Bạn đang đọc Sứ giả của Thần Chết: Chương 07 – Phần 02
Đầu đề lớn trên tờ Daily Umon của thị xã Junetion ghi: Mary Ashley ở thị trấn Junction từ chối làm Đại sứ.
Có một đoạn tiểu sử hai cột về Mary và một tấm ảnh của nàng. Trên KJCK, các buổi phát thanh buổi xế, và buổi chiều loan đi những câu chuyện về đặc điểm của nhân vật nổi danh mới của thành phố. Sự việc Mary Ashley đã từ chối lời mời của Tổng thống làm cho câu chuyện càng lớn hơn là nàng đã chấp nhận. Dưới cặp mắt của những người dân tự hào, thị trấn Junction, Kansas, còn quan trọng hơn nhiều so với Bucarest, Rumani.
Khi Mary Ashley lái xe xuống phố để mua thức ăn chiều, nàng tiếp tục nghe tên nàng trên chiếc radio trên xe.
“Trước đây, Tổng thống Ellison đã loan báo rằng chức đại sứ tại Rumani sẽ là khởi đầu cho chương trình giữa các dân tộc của ngài, viên đá tảng của chính sách ngoại giao của ngài. Sự từ chối nhận chức vụ của Mary Ashley sẽ làm mất uy tín như thế nào đến…”
Nàng chuyển sang một đài khác.
“… kết hôn với Bác sĩ Edward Ashley và người ta tin rằng…”
Mary tắt radio. Nàng đã nhận được ít nhất ba chục cú điện thoại của bạn bè, những người láng giềng, các sinh viên và những người tò mò. Các phóng viên đã gọi từ những vùng thật xa tận London và Tokyo.
– Họ đã xây dựng tất cả một cách không tương xứng, – Mary nghĩ thế. – Không phải lỗi của mình về việc Tổng thống đã quyết định đặt nền tảng cho thành công của chính sách ngoại giao của ngài đối với Rumani. Mình không biết sự hỗn loạn này sẽ kéo dài bao lâu, có lẽ trong một hai ngày sẽ chấm dứt.
Nàng lái chiếc camionnette vào trạm xăng Derby và dừng lại trước một máy bơm tự phục vụ.
Trong lúc Mary đang ra khỏi xe, ông Blount, chủ trạm xăng, vội vã chạy đến với nàng.
– Chào bà Ashley. Một bà đại sứ không nên không gọi bơm xăng cho xe mình. Để tôi giúp bà một tay nhé.
Mary mỉm cười:
– Cám ơn. Tôi đã quen làm.
– Không. Không. Tôi xin bà.
Khi bình xăng đầy, Mary lái xuống đường Washington và đậu trước một tiệm giày.
– Chào bà Ashley – nhân viên bán hàng chào nàng. – Sáng nay bà đại sứ thế nào?
– Việc này khó chịu đấy, – Mary nghĩ thế. Nàng nói to, – tôi không phải là đại sứ, nhưng tôi khoẻ thôi, cám ơn ông. – Nàng trao cho ông một đôi giày.
– Tôi muốn thay đế cho đôi giày của Tim.
Nhân viên bán hàng xem xét.
– Không phải những chiếc mà chúng tôi làm tuần trước ư?
Mary thở dài. – Tuần trước nữa kìa.
***
Kế đến, ghé vào cửa hàng tổng hợp. Bà Hacker, chủ quầy hàng quần áo, bảo nàng:
– Tôi vừa nghe tên bà trên đài. Bà đã đưa thị trấn Junction lên bản đồ. Vâng, thưa bà. Tôi đoán rằng bà, Eisenhower và Alf Landon là những chính trị gia nổi tiếng nhất của Kansas, bà Đại sứ ạ.
– Tôi không làm đại sứ, – Mary kiên nhẫn nói. – Tôi đã từ chối rồi.
– Tôi muốn nói việc ấy đấy.
– Có ích lợi gì? – Mary nói, – Tôi cần mấy cái quần Jeans cho Beth. Tốt nhất là thứ thiệt chắc.
– Bây giờ Beth bao nhiêu tuổi rồi? Độ 10 tuổi à?
– Nó 12.
– Trời ơi, lúc này chúng nó lớn nhanh thật, phải không? Nó sẽ đến tuổi cập kê mà bà không hay đấy!
– Beth sinh ra đã là một đứa đến tuổi cập kê rồi, bà Hacker ạ.
– Tim thế nào?
– Nó giống Beth lắm.
***
Việc mua sắm làm Mary mất gấp đôi thời gian hơn thường lệ. Mọi người đều đưa ra một lời phê bình nào đấy về tin tức lớn ấy. Nàng vào một cửa hiệu Dillon, để mua một số tạp hoá và khi đang xem xét những giá hàng thì bà Dillon đến gần.
– Chào bà Ashley.
