Bạn đang đọc Sứ giả của Thần Chết: Chương 24 – Chương 01
8 giờ 45 sáng hôm sau, trong lúc Mary đang ở giữa một phiên họp, Dorothy chạy vội vào văn phòng và báo:
– Các cháu vừa bị bắt cóc!
Mary đứng bật dậy:
– Ôi chúa ơi!
– Còi báo động của chiếc xe hòm vừa rú lên. Bây giờ họ đang tìm dấu vết chiếc xe. Họ sẽ không chạy xa đâu!
Mary chạy nhanh dọc hành lang xuống phòng liên lạc. Có nửa chục người đang đứng quanh một tổng đài liên lạc. Đại tá Mc Kinney đang nói vào một máy vi âm.
– Roger – ông ta nói. – Tôi nhận được. Tôi sẽ báo cho Đại sứ.
– Việc gì đã xảy ra thế? – Mary rên rỉ. Hầu như nàng không thể thốt ra lời. – Con tôi đâu?
Vị đại tá trấn an:
– Chúng nó khoẻ thôi, thưa bà. Một người trong bọn do bất cẩn chạm vào công tắc cấp cứu trong xe hòm. Đèn cấp cứu trên mui xe hòm chớp lên cùng với tín hiệu sóng ngắn cấp cứu và trước khi tài xế đi được hai khu nhà, bốn chiếc xe cảnh sát đuổi theo còi báo động rú lên inh ỏi.
Mary buông người tựa vào tường nhẹ nhõm.
Nàng đã không nhận ra là nàng đã bị căng thẳng như thế nào.
“Rất dễ hiểu. – nàng nghĩ – Tại sao các người ngoại quốc sống ở đây cuối cùng quay sang dùng ma tuý hoặc uống rượu… hoặc yêu đương lăng nhăng!”.
***
Chiều hôm ấy Mary đến với con nàng.
Nàng muốn ở càng gần chúng càng tốt. Nhìn chúng, nàng tự hỏi: “Chúng nó có bị nguy hiểm không? Tất cả chúng mình đều bị nguy hiểm sao? Ai muốn hại chúng mình thế?” Nàng chẳng tìm ra câu giải đáp nào cả.
***
Ba đêm sau, Mary lại ăn tối với bác sĩ Louis Desforges. Hình như ông có vẻ thoải mái hơn với nàng lần này, và mặc dù cốt lõi của sự buồn bã nàng cảm nhận được trong người ông vẫn còn đấy, ông vẫn chịu khó chăm chú nghe và vui đùa. Mary tự hỏi liệu ông ta có cảm nhận được cùng bất lực đối với nàng như nàng đã cảm nhận đóí với ông không. Đây không chí là cái chén bạc mà mình đã gửi cho ông ấy – nàng tự thú nhận với mình – mà là một sự mời mọc đấy.
“Bà Đại sứ nghe nghi thức quá. Hãy gọi tôi là Mary”. Trời ơi, thực sự có phải nàng đang theo đuôi ông ta không? Tuy nhiên: Mình nợ ông ấy nhiều, có lẽ sinh mạng của mình. Mình đang hợp lý hoá. – Mary nghĩ như thế. Điều ấy chẳng liên quan gì với lý do mình muốn gặp lại ông ấy cả.
Họ đã ăn tối sớm tại phòng ăn trên sân thượng khách sạn Intercontinental và khi Louis đưa Mary về lại dinh, nàng hỏi:
– Anh có thích vào không?
– Cám ơn! – Ông nói – Tôi thích chứ.
Trẻ con đang ở tầng dưới; làm bài ở nhà của chúng. Mary giới thiệu chúng với Louis.
Ông cúi xuống nhìn mặt Beth bảo.
– Cho phép bác nhé. – Và ông quàng tay quanh người nó và ôm chặt lấy nó. Ông đứng thẳng lên.
– Một trong hai đứa con gái của bác nhỏ hơn cháu ba tuổi. Đứa kia độ tuổi cháu đấy. Bác muốn nghĩ rằng chúng sẽ lớn lên để xinh như cháu đấy. Beth ạ.
Beth mỉm cười.
– Cám ơn bác. Họ…
Mary vội nói:
– Tất cả có thích sôcôla nóng không?
