Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 51: Tàn Nhẫn Tù Điệp 50 Người Con Gái Giang Nam


Bạn đang đọc Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình – Chương 51: Tàn Nhẫn Tù Điệp 50 Người Con Gái Giang Nam


Mạnh mẽ lắc đầu, từng sợi tóc màu đen óng ánh lóe lên đong đưa giữa nền trời xanh thẳm, trong lòng Lạc Khuynh Thành vừa gấp gáp vừa thẹn thùng, không từ bỏ ý định chống cự German.

Tên này rốt cuộc là bị cái gì vậy hả, trước kia cho dù có ham muốn cô, thì quá lắm cũng không đến độ khẩn trương và vội vàng như bây giờ a! Bộ dáng hắn bây giờ chả khác gì một con quái thú bị cô tàn nhẫn bỏ đói những mấy năm, rồi đột nhiên vất vả lắm mới dính được một ít thức ăn mặn lên miệng thì thú tính bắt đầu nổi lên, kích thích mọi tế bào, cuồng dã và mãnh liệt.

.

.

Bình thường hắn cũng đã mạnh mẽ rồi, giờ đây lại biểu hiện rõ ràng và gấp gáp hơn, làm sao còn có chuyện khuyên bảo hắn tiết chế được chứ? Nếu không làm gì đó, cô sợ hắn sẽ xé đôi người cô thành hai mảnh mất?

Chỉ nghĩ thôi cũng đã đủ rợn tóc gáy, nhưng trước mặt hắn, cô chỉ làm một con kiến nhỏ bám cành, rõ ràng không có khả năng địch lại sức lực của hắn…

Cô không thể, không thể nói, không thể can ngăn, không thể chống cự, không phải là vì cô ngu ngốc đến mức đứng trước miệng sói còn không biết chống đỡ mà là, sự thật là, cô bây giờ, không được!

“Này, German, dì cả đến rồi…!”

Nâng tay lên ấn giữ bả vai German, chỉ chậm một giây thôi thì lớp bảo vệ cuối cùng của cô sẽ bị xé rách, đúng lúc ném những lời giận dữ cho hắn, hô hấp bắt đầu trở nên nóng bỏng, từ đầu lưỡi đến khoang miệng, rồi cả chóp mũi bị lấp đầy bởi hương vị đặc trưng đầy nam tính của hắn.

.

.

Cơ thể to lớn chợt cứng người, German nhẹ nhàng di chuyển tay mình trượt xuống, chỉ bằng thứ xúc cảm non mềm ở nơi cấm kỵ của cô đã đủ khiến cho “cậu hai” của hắn phình lên, hắn nhịn không được thấp giọng chửi thề!


Mẹ kiếp! Chỉ mới ma sát tiểu yêu tình này thôi đã khiến hắn phản ứng! Lẽ nào cô không biết, hắn đã “lên nòng” thế này rồi, không thể không “hành động” sao! ?

Kỳ thật, German biết, chuyện không thể trách cứ Lạc Khuynh Thành được, hắn quên mất rằng bây giờ là khoảng thời gian kinh nguyệt đến chơi, là hắn nôn nóng quá mức, khẩn cấp quá mức nên mới quên mất chuyện này…

Gương mặt tuấn mỹ mang một nét khó chịu khôn cùng chôn sâu bên gáy Lạc Khuynh Thành, German cố gắng lấy lại hô hấp trầm ổn, ban đầu hắn vốn muốn mượn hành động này khống chế dục vọng của bản thân, nhưng nào ngờ, hô hấp một hồi, hắn mới biết bản thân mình càng ngày càng ngốc nghếch lạ thường.

Mùi hương của cô, sự mềm mại của cô tựa như một ly rượu đỏ vừa quyến rũ vừa gợi cảm.

Và, vất vả kìm nén cảm giác ham muốn kia xuống coi như công cốc, dương vật lại bắt đầu cứng trở lại, quá khả năng chịu đựng của hắn, quá mức điên cuồng!

German ôm cô lên thả xuống ngồi trên giường, còn bản thân mình thì đứng nơi đó.

Lạc Khuynh Thành bất ngờ không kịp phòng bị, quỳ gối đối diện với “vật đó” của hắn.

.

.

Lửa giận bốc lên, Lạc Khuynh Thành ngẩng đầu, trong mắt dường như lóe lên một tia oán giận, German lại chỉ hờ hững giữ chặt cô, lôi thứ đó ra trước mặt cô!

