Đọc truyện Sư Gia Pk Huyện Lệnh – Chương 77
Ngày thứ hai, Đường
Thiên Viễn mang theo mấy người đáng tin rồi cùng thầy phong thủy đến núi Thiên Mục định huyệt. Thầy phong thủy mân mê chốc lát, xác định vị trí
huyệt, cuối cùng nói, “Đại nhân, nếu như ở dưới này thật sự chôn người,
thì chắc là ở chỗ này. Có điều tiểu nhân không phát hiện bị trộm.”
Không bị trộm nói đúng ra là, mặc dù có mộ, nhưng chưa từng bị động tới.
Đàm Linh Âm có chút thất vọng, hỏi Đường Thiên Viễn, “Chẳng lẽ suy đoán của chúng ta sai ư?”
Đường Thiên Viễn dò xét khắp nơi một lát, cuối cùng nhìn huyệt núi bên cạnh,
“Cách núi này không xa là mỏ hoang, nếu như đem đồ vật ném vào trong núi này thì bớt được rất nhiều nhân lực vận chuyển, hơn nữa còn rất dễ
dàng.”
Vì vậy nơi này rất thích hợp để cho Tang Kiệt giấu vàng.
Hắn hỏi thầy phong thủy, “Nếu như ông là kẻ trộm mộ….”
Thầy phong thủy nghiêm nghị, “Tôi không phải!”
“Lại nói không phải,” Đàm Linh Âm không nhịn được, nói, “Ông cứ nghe đại nhân nói xong đi đã.”
Đường Thiên Viễn tiếp tục nói, “Nếu ông là kẻ trộm mộ, ông sẽ trộm ở chỗ nào?”
Thầy phong thủy do dự, đi tới đi lui vài bước, cuối cùng dừng lại ở một chỗ, “Có thể là chỗ này. Tôi đoán vậy… Tôi thực sự chưa từng trộm mộ.”
Đường Thiên Viễn đi đến cạnh y, ngồi xuống gạt tuyết đọng trên mặt đất ra,
không tồi, đất chưa bị đông cứng. Lúc đến bọn họ đã mang theo dụng cụ để đào, bây giờ, Đường Thiên Viễn chỉ huy mọi người đào lên.
Đào một lát sau liền đụng phải một vật rắn. Đường Thiên Viễn chấn động, tiếp tục để mọi người đào.
Cuối cùng, bọn họ phát hiện ra dưới bùn đất chôn một tảng đá lớn. Tảng đá
quá lớn, một nửa sau vẫn chôn ở phía dưới, mấy người hợp lực đẩy nó ra
mà vẫn không nhúc nhích.
Thầy phong thủy có chút buồn bực, “Chưa
từng thấy cái mộ kiểu này… Đại nhân, có lẽ là tiểu nhân đã đoán sai, chỗ này không có mộ mà chỉ có một tảng đá lớn thôi…”
Đường Thiên Viễn lắc đầu, “Chưa chắc.”
Nếu theo như suy đoán ban đầu của bọn họ, nơi này có một mộ đã bị đào, Tang Kiệt cho rằng chỗ này thích hợp để giấu đồ, cho nên đã cải tạo để sử
dụng. Nhưng cửa động chật hẹp không dễ dàng để ra vào thường xuyên, nên
chắc chắn hắn ta đã mở rộng cửa động rồi. Sau lại đề phong bị người khác phát hiện ra, đành tìm một tảng đá lớn chắn lại.
Nếu như suy nghĩ của bọn họ đúng, vậy thì bây giờ bọn họ phải rời được tảng đá này đi.
Tìm khắp mọi nơi, không có các loại cơ quan nào, xem ra chỉ có thể dịch
chuyển bằng sức. Bọn họ khoét một bên đất của tảng đá, cuối cùng dùng
cọc cạy tảng đá lên.
Sau khi tảng đá dịch chuyển, quả thật lộ ra
một huyệt động. Huyệt động này rộng hơn đạo động rất nhiều, Đường Thiên
Viễn gật gật đầu, xem ra hắn đã đoán không sai.
Đường Thiên Viễn
nhìn xung quanh một hồi, người ở đây trừ hắn với Đàm Linh Âm, cũng chỉ
có Tùng Thuận là người duy nhất biết bọn họ muốn tìm cái gì. Hắn chọn
một người thành thật đôn hậu canh ở phía trên, sau có mang theo những
người còn lại xuống huyệt động.
Thầy phong thủy giơ đuốc mở đường đằng trước, trong thông đạo âm khí dày đặc, làm cho tâm tình người đi
trong đó không thoải mái chút nào. Thầy phong thủy lại rất thong dong,
vừa đi còn vừa nói chuyện với Đường Thiên Viễn, xoa dịu bầu không khí,
“Đại nhân, cơ quan ở nơi này đã sớm bị phá, ngài chỉ cần nhìn rõ trước
mắt là được…. Cái mộ này chắc cũng cỡ khoảng hai ba trăm năm, chủ nhân
của ngôi mộ là người phú quý, nhưng không thuộc hàng ngũ phong hầu bái
tướng, vật bồi táng….” Nói tới đây, hơi có ý khinh thường.
