Sư Huynh Là Nam Thần

Chương 19: Giải vây


Đọc truyện Sư Huynh Là Nam Thần – Chương 19: Giải vây

Mạn tỷ rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, lịch sự hỏi: “Xin hỏi ngài tìm ông chủ của chúng tôi có chuyện gì?”

“Nói cho ông chủ của các người biết, tôi muốn bao quán cho đến giờ đóng cửa hôm nay. Bao nhiêu tiền anh ta cứ ra giá đi.” Kha Tuấn Hân tùy ý nói, tựa hồ cũng không để chi phí bao quán vào mắt.

“Việc này…” Mạn tỷ có chút khó xử mà nhìn về phía An Vũ Hàng, tuy rằng chị không biết An Vũ Hàng và vị tiên sinh này có quan hệ như thế nào, nhưng trong quán chưa bao giờ xuất hiện tình huống bao quán nhue vậy.

“Nói với ông chủ của các người, bảo anh ta đến nói chuyện với tôi.” Kha Tuấn Hân không cho phép cự tuyệt, nói tiếp.

Man tỷ do dự một chút, vẫn là đi lên lầu tìm ông chủ, hôm nay ông chủ có ở quán, loại sự tình này chị không làm chủ được, cần phải xin chỉ thị của ông chủ, cho dù từ chối cũng là ông chủ ra mặt nói.

Kha Tuấn Hân liếc mắt nhìn An Vũ Hàng một cái, không nói thêm nữa, xoay người đi ngồi vào vị trí bên cạnh cửa sổ.

An Vũ Hàng nhăn chặt mày, Kha Tuấn Hân nháo loạn như vậy, về sau cậu phải ở đây làm việc như thế nào?

Tiểu Phóng thực lo lắng, chòm lại nhỏ giọng kề sát vào tai An Vũ Hàng nói: “Ai vậy? Kiêu ngạo quá trời.”

“Bệnh tâm thần.” An Vũ Hàng xác định thuộc tính của Kha Tuấn Hân.

Không bao lâu, ông chủ liền đi từ trên lầu xuống, anh không hề có ý trách cứ An Vũ Hàng, mà trực tiếp ngồi đối diện Kha Tuấn Hân, hỏi anh ta rốt cục muốn làm gì.

Kha Tuấn Hân không biết nói gì với ông chủ, anh thở dài, đứng dậy bảo Mạn tỷ treo bảng thông báo ngừng buôn bán, sau đó đi đến khu chế tác, nói với An Vũ Hàng, “Xin lỗi, vị thiếu gia kia tôi đắc tội không nổi.”

Ông chủ của bọn họ tuy rằng bình thường cũng không phải là loại người hay đem chuyện gia thế đặt ở ngoài miệng, nhưng có thể mở tiệm cà phê ở một nơi như thế này, tuyệt đối là có chút tài sản. Hiện tại anh còn nói là không có biện pháp, đắc tội không nổi, An Vũ Hàng bọn họ càng không thể trêu vào.

An Vũ Hàng không nói gì.

Ông chủ thở dài, cười nhẹ nói: “Cậu nếu không muốn để ý đến anh ta cũng không cần miễn cưỡng, anh ta muốn bao quán cũng không phải bao người, anh ta muốn trả tiền tôi không lấy cũng lãng phí.”

“Cám ơn ông chủ.” An Vũ Hàng thật lòng nói cám ơn, cho dù ông chủ không đấu lại Kha Tuấn Hân, cũng không bán đứng cậu.

Ông chủ vỗ vỗ vai An Vũ Hàng, nói với Mạn tỷ vừa đi treo bảng ngừng bán trở lại: “Không cần đuổi khác, không tiếp đãi khách mới là được rồi.”

“Vâng, tôi đã biết.” Mạn tỷ gật gật đầu, kỳ thật chị vô cùng chán ghét loại người ỷ thế hiếp người, nhưng trứng chọi với đá, chị cũng chỉ có thể ở trong lòng căm giận một chút.

“Tôi lên lầu, có việc thì gọi tôi. Dù sao cũng không có khách, mọi người nghỉ ngơi một chút đi.”

“Vâng.” Mọi người đáp lời.


Ông chủ cũng không nói thêm nữa, xoay người đi lên lầu.