Họ ngồi trong gian bếp rộng của Toà đại sứ, uống sôcôla nóng và trò chuyện.
Trẻ con say mê Louis và Mary nghĩ rằng nàng chưa từng nhìn một người đàn ông nào với quá nhiều thèm thuồng trong đôi mắt cả. Ông đã quên mất nàng. Ông hoàn toàn chăm chú nghe những câu chuyện về những cô con gái của ông và những giai thoại, những trò đùa cho đến khi ông buộc chúng phải cười ầm lên.
Lúc ấy gần nữa đêm, Mary nhìn đồng hồ.
– Ồ không? Các con đáng lẽ phải đi ngủ cả giờ đồng hồ trước rồi. Chuồn đi thôi.
Tim đến bên Louis.
– Bác sĩ lại đến thăm chúng cháu chứ?
– Bác hy vọng thế, Tim ạ. Tuỳ mẹ cháu đấy!
Tim quay sang Mary:
– Sao mẹ?
Nàng nhìn Louis và nói:
– Được.
Mary tiễn Louis đến cửa, ông cầm lấy tay nàng.
– Tôi sẽ không tìm cách cho bà biết buổi tối hôm nay có ý nghĩa gì đối với đâu. Mary à. Chẳng có lời nào cả.
– Tôi hài lòng. – Nàng nhìn vào đôi mắt ông và nàng cảm thấy ông đang tiến dần đến nàng. Nàng chìa môi ra. Và ông bỏ đi.
***
Sáng hôm sau khi Mary vào văn phòng, nàng nhận thấy một bên tường khác có lớp nưóc sơn mới.
Mike Slade bước vào với hai tách cà phê.
– Chào bà. – Ông ta đặt một chiếc tách lên bàn giấy của nàng.
– Có ai đấy lại viết lên tường à?
– Vâng.
– Lần này thì câu gì thế?
– Không thành vấn đề?
– Không thành vấn đề? – Nàng nói giận dữ. -Nó thành vấn đề với tôi đấy. Toà Đại sứ này có loại an ninh gì thế? Tôi không muốn có người lẻn vào văn phòng tôi và đe doạ đến tính mạng của tôi đâu. Nó viết thế nào?
– Bà muốn nguyên văn chứ?
– Vâng!
– Nó ghi: “Đi bây giờ hoặc chết!”
Mary buông người xuống ghế, thịnh nộ.
– Ông sẽ giải thích cho tôi làm thế nào có ai đấy có thể bước vào Toà đại sứ này, không bị trông thấy và viết những lời nhắn nhủ lên tường của tôi chứ?
– Tôi ước gì tôi làm được. – Mike bảo. – Chúng tôi đang làm mọi việc cần thiết để có thể khám phá ra.
– Này, mọi việc ông có thể rõ ràng là không đủ, – nàng vặn lại. – Tôi muốn có một nhân viên bảo vệ thuỷ quân lục chiến bên ngoài cửa tôi ban đêm. Rõ chứ?
– Vâng, thưa bà Đại sứ. Tôi sẽ chuyển lời bà cho đại tá Mc Kinney.
– Khỏi cần tôi sẽ đích thân nói chuyện với ông ấy – Mary nhìn theo lúc Mike rời văn phòng nàng và nàng bỗng tự hỏi ông ta có biết ai đứng đằng sau việc ấy không?
Và nàng suy nghĩ xem có thể là Mike Slade không.
***
Đại tá Mc Kinney xin lỗi.
– Tin tôi đi, thưa bà Đại sứ, tôi cũng tức giận về việc này như bà. Tôi sẽ tăng gấp đôi người gác ở hành lang và lo canh phòng 24/24 bên ngoài cửa văn phòng bà.
Mary chưa nguôi giận. Có ai đấy bên trong Toà đại sứ phải chịu trách nhiệm về sự việc đã xảy ra.
Đại tá Mc Kỉnney ở bên trong Toà đại sứ.
***
Mary mời Louis Desforges đến dự một bữa ăn tối nhỏ trong dinh. Có một chục khách khác và cuối buổi tối khi tất cả các người khác đã ra về, Louis nói:
– Bà có phiền không nếu tôi lên thăm bọn trẻ!
