Sứ giả của Thần Chết

Chương 13


Bạn đang đọc Sứ giả của Thần Chết: Chương 13

Khi phi cơ của họ đáp xuống sân bay Dulles tại Washington, Mary và các con được một thanh niên tại Bộ Ngoại giao ra đón.
– Chúc mừng bà đã đến Washington, bà Ashley. Tên tôi là John Burns. Ông Rogers yêu cầu tôi đón và đưa bà đến khách sạn của bà an toàn. Tôi đã giữ chỗ cho bà tại Riverdale Towers. Tôi nghĩ rằng bà và các cháu đều được thoải mái ở đấy.
– Cám ơn ông.
Mary giới thiệu Beth và Tim.
– Xin bà trao cho tôi vé hành lý của bà, bà Ashley, tôi sẽ lo liệu mọi việc cho.
Hai mươi phút sau, tất cả đều ngồi trong một chiếc xe hòm hướng về trung tâm Washington.
Tim nhìn ra cửa xe, bàng hoàng.
– Nhìn kìa, – nó la lên – Kia là đài kỷ niệm Lincoln.
Beth nhìn ra cửa sổ bên kia.
– Đài kỷ niệm Washington mà.
Mary nhìn John Burns bối rối.
– Tôi chắc rằng bọn trẻ không rành mấy, – nàng lên tiếng xin lỗi. – Ông thấy đấy, chúng nó chưa bao giờ đi xa… nàng liếc ra cửa sổ và mắt nàng mở to.
– Nhìn kìa! Toà Bạch Ốc đấy?
Chiếc xe hòm di chuyển lên Đại lộ Pennsylvania, được bao bọc bằng một số mốc giới hạn rắc rối nhất thế giới. Mary phấn khởi nghĩ: “Đây là thành phố cai trị thế giới. Đây là nơi của quyền lực. Và ở một khía cạnh nhỏ, mình sẽ là một phần của nó.
Khi chiếc xe hòm tiến dần đến khách sạn, Mary lên tiếng hỏi:
– Khi nào tôi được gặp ông Rogers nhỉ?
– Ông ấy sẽ tiếp xúc với bà ngay sáng nay.
***
Peter Connors, trưởng Kudesk, ban phản gián của CIA, làm việc khuya và ngày làm việc của ông đã chấm dứt từ lâu rồi, mỗi buổi sáng, lúc ba giờ, đều có một toán báo cáo để chuẩn bị danh sách kiểm tra tin báo hằng ngày cho Tổng thống đã được thu nhập qua các công điện trong đêm. Bản báo cáo mật danh là “pickles” phải chuẩn bị xong lúc 6 giờ sáng để đưa lên bàn giấy của Tổng thống vào lúc khởi sự ngày làm việc của ngài. Một người văn thư võ trang mang danh sách đến Toà Bạch Ốc vào bằng cổng phía Tây. Peter Connors thích thú trở lại việc nghe trộm các điện đài đánh đi từ Đông Âu, bởi vì đa số liên quan đến việc bổ nhiệm Mary Ashley làm Đại sứ Mỹ tại Rumani.
Liên Xô lo rằng kế hoạch của Tổng thống Ellison là một thủ đoạn để xâm nhập vào các quốc gia anh em trong khối, để theo dõi hoặc dụ dỗ họ.
– Bọn cộng sản không lo lắng như ta, – Peter Connors suy nghĩ một cách giận dữ. – Nếu ý kiến của Tổng thống thành công, cả quốc gia này sẽ là một cái nhà trống cho những tên gián điệp quái quỷ của họ.
Peter Connors đã được thông báo lúc Mary Ashley đáp xuống Washington. Ông đã nhìn thấy ảnh của nàng và hai đứa con.
– Họ sẽ tuyệt đấy, – Connors vui vẻ nghĩ thế.
Riverdale Tower, cách khu nhà máy nước Liên Hợp một dãy nhà, là một khách sạn gia đình nhỏ có những dãy phòng tiện nghi trang trí đẹp.
Một người trực tầng mang hành lý đến và trong lúc Mary bắt đầu mở ra, chuông điện thoại reo. Mary nhấc ống nghe.
