Đọc truyện Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng – Chương 100: Nam nhân nên tàn nhẫn đối với…
Dịch: Vì Anh Vô Tình
Biên: BsChien
“Trận pháp Ngũ sư huynh thiết lập cho ta, sao lại mất linh rồi?”
Tửu Cửu ngồi ở trên hồ lô lớn, hai tay nâng trán, trong miệng lại nhai “đậu linh đan co dãn mười phần không dính răng, hồi linh, bồi bổ chân nguyên tăng tinh thần”, phút chốc đã tới Tiểu Quỳnh phong.
Hiện giờ Tửu Cửu có chút choáng váng.
Bản thân ở trong trận pháp phòng hộ, không hiểu là do nóng nảy nên dẫn đến thao tác sai lầm, hay do đùa nghịch quá trớn, làm trận pháp không mở ra được.
Tửu Cửu đã thử mấy lần nhưng không có kết quả, đương nhiên không thể mặc kệ nó!
Nàng thân là một luyện khí sĩ Chân Tiên cảnh hậu kỳ, mặc dù không giỏi về trận pháp nhưng cũng có phương pháp đặc biệt để phá trận…
Lấy tiên lực hộ thể rồi dùng đầu đụng vào, chỉ chốc lát là phá được.
Sau đó Tửu Cửu dựa vào kinh nghiệm làm công thường xuyên ở Tiểu Quỳnh phong để tu sửa lại trận cơ.
Kết quả nguyên bản trận pháp của lầu các, mấy tầng phòng hộ, ngăn cách trận, tụ linh trận…
… không còn cái nào có thể sử dụng được.
Tửu Cửu không nhịn được lại một tay nâng trán, trận pháp, đan đạo, luyện khí, ba thứ đồ này thật sự quá phức tạp.
Nàng muốn tìm người hỗ trợ làm trận pháp, bỗng phát hiện…
Đại sư tỷ, Nhị sư huynh thì theo sư phụ ra ngoài dò xét lai lịch của địch nhân từ những thi thể còn sót lại.
Tam sư tỷ lại đi theo đạo lữ của nàng, Bát sư huynh cũng đi theo bồi tiếp đạo lữ của mình xử lý hậu sự cho các đồng môn chết trận ở các phong khác.
Hai người Tứ sư tỷ và Ngũ sư huynh thân cận với mình nhất cũng cùng đi ra ngoài với trưởng lão Bách Phàm điện, để mua tài liệu bổ sung vào trận cơ của hộ sơn đại trận.
Còn Lục sư tỷ và Thất sư huynh đang bế quan, chữa thương cho nhau, nghe nói bọn họ còn có một loại công pháp huyền diệu gì đó, hắc hắc hắc, có thể hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ…
Nghĩ tới đây, Tửu Cửu mỉm cười, ngồi ở trên hồ lô lớn bay tới Tiểu Quỳnh phong.
Hôm nay nàng tới cũng không phải chỉ vì tìm rượu mà còn việc quan trọng phải làm.
… tìm Trường Thọ để giúp giải quyết về trận pháp bên ngoài lầu các của mình.
Tửu Cửu đã tổng kết lại kinh nghiệm, phát hiện mình sửa chữa trận pháp thất bại chắc là do thiếu Lý Trường Thọ ở bên cạnh cằn nhằn…
Sau khi tiến vào đại trận phòng hộ của Tiểu Quỳnh phong, Tửu Cửu không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ.
Linh Nga thì đang tĩnh tọa ở dưới tán cây, Lý Trường Thọ đang luyện đan trong đan phòng, Tề Nguyên sư huynh thì không thấy tung tích.
Tiểu Quỳnh phong giống như không hề trải qua trận kiếp nạn đột nhiên xuất hiện kia, hoàn toàn tĩnh lặng bình yên như trước đây, lại còn lộ ra một chút điệu nhạc thú vị.
Tửu Cửu cũng không đi quấy rầy Linh Nga tu hành, trực tiếp bay thẳng đến đan phòng, trận pháp phía trước tự động đóng lại.
Đi được nửa đường nàng phát hiện…
Cánh rừng gần đan phòng không hiểu sao lại trọc đi vài chỗ, còn có thêm mấy cái ao nước.