Đường
Thiên Viễn hiểu ý của y. Chủ nhân ngôi mộ có tiền nhưng không phải là
người có địa vị cao, kích thước mộ cùng vật bồi táng không thể vượt qua
quy cách quy định. Hắn cảm thấy lão già này cũng có chút hiểu biết, vẫn
còn chưa đi tới mộ thất thật sự mà đã biết nhiều như vậy, xem ra cũng
rất có kinh nghiệm.
Đường đại nhân mặc dù học nhiều biết nhiều,
nhưng đối với chuyện đào mộ trộm mồ lại không biết gì cả nên đành phải
đi theo thầy phong thủy. Ngôi mộ này đã bị phá, thông gió từ bên ngoài
vào, bọn họ đi xuống cũng không thấy ngực bị nén mấy. Đoàn người đi qua
hai thạch thất, cuối cùng mới vào được mộ thất. Trừ mấy cái chai chai lọ lọ ngổng ngang, không hề tìm thấy thứ gì đáng giá. Thầy phong thủy liền phàn nàn, xem ra đạo mộ tặc đã sớm khuân sạch đi rồi, một thứ cũng
chẳng để lại, đúng là chả lịch sự gì cả…
Đường Thiên Viễn hỏi, “Nhìn qua chưa? Còn nơi khác nữa không?”
Thầy phong thủy lắc đầu, “Hết rồi, cái mộ này vốn không lớn, không còn có
chỗ nào nữa,” nói xong, chỉ chỉ quan tài trong mộ thất, “Chỉ còn dư lại
nó thôi.”
Đường Thiên Viễn gật đầu, thầy phong thủy liền kích
động đi qua mở quan tài ra. Không ngoài dự đoán của y, quan tài đã bị
người khác động vào, mở quan tài ra, bên trong ngoại trừ bộ xương khô
cũng chẳng còn gì.
Thật quá đáng! Thầy phong thủy có chút căm giận.
Đàm Linh Âm cũng cả gan tiến lên xem náo nhiệt, nàng có chút hồi hộp, không nhịn được vịn lấy quan tài.
Thầy phong thủy nói, “Sư gia, chớ tùy tiện đụng—-”
Còn chưa dứt lời, đầu lâu trong quan tài đột nhiên ngồi dậy!
Đàm Linh Âm sợ đến toát mồ hôi lạnh, giật về sau mấy bước, may là Đường
Thiên Viễn kịp thời đỡ lấy nàng. Tim nàng nhảy thình thịch, nhất thời sợ không nói ra lời.
Những người khác cũng không khá hơn là bao,
Triệu Tiểu Lục đã sợ đến mức khuỵu cả xuống, chỉ có Đường Thiên Viễn và
Tùng Thuận coi như còn giữ được bình tĩnh. Đường Thiên Viễn nhìn thầy
phong thủy, “Chuyện gì vậy?”
“Trá… trá… trá… trá… thi?” Thầy
phong thủy trong lòng kinh hoàng, lui về sau mấy bước trốn phía sau
Đường Thiên Viễn. Y cảm thấy Huyện thái gia là mệnh Tinh hạ phàm, nhất
định có thể trấn trụ được những tai họa này, cho nên lá gan to hơn, lúc
này đầu óc cũng tỉnh hơn, cảm thấy được kỳ lạ, “Không đúng, chỉ có thi
thể vẫn còn thì mới có thể biến thành cương thi, còn cái này…” Nhìn bộ
hài cốt ngồi yên, đánh bạo chất vấn, “Ngươi đã biến thành xương khô rồi, có tư cách gì mà biến thành trá thi?”
Bộ hài cốt đương nhiên không trả lời, nhưng hai mắt trống rỗng cứ đăm đăm nhìn về phía trước.
Tròng mắt Đường Thiên Viễn hơi híp lại, đi tới, cẩn thận quan sát chỗ Đàm
Linh Âm lúc nãy vừa sờ, phát hiện trên phiến quan tài có một hình vuông
nho nhỏ lõm xuống, vì màu sắc khác với xung quanh, ánh sáng lại mờ mờ,
nên không dễ dàng phát hiện được. Đường Thiên Viễn sai Tùng Thuận ấn bộ
xương xuống, hắn lại ấn xuống hình vuông nhỏ kia một cái, quả nhiên bộ
xương lại vùng dậy.
“Giả thần giả quỷ,” hắn tổng kết lại, hỏi thầy phong thủy, “Đây có thể nói lên được gì?”