Quán cà phê ‘Noãn Quang’ hôm nay có chút khác thường, còn sớm đã treo bảng tạm ngừng buôn bán, một vài khách trong quán cũng phát hiện, ăn uống xong liền vội vàng rời đi.

Không có khách mới tới cửa. Chưa đến 6h tối, khách trong quán đều đã về hết sạch. Chỉ có Kha Tuấn Hân vẫn còn ngôi trên ghế sô pha cạnh cửa sổ, uống tách cà phê chỉ đích danh An Vũ Hàng pha cho mình, cái gì cũng mặc kệ, chỉ nhìn chằm chằm vào An Vũ Hàng.

Ban đầu An Vũ Hàng còn có chút không được tự nhiên, nhưng thời gian dài cũng mặc kệ anh ta, nhìn thì nhìn, cũng không mất miếng thịt nào.

Không có khách, mọi người rảnh rỗi đến có chút nhàn chán, lại không thể tan tầm, đành phải tìm chút chuyện để làm, xem tạp chí, vọc di động… giết thời gian.

Mãi đến khi An Vũ Hàng sắp tan ca, cửa lớn của quán mới lần thứ hai bị đẩy ra từ bên ngoài, chuông trên cửa vang lên tiếng vang dễ nghe, đánh vỡ nặng nề trong quán.

“Tiên sinh, ngại quá, chúng tôi hôm nay tạm dừng buôn bán.” Mạn tỷ bước tới nói.

“Tôi đến tìm người.”

Nghe được thanh âm quen thuộc, An Vũ Hàng lập tức ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với tầm mắt Tiêu Mộc Từ nhìn về phía mình.

“Tiêu ca.” Gương mặt lạnh cả một buổi chiều của An Vũ Hàng rốt cục lộ ra ý cười.

“Tan ca chưa? Tôi đưa em về.” Thanh âm dễ nghe của Tiêu Mộc Từ dẫn tới tất cả mọi người trong tiệm đều quay đầu nhìn về phía anh.

“Còn nửa tiếng nữa.” An Vũ Hàng đáp. Nhìn thấy Tiêu Mộc Từ, trong lòng An Vũ Hàng vốn dĩ bởi vì Kha Tuấn Hân mà có chút khó chịu rốt cục cũng thoải mái trở lại.

“Tôi tưởng là ai, hóa ra là Tiêu thiếu gia.” Không đợi Tiêu Mộc Từ nói gì, thanh âm của Kha Tuấn Hân đã chen vào.

Tiêu Mộc Từ quét mắt nhìn anh ta một cái, ánh mắt tựa như đang nhìn một con kiến không đáng để nhắc đến.

Tiêu Mộc Từ không nói lời nào, Kha Tuấn Hân cũng không thèm để ý, mỉm cười bước tới, nói: “Sao nào? Tiêu thiếu gia cũng quen An Vũ Hàng?”

“Không liên quan đến cậu.” Tiêu Mộc Từ lạnh lùng đáp lại.

“Tiêu thiếu gia nói lời này cũng không đúng, cậu là bạn của An Vũ Hàng. Tôi thì sao, cũng vừa lúc muốn làm bạn với em ấy, sao có thể nói không liên quan?” Kha Tuấn Hân tuy rằng trên mặt mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại là âm lãnh.

Tiêu Mộc Từ tựa hồ lười dài dòng cùng Kha Tuấn Hân, quay đầu nói với An Vũ Hàng: “Tôi lên xe chờ em, xe dừng ngoài cửa, em tan ca thì ra tìm tôi.”

“Vâng.” An Vũ Hàng gật gật đầu. Có Tiêu Mộc Từ ở đây, Kha Tuấn Hân cũng không có khả năng bắt cậu ở lại.


Sau khi Tiêu Mộc Từ rời đi, Kha Tuấn Hân nhếch miệng cười với An Vũ Hàng, nói: “Không ngờ Tiêu thiếu gia lại rất quan tâm em.”

An Vũ Hàng không để ý đến anh ta, xoay người chọn một cái tách bắt đầu pha cà phê. Không bao lâu, một tách cà phê nóng hôi hổi đã được pha xong, An Vũ Hàng bảo Duyệt Duyệt ghi hóa đơn cho mình, sau đó chạy ra ngoài đưa cho Tiêu Mộc Từ.