– A-lô.
Một giọng nam lên tiếng:
– Bà Ashley đấy à?
– Vâng!
– Tên tôi là Ben Cohn. Tôi là phóng viên của tờ Washington Post. Không biết tôi có thể nói chuyện vài phút không?
Mary ngần ngại.
– Chúng tôi vừa đăng ký xong và tôi…
– Sẽ chỉ mất 5 phút thôi. Thật ra tôi chỉ muốn chào bà!
– À, tôi cho rằng…
– Tôi đang lên đây.
Ben Cohn lùn và chắc nịch, có thân hình vạm vỡ và khuôn mặt méo mó của một võ sĩ đoạt giải. Ông ta trông giống một phóng viên thể thao, – Mary nghĩ.
Ông ngồi trên một chiếc ghế có tay đối diện với Mary.
– Bà đến Washington lần đầu chứ, bà Ashley? Ben Cohn hỏi.
– Vâng! – Nàng nhận thấy ông chẳng có sổ sách hoặc máy ghi âm nào cả.
– Tôi sẽ không hỏi bà câu hỏi ngốc nghếch nào đâu?
Nàng cau mày.
– Thế nào là câu hỏi ngốc nghếch?
– Bà thích Washington như thế nào? Mỗi khi một nhân vật nổi danh bước ra khỏi một chiếc phi cơ ở đâu đấy, việc đầu tiên họ được hỏi là, ngài thích địa điểm này như thế nào?
Mary cười.
– Tôi không phải là một nhân vật nổi danh, nhưng tôi nghĩ tôi sẽ rất thích Washington.
– Bà là một giáo sư tại Trường đại học tiểu bang Kansas phải không?
– Vâng. Tôi dạy một lớp có tên là Đông Âu: Chính sách ngày nay.
– Tôi hiểu rằng Tổng thống lần đầu tiên được biết đến bà khi ngài đọc một quyển sách của bà về Đông Âu. Và các bài viết ở tạp chí.

– Vâng!
– Và phần còn lại, như họ nói, là lịch sử.
– Tôi cho rằng đấy là một cách bất thường để…
– Không phải bất thường đâu. Jeane Kirpatrick được Tổng thống Reagan chú ý cũng bằng cách ấy và ngài đã bổ nhiệm bà ta làm đại sứ tại Liên Hiệp Quốc. – Ông ta mỉm cười với nàng. – Vậy bà thấy đấy đấy là tiền lệ. Đấy là một trong những lời đồn đại lớn tại Washington. Tiền lệ. Ông bà của bà là người Rumani à?
– Ông tôi. Đúng đấy!
Ben Cohn ở lại thêm 15 phút nữa lấy tin về gốc gác của Mary.
Mary hỏi:
– Khi nào cuộc phỏng vấn này sẽ đưa lên báo? – Nàng muốn biết chắc để gửi các phó bản về cho Florence và Douglas và những bạn bè khác của nàng tại quê nhà.
Ben Cohn đứng dậy và nói mơ hồ:
– Lúc này thì tôi giữ nó lại. – Có một cái gì đấy về tình hình làm ông bối rối. Vấn đề là ông không hiểu đấy là cái gì. – Chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Sau khi ông đi, Beth và Tim vào phòng khách.
– Ông ta tử tế không mẹ?
– Ừ, – nàng ngần ngại, không xác nhận. – Mẹ nghĩ thế.
Sáng hôm sau, Stanton Rogers gọi điện.
– Chào bà Ashley. Stanton Rogers đây.
Giống như nghe giọng nói của một người bạn cũ. Có lẽ vì ông là người duy nhất trong thành phố mà mình biết, Mary nghĩ thế. – Chào ông Rogers. – Cám ơn ông đã cho ông Burns đón chúng tôi tại sân bay và thu xếp khách sạn cho chúng tôi!
– Tôi tin là bà hài lòng! Thật đáng yêu!
– Tôi nghĩ rằng sẽ là một ý kiến hay nếu chúng ta gặp nhau để thảo luận một số thủ tục mà bà sẽ phải trải qua.
– Tôi muốn thế đấy.
