Đọc truyện Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng – Chương 113: Chuyên khắc chế tất cả thần thông mị hoặc!
Dịch: Vu
Biên: BsChien
Cái này… bây giờ làm sao?
Trên đường tiến đến gặp Tửu Ô sư bá, Lý Trường Thọ để người giấy này duy trì tốc độ thổ độn của sư phụ. Hắn vừa đi vừa xoắn xuýt suy nghĩ.
Vốn dĩ hắn để người giấy giả dạng sư phụ đến Lâm Đông thành là để tóm được “đuôi cáo” của kẻ gửi hai bức thư tín kia.
Kết quả hiện tại, “đuôi cáo” bị hắn dùng Tam Muội Chân Hỏa nướng thành tro, vừa rồi còn thổi bay thành phân bón cho cây cối trong hoa lâu rồi.
Tàn hồn trong Nhiếp Hồn châu tuy rằng còn một chút nhưng cũng không trụ được lâu, lát nữa sẽ tan biến mất thôi.
Lý Trường Thọ đã suy đoán ra loại khả năng này: Sư phụ có một kẻ cừu địch, hai phong thư tín kia là giả, với mục đích lừa sư phụ qua nơi này để âm thầm diệt sát.
Nhưng Lý Trường Thọ lại không nghĩ tới, đó là kẻ cừu địch kia lại đi thuê một tên yêu vật Chân Tiên cảnh để giết sư phụ hắn.
Lý Trường Thọ thông qua tàn hồn của con rết tinh đã nhìn thấy được một nam nhân che mặt bận bộ pháp bảo áo choàng. Cân nhắc đến việc đối phương làm sự việc này thì chắc chắn sẽ dùng bí pháp che mặt, một chút thông tin ấy cũng chẳng có tác dụng gì.
Con rết tinh này cũng coi như không may.
Nó từ Bắc Câu Lô châu ngàn dặm xa xôi đến chỗ này, tìm nơi tạm thời nương tựa ở Lâm Đông thành. Đại hoa lâu này là nơi nó chọn lựa, vốn là của một người quen biết trong yêu tộc.
Nó tưởng rằng đây là một món mua bán dễ dàng thuận lợi, chỉ cần ẩn núp vài tháng, chờ cùng nhân vật mục tiêu “đêm khuya gặp gỡ, loạn chân đạp chết cái Trọc Tiên này là được…
Ai ngờ cách ngày giao ước còn hơn một tháng, con rết tinh này đã không còn giữ được tính mạng nữa…
Lý Trường Thọ thu hồi Nhiếp Hồn châu, đáy lòng thở dài, cũng chưa từng quan tâm quá nhiều đến việc này.
Đại khái đây là số phận đi…
Lý Trường Thọ cố ý để lộ một tia khí tức cho Tửu Ô. Lão đạo thấp lùn rất nhanh liền tìm đến chỗ của Lý Trường Thọ ở dưới đất.
Tửu Ô ho một tiếng, chắp hai tay sau lưng, biểu thị chính mình vừa rồi không có cử động gì quá phận. Còn nữ chưởng quỹ phong tình vạn chủng lúc này đang bị tiên thừng trói cứng, ném bên gốc cây.
“Sư huynh, còn chưa hỏi được gì sao?”
“Tề Nguyên” chậm rãi chui ra khỏi bụi cỏ, một bên Tửu Ô lắc đầu.
Tửu Ô cau mày nói:
“Sư đệ, vừa mới nãy sư huynh có tính một trận. Chỉ là suy tính chi pháp của sư huynh không được giỏi, chỉ có thể tính ra được công đức trên thân yêu vật này có lai lịch không nhỏ.”
Lý Trường Thọ cố buông tiếng thở dài:
“Haiz, cực khổ cho sư huynh rồi, vốn tưởng lần này có được bảo vật công đức gì chứ…”
Tửu Ô nghe vậy thì liền nghiêm mặt nói:
“Sư đệ, không được nói như vậy. Chúng ta đều là nhân tộc Luyện khí sĩ, nhập Nhân giáo tu hành, hộ vệ nhân tộc vốn là trách nhiệm của ta.
Nếu như mặc kệ bầy yêu vật ở hoa lầu kia gây họa, không biết có bao nhiêu phàm nhân cửa nát nhà tan, thê ly tử tán. Không biết có bao nhiêu nam tử bị các nàng hút cạn dương khí, tổn hại thọ nguyên…”
Lý Trường Thọ ở một bên nghe Tửu Ô nói mà lắc đầu cười, sư bá giác ngộ ngược lại không sai.