Tiêu Mộc Từ ngồi trên xe nhìn thấy An Vũ Hàng bưng tách cà phê đi tới, mỉm cười tiếp nhận, nói: “Mau trở vào trong đi, bên ngoài lạnh.”

“Vâng.” An Vũ Hàng đáp, bước nhanh vào trong quán.

Chờ mãi mới đến thời gian tan ca, An Vũ Hàng chào Mạn tỷ một tiếng, liền đi thay quần áo. Chờ khi cậu thay quần áo xong rồi, mang theo balo của mình đi ra, đã bị Kha Tuấn Hân chặn lại ở cửa phòng thay đồ.

“Mong ngài tránh đường cho.” An Vũ Hàng cau mày nói.

“Em cảm thấy Tiêu Mộc Từ tốt hơn tôi?” Kha Tuấn Hân hỏi.

An Vũ Hàng rất muốn nói ai cũng tốt hơn anh, nhưng lại không muốn cãi nhau với anh ta trong quán, đành phải nói: “Tôi tan ca, ngài nếu thích Noãn Quang, có thể tiếp tục ở lại đây. Nhưng anh không có quyền chiếm dụng thời gian tự do sau giờ làm của tôi.”

“À…” Kha Tuấn Hân tới gần cậu, nhỏ giọng nói: “Em không sợ tôi khiến cho người trong quán biết em là Gay?”

“Kha tiên sinh, cho dù ngài muốn nói cũng phải có chứng cứ. Không phải ngài cứ tùy tiện nói cái gì người khác liền tin.” An Vũ Hàng dịch sang bên cạnh một bước, “Mong ngài tự trọng.”

Nói xong, An Vũ Hàng liền nghiêng người bước qua ngang qua người anh ta…

Kha Tuấn Hân nhìn theo bóng lưng cậu, khóe miệng gợi lên một ý cười tàn nhẫn, đáy mắt vẫn lạnh băng như trước.

Lên xe Tiêu Mộc Từ, An Vũ Hàng có chút ngại ngùng nói: “Cám ơn Tiêu ca, làm phiền anh giúp tôi giải vây.”

“Không có gì. Tôi thấy cậu ta ngồi trong quán, mà tiệm lại treo bảng ngừng bán, khẳng định không có chuyện tốt.” Tiêu Mộc Từ khởi động xe, “Kha Tuấn Hân là từ sau lần trước đi uống cà phê với Tiết Dập mới quấn lấy em?”

“Vâng. Lần trước khi anh ta đi cùng Dập ca, tôi chỉ cảm thấy người này có chút kì quái. Tuần trước anh ta đột nhiên tới tặng cho tôi một bó hoa hồng, tôi cảm thấy anh ta đầu óc có chút vấn đề, nhưng cũng không quá để trong lòng. Nhưng không ngờ hôm nay anh ta cư nhiên chạy tới đây bao luôn quán.” Đối với người như Kha Tuấn Hân, An Vũ Hàng thật lòng không thể hiểu được.

“Ừ. Trong nhà Kha Tuấn Hân có chút quyền thế, cũng không thiếu tiền. Cậu ta trước giờ nam nữ không từ, sinh hoạt cá nhân rất hỗn loạn, chỉ cần lớn lên xinh đẹp, cậu ta đều thích. Theo đuổi người ta cũng rất chịu tiêu tiền.” Tiêu Mộc Từ bình tĩnh nói.

An Vũ Hàng nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Thật ghê tởm.”


Tiêu Mộc Từ liếc mắt nhìn An Vũ Hàng một cái, nói: “Một sinh viên như em xung đột chính diện với cậu ta không có chỗ tốt, có chuyện gì điện thoại cho tôi.” Nói xong, Tiêu Mộc Từ lấy từ trong túi tiền một tấm danh thiếp đưa cho An Vũ Hàng, nói: “Đây là số điện thoại cá nhân của tôi, liên hệ tương đối thuận tiện.”

An Vũ Hàng tiếp nhận danh thiếp, nói cám ơn.

“Gần đây tôi rất bận, nếu tôi không có ở đây, em cũng có thể tìm Tiết Dập.” Tiêu Mộc Từ nói.

