Đọc truyện Sư Gia! Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến – Chương 5: Hiện trường tuyển dụng
“Tất cả mọi người xếp thành hàng, cầm công văn hộ tịch đến đây đăng ký, sau đó cầm thẻ số thứ tự vào trong chờ, gọi đến ai thì lên biết không?” Lý Tứ đứng ở cửa lớn duy trì trật tự.
“Nha dịch tạm thời một năm cũng sáu lượng bạc sao?”Có người thấy bản thông báo tuyển người mới dán trước cửa chính huyện nha, phần phía trên ghi tăng thêm bổng lộc và đãi ngộ phúc lợị.
“Đúng vậy.”Lý Tứ gật gật đầu.
“Làm trên năm năm, có thể thông qua khảo thí ( thi )nha dịch ở huyện nha? Là thật hay giả?”Có người không tin.
“Thật đấy, đại nhân nhà chúng ta đã nghiên cứu qua luật lệ của Kinh Nguyệt quốc, chỉ cần đạt đủ thời hạn, mà biểu hiện khiến ngài ấy hài lòng, cũng có thể tham gia khảo thí.”Lý Tứ khẳng định nói, có điều khảo thí kia ít nhất phải có trình độ đồng sinh(*).
(*) học trò nhỏ (thời Minh Thanh gọi học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài.)
“Vậy rất tốt rất tốt…”Mọi người dưới thềmđều thấy không tệ.
Lại có người nhớ ra gì đó,”Nhưng ta nghe nói huyện nha không có tiền, nếu chúng ta không lấy được bổng lộc phải làm sao?” Có người hỏi, Cái chức nha dịch này tuy rằng phong quang(nở mày nở mặt), nhưng không có tiền ai thèm làm?
“Mọi người yên tâm, Quý đại nhân nhất định sẽ trả lương theo tháng đúng hạn, hơn nữa nếu mọi người biểu hiện tốt, đại nhân sẽ tăng bổng lộc thêm.” Lý Tứ vỗ ngực cam đoan nói, ngày tháng trước kia coi như đã qua, mỗi người tháng năm đồng, tổng cộng là mười lượng bạc, thêm mấy lão nha dịch nữa, cũng không quá hai lượng, hôm nay Lục thẩm ra phố bán hàng, chắc vẫn sẽ buôn bán rất tốt.
“Vậy là tốt rồi tốt rồi…Ta xong rồi.”Một người trong đó vội vã chen chân đến trước bàn đăng ký, nói với Lý Tứ: “Mau mau nhanh, cho tôi đăng ký, đây là công văn hộ tịch của tôi.”
Lý Tứ vội vàng tiếp nhận công văn, chăm chú kiểm tra đối chiếu, chuẩn bị viết vào sổ, tên chữ người này, giới tính, thân hình. ấn tượng đầu tiên, có tiền án hay không vv.
Đại viện rộng rãi bên trong huyện nha, đại, Quý Lương ngồi ở nơi thoáng mát, lật xem sổ sách đã được Lý Tứ chuẩn bị rõ ràng, lại nhìn các nam nhân tráng niên xung quanh, khoảng chừng đến tám mươi người.
“Lý Tứ, không có ai mang giấy chứng nhận hay sao? Quý Lương lặng lẽ hỏi Lý Tứ bên cạnh.
“Đại nhân, không có đâu, tất cả đều là tạm thời đấy.” Lý Tứ cong lưng thấp giọng nói.”Toàn bộ chính thức đều sang huyện bên hoặc phủ Giang Châu cả rồi.”
Quý lương cắn cắn môi, nhìn một đám tay mơ, nói:”Chúc mừng mọi người đã thông qua cửa thứ nhất, xem ra tất cả mọi người đều không chỉ có thể tăng ca thức đêm, mà còn có thể dũng cảm đi làm công vụ nữa. Bây giờ có khoảng tám mươi người. Kế tiếp là phân tổ so đấu công phu quyền cước, đạt điểm là dừng.”Nói xong gật đầu với Lý Tứ, chỉ thấy gã phân tốt hai người một tổ, từng cặp so đấu với nhau.
Trong sân đánh nhau kịch liệt, nông dân thì quyền nhổ cỏ, thợ săn thì nắm đấm cứng, người trong thành biết công phu nhiều vô số kể.
“Mgười nọ là ai?” Quý Lương có cũng được không cũng được phe phẩy quạt xếp, vô cùng buồn chán nhìn trong sân, đột nhiên thấy một người khuôn mặt chữ quốc(国), một đôi mắt to mày rậm, rất có vị nam nhân, thoạt nhìn rất có tinh thần trách nhiệm hơn nữa công phu quyền cước cũng không tệ, chỉ mấy cái nháy mắt đã quật ngã được đối thủ.
“Người nọ là gọi là Tô Thu, trước kia tham gia quân đội, sau khi chiến sự ở biên cương dừng thì trở về, đang ở tại phố tây, nhà hắn bán đậu hũ đấy, trong nhà có mẹ già và một tiểu muội.”Lý Tứ nhìn sổ sách, nói ra.
