Sư Gia Pk Huyện Lệnh

Chương 12: Vấn đề bỏ nhà theo trai


Đọc truyện Sư Gia Pk Huyện Lệnh – Chương 12: Vấn đề bỏ nhà theo trai

Đàm Linh Âm cảm
thấy rất khó tin, theo lý thuyết khi vàng rơi xuống nước thì sẽ chìm
xuống đáy, sao nàng lại có thể bắt được nó nhỉ?

Đường Thiên Viễn
giải thích, “Chỗ này gần bờ, nước trong hồ lại tương đối nông, lúc ngươi rơi xuống, hơi chìm xuống một chút là đã có thể chạm đến đáy hồ rồi, đó là lý do thứ nhất; thứ hai, tay nải này bị ném xuống chưa lâu, chưa bị
bùn bám nên ngươi mới dễ dàng vớt được nó; thứ ba, là do bản quan tốt
số.”

“Xời, liên quan gì đến ngài chứ, là do ta may mắn chứ.”

“Đồ ngươi nhặt được là để ta phá án.”

Đàm Linh Âm không phục, “Sao ngài lại chắc chắn đây là đồ mà Tề Huệ mang theo?”

“Thời gian địa điểm về cơ bản đã ăn khớp, chất liệu của tay nải này là vải
thô. Ngoài việc lỡ tay làm rơi hoặc cố ý che giấu chứng cứ, chẳng có ai
lại đem một đống tiền của như vậy ném xuống nước cả.” Đường Thiên Viễn
vừa nói vừa lật chỗ đồ trang sức xem một lúc, cuối cùng lấy ra một chiếc vòng đeo tay bằng vàng có khảm trân châu, mặt trong của chiếc vòng có
khắc chữ. Đường Thiên Viễn nhìn rồi đưa chiếc vòng đến gần mắt Đàm Linh
Âm, chiếc vòng tay ấy gần như chọc vào mũi nàng.

Đàm Linh Âm nhìn thấy một chữ “Huệ”.

“Bây giờ thì tin chưa?” Đường Thiên Viễn nở nụ cười đắc thắng.

Đàm Linh Âm nhìn Huyện lệnh đại nhân bọc đồ lại thì có chút thất vọng, vất
vả lắm mới nhặt được một khoản tiền lớn như vậy, cầm còn chưa nóng tay
đã bị người khác lấy mất. Nhìn nàng gục đầu ủ rũ suốt đoạn đường về,
Đường Thiên Viễn có chút không thích ứng được, sau khi quay về hắn mời
nàng đến tửu lâu ngon nhất của huyện ăn một bữa, coi như là khen thưởng.

Tóm được cơ hội ‘làm thịt’ Huyện lệnh, Đàm Linh Âm cũng chẳng khách khí, nàng ăn đến lúc no phưỡn bụng ra mới chịu về.

“Có tiền đồ!” Đường Thiên Viễn phe phẩy chiếc quạt, khinh thường nói.

Bên trong huyện nha, hai sai dịch được cử đi giám sát Vệ Tử Thông đến báo
cáo với Đường Thiên Viễn và Đàm Linh Âm, nói Vệ Tử Thông sau khi trở về
không có biểu hiện gì khác thường, chỉ có điều tinh thần không ổn định,
quá mức thương tâm, hiện giờ vẫn đang tế bái cho Tề tiểu thư ở trong sân nhà.

Ngoài ra, bọn họ còn hỏi thăm được một tin. Thì ra trước đó Tề viên ngoại có ý định gả con gái cho con trai của Tôn viên ngoại là
Tôn Bất Phàm, hai nhà vốn đã chọn được ngày lành tháng tốt để đặt sính
lễ, đáng tiếc sau đó lại xảy ra án mạng này. Nghe nói Tôn Bất Phàm kia
đúng là rất khôi ngô tài giỏi, dù là tướng mạo hay gia thế, đều môn đăng hộ đối với Tề tiểu thư, đây vốn là một đôi hoàn mỹ.


Đường Thiên
Viễn gật đầu tỏ ý đã biết, sau đó hắn thẩm vấn nha hoàn Ngọc Hoàn. Hắn
lấy ra một món trang sức của Tề Huệ cho Ngọc Hoàn xem, Ngọc Hoàn lắc đầu nói không biết vật này.

“Ngươi phải nhìn cho kỹ vào,” Đường
Thiên Viễn thản nhiên nhắc nhở, “Nếu biết chuyện mà không chịu báo,
ngươi cũng sẽ bị trị tội đấy.”