“Em biết mình nên làm gì không?”


Thản nhiên vứt cho cô một câu, mang theo một tia cảnh cáo và sự thiếu kiên nhẫn, German thậm chí còn không cho cô có cơ hội để phản kháng, giữ chặt lấy ót cô, kéo thẳng về phía dương vật hắn ấn xuống, vô cùng mạnh mẽ, vô cùng to lớn, ép cô phải mở rộng miệng ra ôm lấy dương vật hắn…

Trong không khí, tiếng hô hấp đầy nam tính và dục vọng của người đàn ông hoà lẫn với loại âm thanh ngượng ngùng liếm hút lỳ lạ, chỉ nghe thôi, cũng đã đủ khiến người ta phải nóng người đỏ mặt!

Bảy ngày chia xa, đến khi gặp lại, sĩ quan Đế quốc và cô gái phương Đông xinh đẹp, trong lúc đó, đã dùng phương thức này để giải tỏa nhu cầu…

Ba ngày sau, một chiều hoàng hôn.

Ngồi bên lan can, Lạc Khuynh Thành đưa mắt nhìn thẳng về phía chân trời, cô một mình cô đơn ngồi sau khuôn viên chuồng ngựa với đồng cỏ xanh rộng lớn, về phần vị đại ác ma kia đâu thì, vẫn còn đang ở thư phòng tiếp kiến vị khách đột nhiên tới chơi.

Ngoài thảm cỏ xanh mướt ở chuồng ngựa thì hầu như không có bất cứ cái cây gì to lớn tồn tại, nhìn giống như một đấu trường sân gôn nhân tạo, rộng lớn vô cùng, bao bọc xung quanh chuồng ngựa chính là dãy hàng rào hình tròn màu trắng tinh.

Nâng tầm mắt nhìn về phía xa xăm, khoảng trời rộng với sự tươi mát của bãi cỏ xanh khiến cho tâm trạng cô vui vẻ và thoải mái hẳn lên…

Thoải mái là vậy, vui vẻ là vậy, nhưng khi nhìn thấy ánh chiều tà mờ nhạt dần dần biến mất, dường chỗ cho bóng tối chế ngự, trên gương mặt xinh đẹp kia chợt xuất hiện một tia ưu sầu khó phát hiện.

Đã nhiều ngày trôi qua, nhưng cô vẫn chưa nhận được tin tức gì có liên quan đến Ngâm Tích, cô thật sự rất sốt ruột, rất lo lắng!

Dưới nền trời đang dần tối sầm lại cùng với chuồng ngựa trống trải, chỉ có một bóng người mềm mỏng, cô độc nơi đó, từ xa nhìn lại, bóng người ấy tựa như một bức tranh chân dung đẹp tuyệt mỹ.

Marcus đang từ đằng xa chạy tới, bắt gặp được cảnh tượng này, hắn không cầm lòng được, ngẩn người đứng đó!


Ánh chiều tà màu vàng cam tựa như làn khói mờ ảo dày đặc, người con gái phương Đông ấy tùy ý dùng dây buộc nhúm tóc ra sau vai, làn tóc dài đen óng ấy, nhẹ nhàng vờn giữa gió nhẹ, tạo ra một đường cong lượn sóng trong không khí…

Dưới bức tường đá màu trắng, hình ảnh xinh đẹp tựa như tiên nữ giáng trần khiến cho bất kỳ ai nhìn vào cũng không thể quên được vẻ đẹp đó, vẻ đẹp đặc trưng chỉ ở Giang Nam Trung Quốc mới có, tuy rằng bây giờ Lạc Khuynh Thành đang sinh sống ở nước Đức, nhưng nét phong tình và sự quyến rũ vô hình vẫn được biểu hiện rất rõ nét, quả nhiên, chỉ có thể dùng bốn chữ cô gái Giang Nam để nói hết vẻ đẹp ấy!

Cô là một thiên sứ với thứ ánh sáng vàng nhạt bao bọc xung quanh, cô thanh tú tựa như một cô nữ sinh mới đầu tuổi thanh xuân, cô dịu dàng tựa như một người con gái mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn lấy cô làm vợ để được cưu mang và bao bọc.

Đôi mắt cô, vừa trong sáng, vừa có nét ngây thơ hấp dẫn biết bao nhiêu ánh nhìn, dáng người mảnh khảnh nhưng không quá gầy kết hợp với bộ váy màu trắng tinh mỏng manh ngồi thẩn thở ngắm khung cảnh bên ngoài chuồng ngựa, một khung cảnh thật động lòng người.