“Vâng.” An Vũ Hàng gật đầu, Kha Tuấn Hân thật đáng ghét, nhưng hiện nay mà nói cũng không có gì uy hiếp đến an toàn của cậu, cậu cũng không muốn quá làm phiền Tiêu Mộc Từ và Tiết Dập, bỏ danh thiếp vào trong balo, An Vũ Hàng hỏi: “Tiêu ca gần đây bận gì vậy?”

“Đi công tác. Buổi sáng hôm nay vừa trở về, sáng mai còn phải đến C thị.”

“Công việc tuy rằng quan trọng, nhưng vẫn phải chú ý thân thể.”

“Ừm.”

Hai người câu có câu không trò chuyện, rất nhanh đã đến dưới lầu ký túc xá của An Vũ Hàng, An Vũ Hàng nói cảm ơn xong thì xuống xe, Tiêu Mộc Tư nhìn theo cậu lên lầu, mới lái xe rời đi.

Một tuần sau, toàn bộ nhiệm vũ và phó bản trong game được được cập nhật, lại thêm một tuần chờ CD nhiệm vụ. Cóc của An Vũ Hàng cũng đã nuôi xong, dưới tác dụng Buff của Tiêu Vĩ cầm, An Vũ Hàng cư nhiên nuôi ra cóc cấp 10 hi hữu, việc này có thể giúp cậu gia tăng lực phòng ngự rất lớn, với cậu mà nói tuyệt đối là thần sủng bảo mệnh.

Tuần này An Vũ Hàng định đánh mấy trận lôi đài 2V2, một mặt là vì làm hết nhiệm vụ, lấy điểm danh vọng, mặt khác là hy vọng có thể đánh lên cấp 4.

Nhưng mắt thấy đã qua ngày thứ hai của tuần này, đội ngũ 2V2 của An Vũ Hàng vẫn không có tin tức. Sư phụ và Yến ca vẫn luôn là đội cố định, để nhận được càng nhiều điểm danh vọng, đội của bọn họ mỗi tuần vẫn đặt mục tiêu lấy điểm danh vọng làm chủ lực. Thời Nhiễm cũng tổ đội cùng nhau, hơn nữa tuần này mỗi ngày hai người đều đánh vài trận, có sức nâng cao đẳng cấp. Mà Viên Gia lại thông đồng với một em gái quen biết khi thăng cấp, đánh lôi đài ngày thứ hai vừa mở, cậu liền dẫn theo cô bé đi chơi, tuy rằng thành tích không tốt, nhưng cũng không thể giải tán đội ngũ. Cho nên trọn một tuần này, An Vũ Hàng chỉ có thể chơi một mình…

Chạy tới phòng ngủ An Vũ Hàng mượn tập chép bài, Viên Gia nhìn thấy An Vũ Hàng khó xử như vậy, liền nghĩ ra chủ ý.

“Tui nói này, ông có thể giả thành con gái lên kênh thế giới kêu người ta đến dẫn cậu.” Viên Gia vẻ mặt ‘tui là mr.Biết tuốt’ nói.

An Vũ Hàng liếc mắt nhìn cậu, nói: “Vì cái gì phải giả làm con gái?”

“Giả nữ mới có người nguyện ý dẫn ông vô điều kiện chứ, hơn nữa acc của ông vốn chính là con gái, hoàn toàn không có áp lực.” Viên Gia cười nói.

“Đừng ra chủ ý lung tung.” An Vũ Hàng cảm thấy đây hiển nhiên là gợi ý ‘không dám khen’.

“Quan trọng là ông làm xong nhiệm vụ lôi đài của tuần này, Hơn nữa, cũng không phải bảo ông đi lừa tình cảm của người khác, chỉ là tìm một người dẫn ông một chút mà thôi.” Viên Gia nói, “Khẳng định cũng có rất nhiều người tìm không ra đội muốn tạo thành đội ngũ đi đánh giống ông vậy.”

“Không làm.” An Vũ Hàng quyết đoán cự tuyệt.