Để làm phong thủy sao?
Tửu Cửu nháy mắt mấy cái cũng không quản nhiều.
Lý Trường Thọ dĩ nhiên đã sớm phát hiện Tửu Cửu.
Hắn đứng ở trước đan phòng, âm thầm mang “Giấy đạo nhân đại đội trưởng” dùng để giải quyết công việc ở Nam Hải do mình vừa phái đi, tạm thời dừng lại ở dưới mặt đất ở một chỗ hẻo lánh của Đông Thắng thần châu.
Lý Trường Thọ lưu lại một tia tâm thần để giám sát các nơi, phần lớn tâm thần đều trở về bản thể, sau đó lộ ra nụ cười nhẹ với tiểu sư thúc đang từ không trung bay đến.
Một lát sau, Tửu Cửu có chút ấp úng nói rõ ý đồ mình đến đây, rồi đưa tay sửa lại lọn tóc mai bên tai.
“Có thể giúp ta một lần hay không… Cái này có thù lao.”
“Tiểu sư thúc nếu người có việc cần ta đương nhiên sẽ toàn lực giúp đỡ.”
Lý Trường Thọ cười nói:
“Thù lao thì không cần phải nói. Lần này sơn môn gặp nạn cũng giúp ta suy nghĩ thông suốt hơn rất nhiều, về sau nếu như sư thúc không có rượu uống thì cứ đến chỗ này lấy là được.”
Hai mắt của Tửu Cửu lập tức tỏa sáng, chậc chậc cười,
“Nói, có phải muốn ôm đùi bổn sư thúc hay không.”
Lý Trường Thọ vội vàng lắc đầu, cố ý xụ mặt, nghiêm nghị nói:
“Sư thúc, động tác ôm đùi này có chút không ổn, dù sao chúng ta cũng có chênh lệch bối phận.
Mặc dù bối phận cũng không phải vấn đề gì lớn nhưng đệ tử vẫn luôn xem người như một vị tiền bối đáng kính.”
“Ta không phải có ý này, ta nói là chỗ dựa, cũng không phải…”
Khuôn mặt của Tửu Cửu ửng đỏ, chắp tay sau lưng xoắn xuýt một trận.
Lý Trường Thọ không nhịn được cười khẽ một tiếng, Tửu Cửu lập tức phản ứng lại, phát hiện mình đang bị tên sư điệt này trêu chọc.
Nàng trừng mắt nhìn Lý Trường Thọ, giận dữ nói:
“Đi theo ta! Sửa trận pháp! Còn dám trêu ghẹo bổn sư thúc, ngứa da phải không!
Hừ!
Ngày bình thường ta giúp ngươi luyện đan mệt mỏi đến vậy, hôm nay không làm ngươi mệt chết thì cũng phải để ngươi chết mệt.”
Lý Trường Thọ đáp ứng nhưng để Tửu Cửu trở về trước đã, nửa canh giờ sau tự mình sẽ tới Phá Thiên phong.
Làm như vậy vừa có thể tránh việc đi cùng với Tiểu Tửu làm người ta chú ý, cũng có thể sắp xếp ổn thỏa cho giấy đạo nhân.
Tửu Cửu cũng không nghĩ nhiều, vừa hay có thể trở về chuẩn bị chút bảo tài chữa trị trận pháp. Nàng nhảy lên trên hồ lô, tâm tình không tệ bay trở về chỗ ở của mình.
…
Đợi Tửu Cửu đi rồi, Lý Trường Thọ mới đứng ở trước cửa đan phòng, suy nghĩ một chút sau đó trở về trong đan phòng tĩnh tọa.
Nhắm mắt, tâm thần lại chuyển dời đến trên người của giấy đạo nhân.
Vì muốn mau chóng giải quyết vấn đề Nam Hải thần giáo, lần này Lý Trường Thọ “Tự khiêu chiến bản thân”, “Chấp nhận mạo hiểm”, trong mấy ngày gom góp phần lớn giấy đạo nhân, sau đó nhờ sư phụ hỗ trợ thả đại đội giấy đạo nhân ra ngoài.