.

.

Cả người Marcus hoàn toàn bất động, hắn ngắm người con gái ấy đến ngây người, cả trái tim mình như muốn nhảy ra ngoài, trong ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc, vừa có nét tán dương, vừa ái mộ yêu thương vô hạn,…

Một người con gái đẹp một cách hoàn hảo như vậy, khắp thế giới này có mấy người tồn tại cơ chứ, mà hắn là người may mắn nhất, gặp được cô, gần gũi cô, hơn nữa lại được cô quan tâm dịu dàng chăm sóc.

Marcus hắn thề, nhất định sẽ có một ngày hắn trở nên mạnh mẽ hơn, cường đại hơn để giữ chặt cô trong lòng mình, bảo vệ cô thật tốt, hắn sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội bắt nạt cô, ăn hiếp cô, cho dù có là Thượng tướng, có là đệ nhất sói hoang nước Đức như lời đồn trong truyền thuyết đi chăng nữa!

“Dora!”

Nắm chặt tay âm thầm thề trong lòng, Marcus sải bước chạy về phía cô gọi lớn…

“Marcus? Sao em lại tới đây?”

Nhìn thấy Marcus đang đến, trên khuôn mặt Lạc Khuynh Thành tràn ngập vẻ kinh ngạc.

.


.

German đã trở về, cô lại mất đi tự do của mình, tuy hắn vẫn còn bận rộn như cũ, không có thời gian đến làm phiền cô.

Đôi lúc cô lại muốn đến hỏi thăm Marcus thế nào, nhưng cô có điên mới làm thế, có ngu xuẩn mới rước họa vào thân, thậm chí là cả hắn!

“Ba ngày không gặp, em rất lo cho chị, mới nãy nghe chú Nick nói chị ở trong này, em mới nhịn không được, vụng trộm chạy đến đây !”

Nick, là người quét dọn ở chuồng ngựa, nếu ông ấy mà biết ông vô tư nói ra câu đó, lại suýt chút đặt hai mạng người vào tình thế hiểm nguy, thì không biết ông có bao nhiêu áy náy?

“Em mau trở về đi, tuyệt đối đừng để anh ta bắt gặp, nếu không hai chúng ta sẽ không xong đâu.”

“Đừng như vậy! Đã lâu rồi em vẫn chưa được gặp chị, em thật sự rất nhớ chị!”

Vẫn từ chối, khẩu khí của Marcus trở nên ngoan cố và bướng bỉnh hơn trước, một sự cường ngạnh chưa bao giờ xuất hiện ở hắn, chỉ đến khi nhắc đến hai chữ “rất nhớ” Lạc Khuynh Thành, trên gương mặt non nớt của hắn, xuất hiện một tia ửng hồng.

“Chị đừng lo, nghe nói khách này rất có địa vị, Thượng tướng nhất định rất bận tiếp khách nên sẽ không chú ý đến chị đâu! Hơn nữa bình thường ngài ấy chỉ ghé đến chuồng ngựa vào buổi sáng, cho nên chị đừng lo lắng vô ích!”

Hắn sợ nhất là bị Lạc Khuynh Thành xua đuổi mình, cũng vì vừa rồi cố gắng che dấu nỗi nhớ mong cô, Marcus lấy tốc độ cực nhanh đưa ra lý do để níu kéo cô ở lại, cũng không đợi Lạc Khuynh Thành trả lời, hắn giơ lấy con diều trong tay, hưng phấn nói : “Dora, đây là diều do tự em làm, rất dễ bay lên trời, em chơi thử cho chị xem nha.”

Marcus chạy rất nhanh, cơ bản là không chịu nghe đối phương có đồng ý hay không, Lạc Khuynh Thành đành bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn thấy hắn vui vẻ như đứa trẻ thế kia, cô nỡ lòng nào phá tan tâm trạng của hắn, khóe môi cong lên ý cười hiền lành.

Thôi không sao, nếu German thật sự chỉ đến chuồng ngựa vào buổi sáng, vậy thì cứ ở lại chơi cùng hắn một lát cũng được.

Nào ngờ, cái vì chưa bao giờ bước chân đến chuồng ngựa vào buổi chiều, hôm nay đột nhiên chuyển hướng gió, đến đây!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.