“Yêu nữ này cũng là làm ác” Tửu Ô nói tiếp,”Tuy có công đức hộ thể, nhưng chúng ta nhất định phải quản.
Bây giờ chỉ việc đợi nàng tỉnh lại, chúng ta tra hỏi một chút rồi động thủ…”
Tửu Ô đưa tay làm cái dấu hiệu cắt cổ, một bên “Tề Nguyên” dựng thẳng ngón tay cái mỉm cười xưng “Thiện”.
[Thiện] chữ này kỳ thật là “Tốt”, “Có thể” biểu đạt sự đồng ý, đa số Luyện khí sĩ lớn tuổi thường sử dụng.
Thử nghĩ coi, một vị lão thần tiên hạc phát đồng nhan, tiên phong đạo cốt cưỡi mây đến, khi đệ tử nhà mình nói xong liền gật đầu khẽ cười, nói một câu:
“Tốt!” “Được!” “Trúng!” “Cứ như vậy mà làm!”
Không khỏi quá mất phong phạm đi.
Nhưng nếu lão thần tiên này mà vung phất trần, bình tĩnh nói một chữ “Thiện”. Như thế sẽ không để người khác nhìn thấu ý tứ, mà tự thân khí chất lại càng huyền diệu.
Thật ra, Lý Trường Thọ cũng không thích nói cái chữ “Thiện” này. Đợi hắn sau này có được trường sinh đạo quả, sống qua năm tháng dài dằng dặc, tâm thái già lão rồi. Khi hắn cùng hậu bối nói chuyện, tám phần sẽ nói một chữ: “Ổn.”
Thôi, quay về việc chính.
Tửu Ô và Lý Trường Thọ mang theo chưởng quỹ hoa lâu vẫn đang hôn mê, cả ba nhanh chóng lặn mất tích ở biên duyên Đông Hải. Yêu nữ này có lẽ bản thể là Lục vĩ hồ ly, bọn hắn cũng lo lắng có cao thủ yêu tộc đến đây tìm kiếm phục thù nên không ngừng đổi chỗ ẩn núp.
Giết sinh linh có công đức hộ thân đương nhiên sẽ mang tới nghiệp chướng. Nhưng yêu nữ này lại làm điều ác tại thế tục, cho nên nếu không giết thì sẽ trái với quy tắc của Độ Tiên môn bọn hắn.
Tửu Ô và “Tề Nguyên” cũng đang thương lượng, nếu như không được thì sẽ đem nữ yêu hồ này về bên trong Độ Tiên môn giam giữ, đợi công đức của nàng tiêu tán hết thì mới giết.
Trước đó là phải tra khảo rõ ràng, yêu hồ này đã làm qua việc thiện gì…
Nửa tháng sau…
“Sư huynh, huynh rốt cuộc cho nàng uống bao nhiêu thuốc mê thế?”
“Khụ khụ, cho không nhiều, chỉ khoảng….một bình mê dược của Vạn trưởng lão thôi…”
Lý Trường Thọ trợn mắt, cảm thấy cạn lời.
Haiz, hoa lâu chưởng quỹ này chỉ có tu vi là Chân Tiên cảnh trung kỳ thôi, tự nhiên là không chịu được dược lực cỡ này rồi.
Việc hẹn gặp ở Lâm Đông thành đã sớm kết thúc, Lý Trường Thọ cũng không muốn đợi chỗ này lâu nên hắn đành lén cho yêu hồ kia dùng giải dược.
Thế là sau 3 ngày, nữ yêu này cuối cùng cũng tỉnh lại.
Thời điểm nàng tỉnh lại vừa vặn là lúc hoàng hôn. Yêu hồ xinh đẹp bị tiên thừng cột vào gốc cây trên bờ biển của một tòa hải đảo không người, toàn thân yêu lực không thể nào vận chuyển…
Lý Trường Thọ trước tiên liền nhận thấy nữ yêu này đã tỉnh, muốn nhắc nhở Tửu Ô nhưng lúc này lại đang giả danh sư phụ nên không tiện mở miệng.
Mà nữ yêu này cũng không đơn giản. Nàng tỉnh lại nhưng không có bất kì động tác gì, chỉ từ từ nhắm mắt lại, âm thầm dùng tiên thức quan sát hai đạo nhân phía trước.