Chuyến đi Nam Hải này, phái đi ra có:
Giấy đạo nhân chữ “Thần Nhất” mới làm đội trưởng, giấy đạo nhân “Thần Nhị” làm phó lĩnh đội.
Sáu con người giấy“Thiên” phụ trách đi đường, bỏ chạy, hỗ trợ chiến đấu.
Để chuẩn bị cho thời khắc chiến đấu quan trọng, bọn chúng ngoài một số thần thông nguyên bản của người giấy ra thì còn mang theo hỏa lực, vi hình trận bàn, mấy món pháp khí chứa độc, cùng với mấy loại độc đan lần này đại chiến Độ Tiên môn chưa dùng đến.
Mục tiêu hành động:
Trong thời gian nhanh nhất, lấy ra thủ đoạn ẩn giấu, làm Nam Hải Hải Thần giáo tự nhiên sụp đổ, từ đó để tự mình thoát khỏi cái “Quả bom” không ổn định này.
Khống chế, phụ trách mang theo đám giấy đạo nhân, người giấy chữ “Thiên Nhị” lên đường. Hắn thi triển thổ độn, giấu bản thân mình kỹ hơn, lưu lại một tia tâm thần tiếp tục bảo trì cảnh giác.
Làm xong những thứ này từ khoảng cách xa, Lý Trường Thọ lại ngồi tĩnh tọa trong đan phòng một lúc.
Đoán chừng đã đến thời điểm thích hợp, đứng dậy đổi bộ trường bào sạch sẽ, thuận tiện kiểm tra các loại vật trên người, suy nghĩ xem mình còn có chỗ nào chuẩn bị chưa đầy đủ không…
Hắn không dám đi Nam Hải chủ yếu là lo lắng bị người Tây Phương giáo mai phục, cao thủ Tây Phương giáo có lẽ đang ở bên kia ôm cây đợi thỏ.
Nếu như bây giờ đã bắt đầu xuất hiện tranh đấu giáo phái.
Tiếp tục phát triển thành huyết chiến quy mô lớn giữa người phàm, thì Lý Trường Thọ nhất định phải đi ngăn cản.
Cân nhắc tất cả mọi chuyện, lần này Lý Trường Thọ phái đi những giấy đạo nhân này đã xác định là không thể về.
Hơn nữa vì không muốn gây ra thêm nhiều phiền toái, mấy ngày này Lý Trường Thọ đã điều chỉnh những đạo nhân giấy, trọng điểm là tập trung vào cường hóa thuộc tính “Tự sát” của đạo nhân giấy.
Làm đạo nhân giấy có thể “chết” tùy nơi tùy lúc. Giấy đạo nhân có thể vẫn bảo trì hình dạng mà mình biến thành rồi tự cháy, tự đốt, trực tiếp hóa thành tro tàn, tự mình kết thúc mọi chuyện.
Là một nam nhân nên tàn nhẫn đối với người giấy của mình một chút.
Hơn nữa trước đây lúc Lý Trường Thọ kiểm tra cũng ngoài ý muốn phát hiện, có thể là do trước đây ở Tiểu Quỳnh phong có chôn một đống tro cốt của các cao thủ Yêu tộc nên…
Mấy cây lão linh thụ kia lại bừng bừng tỏa ra sinh cơ mới!
“Trước khi cây con lớn lên vẫn phải nhờ các ngươi rồi.”
Lý Trường Thọ cười cười, ngồi ở trước lò luyện đan, lẳng lặng suy nghĩ kế hoạch sau này của mình.
Công đức, nghiệp chướng, hai cái tên này vô cùng huyền diệu, quan hệ cũng tương đối mật thiết.
Mặc dù công đức và nghiệp chướng có thể triệt tiêu lẫn nhau, nhưng theo Lý Trường Thọ hiểu:
Nghiệp chướng thì tương đương với độc đan.
Công đức thì tương đương với giải độc đan.
Dù mình có chuẩn bị một vạn viên giải độc đan cũng không muốn phải nuốt một viên độc đan!
Coi như nghiệp chướng bị công đức triệt tiêu, nhưng vẫn lưu lại di chứng gì đó.
