Sự Gắn Kết Của Tình Thân

Chương 27


Đọc truyện Sự Gắn Kết Của Tình Thân – Chương 27


Tôi về Trung Quốc đã là ba giờ sáng, nhà họ Nhạc cho người đến sân bay đón tôi rồi vội vàng chạy đến bệnh viện.

Tài xế nói tôi rằng em trai mới tỉnh lúc sáng giờ chắc đã ngủ rồi, hỏi tôi có muốn về nhà họ nghỉ ngơi chút không.

Tôi không tính về ngủ, chỉ lắc đầu không trả lời.
Trên đường đến sân bay nó gặp tai nạn xe, một chiếc xe ô tô đi ngược chiều đâm trúng xe nó.

Tài xế và bảo vệ đi theo cũng bị thương nặng, em trai thì được bảo vệ nhưng tuổi nó còn nhỏ, không so được với người khác, bởi vì lực tông xe mà gãy hai cái xương sườn, nội tạng bị dập, ho ra máu.

Sau khi vào cấp cứu ông Nhạc mới gọi cho tôi.
Vừa đến bệnh viện tôi lập tức chạy đến phòng bệnh của nó, tới cửa tôi lại không dám vào.
Tôi muốn xác nhận rằng nó có bị nặng không, nhưng tôi lại sợ bộ dạng chồng chất vết thương của nó.
Từ nhỏ đến lớn nó chưa bao giờ bị thương nặng, trước kia khi bị ba đánh thì được tôi chắn cho, sau khi về nhà họ Nhạc thì cũng chỉ bị ngã lúc học khóa tự vệ.

Tôi còn nhớ rõ hồi tiểu học nó chơi đá banh với người ta bị té đau, đầu gối bị trầy da ê ẩm suốt hai tuần, lúc đó nó khóc lóc kêu đau với tôi quăng luôn cả cái gọi là tôn nghiêm của một thằng con trai, mà chờ kết vảy cũng vẫn đau, khiến mỗi lần nó nghịch tự sờ vảy thì đều khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.
Một thằng nhóc sợ đau như vậy mà lại gặp tai nạn xe cộ đến mức phải vào phòng cấp cứu.
Tôi đứng ở cửa tầm một phút, tài xế thở hồng hộc chạy theo đến nơi sau đó tôi cắn răng đẩy cửa ra.


Trong phòng bệnh rất sáng, dì Lục ngồi ở mép giường trông rất bất đắc dĩ mà cái người vốn đang ngủ thì lại đang mở to mắt nhìn về phía tôi.
“Cậu chủ nghe cậu sẽ đến, ngủ không bao lâu thì dậy rồi.” Dì Lục thở dài, “Tôi cố ý không gọi, cậu chủ lại đặt đồng hồ báo thức.”
Tôi bước nhanh đến.

Em trai đang mặc đồ bệnh nhân, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, môi xanh xao.

Chờ tôi đến gần nó quay đầu nhìn tôi một cách đầy khó nhọc, mắt chớp hai cái, nước mắt đột nhiên chảy ra.
Nó nghẹn ngào nói: “Anh ơi, em đau quá…!”
Mũi tôi chợt chua xót, nhấc tay lên muốn xoa cho nó.

Dì Lục vội đưa tôi khăn giấy, muốn tôi giúp nó lau nước mắt, tôi cầm, dùng lực nhẹ nhất mà lau.

Em trai vẫn luôn là đứa nhóc thích khóc, mắt đỏ lên, nước mắt liền chảy ra không ngừng, lấy giấy lau một lần rồi một lần nữa, mắt nó đã sưng lên hết cả.

Nhưng hiện giờ nó không khóc thành tiếng, chỉ hít mũi cắn môi, khóc đến mức chẳng còn sức, ngay cả nức nở cũng khó khăn, tôi cúi người xuống áp trán mình lên trán nó, an ủi: “Ngoan, đừng khóc.”
“Đau quá…!” Ngực nó phập phồng một cách kịch liệt, nói mấy chữ cũng đứt quãng.

Dì Lục nhắc nó đừng quá kích động, hô hấp mạnh quá sẽ đau, nhưng nó còn nhỏ làm sao có thể khống chế cảm xúc được, khẽ lắc đầu, khóc đến mức gần như không thở nỗi.
Trong lúc này tôi không biết làm sao, đành không ngừng xoa tóc nó muốn làm dịu tinh thần nó một chút.

Bỗng thằng nhóc nói muốn ôm nhưng nó thì đang nằm, tôi không biết làm sao, đành nắm tay nó coi như an ủi.

“Anh ngồi đây với em, còn đau không?” Tôi hỏi.
Không đợi nó trả lời tôi miễn cưỡng cười, nói: “Cũng đúng, anh cũng không phải thuốc, sao hết đau được.”
Mắt và mũi của nó do khóc mà đỏ lên nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch, trông suy yếu làm người ta đau lòng.

