Bạn đang đọc Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình – Chương 107: Có Gan Chạy Trốn Tôi
Ánh mắt to tròn với con ngươi đen láy trông điềm đạm, lại có phần đáng yêu toát ra từ người con gái đậm chất Á Đông, German vẫn không mở miệng nói lời nào, không khí, trong lúc này, quả thật rất nặng nề!
Lạc Khuynh Thành cố nuốt nước miếng mặn đắng, bị ánh nhìn của anh làm cho hoảng sợ, cô chưa từng gặp phải tình huống anh dùng ánh mắt thế này để nhìn cô, trong lòng càng thêm bất an.
Gương mặt anh nhiễm một lớp sương rét buốt, luồng lạnh lẽo trong ánh mắt vẫn không thể tan đi được!
Mà Lạc Ngâm Tích, làm gì có chuyện không biết sợ là gì? Tới tận bây giờ cô chưa bao giờ thấy vẻ mặt đáng sợ ghê người của German ở trình độ này, so với ác ma thống trị nơi địa ngục thì còn khủng khiếp hơn!
Lạc Ngâm Tích biết, German đại khái hẳn đã rõ ràng chân tướng sự việc cho nên anh mới oán giận cô, cô biết, hiện giờ anh chỉ hận không thể rút gân lột da cô ngay lập tức, chỉ vì cô mưu toan muốn đưa Khuynh Thành rời đi.
Nhưng biết làm sao bây giờ? Không đưa Khuynh Thành đi, lẽ nào đành trơ mắt nhìn con bé phải sống khổ sở chịu tủi nhục dưới ma chưởng của hắn, mặc cho hắn lăng nhục bắt nạt, đến cả tôn nghiêm danh dự của đứa con trong bụng cũng bị chà đạp!?
“Khuynh! “
“Lôi thượng tướng.
“
Đưa cánh tay rắn chắc vòng ra sau eo, nhẹ nhàng ngầm trấn an Lạc Ngâm Tích chớ có hành động thiếu suy nghĩ, Lệ Thiếu Đình ngưng mắt thản nhiên nhìn thẳng vào mắt German, khóe môi phảng phất ý cười nhạt, vẻ mặt rất là hồn nhiên, vô tội.
“Lôi thượng tướng, cho phép tôi nói một câu, Dora tiểu thư là phiên dịch viên mà đế quốc các người ủy thác đến để giúp tôi, mặc dù theo tính chất công việc, cô ấy không nên tự tiện rời đi, có điều, quyền tự do của cô ấy hoàn toàn không nằm trong quyền hạn của! “
“Lệ thiếu soái.
“
Thấp giọng đánh gãy lời thanh minh của Lệ Thiếu Đình, German khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày.
Đôi mắt lạnh lùng cũng không chút gợn sóng làm người ta sợ hãi, anh chậm rãi cong môi khinh thường mở miệng : “Lệ thiếu soái, tôi nể anh là khách quý của đế quốc nên mới đối đãi khoan dung thế này, còn chuyện của tôi, xin anh đừng được một tấc lại tiến lên một thước.
“
“Nếu đi quá giới hạn chịu đựng của tôi, kết cục của anh, so với người khác, thảm như nhau!”
Thật sự đến lúc đó, cho dù có là thượng đế, cũng không thể cứu mạng Lệ Thiếu Đình trong tay German được!
Một câu uy hiếp khiến mọi người có mặt ở đây đều sợ ngây ra.
Khi đôi mắt như màu nước biển xanh thẳm kia nhìn chằm chằm về phía Lệ Thiếu Đình, ai nấy đều cũng như hít phải khí lạnh, German không rảnh bận tâm đến phản ứng của đám người xung quanh, anh hơi cúi người, một tay vươn ra nhấc bổng Lạc Khuynh Thành lên bờ vai rộng của mình!
Động tác quá mức đột ngột, Lạc Khuynh Thành cảm thấy bụng mình dâng lên từng cơn đau âm ỉ!
