Bạn đang đọc Sự Dịu Dàng Chết Tiệt – Chương 27
Sự Dịu Dàng Chết Tiệt – Chương 27
“Xem mày sau này còn dámngang ngược không”, Tiểu Vũ lạnh lùng buông một câu: “Đừng để tao thấy mày nữa,nếu không gặp lần nào đánh lần đó!”.
Tiểu Vũ phủi mấy nếpnhăn trên áo, về nhà mà để An An nhìn thấy thể nào cũng lo lắng. Hắn quay sangVệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng khẽ gật đầu rồi ra khỏi quán.
Mấy cô gái lúc nãy sợđến nỗi mặt mày tái mét, không ai dám ra cản. Binh Binh vội chạy tới đỡ ThưMinh, mặt mũi anh ta bị đánh sưng vù, quầng mắt bầm tím như gấu trúc, không ngờrằng mấy người kia lại ra tay lạnh lùng đến thế, chẳng khác gì muốn lấy mạngngười ta. Viên Thư Minh đưa tay quệt mép thấy rớm máu, không ngờ hôm nay lạixui xẻo gặp phải mấy thằng thối tha này, thầm nhủ nếu lần sau mà gặp lại nhấtđịnh sẽ làm một trận ra trò, ánh mắt đầy giận dữ nhìn ra phía cửa.
Ba người Tiểu Vũ ngồitrên taxi cười nghiêng ngả, nhớ lại bộ dạng của gã đó, vô cùng hả hê: “Hôm naycảm ơn mấy cậu nhiều, ngày nào các cậu cần, nói một tiếng tôi tuyệt đối khôngtừ chối”. Tiểu Vũ cảm kích quay đầu nhìn haingười bạn đang ngồi hàng ghế sau.“Thật là đã quá đi, lần sau có chuyện như vậy nữa nhớ gọi tôi”, Vệ Tử Minh vuivẻ trả lời.
Tiểu Vũ quay trở lạinhìn ánh đèn loang loáng phía trước, trong lòng mãn nguyện, cuối cùng cũng báothù được cho An An.
Về đến nhà đã hơn mườimột giờ. An An đang ngồi trên sô pha xem tivi, vừa nhìn thấy Tiểu Vũ liền chạyra đón, vẻ mặt lo lắng: “Sao anh về muộn thế?”.
Tiểu Vũ ôm lấy cô thậtchặt, đầu vùi sâu vào cổ An An, cứ thế đứng như vậy rất lâu.
Cô ngẩn ra, không hiểugì, vội đặt tay lên trán hắn: “Tiểu Vũ, anh sao thế? Đừng làm em sợ!”, giọngnhư lạc đi.
Nhưng Tiểu Vũ chỉ cườikhẽ: “An An, anh đang rất vui, rất vui!”.
An An trái lại càng lolắng hơn: “Vui? Tại sao?”, mặt cô nghệt ra.
Tiểu Vũ từ tốn ngẩng đầulên, nét mặt rạng rỡ: “Cuối cùng anh cũng dạy cho tên đó một bài học rồi”.
An An sửng sốt, đầu óctrở nên trống rỗng, dạy ai? Là Minh Minh ư? Bỗng cô nhìn thấy ở cổ hắn có vếtđỏ đỏ, càng sợ hãi: “Anh bị thương rồi”, rồi xoa lên vết thươngđó.
Hắn nắm lấy tay cô, mỉmcười an ủi: “Không sao, tên đó còn bị thương nặng hơn”.
An An trong lòng xót xa,vì cô mà hắn đi tìm Minh Minh tính sổ, mắt rơm rớm: “Anh chấp anh ta làm gì? Emchỉ muốn anh được bình an, luôn khỏe mạnh”. Cô đưa tay ôm lấy cổ hắn: “Anh thếnày, em đau lòng lắm”, cánh tay ôm chặt hơn, cô không muốn thấy hắn bhương,không muốn…
Tiểu Vũ an ủi vỗ vàolưng An An: “Không sao, anh không sao!”, rồi ôm chặt lấy cô “Anh sẽ không làmem lo lắng nữa đâu!”.
Hai người cứ thế ghìchặt lấy nhau, vỗ về nhau, chỉ mong đối phương an lòng.