Môi nó run rẩy một hồi lâu, mới nói: “Anh không ở đây với em, em sẽ … Sẽ đau đến chết đi được.”
Tôi trấn an nó hơn nửa tiếng đồng hồ, nó mệt dần rốt cuộc lại ngủ thêm lần nữa.

Dì Lục nói với tôi rằng ban sáng lúc tỉnh dậy nó còn khá bình tĩnh, mọi người đều cho rằng nó đang cố chịu, buổi tối nghe nói tôi sắp đến thì còn sức mà nằm cò kè mặc cả với dì, thẳng đến khi thấy tôi thì mới không nhịn được nữa.

Tài xế gây tai nạn đã bị bắt lại đang xác minh danh tính.

Dì hỏi tôi có muốn đi xem không, tôi không đi.

Nhà họ Nhạc sẽ xử lý tốt chuyện này, tôi sợ tôi mà đến là sẽ nổi điên đánh người, hỏng bét mất.
Suốt cả đêm tôi không tài nào chợp mắt được, vẫn luôn ngồi chờ mặt trời lên bên mép giường thằng nhóc, ánh sáng ngày mới chui qua khe cửa sổ.

Tôi không cầm điện thoại không nhìn đâu khác chỉ nhìn em trai, lòng đầy buồn đau.
Tôi xin nghỉ ở trường để chăm em trai, một bước không rời.

Bắt đầu từ buổi tối thứ hai, lúc đang ngủ em trai bỗng gặp ác mộng, đổ mồ hôi lạnh, chỉ nắm tay tôi mới khiến nó bình tĩnh ngủ tiếp.

Đến ngày thứ tư trời đổ cơn mưa, miệng vết thương của thằng nhóc bắt đầu đau nhức, đau đến mức nó gần như muốn ngất đi.
Tôi chẳng thể làm gì chỉ có thể ở bên nó, tôi muốn nó khóc, khóc để giải tỏa hết vết thương trong lòng nhưng tôi lại buồn khi nghe tiếng nó nấc lên nghẹn ngào.
Khi bác sĩ đổi băng mới cho, nó không cho tôi nhìn, nói là xấu hổ nhưng thật ra là sợ tôi nhìn rồi khó chịu.

Nó khổ sở như vậy còn lo cho tôi, giây phút đó tôi mong mỏi nó đùng lớn lên, hy vọng nó cứ ngây ngô như hồi còn nhỏ, chịu chia một phần khổ đau cho tôi gánh vác.
Nó nằm giường hơn một tuần, ban đầu có y tá giúp vệ sinh cơ thể còn tôi chỉ việc nấu cho nó ăn.
Từ việc xử lý miệng vết thương đến vệ sinh cơ thể, nó không cho tôi xem dù chỉ một lần, rồi thêm nhiều lần nữa tôi bắt đầu cảm thấy không đúng.
Đến lần vệ sinh thứ ba tôi đuổi khéo người ta đi, mình thì cầm thau và khăn vào.

Thằng nhóc hoảng sợ, ấp úng, nói sợ phiền tôi gì đó, tôi không cãi với nó nữa bèn với tay cởi đồ nó.

Em trai nằm trên giường không dậy nổi nhưng trong nháy mắt gần như là muốn nhảy dựng lên, việc đó đụng trúng miệng vết thương, nó hít một hơi, mắt lại ướt.
“Anh, để em tự làm…!” Nó nhỏ giọng.
Tôi cau mày cởi hết nút áo nó, nói: “Toàn thân trên dưới của em anh đều thấy hết rồi, xấu hổ cái gì.” Sau đó tôi vén áo nó lên.
Thằng nhóc hứa với tôi là làm được, không còn ốm như thể xương sườn đều lộ ra giống như trước nữa.

Trên sườn đã được bác sĩ băng bó cẩn thận, ngoài dự đoán của tôi chính là nó còn một vết thương khác ở bụng.

||||| Truyện đề cử: Tiên Sinh |||||
Vết thương đó không mới, đại khái bốn năm cm, chỉ còn lại mỗi sẹo.
Tôi chưa từng thấy vết thương này, mắt vừa nhìn là không dời ra được.
“Đây là khi nào?” Tôi hỏi, “Sao không cho anh biết?”
Nó lắp bắp: “Em quên mất … ” Nói dối quá rõ ràng.
Tôi bỏ tay xuống, hít sâu một hơi.

Vẻ mặt nó thấp thỏm bất an, tôi gài áo lại cho nó, đắp mền, nó gọi tôi lại: “Anh…!”
“Anh đi kêu y tá vào.” Tôi nói, “Em để anh bình tĩnh đã.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.