“Đại nhân, tiểu nhân thật sự chưa từng nhìn thấy vật này.” Ngọc Hoàn cúi đầu đáp.

“Vậy bản quan hỏi ngươi một lần nữa, trước khi tiểu thư nhà ngươi gặp chuyện không may, nàng ta có tư tình qua lại với bất kỳ nam tử nào không?”

“Không, không có.”

“Có thật không?”

“Tuyệt đối không có!”

“Ngọc Hoàn, rốt cuộc là danh tiết của tiểu thư nhà ngươi quan trọng, hay là
báo thù cho nàng ta quan trọng hơn? Ngươi ngẩng đầu lên, nhìn bản quan
này.”

Ngọc Hoàn nghe lời ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt tựa
kiếm của Đường Thiên Viễn, nàng ta chỉ dám nhìn một lúc rồi vội vàng
tránh né, “Tất nhiên là báo thù cho tiểu thư quan trọng hơn. Tiểu nhân
luôn trung thành với tiểu thư, không hề thay lòng đổi dạ, xin đại nhân
anh minh nhanh chóng bắt được hung phạm, báo thù cho tiểu thư.”

Nói nhiều như vậy, thực ra đều là những lời thừa. Đường Thiên Viễn không hỏi nữa, cho người dẫn nàng ta đi.

Đàm Linh Âm gác bút, nói với Đường Thiên Viễn, “Nàng ta đang nói dối.”

“Đó là tất nhiên,” Đường Thiên Viễn gật đầu, “Ta chỉ lấy làm lạ là tại sao
nàng ta lại nói dối, và ngoài việc nói dối ra thì liệu nàng ta có tham
gia vào việc giết hại Tề Huệ không?”

Kế đó Đường Thiên Viễn đã
cho người đến lục xét nơi ở của Tề Huệ. Hắn thấy nếu Tề Huệ này thật sự
có tư tình với ai đó thì thế nào cũng tìm ra manh mối.

Đàm Linh
Âm thì kiên quyết cho rằng Tề Huệ bỏ nhà theo trai, mà đối tượng nàng ta muốn bỏ đi cùng chính là vị biểu ca tên Vệ Tử Thông kia. Nhưng chuyện
mà nàng nghĩ không ra là, bỏ trốn vốn là câu chuyện tình yêu mà hai
người như hình với bóng, cùng nhau đi đến nơi chân trời góc bể, sao lại
biến thành án mạng thế này.


Đường Thiên Viễn đứng dậy nói, “Chúng ta đến gặp Tôn Bất Phàm một lát đi.”

Đàm Linh Âm xua tay, “Đại nhân, ngài nghi ngờ Tôn Bất Phàm sao? Người muốn
bỏ trốn chắc chắn không phải là Tôn Bất Phàm đâu, hắn muốn cưới Tề Huệ
thì mang thẳng sính lễ đến nhà là được mà…” Nàng nói đến đây thì đột
nhiên im bặt, chớp chớp mắt rồi tỉnh ngộ ra, “Đúng vậy, thê tử tương lai của mình muốn bỏ trốn với người khác, Tôn Bất Phàm chắc chắn không chịu phục rồi.”

Đường Thiên Viễn chờ nàng tự hỏi tự trả lời xong liền dẫn nàng đi đến Tôn phủ.

Huyện thái gia đột nhiên đến thăm, Tôn viên ngoại đón tiếp vô cùng ân
cần. Đường Thiên Viễn cũng không vội vàng đòi gặp Tôn Bất Phàm, hắn hàn huyên với Tôn viên ngoại một lúc rồi mới hỏi đến vẫn đề hôn sự của Tôn
Bất Phàm và Tề Huệ. Tôn viên ngoại dáng vẻ mập mạp, tính tình khôn khéo, khuôn mặt tròn trịa luôn mang vẻ tươi cười.

Ông ta đã nghe nói về vụ án mạng nên không dám giấu giếm, có sao thì nói vậy. Thì ra Tôn
gia thật sự muốn kết thân với Tề gia, ngày sinh của con cái hai nhà cũng đã trao đổi xong, Tề viên ngoại cũng đã đồng ý, bên phía Tôn gia vừa
chọn được ngày lành xong, đang định đem sính lễ đến Tề gia thì nghe được chuyện không may này.

