Đọc truyện Sự Dịu Dàng Của Anh Dành Cả Cho Em – Chương 2: Cả đời chỉ yêu một người 2
Ngày 20 tháng 1 năm 2010
“Em không mệt sao?” Ngồi trên tàu cao tốc, Hứa Tây Thần ở bên cạnh bắt đầu hỏi tôi miết như Đường Tăng niệm kinh.
“Không mệt.” Tôi chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lạnh nhạt trả lời.
“Tại sao em không muốn ngủ trưa?” Anh vẫn không chịu bỏ qua.
Tôi che lỗ tai quay đầu lại, trừng mắt phẫn nộ lườm anh, anh còn hỏi nữa tôi sẽ bị thôi miên mất: “Đại ca, rốt cuộc anh muốn nói gì đây?”
“Em ngủ rồi có thể tựa vào vai anh.” Hứa Tây Thần vừa nói vừa vỗ vỗ vai mình. Sau đó còn cười gian xảo nói thêm, “Anh không làm đại ca nhiều năm rồi.”
“…”
Sau khi nghe xong tôi hoàn toàn không thèm để ý tới anh, quay đầu qua tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng trong lòng lại tươi cười nở hoa…
—
Ngày 12 tháng 2 năm 2010
Ngày mai là đêm giao thừa, hôm nay tôi và mẹ đến trấn trên mua đồ tết, vừa mới lựa xong chữ phúc và câu đối xuân, lúc đặt vào trong giỏ xe, một bóng dáng quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện ở góc đường đối diện.
Anh ngơ ngác nhìn tôi, sau đó lộ ra nụ cười mê chết người không đền mạng.
Anh tiến đến gần chúng tôi, sau đó rất lễ phép chào mẹ tôi: “Cháu chào dì, cháu là bạn học của Đồng Đồng, cháu tên là Hứa Tây Thần.”
Cảm xúc của tôi lúc đó, không nói rõ, không nói rõ, dù sao cũng là thẹn thùng xen lẫn căng thẳng.
Sau khi nghe xong mẹ tôi rất niềm nở đáp lại: “Chào cháu.” Sau đó bà nói với tôi, “Gặp bạn học sao không chào một tiếng.”
Rốt cuộc tôi ngại thể diện của mẹ, nói qua loa: “Chúc mừng năm mới.”
Mẹ nhìn lướt qua hai chúng tôi sau đó nói: “Đồng Đồng, con trông đồ đạc đi, mẹ đi qua bên kia xem đèn lồng.”
Sau khi mẹ rời đi, tôi lạnh lùng nói với anh: “Anh không phải ở trấn bên cạnh sao, chạy tới trấn chúng tôi làm gì?”
Anh không hề do dự trả lời ngay: “Bởi vì em ở đây.” Anh dừng một chút, trong ánh mắt trong veo không che giấu được sự vui mừng, “Anh ở đây mấy ngày rồi, nghĩ rằng em sẽ đến đây sắm đồ tết, cho nên vẫn ở đây đợi em.”
Nếu tôi nói không rung động thì là giả, nhưng tình huống này là trong tiểu thuyết ngôn tình, tình tiết phải liên kết chứ…
Khoảnh khắc đó, tôi rốt cuộc đánh giá anh tỉ mỉ hơn chút, mái tóc không dài không ngắn, ngũ quan vô cùng thanh tú, khiến người ta có cảm giác gọn gàng ấm áp.
Đôi mắt anh rất đẹp, lúc nhìn tôi đặc biệt tập trung, tựa như tôi là toàn bộ thế giới của anh.
“Anh tìm tôi có việc gì?” Tôi dịu giọng, sau đó hỏi anh.
“Không có gì hết, chỉ là rất muốn gặp em thôi.”
“…” Tôi bỗng nhiên không biết nên đáp lại câu này thế nào.
Vì gặp tôi, thời tiết lạnh như vậy, một mình anh cứ quanh quẩn mãi ở ngã tư đường xa lạ, tôi ngẫm lại cảm thấy cô đơn nhường nào, nhưng cũng cảm thấy rất ấm áp.
“Mẹ em tới rồi, anh đi trước đây.” Hứa Tây Thần nhìn về phía cách đó không xa, tôi cũng bất giác theo tầm mắt anh nhìn qua, quả nhiên mẹ đang vui vẻ cầm lồng đèn đi về phía chúng tôi.
Hóa ra, anh đi đường xa như vậy, thật sự chỉ là vì gặp mặt tôi.
Trong lòng tôi dâng trào cảm giác ấm áp và cảm động, từ trong giỏ xe đựng đầy đồ đạc, tôi lấy ra hai chữ phúc thật to đưa cho anh, mỉm cười nói: “Hứa Tây Thần, chúc mừng năm mới, cái này tặng cho anh.”
Anh hơi bất ngờ nhận lấy, mỉm cười nói với tôi: “Chúc mừng năm mới, tiểu thư thỏ đáng yêu.” Sau đó anh vẫy tay với mẹ đang tiến đến gần, chào nói, “Tạm biệt dì.”
Tôi nhìn bóng dáng mảnh khảnh của anh rời đi, rồi nhìn lại xem hôm nay mình mặc gì, mũ len che tai kiểu tai thỏ đáng yêu, áo khoác len màu trắng, hơn nữa mang đôi giày bốt nhung cùng màu, thật sự rất giống một…con thỏ.