Chương 81 – Thử thai
Tiểu Vũ nằm yên trên sôpha, gối đầu lên đùi An An, ngoan ngoãn để cô bôi thuốc. Kỳ thực bản thân hắnthấy chẳng có gì ghê gớm cả, chỉ là bị móng tay cào vào làm đỏ lên, có hơi rớmmáu, vết thương không hề sâu. Nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của An An hắn đành đểcho cô chăm sóc.
An An xoa một chút dầuVạn hoa lên vết đỏ, mặc dù biết loại dầu này xoa lên vết thương cũng không xótlắm nhưng cô vẫn dè dặt vì sợ hắn đau, sau đó nhẹ nhàng lấy bông thấm lên vếtthương, rồi cúi xuống thổi nhẹ vào đó.
Tiểu Vũ cảm thấy cổ mìnhtruyền tới cảm giác mát lạnh rất dễ chịu, nhìn gương mặt cô cúi sát xuống, lànda mịn màng có thể thấy cả lồ chân lông, hàng mi rũ xuống, dáng vẻ đang rất tậptrung. Tiểu Vũ đưa tay kéo đầu cô xuống hôn lên môi, như để vỗ về, rồi chầmchậm buông cô ra, cười say đắm: “Cảm ơn vợ anh!”.
An An vừa bực vừa buồncười, khẽ vuốt mặt hắn: “về saukhông được vậy nữa. Em không muốn anh gặp chuyệnkhông may”.
“ừm”, Tiểu Vũ gật đầu,cố ý chớp mắt ra vẻ vô tội: “Được, lời vợ nói phải nghe chứ! Vợ bảo sau nàykhông được để bị thương, anh có đánh cho người khác tàn phế cũng không thể đểchính mình bị thương; vợ bảo cả đời này chỉ yêu vợ, anh nhất định sẽ không để ýđến cô gái khác! Vợ muốn sinh con gái, anh nhất định sẽ không làm ra con trai”.
An An không nhịn đượcbật cười, “Ăn nói vớ vẩn, ai muốn sinh con gái cho anh chứ?”, rồi vỗ vào khuônmặt đáng yêu của hắn, đúng là dày mặt!
Tiểu Vũ áp đầu vào bụngcô thì thầm, An An nghe không rõ, tò mò: “Lại nói linh tinh gì nữa thế?”.
“Không chừng giờ có rồicũng nên”, Tiểu Vũ cười đắc ý, nháy mắt với cô.
“Sao có thể thế được”,An An hốt hoảng kêu lên: “Chẳng phải lần nào anh cũng xuất ra ngoài sao?”. Côbiết hắn không thích dùng bao cao su, lúc nào cũng nói như vậy không có cảmgiác, cho nên những lúc gần ra hắn đều rời khỏi người cô rồi mới xuất.
Tiểu Vũ khẽ hôn lên bụngcô: “Nhưng lần đầu tiên chúngta không có phòng bị, hôm sau em cũng không uốngthuốc tránh thai”, rồi trên mặt hắn nở ra nụ cười đầy mờ ám.
Trời ạ, đúng thế, cô đãquên mất chuyện phải uống thuốc, điên thật, cô nhăn nhó khổ sở hỏi: “Không phảinhanh thế chứ, có thể hôm đó là ngày an toàn trong chu kỳ?”.
Tiểu Vũ khẽ cười: “Vậyem mau cầu nguyện đó đúng là ngày an toàn đi, không chừng…”, hắn khúc khíchcười: “Không chừng đã có rồi đấy”.
An An lo lắng, Tiểu Vũnhìn nét mặt khổ sở của cô trong lòng cười trộm, cô ngốc này, đúng là dễ lừa.Tuy nhiên nếu thật sự có thai thì cũng chẳng sao, để xem An An còn viện cớ gìđể không kết hôn với mình nào, Tiểu Vũ cười thầm: “Được rồi, đừng buồn phiềnnữa, không chừng đúng là ngày ‘an toàn’ đó. Không sao đâu”.
An An vẫn chưa an tâm:“Trời ạ, nếu như có thật thì khổ đấy”, rồi tay khẽ đập hắn: “Đều là do anh hết,hại người ta lo lắng, giờ anh bảo phải làm sao?”.
“Thì kết hôn là đượcrồi”, Tiểu Vũ phá lên cười, dù sao đó cũng là thuận theo lẽ thường.
“Anh yên lặng một chútcó được không? Người ta đang buồn đây này!”
“Anh rất nghiêm túc”,nét mặt Tiểu Vũ trông không có vẻgì là đang đùa.