– Tại sao chúng ta hôm nay không dùng cơm trưa tại Grand nhỉ? Không xa khách sạn của bà đâu! Một giờ nhé?
– Tốt thôi!
– Tôi sẽ gặp bà ở phòng ăn dưới lầu nhé!
Bắt đầu đấy.
***
Mary thu xếp cho con nàng ăn trong phòng vào lúc một giờ, một chiếc taxi đưa nàng đến khách sạn Grand. Mary nhìn nó sợ hãi. Khách sạn Grand là trung tâm quyền lực của thành phố. Các Bộ trưởng Ngoại giao và các nhà ngoại giao khắp thế giới ở đấy và lý do thật dễ thấy: Đấy là một toà nhà thanh nhã có một hành lang uy nghi và những tầng lầu bằng đá cẩm thạch ý, những cây cột duyên dáng đứng dưới trần nhà hình vòng cung.
Có một sân cây cảnh, một vòi phun và một hồ bơi lộ thiên. Cầu thang đá cẩm thạch đưa xuống nhà hàng dạo mát, nơi Stanton Rogers đang đợi nàng.
– Chào bà Ashley!
– Chào ông Rogers!
Ông cười.
– Nghe trịnh trọng quá. Bà nghĩ thế nào về việc ta gọi nhau là Stan và Mary nhỉ?
Nàng hài lòng.
– Hay đấy!
Stanton Rogers có vẻ khác khác thế nào ấy và Mary khó mô tả sự thay đổi ấy. Tại thị trấn Junction, ông có vẻ xa cách, hầu như là một sự căm ghét đối với nàng. Bây giờ điều ấy hình như đã tan biển hoàn toàn. Ông nồng nhiệt và thân mật. Sự khác biệt là ông ấy đã chấp nhận mình! – Mary nghĩ một cách sung sướng.
– Bà muốn dùng một ly rượu chứ?
– Không, cám ơn.
Họ gọi bữa ăn trưa. Những món khai vị hình như quá đắt đối với nàng. – Không như giá cả tại thị trấn Junction đâu. – Giá phòng khách sạn của nàng là 250 đô-la một ngày.
– Dù thế nào, tiền của mình sẽ không kéo dài được mấy, – Mary nghĩ thế.
– Stan, tôi không muốn có vẻ thô lỗ, nhưng ông có thể cho tôi biết lương đại sứ được bao nhiêu không?
– Ông bật cười. – Đấy là một câu hỏi thú vị.
Lương của bà sẽ là 65.000 đô-la một năm cộng với phụ cấp nhà cửa.
– Khi nào thì bắt đầu?
– Lúc bà tuyên thệ.
– Và từ bây giờ đến lúc ấy!
– Bà sẽ được trả 75 đô-la một ngày.
Tim nàng chùng xuống. Số tiền ấy sẽ không lo được ngay cả phiếu thanh toán tiền khách sạn của nàng, chưa kể đến những khoản chi tiêu khác nữa.
– Tôi sẽ ở lại Washington có lâu không? – Mary hỏi.
– Độ một tháng. Chúng tôi sẽ làm mọi việc theo khả năng để xúc tiến công việc của bà. Bộ trưởng Ngoại giao đã gửi điện đến chính phủ Rumani để xin chấp thuận sự bổ nhiệm của bà. Nói riêng với bà nhé, đã có những cuộc thảo luận riêng tư giữa hai chính phủ. Sẽ chẳng có vấn đề gì với người Rumani cả, nhưng bà vẫn còn phải được Thượng nghị viện thông qua!

Vậy là chính phủ Rumani sẽ chấp nhận mình – Mary ngạc nhiên suy nghĩ. Có lẽ mình có đủ điều kiện hơn là mình nhận thức được.
– Tôi đã hội ý không chính thức về việc bà với chủ tịch Uỷ ban liên hệ ngoại giao của Thượng viện. Bước kế tiếp sau đấy sẽ là một cuộc tường trình công khai của toàn thể Uỷ ban. Họ sẽ hỏi bà về gốc gác của bà, về sự trung thành của bà với quốc gia này, nhận thức của bà về công việc, và bà hy vọng hoàn thành những gì.