– Chào bà Dillon. Bà có một loại thức ăn sáng mà trong đấy chẳng có gì cả không?
– Gì thế?
Mary xem lại một bảng kê trong tay nàng.
– Không có đường nhân tạo không có chất natri, mỡ, hydrat carbon, cafein, đường caramen màu, axít phôlích hoặc bột thơm.
Bà Dillon nghiên cứu tờ giấy:
– Có phải đây là một loại thí nghiệm y khoa không?
– Theo một nghĩa nào đấy cho Beth đấy. Nó sẽ chỉ ăn thức ăn tự nhiên.
– Tại sao bà không đưa nó ra đồng cỏ và để nó gặm cỏ?
Mary bật cười.
– Con trai tôi đã đề nghị như thế đấy – Mary cầm lên một gói hàng và xem nhãn – Đây là lỗi của tôi. Đáng lẽ tôi không nên dạy Beth đọc chữ.
Mary cẩn thận lái xe về nhà trong lúc leo lên ngọn đồi ngoằn ngoèo về hướng hồ Milford. Nhiệt độ ở trên độ không vài độ, nhưng yếu tố giá lạnh của gió đã đưa nhiệt độ xuống dưới không độ vì chăng có gì để ngăn gió khỏi trận càn quét cắt da xuyên qua những đồng cỏ vô tận. Các bãi có phủ tuyết và Mary nhớ lại mùa đông vừa qua khi cơn bão băng đã càn quét qua lãnh địa và nước đá đã làm đứt các đường dây điện. Họ đã không có điện một tuần lễ. Nàng và Edward đã làm tình mỗi đêm. Có lẽ mình sẽ gặp may mùa đông này, – nàng cười một mình.
Khi Mary về đến nhà, Edward vẫn còn ở bệnh viện. Tim đang trong phòng nghiên cứu xem một chương trình khoa học giả tưởng. Mary cất hàng tạp hoá và bước vào nhà để trao đổi với con trai nàng.
– Con không phải làm bài ở nhà à?
– Con không làm được!
– Sao lại không?
– Vì con không hiểu.
– Con sẽ không hiểu khá hơn tí nào cả bằng cách xem Star Trek. Cho mẹ xem bài học của con!
Tim chìa ra cho nàng xem quyển sách toán lớp năm.
– Đây là những bài toán ngốc nghếch, – Tim nói.
– Chẳng có những bài toán nào ngốc nghếch cả. Chỉ có những học sinh ngốc nghếch thôi. Bây giờ hãy nhìn vào cái này!
Mary đọc lớn bài toán.
– Một chiếc xe hoả rời Minneapolis có một trăm bốn mươi chín người trên tàu. Tại Atlanta thêm nhiều người lên tàu. Như thế có hai trăm hai mươi ba người trên tàu. Có bao nhiêu người lên tàu tại Atlanta? – Nàng nhìn lên.
– Đơn giản mà Tim. Con chỉ việc lấy 223 trừ đi cho 149 thôi.
– Không, mẹ, không làm thế, – Tim nói một cách rầu rĩ. – Nó phải là một phương trình. 149 cộng n bằng 223. Vậy n bằng 223 trừ đi l19. Vậy n bằng 74.
– Thật ngốc nghếch, – Mary nói.
***
Trong lúc Mary đi ngang qua phòng Beth, nàng nghe tiếng động. Mary bước vào. Beth đang ngồi xếp bằng trên sàn nhà xem truyền hình, nghe một đĩa rock và làm bài tập ở nhà.
– Làm sao con tập trung được với tất cả sự ồn ào này? – Mary hét lên.
Nàng đi đến máy truyền hình vặn tắt rồi tắt mày hát đĩa.
Beth nhìn lên kinh ngạc.
– Mẹ làm gì thế? Đấy là Goerge Michael mà.
Phòng của Beth dán đầy những bức hình quảng cáo của các nhạc sĩ. Kiss, Van Halen, Motley Crue, Aldo Nova và David Lee Roth. Chiếc giường phủ đầy tạp chí: Seventeen và Teen Idol và nửa tá những quyển khác. Quần áo của Beth vất lung tung trên sàn nhà.
Mary nhìn quanh phòng hỗn độn tuyệt vọng.
– Beth – Làm sao con có thể sống được như thế này nhỉ?
Beth nhìn lên mẹ bối rối.
– Sống như gì cơ ạ?
Mary nghiến răng.
– Chẳng có gì cả.
Nàng nhìn vào một phong bì trên bàn giấy của con gái.
– Con viết thư cho Rick Springfield à?
– Con yêu anh ấy.
– Mẹ nghĩ con yêu George Michael đấy.
– Con mê George Michael. Con yêu Rick Springfield. Mẹ, vào thời của mẹ, mẹ không bao giờ mê ai à?
– Vào thời của mẹ, mẹ quá bận để tìm cách đẩy các cỗ xe qua đất nước.