“Hừ, mặc kệ anh”, An Anvẫn lo lắng không thèm để ý đến câu nói của hắn, trong đầu đang nghĩ xem phảilàm thế nào, nhấc đầu hắn xuống cô đứng dậy đi về phòng, miệng lẩm bẩm: “Haizz,ngày mai đi mua que thử về kiểm tra, sao lúc đó không nghĩ tới chuyện này cơchứ?”.
Tiểu Vũ nhìn theo An An,bất đắc dĩ cười khẽ, trong mắt lại lóe lên một điều gì đó, như thể đang ngấmngầm mưu mô.
Ngày hôm sau, An An đimua que thử thai thật, nhìn thấy một vạch trên que thử cô mới thở phào nhẹnhõm. May quá, chưa có! Cô đột nhiên bật cười, Tiểu Vũ này đúng là thích dọangười ta, nhưng lại nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc của hắn tối qua, trong lòngkhông khỏi vui mừng, nếu như có thai thật thì cũng hay chứ sao, không biết TiểuVũ thích con trai hay con gái nhỉ? Mà chắc là con gái rồi, chỉ cần nhìn cáchhắn chăm sóc Tâm Tâm là biết hắn thích con gái hơn. Nhưng An An lại thích mộtcậu nhóc đẹp trai như hắn. Khốn nỗi, Tiểu Vũ đẹp trai thế mà cô lại quá bìnhthường, gien chẳng xứng đôi chút nào, tương lai không phải là sẽ kéo độ đẹptrai của thằng nhóc con xuống sao? Nghĩ rồi lại hơi buồn buồn. An An ngồi trênbồn cầu cầm que thử thai cứ thế nghĩ ngợi lung tung. Khó khăn lắm mới ra khỏiphòng tắm, nhìn đồng hồ, thầm nghĩ gần đây sao Tiểu Vũ hay về trễ thế nhỉ? Gọiđiện thoại báo cái tin này mới được, haha, giờ đến lượt Tiểu Vũ buồn cho màxem, ai bảo dám dọa cô.
Đầu dây bên kia bắt máy:“Alô, Tiểu Vũ, anh đang ở đâu thế?”, An An nhẹ nhàng hỏi.
“Anh đang trên đường vềnhà đây.”
“Em báo cho anh một tinxấu nhé”, An An cố tình cười vẻ bí mật. “Chuyện gì?”, Tiểu Vũ tò mò. “Em khôngcó thai, xem anh còn dọa được gì nữa nào!”, An An vui vẻ nói.
“Sao? Thật à? Vậy thphải anh cần cố gắng thêm sao?”, Tiểu Vũ không hề tỏ ra thất vọng, ngược lạicòn trêu An An. Đúng là cô nói không lại hắn rồi, “Mặc kệ anh, toàn nói vớ vẩn,mau về nhà đi, cơm nấu xong hết rồi”, sau đó khẽ cười tắt máy.
Nếu có thể sinh cho hắnmột đứa con thì cũng tốt, có lông mày, cái mũi, cái miệng của hắn, và quan trọngnhất là phải có đôi mắt to giống hắn, chỉ tưởng tưởng thôi đã thấy hạnh phúcrồi. An An không nén được mỉm cười, thật sự là cô cũng rất muốn!
Chương 82 – Đi bơi
Tiểu Vũ không vì chuyệnAn An không mang thai mà quá thất vọng, bởi vì trong thâm tâm hắn đã sớm cógiải pháp. Cứ từ từ, hắn sẽ cố gắng làm bằng được, nhưng việc quan trọng nhấtbây giờ không phải là chuyện này, Tiểu Vũ bắt đầu có một kế hoạch.
An An vì chuyện Tiểu Vũdám dọa mình nên bắt hắn dẫn cô đi chơi.
Thời tiết gần đây rấtnóng nên Tiểu Vũ đề nghị đi bơi vào buổi tối. Tối thứ Bảy, hắn hẹn cả Vệ TửMinh và Mần Nhất Hàng, bọn họ mồi người đều dắt theo một em, vậy là cả sáungười cùng đi đến một bể bơi bốn mùa trong nhà.
Vệ Tử Minh và Mần NhấtHàng vừa nghe có thể dẫn theo người đẹp đi bơi đêm liền hét lên vui sướng, nhưvậy có thêm cơ hội vun đắp tình cảm. Vừa dạy bơi vừa tán gái, quá đã!