Mặc dù hắn vượt qua thiên kiếp, được phi thăng, tu vi cũng đã ổn định lại, bắt đầu vững vàng, thận trọng từng bước từng bước một tiến về phía Trường Sinh cảnh.
Nhưng sau này còn có một cửa ải khác đang chờ hắn…
Là Kim Tiên kiếp.
Thiên địa cũng không cho phép sinh linh trường sinh, sinh linh vốn phải có sinh lão bệnh tử, đây mới là đạo lý của tự nhiên.
Nếu như không có chết thì làm sao được sinh?
Trừ khi có công đức che chở, Thiên đạo lão gia cảm thấy để mình trường sinh có lợi cho trời đất, ổn định thế cục mới có thể miễn cho xuống Kim Tiên kiếp rơi xuống.
Nếu như có nghiệp chướng quấn thân, khi đối mặt với thiên kiếp thì gần như chỉ có con đường chết, Thành Tiên kiếp, Kim Tiên kiếp đều như vậy.
Cho nên, Lý Trường Thọ không muốn dính đến bất kỳ nghiệp chướng gì, chuyện Nam Hải Hải thần nhất định phải nhanh chóng xử lý.
Tất nhiên hắn cũng sẽ làm mấy chuẩn bị khác, không ngừng củng cố bản thân.
Mặc dù Kim Tiên kiếp rất kinh khủng, ở trong các loại cổ tịch cũng ghi chép vô cùng ít, nhưng vẫn phải có một cái cường độ hạn mức cao nhất…
Bản thân tích lũy đạo và tu vi, chỉ cần phóng qua hạn mức cao nhất của thiên kiếp vậy thì cũng sẽ nắm chắc bảy phần độ kiếp thành công.
Ba phần còn lại chính là tự mình chuẩn bị từ bên ngoài.
“Ài…”
Lý Trường Thọ đứng ở trước đan phòng thở dài.
Cuối cùng vẫn phải tu hành gian khổ.
“Lúc tu hành cho mình một tia khoan dung, thì khi độ kiếp sẽ nhận lấy quả đắng do mình chôn xuống.”
Lý Trường Thọ tự lẩm bẩm, cảm thấy câu này cũng có thể viết vào phiên bản tiếp theo của “Ổn Tự Kinh”, sau đó cười khẽ rồi cưỡi mây bay lên, từ từ bay về phía Phá Thiên phong…
Những lời này dù bị người nghe được cũng không sao.
Hiện giờ tu vi bên ngoài của hắn là Phản Hư cảnh cấp tám, bắt đầu lo lắng thiên kiếp thành tiên cũng là chuyện đương nhiên.
…
“Ngươi, thật sự muốn động thủ?”
Sâu trong Nam Hải, một chỗ tiên đảo nào đó ở gần trên mặt biển.
Ngao Ất bộ dáng thiếu niên nhìn thiếu nữ đứng trước mặt, tu vi còn cao hơn mình một chút, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú ba cái đồng tộc trước mặt.
Trên tiên đảo có không ít luyện khí sĩ nhân tộc bay đến giữa không trung, dù bận vẫn ung dung nhìn một màn này.
Nguyên nhân thật ra rất đơn giản.
Ngao Ất và Hạm Chỉ ở Nam Hải giải sầu, đi dạo đến chỗ “Phường trấn” hải đảo này thì đụng phải người gần như cùng lúc ra đời, cùng lúc phá trứng với mình – tiểu biểu ca Nam Hải Long cung Nhị thái tử.
Lúc này, ba người mặc cẩm y, đầu có sừng thú đang đứng ở trước mặt Ngao Ất.
Người ở giữa thân hình gầy yếu, hai mắt hẹp dài, mặc dù khuôn mặt không anh tuấn bằng Ngao Ất nhưng có một số điểm Ngao Ất không thể so được…
Người này có thân hình bình thường, thân cao tám thước.
Hắn chính là Nhị thái tử của Hải Long cung, Ngao Mưu.