“A? Vậy sao lại đến làm nha dịch?” Quý Lương vô thức cảm thấy đây cũng coi như là một tiểu phú(người giàu có nhỏ), còn chạy đến huyện nha tìm khổ, đầu óc có bệnh không?
“Đại nhân, dính quan hệ cùng nhà nước, đều nở mày nở mặt đấy.”Lý Tứ nhỏ giọng nói, gã bình thường ra ngoài mua đồ ăn cũng có không ít khí phách đây này.
Quý Lương suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng.
Cuối cùng còn lại hai mươi lăm người, mười tám người chịu trách nhiệm tuần tra phá án, bình thường cũng có thể đổi ca nghỉ ngơi, hai người chịu trách nhiệm giám sát trước công đường, có người đánh trống thì tiện thể chuẩn bị văn kiện, còn năm người khác được an bài ở trong nhà giam trông coi phạm nhân. Mà Tô Thu bởi vì có công phu cao nhất lại biết chữ, đương nhiên làm bổ đầu, bổng lộc một tháng một lượng bạc.
Tất cả mọi người được năm lão nha dịch ban đầu dẫn đến các gian phòng phía bắc của huyện nha, sau chỗ ở là phòng giam, đó là nơi phủ Giang Châu cấp tiền xây dựng chỗ ở cho nha dịch.
“Lý Tứ, sao không có người đến phỏng vấn sư gia?” Quý Lương đợi cả nữa ngày cũng sắp đến giữa trưa rồi.
“Đại nhân, ta cũng không biết a, hôm qua chúng ta phát ra rất nhiều cáo thị đấy.”Lý Tứ cười khổ,”Đại nhân, cái Huyện Ngô Đồng này sợ là không có người nào phù hợp với yêu cầu của ngài a? Điều thứ nhất biết ăn nói, giàu kinh nghiệm quan trường, mưu trí hơn người cũng nhiều đấy, nhưng đại đa số đều là lão nhân( người già); Điều thứ 2 muốn tướng mạo sánh ngang Phan An(1), thân cao tám thước có cơ bụng, vượt tường đánh quái. Ta thấy cũng chỉ có ở Kinh Thành mới có thể tìm được loại thanh niên tài tuấn văn võ song toàn này, loại người như vậy sao có thể sống tại nơi huyện thành nhỏ bé như chúng ta chứ?”
“Quý Lương nhíu mày, quát:”Lý Tứ, ngươi ngấp cái mồm quạ lại có được không.” Ta tốn nhiều bạc như vậy, tìm một ông già khọm khẹm có lợi ích gì.
Lý Tứ xì mũi coi thường,”Đại nhân, nếu ngài có thể tìm được người như vậy tới, nữa năm ta sẽ không lấy tiền lương, ngược lại phải tăng gấp đôi tiền tiêu hằng tháng cho ta, thế nào?”
“Chuyện này sao có thể cá cược?”Đêm qua Quý Lương có một giấc mơ, mơ thấy một sư gia anh tuấn tiêu soái( đẹp trai+ cử chỉ phóng khoáng), túc trí đa mưu(*), giúp nàng buôn bán lời thật nhiều thật nhiều bạc mà, nhất định giấy mộng này sẽ trở thành sự thật.
“Thật không, chứ không phải đại nhân sợ?”Lý Tứ quyết tâm nhất định phải đạt được mục đích.
“Ta chỉ lo ngươi sợ thôi.”Quý Lương được như ý cười cười,”Đừng hối hận.”
Lúc này, chợt một người mặc y phục trắng bằng tơ lục thượng đẳng tiến vào, tướng mạo tuấn mỹ, khí chất xuất trần phe phẩy quạt xếp ưu nhã đi đến, trực tiếp tới chỗ cái bàn Quý huyện lệnh đang ngồi.
Lý Tứ nhìn thấy công tử văn nhã kia thì ngây ngẩn cả người, cười so với khóc còn khó coi hơn,”Đại nhân, ta hối hận rồi.”(thằng này phải nói là quá nhọ)
“Hối hận cũng vô dụng.”Quý Lương thấy công tử tao nhã tuấn tú kia lập tức cười tít mắt đứng dậy, mang cái ghế ở một bên sang, chân chó mà hỏi: “Vị công tử này, ngài đến nộp đơn làm sư gia sao?”
Nam tử lại không khách khí trực tiếp ngồi xuống, quạt xếp trong tay không ngừng đong đưa, khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt:”Đúng rồi, có thật là bao ăn bao ở, bổng lộc một năm hai mươi tư lượng không?”
Quý Lương nhìn nụ cười lạnh nhạt của hắn, giữa lông mày mặc dù mang theo vài phần xa cách, nhưng vẫn ngây ngẩn cả người như cũ, giống như câu nói gọi là”Nhất tiếu bách mị sinh”(1)?Mặc dù có chút không thích hợp, nhưng thật sự không nghĩ ra từ nào khác.