Sau nửa canh giờ, trên trán nữ chưởng quỹ, ấn ký hình con bướm nhẹ nhàng lóe sáng, một mùi hương nhàn nhạt từ thân thể nàng lặng lẽ tràn ra ngoài.
Nàng rất nhanh kêu “ôi” một tiếng, mở mắt ra…
Phía trước đang đả tọa trên bờ biển, Tửu Ô và “Tề Nguyên” cũng đồng loạt mở mắt.
“Hừ, cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh!”
Tửu Ô liền đứng dậy, nâng thanh bảo kiếm còn nguyên vỏ lên, bước tới định tra khảo yêu nữ trước mặt.
Nhưng mà…
Tửu Ô vừa mới di chuyển bước chân thì lại thấy bên gốc cây kia ánh sáng mờ ảo, nữ yêu hồ đang bị dây thừng vây khốn, vậy mà nhìn lại thật…
…thướt tha, kiều mị động lòng người!
Gương mặt kia nhìn phảng phất có vài phần tương tự với sư tỷ nhà mình, dáng người kia cùng ánh mắt hấp dẫn mê người…
Tửu Ô hạ kiếm, cước bộ cũng dừng. Lão đạo nhìn chằm chằm về phía trước, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
Một bên “Tề Nguyên” cũng là bộ dáng như vậy, thậm chí hô hấp còn hổn hển hơn Tửu Ô một chút. Nhưng mà bộ dáng kiểu này của Giấy đạo nhân chính là do Lý Trường Phong cố tình làm.
Thần thông mị thuật này thật là lợi hại!
Cải trang thành sư phụ, nguyên bản chính là một tên người giấy có một bộ phận nguyên thần chi lực. Nữ yêu hồ này thi triển thần thông cũng khiến cho bản thể Lý Trường Thọ nhận được một chút biến hóa…
Hắn niệm thanh tâm bùa chú, đáy lòng nhất thời một mảnh thanh minh.
Lý Trường thọ lần đầu tiên gặp được loại này thần thông, cho nên hắn muốn dùng đạo nhân giấy tỉ mỉ dò xét một chút.
Loại này thần thông xưng là mị thuật. Thời kỳ thượng cổ, có một số yêu vật tu loại thuật này để nô dịch các cao thủ yêu tộc khác, mục đích kiếm cho mình một chỗ dựa vững chắc.
Nữ yêu hồ này không chỉ đơn giản là thi triển mị thuật mà tự thân nàng cũng lộ ra nữ tử mị lực. Tư thế, thần thái, ánh mắt, thậm chí là biên độ khép mở của đôi môi cũng đều được phối hợp cùng với thần thông mị thuật.
Rất nhanh, Lý Trường Thọ liền phát hiện Tửu Ô sư bá đã có vẻ chịu không được…
Đạo nhân lùn mờ mịt bước ra phía trước một bước nhỏ…
Nếu để sư bá bị mị thuật khống chế thì cũng có chút phiền toái.
Thế là…
Đùng!
Bỗng dưng từ trong cổ tay áo của “Tề Nguyên” rơi ra một bức họa, đập ở trên mặt cát rồi sau đó tự động hé mở ra.
“Tề Nguyên” cúi đầu nhìn xuống, đáy mắt có chút mê man, lẩm bẩm nói:
“Cái này…không phải là bức tranh mà Trường Thọ cho sao… Sư huynh, Tửu Ô sư huynh?”
“Hả?” Tửu Ô không quay đầu mà hỏi “Sư đệ, có chuyện gì, nói nhanh đi, ta còn ngắm gái?”
“Tề Nguyên” nhặt bức tranh kia lên, đi đến bên cạnh Tửu Ô rồi mở ra. Hắn tỏ vẻ không cẩn thận dùng khuỷu tay đụng phải bả vai Tửu Ô sư bá.
Tửu Ô theo bản năng cúi đầu, nhìn thấy bức tranh cuộn tròn đang từ từ được mở ra…
Lúc này, thế giới bên trong mắt của Tửu Ô đều là một mảnh hồng nhạt. Khi bức tranh mở ra được một nửa dưới, nhìn thấy váy áo là lượt, đáy lòng Tửu Ô có chút tò mò, nửa muốn ngắm mĩ nhân hồ ly dưới gốc cây, nửa lại muốn nhìn xem người trên bức vẽ là ai…
Ngay lúc đó, bức tranh đột ngột mở bung lụa hết ra, khuôn mặt người đẹp trong bức hình hiển hiện toàn bộ trước mắt lão đạo.