– Có lẽ lúc này chúng nó đã ngủ rồi, Louis ạ.
– Tôi sẽ không đánh thức chúng nó đâu. – ông hứa. – Tôi chỉ thích nhìn chúng nó thôi.
Mary cùng đi lên lầu với ông và nhìn vào trong lúc ông đứng ở ngưỡng cửa, im lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng Tim đang ngủ.
Sau một lúc, Mary thì thầm:
– Phòng Beth theo lối này.
Mary đưa ông sang phòng ngủ khác ở cuối nhà và mở cùa. Beth đang cuộn mình quanh gối, những tấm drap gường xoắn lên chung quanh nó. Louis im lặng bước đến giường và nhẹ nhàng kéo thẳng giường ra. Ông đứng đấy một lúc lâu, mắt ông nhắm chặt lại. Rồi ông quay lại và bước ra khỏi phòng.
– Bọn trẻ đấy! – Louis nói. Giọng ông khàn khàn.
Họ đứng dấy đối diện với nhau và không khí giữa họ như được nạp điện. Ông trơ trọi trong nhu cầu của mình.
Sẽ xảy ra thôi, – Mary nghĩ thế, – Chẳng ai trong chúng mình có thể ngăn cản được cả.
Và họ ôm chặt nhau rồi môi ông áp mạnh lên môi nàng.
Ông giật ra.
– Lẽ ra tôi không nên đến. Bà nhận ra tôi đang làm gì chứ? Tôi đang làm sống lại quá khứ đấy. – Ông im lặng một lúc. – Hoặc có lẽ đấy là tương lai của tôi. Ai biết được!
Mary dịu dàng nói.
– Tôi biết.
***
David Victor, lãnh sự thương mại hối hả vào văn phòng Mary. – Có lẽ tôi có một tin rất xấu. Tôi vừa được mách nước rằng Chủ tịch Ionescu sẽ chấp thuận một hợp đồng với Arhentina để lấy một triệu rưỡi tấn bắp và với Brasil để lấy một triệu tấn đậu nành. Chúng ta đã trông cậy rất nhiều vào giao dịch ấy
– Các cuộc thương lượng đã đi đến đâu rồi?
– Gần kết thúc rồi. Chúng ta đã bị cho ra rìa. Tôi sắp gửi một công điện về Washington – với sự chấp thuận của bà, dĩ nhiên, – Ông ta thêm.
– Hãy nán lại một tí – Mary nói. Tôi muốn suy nghĩ về điều ấy.
– Bà sẽ không thay đổi được ý định của Chủ tịch Ionescu đâu. Hãy tin tôi đi, tôi đã cố gắng dùng mọi lý lẽ tôi có thể nghĩ ra.
– Vậy thì chúng ta chẳng có gì mất cả nếu tôi thử tìm cách.
***
Nàng làm cho viên bí thư của nàng bối rối.
– Dorothy, hãy tổ chức một cuộc họp với Chủ tịch Ionescu càng nhanh càng tốt.
Alexandros Ionescu mời Mary đến ăn trưa trong dinh ông. Khi bước vào, nàng được Nicu, đứa con trai 14 tuổi của Chủ tịch chào đón.
– Chào bà Đại sứ! Tôi là Nicu. Xin mời bà vào dinh.
– Cám ơn.
Đó là một cậu bé đẹp trai, cao lớn so với tuổi tác của cậu, với đôi mắt đen xinh xắn và một nước da tuyệt đẹp. Cậu có tư cách như một người trưởng thành.
– Tôi có nghe những việc thú vị về bà đấy, – Nicu bảo.
– Tôi hân hạnh được nghe điều ấy, Nicu ạ.
– Tôi sẽ bảo bố tôi rằng bà đã đến.
Mary và Ionescu ngồi đối diện với nhau trong phòng ăn chính thức, chỉ có hai người thôi. Mary nghĩ không biết vợ ông ta ở đâu. Bà ta ít khi xuất hiện, ngay cả ở những buổi lễ chính thức.
Ngài Chủ tịch đã uống rượu và đang ngà ngà. Ông ta châm một điếu Snagov, loại thuốc lá làm tại Rumani có mùi khó chịu.
– Tôi biết rằng bà đã đi ngắm cảnh với con của bà.