– Sau đấy thế nào?
– Uỷ ban bỏ phiếu và khi họ nộp báo cáo, toàn thể Thượng viện sẽ bỏ phiếu.
Mary chậm rãi nói:
– Các việc bổ nhiệm đã được bổ nhiệm từ trước phải không?
– Uy tín của Tổng thống còn chưa rõ với điều này. Bà sẽ được sự ủng hộ hoàn toàn của Toà Bạch Ốc. Tổng thống tha thiết tiến hành việc bổ nhiệm bà càng nhanh càng tốt. Bỗng nhiên tôi nghĩ rằng bà và các cháu có thể thích đi xem phong cảnh trong ít ngày tới, nên tôi đã thu xếp một chiếc xe và một tài xế cho bà và một chuyến tham quan riêng tại Toà Bạch ổc.
– Ồ, cám ơn ông nhiều.
Stanton Rogers mỉm cười.
– Rất hân hạnh.
***
Chuyến tham quan riêng tại Toà Bạch Ốc được thu xếp vào sáng hôm sau. Một người hướng dẫn đi theo họ. Họ được đưa qua vườn hồng Jacqueline Kennedy và khu vườn Mỹ kiểu thế kỷ 16 gồm một cái ao, cây cối và rau cỏ dùng cho nhà bếp của Toà Bạch Ốc.
– Trước mặt! – người hướng dẫn thông báo, – là cánh Đông: Đấy là các văn phòng quân sự, các liên lạc viên của Quốc hội với Tổng thống, một phòng khách và văn phòng của Đệ nhất phu nhân.
Họ đi qua cánh Tây và nhìn vào Văn phòng Bầu dục của Tổng thống.
– Họ có bao nhiêu phòng ở đây? – Tim lên tiếng hỏi.
– Có 132 phòng, 69 chiếc tủ, 29 lò sưởi và 17 phòng tắm.
– Chắc họ phải đến phòng tắm nhiều đấy!
– Tổng thống Washington đã coi sóc việc xây cất Toà Bạch Ốc. Ngài là vị Tổng thống duy nhất không bao giờ ở đây.
– Tôi chẳng trách người đâu! – Tim lẩm bẩm. – Nó quá lớn.
Mary thúc khuỷu tay và nó đỏ mặt.
Chuyến tham quan mất gần hai giờ và lúc chấm dứt, gia đình Ashley mệt lừ và xúc động.
Đây là nơi tất cả đã khởi đầu. – Mary nghĩ thế. – Và giờ đây mình là một thành phần của nó.
– Mẹ à!
– Gì đó Beth?
– Mặt mẹ có vẻ buồn cười đấy.
***
Cú điện thoại từ văn phòng Tổng thống đến vào sáng hôm sau.
– Chào bà Ashley. Tổng thống Ellison không biết liệu bà có thể có mặt chiều nay để gặp ngài không?
Mary nhẫn nại.
– Vâng. Tôi… dĩ nhiên.
– Ba giờ thích hợp chứ?
– Tốt đấy!
– Một chiếc xe hòm sẽ đợi bà dưới lầu lúc 2 giờ 45.
Paul Elhson đứng lên trong lúc Mary được đưa vào Văn phòng Bầu dục. Ông tiến đến bắt tay nàng, cười cởi mở và nói:
– Gotcha.
Mary cười:
– Thưa Tổng thống, tôi hài lòng. Đây là một đặc ân lớn cho tôi đấy!
– Ngồi xuống đi, bà Ashley. Cho phép tôi gọi bà là Mary chứ?
– Xin ngài tự nhiên!
Họ ngồi xuống trường kỷ.
Tổng thống Ellison lên tiếng.
– Bà sẽ là doppelganger của tôi đấy. Bà biết đấy là gì không?
– Đấy là một loại tinh thần tương đồng của một con người sống!
– Đúng. Và đấy là chúng ta. Mary, tôi không thể nói cho bà biết tôi đã phấn khởi như thế nào khi tôi đọc bài báo mới nhất của bà. Dường như tôi đang đọc lại điều tôi đã viết vậy. Có nhiều người không tin rằng kế hoạch giữa các dân tộc của chúng ta có thể thực hiện được, và tôi sẽ đùa họ đấy.