Một gương mặt bèo nhèo đầy nếp nhăn, đôi mắt ti hí mờ đục, ngón tay gầy guộc trơ xương với móng tay vàng ố sứt sẹo đang để bên khóe miệng, cố tạo hình điệu đà…
Trong nháy mắt, Tửu Ô phảng phất nghe được tiếng gì đó vỡ vụn trong lòng, tà âm bên tai cũng tiêu tán trong nháy mắt.
Đạo nhân lùn lạch bạch lui về sau ba bước, ngừng thở, hai mắt khôi phục thanh minh, cả người phấn chấn nhưng vẫn nhịn không được run rẩy vài cái.
Dưới gốc cây, yêu nữ nhíu mày, tiếp tục phát lực nhưng…
Giống như, thần thông của mình giờ phút này hoàn toàn vô dụng.
Tửu Ô cảm thấy sau lưng một mảnh lạnh buốt, thấp giọng hỏi:
“Vừa rồi là sao… sao lại thế này?”
Một bên “Tề Nguyên” tiếp tục chậm rãi giơ bức tranh sát mặt Tửu Ô, nói:
“Sư huynh, ngươi xem, bức tranh này nét vẽ thật là vi diệu.”
“Ta…”
Tửu Ô xem bức tranh đã mở ra gần hết kia, trên đó vẽ một “Mỹ nhân” với tư thái yểu điệu khêu gợi, nhưng trong lòng lão đạo không thể có nổi một tia gợn sóng.
Tửu Ô nhíu mày hỏi: “Sư đệ, đây là cái gì?”
“Ài, đây là đồ vật Trường Thọ tặng ta” “Tề Nguyên” cười khổ nói, “Vừa rồi không biết làm sao mà rơi ra đây rồi.
Haiz, cái tên đệ tử Trường Thọ lại trêu chọc ta, nói ta già rồi, chỉ nên ngắm mấy bức tranh mỹ nhần già nua cổ quái này thôi!”
“Haiz, cũng còn may có thứ này ở đây!”
Tửu Ô thở dài nói, đồng thời đưa mắt nhìn nữ yêu hồ dưới gốc cây.
Xoẹt một tiếng sắc lạnh, Tửu Ô rút bảo kiếm ra, nghiến răng mắng:
“Ngươi còn định dùng mị thuật để lấn át bọn ta, có phải muốn chết hay không?”
Dưới cây, chưởng quỹ hoa lâu chớp đôi mi thanh tú, mắt phượng lúng liếng gợi tình, môi nở nụ cười mềm mại đáng yêu giống như một đóa hoa lan e ấp giữa chốn phong trần…
Tửu Ô lại sững người, đôi mắt trở nên mờ mịt…
Bên cạnh, “Tề Nguyên” thở dài trong lòng… Nam nhân gì đâu mà định lực kém thế không biết, hắn lại bưng bức tranh đưa tới trước mặt Tửu Ô.
“Sư huynh, huynh xem “mỹ nhân” trong tranh này, Trường Thọ vẽ quả thật là sắc sảo.”
Tửu Ô cúi đầu nhìn bức họa, bà lão trong tranh phảng phất như sống lại, nhẹ nhàng nháy mắt đưa tình với mình.
Đạo nhân lùn này lại một lần nữa khẽ run rẩy.
Lão đưa mắt nhìn yêu nữ dưới gốc cây, bây giờ cảm giác nụ cười của nàng không phải là “Hoa lan nở e ấp giữa phong trần” nữa, mà là…
…”Hoa cứt lợn phơi dọc bờ sông”!
Tửu Ô vung tay, phóng thanh bảo kiếm vào nữ yêu hồ. Lưỡi kiếm sắc bén xoẹt qua bên tai nàng rồi đâm phập vào gốc đại thụ.
Lần này, hoa lâu chưởng quỹ đã triệt để chấn kinh.
Nàng nhìn chằm chằm vào bức họa trong tay “Tề Nguyên”, đương nhiên là không thể nhìn thấy nội dung bức hình là gì. Nhưng nàng xác định, đây là một bức tranh vẽ người đẹp nào đó, khiến cho hai người kia trong nháy mắt thoát khỏi mị thuật mà mình toàn lực thi triển.
