ngày càng ít, nay đã một đi không trở lại.