Chương trình giữa các dân tộc của “chúng ta”. Chúng ta sẽ đùa họ. Ông ta là một “người phù phép” – Mary nghĩ thế. Nàng nói to:

– Thưa Tổng thống, tôi muốn làm tất cả theo khả năng của mình.
– Tổng thống đang trông cậy vào bà. Rất nhiều. Rumani là vùng đất thử nghiệm. Từ khi Groza bị ám sát, công việc của bà sẽ khó hơn. Nếu chúng ta có thể thành công ở đấy, chúng ta sẽ có thể thực hiện tại các quốc gia cộng sản khác.
Họ bỏ ra thêm 30 phút nữa đe thảo luận một số vấn đề trước mắt, và rồi Paul Ellison nói:
– Stanton Rogers sẽ sát cánh với bà. Ông ấy đã trở thành một người rất hâm mộ bà! – Ông chìa tay ra. – Chúc may mắn, doppelganger ạ!
***
Chiều hôm sau, Stanton Rogers điện thoại cho Mary.
– Bà có hẹn lúc 9 giờ sáng mai với chủ tịch Uỷ ban liên hệ ngoại giao của Thượng Viện.
Uỷ ban liên hệ ngoại giao đặt văn phòng tại toà nhà Russell, toà nhà chính phủ cổ nhất tại Washington. Một tấm biển trong hành lang bên phải của ghi: Uỷ ban liên hệ ngoại giao SD-419.
Vị chủ tịch là một người đàn ông tóc muối tiêu, mập mạp với đôi mắt xanh sắc sảo và cử chỉ thoải mái của một chính trị gia chuyên nghiệp.
Ông đón Mary ở cửa.
– Charlie Campbell. Hân hạnh được gặp bà, bà Ashley ạ. Chắc chắn là tôi đã nghe nhiều về bà.
Tốt hay xấu? – Mary tự hỏi.
Ông đưa nàng đến một chiếc ghế.
– Cà phê nhé?
– Không. Cám ơn ngài Thượng nghị sĩ. – Nàng quá lo âu để cầm một cái tách trong tay.
Vậy thì, chúng ta hãy đi thẳng vào công việc. Tổng thống nôn nóng để bà đại diện cho chúng ta tại Rumani. Đương nhiên, tất cả chúng tôi đều muốn ủng hộ ngài hoàn toàn bằng mọi cách có thể được. Câu hỏi là… bà có nghĩ rằng bà có đủ điều kiện để thi hành chức vụ ấy không, bà Ashley?
– Không, thưa ngài.
Câu trả lời của nàng làm ông sững sờ.
– Xin lỗi bà?
– Nếu ngài muốn hỏi rằng liệu tôi có kinh nghiệm ngoại giao nào không để đương đầu với các nước, thì tôi không đủ tư cách. Tuy nhiên, tôi đã được cho biết rằng một phần ba các vị đại sứ của quốc gia cũng là những người không có kinh nghiệm trước. Điều mà tôi sẽ mang lại cho công việc của tôi là một kiến thức về Rumani. Tôi quen thuộc với những vấn đề kinh tế, xã hội của họ và nền tảng chính trị của họ. Tôi tin rằng tôi có thể phản ánh một bức tranh tích cực của quốc gia chúng ta cho người Rumani.
À – Charlie Campbell ngạc nhiên suy nghĩ.
Mình đã hy vọng một cái đầu rỗng tuếch. Thực sự, Campbell ghét Mary Ashley còn hơn trước khi gặp nàng nữa. Ông đã được cấp trên ra lệnh phải lo cho Mary Ashley được Uỷ ban của ông chấp thuận, dù họ có nghĩ gì về nàng đi chăng nữa. Có nhiều tiếng cười khúc khích đang tiếp tục trong hệ thống quyền lực về điều rất sai lầm mà Tổng thống đã làm, bằng cách chọn một người quê mùa với danh từ một địa điểm gọi là thị trấn Junction, Texas. Nhưng… Trời ơi, mình nghĩ có lẽ mấy tên ấy sẽ kinh ngạc một chút đấy.