Viên Gia một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Ông sao lại bảo thủ như vậy chứ. Ông nghĩ đi, nếu ông nói mình là con trai, lấy trình độ hiện tại của ông, phòng ngự có cóc độc, xem như là đủ đi, nhưng công kích thì sao? Bạch xà ông còn nuôi chưa xong nữa kìa. Ông như vậy đi đánh với đám con trai, đối phương khẳng định ghét bỏ ông, ông nếu đi đánh với con gái, đánh thu thì càng xấu hổ. Ông quên chuyện bản thân không đánh chết được trị liệu sao?”

An Vũ Hàng không còn lời gì để nói. Kỳ thật Viên Gia nói cũng có đạo lý, chẳng qua cậu thật sự không muốn lừa dối người ta, hơn nữa thật sự cũng không tất yếu phải làm vậy.

Thấy cậu chậm chạp không chịu làm, Viên Gia cười hề hề chồm tới, nhéo nhéo cằm An Vũ Hàng, nói: “Nếu cưng ngại ngùng, anh đây tới giúp cưng.”

An Vũ Hàng đẩy tay Viên Gia ra, người này chỉ cần chạy đến phòng ngủ của mình liền bắt đầu ngả ngớn.


Viên Gia đoạt lấy bàn phím của An Vũ Hàng, bắt đầu đánh chữ lên kênh thế giới.

『 Thế giới 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Em gái tân thủ Độc Tiên giáo muốn đánh lôi đài 2V2 cầu cao thủ dẫn đi, không quá biết đánh, mong đừng chê QAQ!

“Phắc, ông viết lung tung cái gì vậy?” An Vũ Hàng nhìn thấy ký hiệu biểu tình cuối cùng, cảm giác cả người đều không tốt.

“Aizz, ông còn nhỏ, không hiểu đâu. Đàn ông đều thích dạng này.” Viên Gia tự tin nói.

An Vũ Hàng nhìn bộ dạng đắc ý của Viên Gia, thật muốn cho cậu một quyền. Nhưng không đợi An Vũ Hàng biến suy nghĩ của mình thành hành động, kênh mật tán gẫu của cậu đã sáng lên.

『 Mật tán gẫu 』[ Vô Hình Sát ]: Đến đây đi, tôi dẫn em.

Viên Gia lộ ra biểu tình ‘Ông xem đi, tui biết ngay là thế này mà’, bắt đầu giúp An Vũ Hàng trả lời.

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Vâng, làm phiền anh nhé.

『 Mật tán gẫu 』[ Vô Hình Sát ]: Đừng khách sáo, dù sao tôi cũng phải đánh. Đến YY đi.

Đối phương lập tức gửi tới một chuỗi số kênh YY.

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Anh ơi, em không có mic…

『 Mật tán gẫu 』[ Vô Hình Sát ]: Không sao. Để tôi chỉ huy là được.

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Vâng ạ!

An Vũ Hàng quả thực cũng bị câu trả lời của Viên Gia làm nổi cả da gà, tức giận mà cướp bàn phím từ trong tay Viên Gia lại, nói: “Ông còn dùng acc tui giả làm con gái bán manh nữa, tui sẽ xóa acc.”

Viên Gia cười nói: “Thủ đoạn, thủ đoạn mà thôi.”

“Muốn bán manh sao không dùng Loli của ông mà bán đi?” An Vũ Hàng nói.

“Đã bán rồi, nếu không làm sao có thể thông đồng được mấy em gái kia chứ.” Viên Gia cười đến thật không biết xấu hổ, chỉ vào màn hình máy tính nói: “Nhanh tổ đội đi, người ta đã gửi lời mời rồi kìa.”

An Vũ Hàng quay đầu lại chọn đồng ý, Vô Hình Sát là một Minh Giáo, Minh Giáo và Độc Tiên phối hợp, xem như tương đối dễ đánh.

Viên Gia không quấy rầy nữa, cầm tập ghi chú thành thật ngồi vào bàn Thời Nhiễm chép bài.

An Vũ Hàng lên YY, gia nhập đội ngũ lôi đài mà Vô Hình Sát vừa mới lập, chuẩn bị đánh võ đài. Đối với việc Viên Gia dùng acc Phượng Cô Ngâm lừa dối đối phương mình là con gái, trong lòng An Vũ Hàng vẫn luôn có chút lo sợ. Dự định chờ đánh xong thì tính theo giá luyện thuê tương đương với tiền trong game gửi cho đối phương, như vậy cũng có thể an tâm hơn một chút…

Hết –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.