“Cái cậu ban nãy là bạn trai con phải không? Là chàng trai lễ phép, rất hăng hái.” Mẹ cười tủm tỉm nói với tôi, dường như rất hài lòng về anh.
Tôi vội lắc đầu ngay: “Không phải ạ, chỉ là bạn học tình cờ gặp thôi.” Nhưng khuôn mặt tôi lại hơi ửng đỏ, tôi có thể cảm giác được khuôn mặt mình rất nóng.
Mẹ dùng sắc mặt khỏi cần giải thích cũng hiểu mà nhìn tôi, bà nói: “Hai đứa cứ từ từ nói, nói chuyện cho đàng hoàng, mẹ con cũng chẳng phải cổ hủ.”
Tôi đoán chừng bây giờ mình có nói gì cũng đều là giấu đầu hở đuôi, chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng quá, cho nên tôi cũng lười giải thích làm gì.
—
Ngày 13 tháng 2 năm 2010
Hôm nay trên QQ đều là lời chúc năm mới, trong thời điểm nhà nhà sum họp này, tôi cũng không nhịn được đăng lên: năm mới tốt lành, năm mới tốt lành, chúc mọi người năm mới vui vẻ. Mọi người cùng nhau hát đi.
Sau đó có một người trả lời ngay lập tức: tiểu thư thỏ, chúc mừng năm mới…
Biệt danh của anh là: tiên sinh bắt thỏ.
Tôi dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết đó là Hứa Tây Thần. Lần trước tụ tập mọi người để lại số QQ, lúc ấy tôi chưa sử dụng QQ, cho nên bình thường liên lạc với tôi anh đều trực tiếp gọi điện thoại.
Tiên sinh bắt thỏ, làm anh tốn sức nghĩ ra, tôi nhịn không được phì cười với biệt danh này.
—
Ngày 14 tháng 2 năm 2010
Mùng một tết năm nay đúng lúc là lễ tình nhân, rất nhiều bạn bè đã có người yêu đều đang thở dài, muốn ở cùng ba mẹ, muốn ở cùng người yêu, không thể chọn hai cái, rốt cuộc nên vứt bỏ cái nào mới thỏa đáng đây?
Loại con gái không có bạn trai như tôi thì chẳng cần lo âu, lựa chọn duy nhất chính là ngoan ngoãn ở nhà cùng ba mẹ.
Nhưng ba mẹ tôi lại muốn trải qua thế giới hai người, cho nên…lại…vứt bỏ tôi. Chị tôi cũng ăn mặc xinh đẹp đi ra ngoài hẹn hò, mẹ bảo tôi đi tìm bạn trai đi chơi, tôi không có bạn trai mà, vì thế tôi đáng thương hôm nay đành làm tổ ở nhà…
囧……
Đang ở nhà buồn chán hết sức, bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, là anh họ nhắn tin nói rằng ở nhà rảnh rang không có gì làm nên hẹn tôi ra ngoài đi chơi, tôi hưng phấn đồng ý ngay.
Cho đến khi tới nơi, tôi mới ý thức được người anh họ Trang Tuấn thân mến học cùng mẫu giáo với tôi, anh ấy chỉ hơn tôi mấy tháng, học cùng năm với tôi, trên con đường trưởng thành của tôi đều có anh ấy làm bạn, anh ấy luôn luôn che chở cho tôi. Nhưng khi vào đại học, anh ấy lựa chọn ở lại Tô Châu, còn tôi thì đi Nam Kinh.
Tôi bỗng nhiên nhận ra điểm này là bởi vì người xuất hiện tại điểm hẹn của chúng tôi không phải là anh ấy, mà là Hứa Tây Thần đang cười gian xảo, anh họ đáng ghét thế mà cũng bị Hứa Tây Thần mua chuộc.
“Tôi rất hiếu kỳ, anh làm sao mua chuộc được anh tôi.”
“Đây là bí mật giữa đàn ông với nhau.” Anh trả lời tôi như thế.
Chúng tôi sánh bước đi một đoạn đường rất dài, tuy rằng cả hai không nói gì nhiều, nhưng cũng đủ khiến trái tim tôi đập loạn xạ.
Tình cờ đi đến cửa hàng lưu niệm, Hứa Tây Thần nhìn bên trong tủ kính một lát, sau đó bảo tôi đứng chờ ở cửa, ba phút sau, anh mang theo một con thỏ bông rất to, vô cùng đắc ý đưa tới trước mặt tôi: “Tặng em này.”
Tôi đã hiểu được tính tình của anh chàng này, nếu tôi không lấy anh rất có thể tiện tay ném ngay ven đường, cho nên tôi vui vẻ nhận lấy, dù sao…con thỏ bông kia vô cùng đáng yêu.
Tôi vừa mới nhận lấy con thỏ này, anh lại quay trở về trong cửa hàng, qua một lúc, lại mang theo một con thỏ mặc âu phục đi tới, rồi nói: “Đi thôi.”
Cho nên hôm nay tôi và anh mỗi người mang theo một con thỏ, dạo chơi trên con đường chật ních người, thu hút sự chú ý của quần chúng.
Hứa Tây Thần vô cùng hưng phấn, anh cười nói: “Nếu mỗi ngày đều như hôm nay, có em ở cùng thì tốt rồi.”
Có chút quái đản, có chút đa tình, nhưng càng rung động hơn.
Mà tôi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, có sức miễn dịch với loại câu thoại này, cho nên vẫn không nhịn mà thốt ra một câu phá hoại phong cảnh: “Tôi mệt rồi, Hứa Tây Thần.”