An An nghe mấy người họnói chuyện khẽ lắc đầu cười, đúng là hai anh chàng này không thể rời xa phụ nữmà. Tiểu Vân gần đây cũng không nhắc gì tới họ, lẽ nào Vệ Tử Minh và Mần NhấtHàng lại chuyển sang mục tiêu mới rồi? Haizz, xem ra Nhạc Vân đúng như Tiểu Vũnhận xét, không họp “khẩu vị” với hai người này.
Mọi người đi thay đồbơi, lúc bước ra đã thấy hai người này đang huýt sáo với ba cô gái. Ánh mắt củaTiểu Vũ không rời khỏi người An An, cơ thể nhỏ nhắn của cô được bộ áo tắm ômgọn để lộ những đường cong tuyệt mỹ. Hắn mặc kệ hai tên kia, đi thẳng tới bênAn An đưa cô xuống bể bơi.
“Chà, tên này đúng làbủn xỉn, không để cho bọn mình thưởng thức một chút”. Vệ Tử Minh bất mãn phànnàn, trong mắt tên ngốc này chỉ có An An, như vậy cũng tốt, hắn sẽ không để tâmđến hai cô em xinh đẹp này nữa. Sau đó mỗi người dìu cô gái đi cùng của mìnhxuống nước.
Vừa chạm vào nước, toànthân An An co rúm lại, không ngờ nước lại lạnh như vậy, cô nắm chặt tay Tiểu Vũhào hứng cười: “Woa, thiệt là đã, lâu lắm rồi em không đi bơi”. Tiểu Vũ vuốtnước trên mặt cô, nói: “Hôm nay anh cho em bơi thỏa thích đấy”, nói xong cònhỏi cô đầy nghi ngờ: “Em có biết bơi không đó?”.
“Biết chứ, em là ngườimiền am mà, đương nhiên là biết, từ hồi mười tuổi em đã biết bơi rồi”, An Anđắc ý khoe.
Tiểu Vũ nhìn cô ngờ vực,làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi “Thật á? Nhìn không giống như là biết bơi!”.
“Vậy mình bơi thi đi.Đường bơi này chắc chừng một trăm mét, từ đây tới kia, ai đến trước người đóthắng?”, An An thách đố.
“Được thôi, vậy ngườithắng có quyền ra một yêu cầu, em thấy sao?”, Tiểu Vũ cười thầm trong lòng, đồngốc này lại muốn chui đầu vào rọ.
An An nghiêng đầu nói:“Được”.
Tiểu Vũ vỗ vai cô: “Thế nàynhé, anh nhường em một sải người, em bơi trước đi, nếu không lại bảo anh chơixấu”. An An thấy vẻ tự tin của hắn liền đồng ý, nói xong, quay người áp sát vàotường bể bơi, Tiểu Vũ cũng theo ngay phía sau. Cô thả lỏng tay, cả người phóngvề phía trước, cố sức bơi.
Tiểu Vũ mỉm cười, sau đóra sức đuổi theo bóng người phía trước.
An An bơi rất cừ, tốc độkhông hề chậm. Mặc dù đã lâu không xuống nước nhưng động tác vẫn rất nhuầnnhuyễn, cánh tay liên tục rẽ đường phía trước, đôi chân không ngừng đạp nước phíasau, nhanh chóng tiến về đích.
Tiểu Vũ vẫn không vượtlên An An, giữ một khoảng cáchnhất định, chờ đến lúc cô sắp về đích.
Quả nhiên lúc gần đếnđích, Tiểu Vũ đột ngột tăng tốc, thoáng chốc đã vượt lên trước mặt cô. An Anthấy vậy trong lòng nôn nóng, càng cố sức bơi về phía trước.
Đúng lúc An An sắp chạmtay đến tường bể bơi thì Tiểu Vũ đã thoải mái chạm đích. Cô không ngờ mình lạithua.
An An thở hổn hển bámvào gờ tường nói: “Anh ăn gian, rõ ràng là bơi nhanh nhưng cố ý bám phía sau,cuối cùng mới vượt lên”.
Tiểu Vũ khẽ cười, mộttay bám vào thành bể bơi, một tay vòng qua eo cô. Chỗ này nước sâu, hai ngườiđều không chạm chân tới đáy, “Anh chưa bao giờ nói là mình bơi quá chậm”, An Anvéo má hắn vì sự láu cá này: “Anh cố ý để em thua mà”.