“Vậy lệnh lang có bằng lòng với cuộc hôn nhân này không?” Đường Thiên Viễn lại hỏi.

Tôn viên ngoại đáp, “Con gái của Tề gia là một mỹ nhân có tiếng gần xa, nó có gì mà không bằng lòng chứ. Chỉ tiếc là…”

“Theo như lời ông nói thì hai nhà đã có hôn ước, nhưng Tề viên ngoại lại nói con gái ông ta vẫn chưa hứa gả cho ai.”

“À, mọi chuyện là như thế này, chúng tôi chưa viết tam thư[4], cũng chưa có sính lễ nên chưa tính là chính thức đính ước. Có lẽ Tề viên ngoại sợ
liên lụy đến gia đình chúng tôi nên mới nói như vậy.”

“Thì ra là
vậy,” Đường Thiên Viễn bình tĩnh nói, “Ta nghe nói Tề Huệ không đồng ý
với mối nhân duyên này, còn cãi nhau với cha nàng ta mấy lần, ta còn
tưởng là vì lý do này nên Tề viên ngoại mới nói thế.”

Bộ mặt tươi cười của Tôn viên ngoại có chút gượng gạo, “Con gái trong nhà lại xen
vào chuyện hôn sự của bản thân, nói ra ai mà không mất mặt chứ. Không
dám giấu đại nhân, con trai tôi tuấn tú nho nhã, cũng không ít người
muốn kết thân với gia đình chúng tôi, sao lại không xứng với đứa nhỏ đó
chứ.”

Thấy Tôn viên ngoại cũng không phủ nhận những lời hắn nói,
trong lòng Đường Thiên Viễn cũng có suy tính. Hắn cười nói, “Nếu đã như
vậy, bản quan có thể gặp lệnh lang một chút được không?”


Huyện thái gia muốn gặp ai thì chính là cho kẻ đó mặt mũi, làm gì có chuyện không được chứ.

Chỉ chốc lát sau, Tôn Bất Phàm đã tới, hắn mặc y phục màu xanh nhạt, đai
lưng được bện từ chỉ vàng, bên trên khảm vô số viên đá Lục Tùng với
những hình dạng khác nhau.

Người này quả nhiên rất tuấn tú, nhưng do ngũ quan quá mức tinh tế nên khiến người ta có cảm giác người này
quá nữ tính. Người đẹp thường thu hút ánh mắt của người khác, Đàm Linh
Âm cứ nhìn chằm chằm vào Tôn Bất Phàm, dáng vẻ y hệt một cô nương háo
sắc.

Cách một cái bàn, Đường Thiên Viễn cầm chiếc quạt khẽ chọt
Đàm Linh Âm, nhỏ giọng bảo, “Ngươi cẩn thận một chút cho ta, đừng làm
bản quan mất mặt.”

“Hả? À, biết rồi.” Đàm Linh Âm phục hồi tinh
thần lại, đáp. Cũng chẳng phải là nàng nhìn trúng người này, vừa rồi
nàng ngẩn người ra là vì đang tự hỏi, nhân vật như thế này mà đặt vào
trong sách của nàng thì nên viết thế nào đây.

Có điều Tôn Bất
Phàm kia đẹp thì có đẹp, nhưng khẩu vị lại có chút kỳ lạ, tóc không cột
lại gọn gàng mà để một búi lòa xòa trước mặt, mỗi lần hắn cúi đầu liếc
mắt, trông cứ như một đóa hoa đang thẹn thùng.

Đàm Linh Âm không nhịn được rùng mình một cái, trong đầu tự nhiên bật ra không ít những
suy nghĩ kỳ quái. Nàng nghĩ, giữa nàng và Tôn Bất Phàm kia, ít nhất có
một người là biến thái.

Tôn viên ngoại thấy Tôn Bất Phàm liền
trách mắng hắn vài câu, nói hắn không chịu sửa soạn đàng hoàng để ra gặp mặt khách. Đàm Linh Âm gật gù, khẩu vị của ông già này bình thường đây.

Đường Thiên Viễn vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, lịch sự nói vài câu với Tôn Bất Phàm, hỏi hắn có suy nghĩ gì về cuộc nhân duyên này.

Cử chỉ của Tôn Bất Phàm rất là chững chạc, hắn từ tốn trả lời, “Chuyện hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ, là lời của mai mối, phận làm con tất
nhiên phải nghe theo cha mẹ rồi.”

“Ngươi đã từng gặp Tề Huệ chưa?” Đường Thiên Viễn lại hỏi.