– Vâng, thưa ngài. Rumani thực là một đất nước xinh đẹp và có quá nhiều điều để xem.
Ông ta tặng cho nàng một nụ cười mà ông ta nghĩ là quyến rũ. – Lúc này bà phài để cho tôi chỉ cho bà xem đất nước của tôi. – Nụ cười ông ta trở nên dâm đãng – Tôi là một người hướng dẫn tuyệt vời. Tôi có thể chỉ cho bà xem nhiều điều thú vị.
– Tôi chắc ông có thể làm được, – Mary bảo.
– Thưa Chủ tịch, tôi nóng lòng gặp ngài hôm nay vì có điều quan trọng tôi muốn thảo luận với ngài.
Ionescu cười vang. Ông biết chính xác tại sao nàng đến đây. Người Mỹ muốn bán ình bắp và đậu nành, nhưng họ đã quá trễ. Vị Đại sứ Mỹ lần này sẽ ra đi tay không. Tệ quá. Một người phụ nữ hấp dẫn như thế.
– Vâng! – Ông ta ngây thơ nói.
– Tôi muốn nói với ngài về những thành phố kết nghĩa.
Ionescu chớp mắt.
– Xin lỗi bà?
– Các thành phố kết nghĩa. Ông biết đấy – như San Francisco và Osaka, Los Angeles và Athens, Washington và Beijing…
– Tôi không hiểu. Điều ấy có liên quan gì với…
– Thưa Chủ tịch, tôi chợt nghĩ rằng ngài có thể nổi danh khắp thế giới nếu ngài cho Bucarest kết nghĩa với một thành phố Mỹ nào đấy. Hãy nghĩ đến điều phấn khởi mà nó sẽ tạo ra. Nó hầu như sẽ gây được nhiều chú ý như kế hoạch giữa các dân tộc của Tổng thống Ellison đấy. Nó sẽ là một bước quan trọng hướng về hoà bình thế giới. Hãy nói chuyện về một nhịp cầu giữa các quốc gia chúng ta. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu nó làm cho ngài được giai Nobel hoà bình.
Ionescu ngồi đấy, cố gắng tập trung lại những suy nghĩ của mình. Ông thận trọng nói:
– Một thành phố kết nghĩa tại Hoa Kỳ à? Đấy là một ý kiến hay đấy. Nó sẽ liên quan đến điều gì!
– Hầu hết là sự quảng cáo tuyệt vời của ngài. Ngài sẽ là một vị anh hùng. Điều ấy sẽ là ý kiến của ngài. Ngài sẽ đến thăm thành phố ấy một chuyến. Một phái đoàn của thành phố Kansas sẽ đến thăm ngài một chuyến.
– Thành phố Kansas à?
– Đấy chỉ là một đề nghị dĩ nhiên. Tôi không nghĩ rằng ngài muốn một thành phố lớn như New York hoặc Chicago – thương mại quá. Và Los Angeles đã được đề cập đến rồi. Thành phố Kansas nằm ở miền Trung Hoa Kỳ. Ở đấy có những nông dân như những nông dân của ngài vậy. Những người với những giá trị thực tiễn, như dân tộc của ngài. Đấy sẽ là hành động của một chính sách vĩ đại, thưa Chủ tịch. Tên tuổi ngài sẽ ở trên môi mọi người. Chẳng có ai tại châu Âu đã nghĩ đến chuyện làm điều này cả.
Ông ngồi đấy, im lặng.
– Tôi… Đương nhiên tôi phải suy nghĩ rất nhiều về điều này đấy.
– Đương nhiên.
– Thành phố Kansas, Kansas và Bucarest, Rumani. – Ông gật đầu. – Chúng tôi là một thành phố rộng hơn nhiều dĩ nhiên.
– Dĩ nhiên, Bucarest sẽ là thành phố chị.
– Tôi phải thừa nhận rằng đấy là một ý kiến rất hấp dẫn đấy.
Thực ra, càng nghĩ đến điều ấy, Ionescu càng thích. “Tên mình sẽ ở trên môi mọi người”.
– Có khi nào việc này bị bác bỏ từ phía Mỹ không? – Ionescu hỏi.
– Tuyệt đối là không. Tôi có thể bảo đảm điều ấy!