Tiểu Vũ thấy cô có vẻmệt liền đỡ cô đi về phía thang, sau đó đặt một chân lên đấy, một tay bám vàotay nắm, còn một tay thì vòng ôm lấy eo An An: “Dĩ nhiên, là anh cố ý đó”. TiểuVũ cũng không giấu giếm, hắn vốn dĩ muốn cô thua.
An An làm mặt giận đẩyngười hắn: “Đâu thể thế được!”.
Tiểu Vũ cười, vội ôm ghìlấy cô dỗ dành: “Đừng giận nữa, cùng lắm thì lần sau sẽ để em thắng”. “Em vốnkhông thể thắng được, vậy mà anh còn như thế..An An vẫn còn phụng phịu.
Tiểu Vũ nhìn đôi môihồng đang cong lên của cô, mi mắt đọng vài giọt nước, trông thật đáng yêu.Không kìm hắn cười khẽ rồi hôn lên môi cô, vợ hắn giận rồi, ghê gớm quá đi.
An An cố tình quay đầuđi, nhưng đôi môi của Tiểu Vũ cứ dính lấy không rời. Để cảm nhận vẻ mềm mại củacô, tay hắn lướt xuống phía dưới người cô, chiếc áo tắm mỏng bó sát cơ thểgiống như một lớp da thứ hai. Cơ thể Tiểu Vũ bỗng chốc nóng bừng, cảm giác nàythật tuyệt.
An An bị Tiểu Vũ hôn đếnnỗi mê muội, chỉ có thể tựa sát người vào tường, ngửa đầu đón nhận nụ hôn sâucủa hắn, phần cơ thể được hắn vuốt ve bắt đầu nóng lên đầu óc hoàn toàn mụ mị.
Tiểu Vũ ôm chặt lấy cô,ép sát hai cơ thể vào nhau, lại mặc đồ bơi dầm mình trong nước, cảm giác thậtmê hoặc. Trong lòng hắn có chút hối hận, chầm chậm ngẩng lên nhìn chằm chằm vàocô, thì thầm: “An An, mình về nhà đi”.
An An từ từ mở mắt ra,nhìn vào ánh mắt đầy ắp ham muốn của hắn, còn có thể cảm nhận rõ sự bộc phátcủa hắn, dù vậy cô vẫn trả lời rất khó khăn: “Nhưng mình vừamới tới. Bây giờvề… sẽ..
Tiểu Vũ lại cúi thấpxuống hôn cô, miệng vẫn không thôi lẩm bẩm: “Đúng thật là không nên đi bơi,chẳng bằng làm đôi uyên ương bơi ở nhà”.
An An cười khẽ đẩy vaiTiểu Vũ, tên quỷ này, đúng là làm người ta bực mình.
Cả bọn bơi đến mười giờtối mới về, Tiểu Vũ lúc nào cũng ôm chặt lấy An An, ánh mắt luôn giục cô nên vềsớm. Còn hai người kia thì chỉ mải liếc mắt đưa tình với mấy cô em của họ, xemra tiến triển rất tốt.
Chương 83 – Cầu hôn
Dạo gần đây Tiểu Vũ luôncảm nhận được niềm vui thường trực của An An, nhưng hắn vẫn muốn người con gáinày có thể sống hạnh phúc hơn và quên hết mọi muộn phiền. Mỗi lần nhìn thấy nụcười tươi tắn và cả những giọt nước mắt xúc động của cô, là trong lòng hắn lạithấy mãn nguyện, thì ra cảm giác khi toàn tâm toàn ý chăm sóc cho một người lạituyệt đến vậy. Có thể cùng cô chia sẻ niềm vui, hạnh phúc, điều đó khiến bảnthân hắn cũng vui theo.
Hắn muốn mang đến cho AnAn những điều tốt đẹp nhất, nhưng lúc nào hắn cũng có cảm giác chưa đủ. Vũ Minhbiết cô muốn điều gì, dù chưa từng nói ra.
Hôm đó cô gọi điện vềnhà, đúng lúc hắn vừa thức dậy nên đã nghe được toàn bộ lời cô nói, hắn khôngmuốn cô khó xử, nên giả vờ như không nghe thấy, bởi vì cô không muốn vấn đề nàykhiến hắn cảm thấy đây là một gánh nặng. Kỳ thực, An An không biết rằng, tronglòng hắn đãmuốn điều đó từ lâu, tại sao phải lo người khác nghĩ gì, điều quantrọng nhất là bản thân mình muốn hay không. Đúng, hắn muốn, muốn mang đến chocô thứ hạnh phúc viên mãn.