Mím môi cắn chặt răng, có đau đến mấy cô cũng không dám thét ra tiếng, cô sợ, sợ đến mức tim như muốn ngừng đập ngay khoảnh khắc ấy, cô hiểu rõ con người German, cô biết, anh càng tức giận bao nhiêu thì cô tuyệt đối đừng bao giờ có ý nghĩ phản kháng anh, sợ rằng kết cục sẽ chỉ thảm hại hơn!
Lạc Khuynh Thành biết điều thuận theo, thấy thái độ biết phối hợp của cô vì sợ bộ dáng hung hãn của anh thì tức giận trong mắt anh gần như cũng tiêu tan đi hơn phân nửa, anh cứ thế vác cô sải bước chân rời khỏi hiện trường!
“Còn một việc tôi muốn nhắc nhở Lệ thiếu soái, German tôi, là người rất máu lạnh, vì sĩ diện của anh, tôi sẽ không tính toán với cô ta, có điều, đừng bao giờ có lần hai, nếu không, tôi sẽ cho cô ta biết định nghĩa của cái chết! Còn bản thân anh, nhớ kỹ lời tôi nói, nếu lần sau còn xảy ra chuyện tương tự, tôi nhất định sẽ không để anh sống sót trở về tổ quốc!”
Từng chữ từng chữ một, như con dao găm chậm rãi xoáy vào moi móc trái tim Lạc Khuynh Thành!
Xong rồi, cô quả thật đã vừa làm một chuyện đi quá giới hạn chịu đựng của anh rồi, bộ dáng của anh, bảo cô dám trốn thế nào được đây? Nhỡ đâu sự việc làm liên lụy đến Lệ Thiếu Đình và Ngâm Tích, cô sẽ hối hận cả đời mất.
“Lôi thượng tướng thật có lòng, Thiếu Đình vô cùng cảm kích, xin yên tâm, tôi là người rất thành thật, đến nước Đức, việc gì nên làm việc gì không tôi tự mình rõ ràng, tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ , yên tâm.
“
Nhẹ nhàng gật đầu, cũng không quan tâm thái độ hờ hững quay lưng của German, Lệ Thiếu Đình bày ra nụ cười rạng rỡ tựa ánh sáng mặt trời, dưới trời đêm mưa lớn thâm trầm như thế, nụ cười của anh giống như hào quang tuấn tú, làm tiêu tan đi sự lãnh khốc mà German ban đến, hai thái cực được hình thành cực kỳ đối lập, cho dù ánh mắt của Lệ Thiếu Đình, hoàn toàn không hề ấm áp và rạng rỡ như nụ cười của anh!
Lạnh lùng nhếch môi khinh miệt cười, German cứ thế tiếp tục đi về phía trước, tay không quên ôm chặt người con gái yếu ớt trên bờ vai rộng lớn của mình, cô của bây giờ không khác gì một con thỏ ngốc, biết nghe lời, biết nhu nhược!
“Đi thong thả, có điều Lôi thượng tướng đừng quên lời hứa giữa chúng ta, ngày mai, tôi còn muốn Dora tiểu thư làm hướng dẫn viên du lịch đấy!”
Tông giọng chợt chuyển bổ sung thêm vào lời nói của mình, Lệ Thiếu Đình cười nhạt một tiếng, sau đó sườn mặt cương nghị của anh trở về trạng thái vô cùng nghiêm túc, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo!
Tuy anh rất muốn cứu Lạc Khuynh Thành, nhưng với tình hình yếu thế hiện nay, việc duy nhất trước mắt anh có thể làm được đó chính là hy vọng lời nói của mình, có thể giúp “hình phạt” của Lạc Khuynh Thành được giảm bớt.
Đây là địa bàn của German, chỉ cần nhìn qua phong thái làm việc của thuộc hạ hắn, anh đã sớm lường trước được chuyện này, trong một thời gian ngắn, một đội quân nghiêm chỉnh lập tức có mặt đầy đủ, không hổ danh là sĩ quan làm việc quyết đoán nhất đế quốc!
“Khuynh! “
Lập tức đưa tay đặt lên đầu môi Lạc Ngâm Tích, Lệ Thiếu Đình nhìn cô lắc đầu : “Đừng gọi, em càng gọi, Reggie Nord chỉ càng tức giận thêm thôi, thứ Khuynh Thành sắp sửa phải đối mặt, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
“.