Sứ giả của Thần Chết

Chương 26


Bạn đang đọc Sứ giả của Thần Chết: Chương 26

Khi Mary tìm cách điện thoại cho Louis Desforges để báo cho ông biết điều nàng đã biết được đường dây của ông bận. Ông đang nói chuyện với Mike Slade. Bản năng đầu tiên của bác sĩ Desforges là báo cáo về cố gắng giết hại Mary, có điều là ông không thể tin được rằng Slade là người có trách nhiệm. Và như thế, Louis đã quyết định tự mình điện thoại cho Mike Slade.
– Tôi vừa từ biệt bà Đại sứ của ông, – Louis Desforges bảo. – Bà ấy sẽ sống được.
– À, tin hay đấy thưa bác sĩ. Tại sao bà ta không sống được nhỉ?
Giọng của Louis có vẻ thận trọng.
– Có ai đấy đã đầu độc bà ấy.
– Ông đang nói chuyện gì thế? – Mike chất vấn.
– Tôi nghĩ rằng ông biết điều tôi đang nói đến.
– Khoan đã! Ông nói lằng ông nghĩ tôi là người chịu trách nhiệm thì ông sai rồi. Tốt hơn ông và tôi nên nói chuyện riêng đi. Một nơi nào đấy mà chúng tôi không thể bị nghe lén. Tối nay ông có thể gặp tôi không?
– Mấy giờ?
– Tôi bận mãi đến 9 giờ. Sao ông không gặp tôi trễ hơn ít phút tại rừng Baneasa nhỉ? Tôi sẽ gặp ông tại suối nước và lúc ấy tôi sẽ giải thích mọi việc!
Bác sĩ Desforges do dự:
– Rất tốt. Tôi sẽ gặp ông ở đó.
Ông gác máy và nghĩ: Mike Slade không lẽ nào lại ở đàng sau việc này!
***
Khi Mary tìm cách gọi điện thoại lại cho Louis, ông đã đi khỏi. Không ai biết ông ở đâu để tìm cả.
Mary và con dùng bữa ăn tối ở dinh.
– Mẹ trông thật khá hơn nhiều đấy, – Beth bảo. – Chúng con thật lo lắng.
– Mẹ cảm thấy khoẻ rồi, – Mary trấn an nó. Và sự thật là thế. – Cám ơn Chúa! Nhờ Louis!
Mary không thể nào đẩy Mike Slade ra khỏi tâm trí nàng. Nàng có thể nghe giọng ông ta nói: “Cà phê của bà đây. Tôi tự pha lấy đấy”

Giết nàng từ từ.
Nàng rùng mình.
– Mẹ lạnh à? – Tim hỏi.
– Không con yêu.
Nàng không được để con nàng dính líu vào những cơn ác mộng của nàng. Mình có nên gửi chúng về quê một thời gian không? Mary nghĩ thế.
Chúng có thể ở với Florence và Douglas. Và rồi nàng nghĩ: Mình có thể đi với chúng, nhưng điều ấy là nhút nhát, một chiến thắng cho Mike Slade và bất cứ ai ông ta cộng tác. Chỉ có một người duy nhất mà nàng nghĩ đến, có thể giúp nàng được. Stanton Rogers. Stanton sẽ biết phải làm gì với Mike.
Nhưng mình không thể tố cáo ông ta không bằng chứng và mình có bằng chứng gì chứ? Rằng ông ta pha cà phê ình mỗi buổi sáng à?
Tim đang nói với nàng: “Do đó chúng con sẽ hỏi xem chúng con có thể đi với họ không?”
– Xin lỗi con, con nói gì vậy?
– Con nói rằng Nikolai đã hỏi chúng con xem chúng con có thể đi cắm trại với bạn ấy và gia đình bạn ấy vào dịp cuối tuần sau không?
– Không. – Giọng của nàng gay gắt hơn dự định của nàng. -Mẹ muốn cả hai con phải ở gần dinh.
– Còn việc học thì sao? – Beth hỏi.
Mary do dự. Nàng không thể giữ chúng nó làm tù nhân ở đây và nàng không muốn báo động cho chúng nó.
– Tốt thôi. Chỉ khi nào Florian đưa các con đến đấy và đưa các con vể. Không một ai khác đấy!
Beth nhìn nàng đăm đăm.
– Mẹ ơi, có chuyện gì khỡng?
– Dĩ nhiên không? Mary nói nhanh. – Tại sao con hỏi thế?
– Con không biết. Có gì đấy trong không khí đấy.
– Cho chị ấy nghỉ đi. – Tim bảo. – Chị ấy bị bệnh cúm Rumani đấy!
Một ý hay đấy! Mary nghĩ thế. Đầu độc bằng Arsen – cúm Rumani.
– Tối nay chúng con có thể xem phim không? – Tim hỏi.
– Tối nay chúng con được phép xem phim không chứ? – Mary chỉnh hắn.
– Có nghĩa là “được” – chứ?
Mary không dự định ủng hộ việc xem phim, nhưng nàng vừa qua đã sống quá ít thời gian với con nàng nên nàng quyết định thết đãi chúng một buổi.
– Nó có nghĩa là “được” đấy.
– Cám ơn bà Đại sứ! – Tim hét lên. – Con phải chọn phim.
– Không. Em không được. Em đã chọn phim rồi. Lẽ nào chúng ta xem lại phim: Những dòng chữ Mỹ nguệch ngoạc?
Những dòng chữ Mỹ nguệch ngoạc! Và đột nhiên Mary biết nàng có thể chỉ cho Stanton Rogers bằng chứng nào.
***
Lúc nửa đêm, Mary bảo Carmen gọi taxi.
– Bà không muốn Florian lái xe đưa bà đi à? – Carmen hỏi. – Ông ấy…
– Không.
Đây là một điều phải bí mật.
Taxi đến trong vài phút sau, Mary bước vào.