Ông ta ngồi đấy, ngẫm nghĩ.
– Khi nào điều này sẽ được thi hành?
– Ngay khi ngài sẵn sàng để loan báo điều ấy!
– Tôi sẽ giải quyết mục đích của chúng ta. Ngài đã là một chính khách vĩ đại, thưa Chủ tịch, nhưng việc này càng làm cho ngài càng vĩ đại hơn!
Ionescu nghĩ đến một việc khác.
– Chúng tôi có thể thiết lập một sự trao đổi thương mại với thành phố kết nghĩa của chúng ta. Rumani có nhiều thứ để bán. Hãy cho tôi biết Kansas trồng loại hoa màu nào?
Mary ngây thơ nói.
– Bắp và đậu nành. Và nhiều món khác.
– Bà thực sự đã thực hiện việc giao dịch ấy à?
***
– Bà thực sự lừa được ông ta à? – David Victor hoi một cách hoài nghi.
– Không bao giờ cả, – Mary quả quyết với ông ta, – Ionescu quá thông minh về việc ấy. Ông ta biết tôi đang theo đuổi điều gì. Ông ta chỉ thích cái bọc tôi đã dùng để bọc điều ấy thôi. Ông có thể vào và kết thúc việc giao dịch.
Ionescu đã diễn tập bài diễn văn truyền hình của ông ta.
***
Khi Stanton Rogers nghe tin, ông điện thoại cho Mary.
– Bà là một công dân có phép màu đấy! – Ông cười – Chúng tôi nghĩ rằng chúng ta đã mất mối giao dịch ấy rồi. Bà làm cách nào thế?
– Tôi, – Mary nói. – Ông ta.
– Tổng thống nhờ tôi nói với bà rằng bà đã làm ở đấy một công việc thật vĩ đại, Mary ạ.
– Cám ơn giùm tôi đi! – Stan.
– Tôi sẽ nói. Nhân tiện đây, Tổng thống và tôi sắp đi Trung Quốc trong ít tuần nữa. Nếu bà cần đến tôi bà có thể tiếp xúc với tôi qua văn phòng tôi!
– Chúc một chuyến đi tuyệt vời!
***
Qua những tuần lễ trôi nhanh, cơn gió quay cuồng tháng Ba đã nhường chỗ ùa xuân rồi mùa hè và quần áo mùa Đông được thay bằng những bộ đồ mát, nhẹ. Hoa nở khắp mọi nơi và các công viên xanh um. Tháng sáu hầu như đã hết.
Tại Buenos Aires, đang là mùa đông. Khi Neusa Munez quay trở về gian phòng của mụ, trời đã về nửa đêm. Điện thoại đang reo. Mụ nhấc máy lên. “Vâng!”
– Cô Munez! Đây là một người nước ngoài từ Hoa Kỳ.
– Vâng!
– Cho phép tôi được nói chuyện với Angel chứ?
– Angel không có ở đây thưa ngài. Ngài muốn gì!
Ngài chủ sự thấy cơn giận của mình đang dâng lên cao. “Loại đàn ông nào mà lại dan díu với một mụ đàn bà như thế nhỉ. Theo sự mô tả mà Harry Lantz đã cho ngài biết trước khi Lantz bị sát hại, mụ chẳng những đần độn mà còn rất xấu xí nữa?.
– Tôi muốn bà gửi cho Angel một bức điện giùm tôi.
– Chờ một phút.
Ngài nghe tiếng điện thoại bỏ xuống và đợi.
Cuối cùng giọng của mụ trở về lại với đường dây.
– Được rồi.
– Bảo Angel rằng tôi cần ông ấy ột hợp đồng tại Bucarest.
– Budapest à?
– Chúa ơi. – Mụ quá sức chịu đựng đối với bất kỳ ai.
– Bucarest, Rumani đấy. Bảo ông ta rằng đấy là một hợp đồng năm triệu đô-la. Ông ta phải có mặt tại Bucarest vào cuối tháng này. Còn ba tuần nữa. Cô nhận được chưa?
– Chờ một phút. Tôi đang viết.
Ngài kiên nhẫn đợi.
– Được rồi. Angel phải giết bao nhiêu người đế đổi lấy năm triệu đô-la thế?
– Nhiều…
***