Đây là cái pháp bảo gì?
Tửu Ô liền phóng ra vài chục đạo phù lục, không hề giữ sức, trấn áp yêu lực và yêu hồn của hoa lâu chưởng quỹ vốn đã bị tiên thừng trói chặt như đòn bánh tét.
Tửu Ô nhìn “Tề Nguyên”, truyền thanh hỏi:
“Sư đệ, cái này rốt cuộc là vật gì?”
“Chỉ là một bức vẽ mà thôi” “Tề Nguyên” truyền thanh trả lời, sau đó cuộn bức tranh lại và cất vào túi.
[Bách Mỹ Lão Hậu Đồ] – Bảo bối chuyên dùng cho Luyện khí sĩ tu đạo tĩnh tâm, chống cự mị thuật.
“Khụ khụ, cho sư huynh xem thêm một chút…”
“Cái này…Được rồi. Đây tuy là đồ tốt, nhưng sư huynh ngài xem ít một chú, dù sao thì ngài còn có đạo lữ ở nhà nữa!”
Tửu Ô cười cười, bình tĩnh đáp:
“Ha ha ha, sư đệ yên tâm đi, không thành vấn đề.”
Đạo nhân lùn cầm bức tranh “Tề Nguyên” đưa qua, giơ lên tấm tắc khen:
“Trường Thọ sư điệt vẽ thật đẹp, thể hiện đúng bản chất của nhan sắc. Dù đẹp thế nào thì cũng hóa thành bộ xương khô phấn hồng. Cuộc đời quả thật sống uổng, chẳng bằng trường sinh tiêu dao, sống tu đạo thanh tĩnh tinh thần.”
Lý Trường Thọ:…
Cái này… hiệu quả hình như hơi mạnh rồi thì phải.
Sau này lại luyện chế cho sư bá một chút Độc Long Tửu đi, dù sao nếu Tửu Ô sư bá trở thành liệt dương lão đạo, thì chính mình coi như đã kết thành nhân quả với Tửu Thi sư bá rồi!
….
Nửa ngày sau, Tửu Ô cùng Giấy đạo nhân của Lý Trường Thọ cưỡi mây bay về hướng Đông Thắng Thần Châu.
Hai người không trực tiếp chém giết nữ yêu, bọn hắn đã hỏi ra được lai lịch của yêu hồ này. Sau khi mị thuật của đối phương vô pháp phát huy thì nữ yêu hồ không còn tha thiết chống cự nữa, rất thoải mái khai ra lai lịch của mình.
Đơn giản mà nói, nữ yêu hồ này không có sợ hãi, bởi vì nàng biết hai người kia sẽ không giết kẻ có công đức hộ thân như mình.
Như người có thiện có ác, yêu cũng vậy. Đầu Lục vĩ yêu hồ này tu hành đã hơn sáu ngàn năm, chỉ làm chưởng quỹ hoa lâu, thu tiền tài, thuần dưỡng tiểu yêu, tự thân nàng chưa bao giờ hấp thu dương khí nam nhân.
Nhưng nàng nhất định cũng chưa từng làm cái việc gì tốt. Công đức này là do “Tổ Truyền”, tổ tiên nàng từng giúp con người tại Vu Yêu đại chiến năm đó, bây giờ Nhân tộc đại hưng thì Yêu hồ nhất tộc cũng được hưởng một ít công đức.
Loại yêu nhân có công đức hộ thân, tổ tiên lại từng có công với Nhân tộc, hai người Lý Trường Thọ không biết giải quyết như thế nào nên định mang về cho môn nội xử lý.
“Khụ khụ, sư đệ!” Tửu Ô nói: “Cái mỹ nhân đồ kia của ngươi có thể cho ta mượn được không? Khụ khụ, đừng hiểu lầm! Ta chỉ là sợ môn nội trưởng lão bị nàng mê hoặc, tuy không có gì đại sự nhưng tóm lại sẽ khiến các tiền bối cao nhân xấu mặt.”
Lý Trường Thọ có chút do dự, nhưng vẫn đưa bức họa cho Tửu Ô. Cái này vốn chỉ là một bức tranh bình thường, chỉ là nét vẽ tinh xảo tỉ mỉ chứ không có gì đặc biệt…
Với lại thứ đồ vật này… hắn còn có rất nhiều!