– Làm ơn đến Toà đại sứ Mỹ!
Tài xế taxi đáp.
– Toà đại sứ giờ này đã đóng cửa. Không có ai cả… – ông ta quay lại và nhận ra nàng. – Bà Đại sứ. Đấy là một vinh dự lớn đấy. – Anh ta bắt đầu lái đi. – Tôi nhận ra bà nhờ tất cả các hình ảnh của bà in trong các báo và tạp chí của chúng tôi. Bà hình như nổi tiếng tương đương với những lãnh tụ vĩ đại của chúng tôi đấy.
Những người khác trong Toà đại sứ đều bình luận về tất cả những điều viết về nàng đăng trên báo chí Rumani.
Anh tài xế tiếp tục lải nhải.
– Tôi thích người Mỹ. Họ là những người tốt bụng. Tôi hy vọng rằng kế hoạch giữa các dân tộc của Tổng thống bà có kết quả Những người Rumani chúng tôi đều ủng hộ kế hoạch đấy. Đây là lúc thế giới có hoà bình đấy.
Nàng chẳng còn lòng dạ nào để thảo luận bất cứ điều gì cả.
Khi họ đến Toà đại sứ, Mary chỉ một địa điểm ghi Parcare cu Locuri Rezervate.
– Xin vui lòng lái đến đây và trở lại đón tôi trong một giờ nữa: Tôi sẽ trở về dinh.
– Được, thưa bà Đại sứ.
Một người lính thuỷ quân lục chiến bảo vệ đi về hướng chiếc taxi.
– Ông không thể đậu ở đây, đây là…
Hắn nhận ra Mary và chào.
– Xin lỗi. Chào bà Đại sứ!
– Chào anh – Mary bảo.
Người lính thuỷ quân lục chiến đưa nàng đến lối vào và mở cửa cho nàng.
– Tôi có thể giúp bà không?
– Không. Tôi sẽ vào văn phòng tôi một chốc.
– Vâng, thưa bà. – Hắn nhìn nàng đi dọc hành lang.
Mary bật đèn trong văn phòng nàng và nhìn những bức tường có những câu thô bỉ đã được xoá đi. Nàng đi qua cánh cửa thông với văn phòng của Mike Slade và bước vào. Căn phòng chìm trong bóng tối. Nàng bật đèn và nhìn quanh.
Trên bàn giấy ông ta chẳng có giấy tờ gì cả.
Nàng bắt đầu lục lọi các ngăn kéo. Trống rỗng, ngoại trừ những tập sách mỏng những thông cáo và những thời khoá biểu.
Những vật vô tội sẽ chẳng có công dụng gì ột cô hầu phòng tò mò nào cả. Đôi mắt của Mary dò xét kỹ văn phòng. Nó phải có ở đâu đây. Chẳng có nơi nào khác có thể giấu nó được và không lẽ ông ta mang nó theo người.

Nàng mở các ngăn kéo và bắt đầu xem xét trở lại, chậm dãi và cẩn thận. Khi nàng xem xét đến một ngăn kéo cuối cùng, nàng cảm thấy có một cái gì cứng bên trong, sau một đống giấy tờ. Nàng lôi nó ra, cầm nó trong tay và trố mắt nhìn nó.
Đấy là một hộp sơn xịt màu đỏ.
***
Ít phút sau chín giờ, bác sĩ Louis Desforges đợi ở rừng Baneasa, gần con suối. Ông tự hỏi có phải ông đã sai lầm vì không tố giác Mike Slade không.
– Không, – Ông nghĩ thế. – Trước tiên mình phải nghe ông ta có gì để nói đã. Nếu mình tố giác sai, điều ấy sẽ tiêu diệt ông ta đấy.
Mike Slade bỗng xuất hiện như bóng tối.
– Cám ơn vì đã đến. Chúng ta có thể làm sáng tỏ việc này rất nhanh. Ông bảo trên điện thoại rằng ông nghĩ có ai đấy đầu độc Mary Ashley à?
– Tôi biết, có người cho bà ấy dùng chất Arsen.
– Và ông nghĩ rằng tôi có trách nhiệm trong việc đó?
– Có thể ông đã bỏ vào cà phê của bà ấy, một lần một ít.
– Ông đã báo cáo điều này với ai chưa?
– Chưa. Tôi muốn nói chuyện với ông trước.
– Tôi hài lòng vì ông đã làm như thế. – Mike bảo.
Ông ta rút tay ra khỏi túi. Trong tay là một khẩu súng ngắn magnum cỡ 475.
Louis trố mắt nhìn.
– Cái gì… ông làm gì đấy?
– Hãy nghe tôi! Ông không thể…
Mike Slade bóp cò súng và nhìn ngực của người đàn ông Pháp nổ thành một đám mây đỏ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.