Beth thở dài.
– Mẹ có biết rằng Rick Springfield có một thời kỳ thơ ấu sa đoạ không?
– Nói thật đứng đắn. Beth, mẹ không biết chuyện ấy.
– Thật kinh khủng. Bố anh ấy đã ở trong quân đội và họ đã đi nhiều nơi. Anh ấy cũng là một người ăn kiêng. Như con đấy. Anh ấy thật đáng sợ.
Vậy ra đấy là điều đằng sau chế độ ăn uống điên rồ của Beth.
– Mẹ ơi, con được phép đi xem phim tối thứ bảy với Virgil chứ?
– Virgil à? Việc gì đã xảy ra với Arnold rồi?
Im lặng một lúc.
– Arnold thích làm chuyện vớ vẩn. Anh ấy kỳ thật.
Mary cố giữ giọng điềm tĩnh:
– Làm chuyện vớ vẩn, con muốn nói…
– Chỉ vì con bắt đầu có ngực mà bọn con trai nghĩ rằng con dễ dãi. Mẹ ơi, mẹ có bao giờ cảm thấy khó chịu về thân thể của mẹ không?
Mary đi ra sau lưng Beth và vòng tay quanh người nó.
– Có, con yêu. Khi mẹ ở tuổi con, mẹ cảm thấy rất khó chịu.
– Con ghét thời kỳ hành kinh của con, rồi có ngực và mọc lô lô khắp cả. Tại sao thế?
– Việc ấy xảy ra với mọi đứa con gái và con sẽ quen đi!
– Không, con sẽ không quen đâu. – Nó giãy nảy và nói mạnh, – Con không quan tâm đến việc yêu đương, nhưng con sẽ không bao giờ ngủ với ai cả. Arnold, Virgil, hoặc Kevin Bacon cũng vậy.
Mary trịnh trọng nói:
– Thôi, nếu đấy là quyết định của con…
– Nhất định đấy. Mẹ ơi, Tổng thống Ellison đã nói gì khi mẹ bảo ông ấy rằng sẽ không làm đại sứ cho ông ấy?
– Ông ấy rất dũng cảm về việc ấy, – Mary quả quyết vội nói, – Mẹ nghĩ rằng tốt hơn là mẹ khởi sự chuẩn bị bữa ăn chiều.
***
Nấu nướng là một việc khó chịu bí mật của Mary Ashley. Nàng ghét nấu nướng và kết quả là nàng chẳng khéo tay mấy, và bởi vì nàng muốn giỏi trong mọi công việc của nàng, nàng càng ghét việc ấy hơn nữa. Đây là một vòng luẩn quẩn được giải quyết một phần nào bằng cách nhờ Lucinda đến ba lần mỗi tuần để nấu nướng và dọn dẹp ngôi nhà. Đấy là một trong những ngày nghỉ của Lucinda.
Khi Edward từ bệnh viện về, Mary đang ở trong bếp làm khê một ít đậu. Nàng tắt bếp và tặng Edward một nụ hôn:
– Chào anh, hôm nay thế nào? Có gì quái dị không?
– Em nên tìm hiểu con gái chúng ta! – Edward lên tiếng. – Quả vậy, thực là quái dị. Xế nay anh đã chữa một cô gái 13 tuổi bị loét ở bộ phận sinh dục.
– Ồ, anh! – Nàng ném đậu đi và mở một hộp cà chua.
– Em biết đấy, việc ấy làm anh lo cho Beth.
– Anh không phải lo, – Mary quả quyết với chàng.
– Nó định ở vậy cho đến chết.
Lúc ăn chiều, Tim lên tiếng hỏi:
– Bố ơi, con có thể đi thuyền lướt sóng vào ngày chủ nhật của con không?
– Tim! Bố không bực mình vì chuyện phô trương của con, nhưng con đang sống tại Kansas mà.
– Con biết vậy, Johnny mời con đến Hawaii với hắn mùa hè tới. Người nhà của hắn có một ngôi nhà ở bờ biển tại Maui.
– Thôi vậy, – Edward nói một cách hợp lý, – Nếu Johnny có một ngôi nhà tại bờ biển, có lẽ hắn có một chiếc thuyền lướt sóng.
Tim quay sang mẹ hắn:
– Con đi được không?
– Xem đã nào. Này đừng ăn nhanh quá, Tim. Beth, con không ăn gì cả đấy nhé.
– Ở đây chẳng có gì hợp với sự hấp thụ của con người cả. – Beth nhìn cha mẹ nói. – Con xin loan báo. Con sẽ đổi tên con.
Edward thận trọng hỏi:
– Có lý do nào đặc biệt không?
– Con đã quyết định đi trình diễn.
Mary và Edward cùng nhau trao đổi một cái nhìn lâu, đau đớn.
Edward nói:
– Được rồi. Để xem con có thể thành công như thế nào.