Hôm nay lại là một buổisáng chủ nhật trong lành, nhìn cảnh bên ngoài tươi sáng, Tiểu Vũ mỉm cười, AnAn, anh sẽ mang đến cho em một điều bất ngờ.
An An mơ hồ bị Tiểu Vũkéo đi, đôi mắt còn ngái ngủ bước lên taxi, đầu óc 1TLƠ màng, Tiểu Vũ vừa nóicái gì? Sáng sớm thế này mà đi công viên ư?
Tiểu Vũ ôm cô đầy yêuthương, gần đây công việc chồng chất, chỉ cần nằm xuống giường là An An vật rangủ, khiến hắn cho dù muốn ôm cũng không nỡ phá giấc ngủ ngon lành của cô.
Một lát sau hai người đãđến trước công viên, Tiểu Vũ khẽ vỗ vào má cô, thì thầm gọi: “An An, tỉnh dậynào”. An An khẽ mở mắt ra, chậm chạp bước theo hắn xuống xe, cả người nằm trongvòng tay hắn, mắt vẫn nhắm chặt.
Tiểu Vũ cười, không khéochốc nữa lại sợ đến nỗi đêm nay không ngủ được ấy chứ.
Tiểu Vũ nhìn An An có vẻvẫn không chịu mở mắt, rốt cuộc đành dùng tuyệt chiêu. Hắn khẽ nâng mặt cô lên,nhènhẹ đặt một nụ hôn, càng lúc càng cuồng nhiệt. Cuối cùng An An mới mở mắt vìbị ngạt thở, lúc này Tiểu Vũ mới chịu buông cô ra, khẽ liếm môi đầy đắc ý.
An An thở hổn hển, nhìnngó xung quanh không biết đây là đâu. Hồi lâu sau cô mới sực tỉnh, nhớ ra TiểuVũ nói đến công viên, mà mới sáng tinh mơ đến công viên làm gì? Xa xa mấy cụgià vẫn còn đang tập quyền.
Cô liền hỏi: “Tiểu Vũ,đến đây sớm thế này để làm gì?”, Tiểu Vũ nháy mắt vẻ bí mật không trả lời: “Dầnem đi chơi chút mà”.
Hắn kéo bàn tay nhỏ bécủa cô đi sâu vào trong công viên, lòng thầm nghĩ, không biết hai tên kia đãchuẩn bị xong chưa? Sao giờ này còn chưa thấy nhắn tin tới?
Càng vào trong người qualại càng ít, lâu lắm rồi không dậy sớm thế này, An An liền hít một hơi thậtsâu, không khí trong công viên thật tuyệt.
Tiểu Vũ thấy điện thoạirung liền lấy ra xem, sau đó nhắn tin trả lời: “Hai người rút trước đi. Cảm ơnnhiều!”.
Trong lòng vui vẻ quaysang An An, cô gái này vẫn đang say sưa với sự tinh khiết của buổi sớm, hắncàng đắc ý, bảo đảm là chút nữa thôi em sẽ còn vui hơn cả bây giờ.
Hắn dắt cô đến một hàngcây nhỏ bên cạnh, nhìn xungquanh không thấy bóng dáng hai tên kia đâu. Chú ýquan sát một lúc mới thấy dấu hiệu trên một cái cây gần đấy.
Khóe miệng khẽ nhếchlên, hắn kéo tay An An đến đó, rồi cúi thấp đầu xuống, nói với cô giọng đầynghiêm túc: “An An, em có thích đến công viên buổi sớm thế này không?”, An Anvui vẻ cười: “Thích, rất tuyệt”.
“Vậy..hắn cố ý kéo dàicâu nói, ánh mắt chăm chú nhìn vào mắt cô: “Mình cùng chơi một trò đượckhông?”.
An An vừa nghe thấy môicong lên: “Anh lại bày trò gì thế h”, nét mặt nhìn hắn đầy hoài nghi. Mồi lầnnghe Tiểu Vũ nói chơi trò chơi là thế nào cô cũng bị lừa.
Nhìn vẻ nghi ngờ đó, hắnkhông nhịn được cười, trán khẽ cụng vào trán cô rồi đặt một nụ hôn lên đó: “Hômnay sẽ không trêu em nữa, nếu còn làm chuyện đó thì em cứ phạt anh đi, đượckhông nào?”.