Tôn Bất Phàm lắc đầu, “Chưa hề.”

“Vào giờ Hợi đêm ngày hôm trước, ngươi đang làm gì?”

“Bẩm đại nhân, bình thường cứ đến giờ Tuất hai khắc là ta đã đi ngủ, đến giờ Hợi hẳn đã ngủ say rồi. Buổi tối ngày hôm trước cũng vậy.”

Giờ
Hợi là lúc Tề Huệ bị giết, ở thời điểm này, giờ này phần lớn mọi người
đều đã đi ngủ, đúng là một lý do hoàn hảo cho việc vắng mặt.

Đường Thiên Viễn hơi nhíu mày nhưng không hỏi thêm gì nữa, hắn nhanh chóng cùng Đàm Linh Âm cáo biệt ra về.

Ra khỏi Tôn phủ, Đàm Linh Âm đi bên cạnh Đường Thiên Viễn, dáng vẻ suy tư. Đường Thiên Viễn thấy nàng không nói gì bèn hỏi, “Ngươi vẫn còn nghĩ

đến Tôn Bất Phàm kia sao?”

“Đúng vậy,” Đàm Linh Âm gật đầu, “Tôn Bất Phàm này còn quyến rũ hơn cả hoa khôi trong thanh lâu đấy ha ha ha…”

Đường Thiên Viễn đột nhiên dừng lại, nhíu mày nhìn nàng, “Ngươi từng đến thanh lâu sao?”

“Đúng vậy, ta phải đến đó sưu tầm tư liệu.” Đàm Linh Âm xoa xoa tay, hai mắt
sáng rực, “Bởi vì ta muốn viết truyện về Đường Phi Long và một danh kỹ.”

Đường Thiên Viễn sa sầm mặt, “Không được viết.”

“Dựa vào cái gì nào, ngài quản được ta chắc?!” Đàm Linh Âm cãi lại.

“Nói tóm lại là không được viết.”

Đàm Linh Âm khoanh tay, nhìn hắn với vẻ khinh thường, “Ngài đừng có tự mình đa tình, tuy rằng ngài cũng tên là Đường Phi Long, nhưng Đường Phi Long mà ta viết chính là Đường Thiên Viễn, là Đường Thiên Viễn đó có biết
không!”

“…”

Đường Thiên Viễn nắm chặt bàn tay, nghiến răng, “Đàm Linh Âm, rồi sẽ có một ngày nào đó ngươi rơi vào tay ta.”

Đàm Linh Âm còn lâu mới sợ lời đe dọa của hắn, “Nếu như ta rơi vào trong
tay ngài, nhất định sẽ tè một bãi nước tiểu để đánh dấu.”

Đường Thiên Viễn lại đấu khẩu với nàng ta, “Ta lật tay một cái là đè ngươi chết dí đấy.”

“Đè đi, đè đi, dù sao thì sư phụ ta cũng sẽ đến cứu.”

“Sư phụ ngươi đã bị ta ăn thịt rồi.”

“…” Đàm Linh Âm ghét nhất mấy tên quái gở không chịu làm theo kịch bản này.

Hai người cứ đấu võ miệng cho đến lúc về đến huyện nha, Đường Thiên Viễn
quả thực không dám tin mình lại ngu đần đến mức cùng Đàm Linh Âm hết
ngươi tới ta, cãi nhau suốt dọc đường.

Vừa mới bước vào huyện
nha, còn chưa kịp thở đã thấy nha dịch đến báo cáo, nói bọn họ tìm thấy
thư từ qua lại của người chết và Vệ Tử Thông trong hộp đựng đồ của Ngọc
Hoàn ở phòng Tề Huệ, mời đại nhân qua đó xem.

[1] Hương thân: chỉ những người văn thân trong làng, trong huyện.

[2] Phủ học Bẩm sinh: Phủ học là trường học cấp phủ;

Tú tài thời xưa chia làm 3 cấp, những người có thành tích tốt nhất được gọi là ‘Bẩm sinh’ (禀生).

[3] Bát tự: là tám chữ bao gồm giờ, ngày, tháng, năm sinh viết theo Thiên
can và Địa chi. Đây là một cách xem số mệnh của Trung quốc.

[4] Tam thư: là 3 lá thư do đàng trai gửi sang họ nhà gái để đưa tin, xin báo và chuẩn bị thu xếp các nghi thức của hôn lễ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.