Việc này cũng vì Ngao Mưu mở miệng mỉa mai Ngao Ất, nói hắn làm nhục Long tộc. Vốn là Ngao Ất cũng không nói gì, chỉ muốn đưa Hạm Chỉ rời đi, không muốn nổi lên xung đột với đồng tộc.
Nhưng Hạm Chỉ làm sao có thể nhìn sư thúc nhà mình chịu ủy khuất?
Một câu trào phúng lập tức đáp trả, câu hai quát khẽ, câu ba nổi giận, câu bốn cãi lại, câu năm không hợp, câu sáu lại giơ quyền.
Người xung quanh vây xem ra sức thảo luận, chín phương dò xét, vô cùng náo nhiệt.
Đơn giản mà nói chỉ là hai bên nổi lên xung đột, hẹn đánh nhau trên biển.
Ngao Ất hỏi câu “Thật sự muốn động thủ?”, Ngao Mưu cười lạnh hai tiếng, ra hiệu hai tên người hầu lui ra.
Lúc này tu vi của Ngao Mưu và Ngao Ất không chênh lệch nhiều, cả hai đều có sức mạnh huyết thống gần nhau, đều là con Long vương.
Mặc dù Ngao Ất đã bị lột sạch tẩy rửa một lần, nhưng cũng ở Tiệt giáo nhận được không ít chỗ tốt.
Ngao Mưu ban đầu còn tự kiềm chế huyền diệu thần thông, hôm nay muốn giáo huấn “Nhị biểu đệ nhà đại bá” làm Long tộc bị mất mặt.
Lập tức, ở xa xa trên mặt biển sự việc hai cái long tử giằng co sau đó liền ra tay đánh nhau.
Trận đánh này có hơi kịch liệt, hai bên cũng coi như kỳ phùng địch thủ nhưng Ngao Ất rất nhanh đã chiếm thế thượng phong, áp chế Ngao Mưu xuống.
Ngao Mưu lại không chút hoang mang, không kiềm chế nữa mà lập tức thi triển thần thông, trong nháy mắt thân hình biến mất ở trên mặt biển.
Ở trong biển, gã coi như bất bại!
Thần thông: Du Long Hóa Thủy!
Hai mắt của Ngao Ất ngưng lại, huyền băng thiên hỏa quanh người vận sức chờ phát động, ánh mắt không ngừng tìm kiếm trên mặt biển.
Loại cảm giác này, y đã từng trải qua…
Đột nhiên trên biển xuất hiện mấy đạo thân ảnh, tất cả đều là bộ dạng Ngao Mưu, giơ trường thương, trường kiếm, liều mạng đánh về phía Ngao Ất.
Ngao Ất lại không chút hoảng loạn, đột nhiên ở trên mặt biển giậm chân một cái. Nước biển ngưng tụ thành Thương long, ở xung quanh đập mạnh nổ tung, đánh tan tất cả những bóng người kia.
Trên mặt biển từng cơn sóng nổi lên!
Chính vào lúc này, thân hình Ngao Ất đột nhiên vọt về phía sau bên trái. Bàn tay y đầu tiên là nắm lại thành quyền, sau đó lại hóa thành một chưởng.
Trong tiếng ầm ầm, mặt biển nhấc lên mấy đạo cột nước, càng lộ vẻ hỗn loạn.
Đợi khi nước biển hạ xuống, nhìn chỗ Ngao Ất đứng…
Hai chân y cách mặt biển ba thước, tóc dài gọn gàng ở sau lưng nhẹ nhàng lay động, tay trái chắp sau lưng, tay phải đang nắm cổ Ngao Mưu, nâng long tử cao gầy tám thước này lơ lửng giữa không trung.
Ngao Mưu trợn tròn hai mắt, giọng run run nói:
“Ngươi… Ngươi làm sao tìm được thân hình của ta…”
Ngao Ất lạnh nhạt nói: “Loại thần thông này của ngươi, còn kém vị bằng hữu kia rất nhiều.”
Nói xong, trước mắt Ngao Ất lại hiện lên hình ảnh của vị luyện khí sĩ Nhân tộc ôn nhã lễ độ kia, tiện tay ném Ngao Mưu sang một bên.
“Đi, nhận lỗi với sư điệt của ta.”