Ông nói to:
– Cuộc tường trình trước toàn thể Uỷ ban sẽ tổ chức lúc 9 giờ sáng thứ tư!
Đêm trước buổi tường trình, Mary hoảng sợ.
“Anh yêu, khi họ chất vấn em về kinh nghiệm của em. Em sẽ nói gì với họ nhỉ? Rằng tại thị trấn Junction, em là nữ hoàng về việc nhà và rằng em đã thắng cuộc thi trượt tuyết ba năm liền ư? Em sợ đấy. Ồ em ước gì có anh ở đây với em.
Nhưng một lần nữa, sự mỉa mai chạm đến nàng. Nếu Edward còn sống, nàng sẽ không có mặt ở đây. Mình sẽ an toàn và ấm cúng ở nhà với chồng con, nơi mà mình thuộc về nó.
Nàng nằm thức trắng đêm.
***
Cuộc tường trình được tổ chức tại phòng Uỷ ban liên hệ ngoại giao của Thượng Viện, với đầy đủ 15 uỷ viên hiện diện, ngồi trên một chiếc bục trước mặt một bức tường có treo bốn chiếc bản đồ thế giới rộng. Dọc phía trái của căn phòng là bàn báo chí đầy các phóng viên và ở trung tâm, là những chiếc ghế cho 200 thích giả. Các góc nhà sáng loá áy quay phim, truyền hình. Căn phòng đông nghẹt người. Peter Connors ngồi ở hàng sau. Đột nhiên có tiếng suỵt khi Mary bước vào với Beth và Tim.
Mary mặc chiếc váy đen và áo cánh trắng. Con nàng đã bị buộc phải bỏ những chiếc quần Jeans và áo pull để mặc những bộ áo quần lịch sự đẹp đẽ nhất của chúng.
Ben Cohn, ngồi ở bàn báo chí, nhìn họ đi vào.
Chúa ơi, – Ông ta nghĩ – Họ trông như một miếng bìa Normal Rockwell.
Một người phục vụ cho con nàng ngồi tại một hàng ghế trước, và Mary được đưa đến chiếc ghế nhân chứng đối diện với Uỷ ban. Nàng ngồi dưới vòng ánh sáng của những chiếc đèn nóng, cố gắng che đậy sự lo âu của mình.
Cuộc tường trình bắt đầu. Charlie Campbell mỉm cười với Mary.
– Chào bà Ashley. Chúng tôi cám ơn bà đã ra trước Uỷ ban này. Chúng tôi sẽ tiến hành với những câu hỏi.
Họ bắt đầu khá ngây thơ.
– Quả phụ…?
– Con cái…?
Các câu hỏi nhẹ nhàng và có vẻ khích lệ.
– Theo lý lịch mà chúng tôi đã được cung cấp, bà Ashley, trong nhiều năm qua, bà đã dạy khoa chính trị tại Trường đại học Tiểu bang Kansas. Việc ấy có đúng không?
– Thưa ngài, vâng.
– Bà sinh trưởng tại Kansas à?
– Vâng, thưa Thượng nghị sĩ.
– Ông bà của bà là người Rumani à?
– Ông tôi. Vâng, thưa ngài.
– Bà đã viết một cuốn sách và những bài viết về việc nối lại tình hữu nghị giữa Hoa Kỳ và các quốc gia thuộc khối Xô viết phải không?
– Vâng, thưa ngài.
– Bài viết cuối cùng được in trên tạp chí “Những vấn đề ngoại giao” và được Tổng thống chú ý phải không?
– Theo sự hiểu biết của tôi là như thế.
– Bà Ashley, xin bà vui lòng cho Uỷ ban này biết tiền đề căn bản của bài viết của bà là gì?
Sự lo âu của nàng tan biến nhanh chóng. Giờ đây, nàng đang đứng trên vùng đất vững chắc vì thảo luận về một đề tài mà nàng nắm rất vững. Nàng cảm thấy như nàng đang hướng dẫn một cuộc hội thảo chuyên đề ở trường.