(1)một nụ cười sinh trăm quyến rũ
Nam tử thấy Quý đại nhân vẻ mặt mê trai nhìn mình, hơi nhíu mày, hắn cũng không phải nam gió( đoạn tụ), nhưng vừa nghĩ đến bạc, lại dấu đi nở nụ cười.
“Đại nhân…” Lý Tứ tức tối nhìn nam tử kia, lại nhìn đại nhân nhà mình, ai oán hô,”Nước miếng chảy ra…”
Quý Lương giật mình một cái, theo bản năng lau lau khóe miệng, vừa mới vươn ra liền thu lại, quay đầu trừng mắt liếc Lý Tứ một cái, sau đó cười tủm tỉm nói với nam tử:”Đúng vậy, bao ăn bao ở, hai mươi tư lượng(1 năm), trả tiền theo tháng.”Đột nhiên chuyển một cái nghiêm túc nói:”Vị công tử này, ngươi tên là gì? Bởi vì bổn quan rất nghèo, phía trên lại không để ý thỉnh cầu của ta, cho nên đành phải tuyển một vị sư gia.”Sau đó nhìn chằm chằm nam tử,”Ngươi làm được sao?”
“Ta là Chúc Ti Nam.”Chúc Ti Nam đập quạt xếp, quạt đi chút khí trời nóng bức, sau đó thuận miệng nói:”Đại nhân yên tâm, những điều ngươi yêu cầu ta đều biết, hơn nữa còn rất biết quản (lý)bạc, đại nhân có thể giao bạc cho ta trông coi.”
“A” Quý Lương vô thức đè hầu bao lại,” Bạc hay là cứ để bổn quan tự mình bảo quản đi, vậy đi Chúc sư gia, Chúng ta thử việc ngươi một tháng? Nếu làm không được thì ta sẽ sa thải ngươi.”
“Ân, cũng được.”Chúc Ti Nam ngẫm lại, dù sao không có việc gì, làm sư gia cũng không tệ,”Bất quá ngài phải trả bạc, ta cũng không làm không công. Đúng rồi, buổi tối bảo ta làm việc phải thêm tiền, trong ngày nghỉ của ta cũng phải thêm tiền. Còn có, không cần làm ta đây sẽ không làm, trừ khi thêm tiền.”
Khóe mắt Quý Lương rút rút, cái người này vừa nói đến tiền, hai con ngươi liền tỏa sáng, sao có cảm giác như một Grandet(1) vậy? Ngay sau đó lại nghĩ: con người quả nhiên không ai hoàn mỹ, Phật Tổ ban cho ngươi bề ngoài tuấn lãng, lại cho ngươi tính tình keo kiệt bủn xỉn.
(1)nhân vật trong Eugénie Grandet một tiểu thuyết của Honoré de Balzac. lão Grandet là một tư sản nổi tiếng vì nhiều lẽ: Sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt.
“Ừ, ta ở chỗ nào vậy? Điều kiện quá kém ta cũng không ở.” Chúc Ti Nam mang phong thái ông chủ, nhìn xung quanh,”Đại nhân, ta muốn ăn mỳ lạnh, bánh ngọt lạnh.”
Quý Lương vừa đứng dậy, cả người run run lại ngồi xuống, tâm trạng có chút khó chịu, nhưng vừa nghĩ đến người có năng lực khẩu khí đều khá lớn, tức thì cũng không để ý đến thái độ của người này, sau cùng nghẹn khuất(kìm nén+khuất phục) nhìn Lý Tứ,”Đi sắp xếp chỗ cho sư gia.”
“Đại nhân, hậu viện sát vách đại nhân còn trống đấy, những chỗ khác đều là sương phòng nhỏ, hơn nữa còn bị mưa dột.”Lý Tứ trưng cầu ý kiến, sợ là cũng chỉ có thể ở bên cạnh Đỗ Trọng viện .
“Vậy tùy ý được rồi, ngươi dẫn Chúc sư gia đi đi.”Quý Lương vẫy vẫy tay, muốn đi ra ngoài.
“Đại nhân đại nhân…Phía trước có người đánh trống kêu oan.” Phạm Lang – nha dịch mới nhận chức cuống quýt chạy vào gào.
“Đánh thì đánh thôi, Lưu lão đầu không dạy quy củ cho ngươi hả?”Quý lương trả lời.
“Dạy…ta khẩn trương quá nên quên mất.” Phạm Lang trở tay sờ sờ lên ót, thật thà cười nói,”Đại nhân, có người đến báo phát hiện người chết dưới cầu sông thủ thành(2) ở cửa thành bắc.
(2) sông thủ thành: sông đào bảo vệ thành, thời xưa người ta đào hào quanh thành sau đó dẫn nước vào để phòng thủ thành đấy.