“Chắc là muốn hù dọa bọn đạo mộ tặc,” Thầy phong thủy suy đoán, rồi lại bác
bỏ, “Không đúng, cho dù muốn hù người khác thì cũng không cần lấy chính
thi thể mình ra làm trò đùa như vậy….” Y vỗ đầu một cái thật mạnh, “Ta
biết rồi!”
“Nói đi.”
“Ừm, đại nhân, xin hãy cho người đẩy quan tài này ra.”
Đường Thiên Viễn kinh ngạc, “Cái này còn có thể đẩy ra à?”
Thầy phong thủy gật đầu.
Đường Thiên Viễn liền ra lệnh. Tùng Thuận dẫn theo mấy nha dịch đẩy quan tài về một phía, quả nhiên đẩy ra được.
Ở dưới xuất hiện một lối đi hình vuông.
Thầy phong thủy đắc ý giải thích, “Cái mộ này là giả, chủ nhân ngôi mộ sợ bị người ta trộm, cái phía dưới này mới là thật.”
Đường Thiên Viễn có một loại kích động, hắn cảm thấy bọn họ càng ngày càng đến gần chân tướng rồi.
Thầy phong thủy dẫn đầu đi xuống, tìm được quan tài thật. Sau đó phát hiện ra…. Cái này cũng bị bậy lên rồi.
Y nhìn sự thật mà trào cả nước mắt.
Đàm Linh Âm dựng tai nghe ngóng một lát, hỏi, “Ở đây có nước?”
Vẻ mặt thầy phong thủy chán nản gật đầu, nói, “Chắc là có mạch nước ngầm.
Nước là thứ tụ âm, đặt thi thể ở nơi này cũng không sợ trá thi, hừ!”
Đường Thiên Viễn không để ý đến những thứ này, hắn tìm một vòng không thấy
vàng, liền nói, “Trước tiên hãy dẫn chúng ta đi tìm mạch nước ngầm kia
đi.”
Thầy phong thủy nghe lời làm theo. Thì ra ngôi mộ này mượn
huyệt động từ thiên nhiên kiến tạo, tiến sâu vào trong không có gì trở
ngại, đi một chốc thì tìm thấy mạch nước ngầm.
Bên sông ngổn ngang hài cốt.
Mọi người sợ hãi vô cùng.
Tùng Thuận ngồi xổm xuống xem xét một phen, nói, “Đại nhân, những người này
chết xương biến thành màu đen, chắc chắn là trúng độc mà chết. Quần áo
cũng chưa bị mục nát, vì vậy không phải chết trong lúc xây mộ, nhìn mức
độ này chắc độ chỉ mấy năm.”
“Có phải là đạo mộ tặc không?”
Thầy phong thủy lắc đầu, “Không phải, có bảy tám thi thể ở đây, đạo mộ tặc
sẽ không điều động một lúc nhiều người như vậy để đến đây trộm loại mộ
nhỏ như này đâu.”
Vậy thì chỉ còn có một khả năng. Những người
này đều là cu li vận chuyển vàng cho Tang Kiệt. Sau khi chuyện thành,
Tang Kiệt liền ra tay giết hại.
Đàm Linh Âm cũng nghĩ đến điểm
này, chợt cảm thấy toàn thần phát lạnh. Tham tiền đã đành, lại còn tàn
nhẫn như thế này, Tang Kiệt này đúng là chết vạn lần cũng chưa đủ.
Đường Thiên Viễn sai người dọn thi thể đi, thuận tiện tìm thêm một vài công cụ chuyên chở.
Vấn đề vẫn là: vàng rốt cuộc ở đâu?
Chỗ này không lớn, chỗ cần tìm cũng đã tìm rồi. Nhiều vàng như vậy đương
nhiên sẽ hết sức bắt mắt, không thể nào bị xem nhẹ được.
À không, còn có một nơi chưa tìm.
Đường Thiên Viễn nhìn chằm chằm vào mặt nước, hỏi mấy nha dịch xem ai bơi tốt nhất.
Mọi người đều chỉ vào Lý Đại Vương.
Vì vậy Lý Đại Vương bị phái xuống nước điều tra, Đường Thiên Viễn nói, “Nếu ở dưới nước có cái gì, hãy vớt một ít lên.”
Mặc dù trời rét đậm nhưng nước sông lại không lạnh như trên bờ, dưới nước
tối om, Lý Đại Vương không nhìn thấy gì cả, bắt được một thứ dải mảnh
nặng trịch, hắn liền ngoi lên.
Kết quả lên bờ vừa nhìn, cái cầm trong tay thế mà lại là một thỏi vàng!
Mọi người đều kinh ngạc, thầy phong thủy hết sức cảm động, “Ta biết có đồ tốt mà lị!”
Đường Thiên Viễn lại chợt cảm thấy có gì đó không đúng, hắn bất chợt quay đầu lại, phát hiện không thấy Đàm Linh Âm đâu nữa.