– Nhiều hiệp ước kinh tế cấp vùng vừa xuất hiện trên thế giới và bởi vì các hiệp ước ấy đều riêng biệt với nhau nên được dùng để phân chia thế giới thành những khối cạnh tranh và tương phản nhau, thay vì đoàn kết lại. Tây Âu có Thị Trường Chung, Khối Đông Âu có ECON và rồi còn có OECD gồm các quốc gia thị trường tự do và phong trào không liên kết của các nước thế giới thứ ba. Tiền đề của tôi rất đơn giản. Tôi muốn thấy tất cả những tổ chức khác nhau và khép kín này liên kết lại với nhau bằng những sự ràng buộc về kinh tế. Những cá nhân tham gia vào một cổ phần có lợi không giết nhau. Tôi tin rằng cũng nguyên tắc ấy được áp dụng cho các quốc gia. Tôi muốn thấy rằng các quốc gia chúng ta phát động một phong trào để thành lập một thị trường chung bao gồm cả đồng minh và đối lập. Hiện nay, ví dụ chúng ta đang trả hàng tỉ đô-la để trữ ngũ cốc thặng dư trong các kho ngũ cốc trong lúc dân chúng trong hàng chục quốc gia đang chết đói.
Thị trường chung của một thế giới duy nhất có thể giải quyết được vấn đề ấy. Nó có thể chữa được những sự bất bình đẳng trong phân phối với những giá thị trường phải chăng ỗi người. Tôi muốn tìm cách cho việc ấy xảy ra.
Thượng nghị sĩ Harold Turkel, một uỷ viên kỳ cựu của Uỷ ban liên hệ ngoại giao và là một đảng viên của đảng đối lập, lên tiếng.

– Tôi muốn hỏi người được bổ nhiệm ít câu hỏi.
Ben Cohn chồm tới trên chiếc ghế.
– Nào chúng ta bắt đầu. – Thượng nghị sĩ Turkel độ 70 tuổi, nghị lực và góc cạnh, là một người thô lỗ có tiếng. – Bà Ashley, đây là lần đầu tiên bà đến Washington phải không?
– Vâng, thưa ngài. Tôi nghĩ rằng đây là một trong…
– Tôi cho rằng bà đã đi lại nhiều chứ?
– À, không. Chồng tôi và tôi đã định đi, nhưng…
– Có bao giờ bà đến New York chưa?
– Không, thưa ngài.
– California?
– Không, thưa ngài!
– Đi châu Âu?
– Không. Như tôi đã nói, chúng tôi đã dự định…
– Thực sự có bao giờ bà đã ở ngoài tiểu bang Kansas chưa, bà Ashley?
– Có. Tôi đã thuyết trình tại Trường đại học Chicago và hàng loạt cuộc nói chuyện tại Denver và Atlanta.
Turkel lạnh lùng nói:
– Bà Ashley, điều ấy có lẽ rất thú vị cho bà đấy. Tôi không thể nhắc lại khi nào Uỷ ban này đã được yêu cầu chấp thuận ột ứng viên kém khả năng đối với một chức vụ đại sứ cả. Bà hy vọng đại diện Hoa Kỳ trong một quốc gia nhạy bén Đông Âu và bà bảo chúng tôi rằng toàn bộ kiến thức của bà về thế giới xuất phát từ cuộc sống tại thị trấn Junction, Kansas, và trải qua một ít ngày tại Chicago, Denver và Atlanta. Đúng không?
Mary ý thức được các máy quay phim truyền hình đang tập trung vào mình nên nàng nén giận.
– Không, thưa ngài. Kiến thức về thế giới của tôi xuất phát từ sự nghiên cứu nó. Tôi có bằng tiến sĩ về khoa học chính trị và tôi đã giảng dạy tại Trường đại học Kansas năm năm với trọng tâm là các quốc gia Đông Âu. Tôi quen thuộc với các vấn đề hiện nay của dân tộc Rumani và việc chính phủ của họ nghĩ gì về Hoa Kỳ và tại sao. – Giọng của nàng giờ đây mạnh hơn. – Tất cả những gì họ biết về đất nước ta là do các bộ máy tuyên truyền của họ bảo họ. Tôi muốn đến đấy và thuyết phục họ rằng Hoa Kỳ không phải là một quốc gia tham lam, hiếu chiến. Tôi muốn chỉ cho họ thấy một gia đình Mỹ đặc thù như thế nào. Tôi…
Nàng bỗng dừng lại, sợ mình đã đi quá xa trong cơn nóng giận. Và rồi, thật bất ngờ cho nàng, các uỷ viên của Uỷ ban bắt đầu vỗ tay. Tất cả trừ Turkel.
Cuộc chất vấn tiếp tục.
Một giờ sau, Charlie Campbell hỏi:
– Còn câu hỏi nào nữa không?
– Tôi nghĩ rằng người được bổ nhiệm đã trình bày rất rõ ràng, – một thượng nghị sĩ lên tiếng nhận xét.
– Tôi đồng ý. Cám ơn bà Ashley. Khoá họp này được hoãn lại.
Peter Connors quan sát Mary, với vẻ suy tư trong một lúc, rồi lặng lẽ bỏ đi trong lúc các thành viên báo chí đổ xô quanh nàng.
– Việc bổ nhiệm của Tổng thống có phải là một việc bất ngờ đối với bà không?
– Bà có nghĩ rằng họ sẽ chấp nhận việc bổ nhiệm bà không, bà Ashley?
– Bà có thực sự tin rằng việc giảng dạy về một quốc gia tạo cho bà đầy đủ tư cách để…
– Quay hướng này, bà Ashley. Xin vui lòng mỉm cười. Một lần nữa.
– Bà Ashley…
Ben Cohn đứng xa những người khác, quan sát và lắng nghe.
– Bà ấy tốt, – ông nghĩ. – Bà ấy có tất cả những câu trả lời hợp lý. Mình mong có được những câu hỏi hợp lý vô cùng.
***
Khi Mary trở về lại khách sạn, cảm xúc tê liệt, Stanton Rogers đang nắm điện thoại.
– A lô, bà Đại sứ.
Nàng cảm thấy choáng váng vì nhẹ nhõm.
– Ông muốn nói rằng tôi đã thành công à, ông Stan? Cám ơn ông thật nhiều. Tôi không thể nói với ông rằng tôi phấn khởi như thế nào đâu?
– Tôi cũng vậy, Mary! – Giọng nói của ông đầy vẻ tự hào.
***
Khi Mary nói với con nàng, chúng nó ôm chầm lấy nàng.
– Con biết mẹ phải thànhh công! – Tim reo lên.
Beth điềm tĩnh hỏi:
– Mẹ có nghĩ rằng bố biết không?
– Mẹ chắc chắn rằng bố biết đấy, con yêu. – Mary mỉm cười. – Mẹ sẽ không ngạc nhiên nếu bố thúc cho Uỷ ban một cái khuỷu tay nhẹ nhẹ!
Mary điện thoại cho Florence, và khi Florence nghe tin, nàng bắt đầu khóc:
– Kỳ quái thật! Hãy đợi cho đến lúc tôi loan tin này khắp thành phố đã.
Mary cười.
– Tôi sẽ dành sẵn một phòng cho chị và Douglas tại Toà đại sứ đấy.
– Khi nào chị đi Rumani?
– À, đầu tiên toàn thể Thượng nghị viện phải bỏ phiếu đã, nhưng Stan nói rằng việc ấy chỉ là thủ tục thôi.
– Sau đấy thế nào?
– Tôi phải qua ít tuần tại các buổi thuyết trình tại Washington, và rồi tôi và các cháu sẽ lên đường đi Rumani.
– Tôi không thể đợi để gọi đến toà báo Daily Union, – Florence thét lên. – Thành phố có lẽ sẽ dựng một bức tượng cho chị đấy. Bây giờ tôi phải đi đây.
– Tôi quá xúc động để nói chuyện. Tôi sẽ gọi điện cho chị vào ngày mai.
Ben Cohn nghe kết quả cuộc tường trình thừa nhận khi ông trở về văn phòng. Ông vẫn còn băn khoăn. Và ông không biết tại sao.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.