“Thật không?”, cô vẫncòn hơi băn khoăn, nhưng nhìn cách nói hết sức chân thành của hắn cô liền tin,gật đầu đồng ý.
Tiểu Vũ mừng thầm xoayngười An An để cô đứng cạnh cái cây. Sau đó mở một nút nhỏ màu đỏ trên cây, từtừ nhẹ nhàng lấy ra một sợi dây mảnh buộc vào ngón áp út trên bàn tay phải củacô. “Hôm nay chúng ta sẽ chơi trò thầngiao cách cảm”, hắn nói vẻ bí hiểm.
An An tò mò nhìn sợidây, hỏi: “Thần giao cách cảm? Chơi làm sao?”.
Tiểu Vũ buộc một nútthắt, khẽ giật giật để thử, sau đó ngước đầu lên nói rất nghiêm túc: “Anh sẽtrốn ở một chỗ nào đấy, còn em theo sợi dây này tìm anh, ngón áp út là ngón gắnliền với trái tim, nếu như có thể cảm nhận được anh đứng ở đâu đợi em, nhấtđịnh em sẽ tìm thấy được anh”. An An khẽ bật cười, sao lại nghĩ ra được cái trònày chứ, nhưng nó có vẻ khá thú vị.
Tiểu Vũ nhắc cô cẩnthận, bởi vì sợi dây này rất mảnh, nếu bị đứt thì thần giao cách cảm của bọn họcũng sẽ đứt theo. An An gật đầu, Tiểu Vũ khẽ hôn lên mặt cô sau đó quay ngườiđi về rừng cây đằng sau rồi dần dần mất hút.
An An hồi hộp chờ đợi,ánh mắt dán chặt vào sợi dây đang buộc trên ngón tay, thứ này thật sự có thểgiúp cô tìm được Tiểu Vũ không? Cảm giác điện thoại khẽ rung, cô lấy ra xem,Tiểu Vũ nói OK rồi.
Cô nhẹ nhàng đưa tayphải lên, sợi dây đang khẽ rung. Cô hồi hộp phấn khích, lần theo nó đi về phíarừng cây nhỏ, chầm chậm từng bước cảm nhận sợi dây khẽ giật.
Trước mắt là một khoảngđất trống, đối diện là một cănnhà nhỏ màu hồng hai tầng, hình như là khu biệtthự của công viên. Sợi dây lại khẽ giật, cô đi theo sự hướng dẫn của nó tiếnthẳng về phía căn nhà.
Đột nhiên từ đằng xa, từtrong căn phòng trước mặt phát ra một luồng sáng, chiếu thẳng xuống chói lòa.An An nheo mắt nhìn về phía đó, nơi đấy hình như có một tấm kính phản xạ đẩyánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mặt khiến cô nhìn không rõ. Bất thình lìnhngón tay bị giật mạnh, lẽ nào Tiểu Vũ ở đó? Cô từ từ bước lại gần, bồng chuôngđiện thoại vang lên báo tin nhắn, cô đứng lại lấy nó ra, trên màn hình xuấthiện dòng chữ: “Giơ tay lên!”. An An bật cười, không biết hắn còn giở yêu cầugì nữa đây?
Tuy nhiên cô vẫn nghelời, đưa tay có sợi dây lên đầu, cảm giác nó càng lúc càng chặt khiến cô cóchút lo lắng, phải chăng hắn đang kéo dây, liệu nó đứt thì sao.
Nhìn mãi vẫn không nhậnra đâu là điểm cuối, chỉ thấy luồng sáng đó chợt lóe lên, nhưng từ đằng xa côkhông thể nhìn rõ được.
Trong lòng hồi hộp đợihắn xuất hiện. Cuối cùng An An nhìn thấy có một thứ gì đó đang trượt theo sợidây đi đến. Cô càng ngạc nhiên hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó, càng ngàycàng gần, càng ngày càng rõ, cuối cùng nó theo sợi dây nhẹ nhàng xỏ vào ngóntay cô. An An ngẩn ra, bàn tay bất động, trái tim loạn nhịp, đầu óc quay cuồng,cô không thể tin nổi những gì diễn ra trước mắt. Bàn tay còn lại đưa lên miệng,kinh ngạc thừ người đứng đó, cảm thấy lệ trong mắt mình càng lúc càng đầy lên,trái tim như được niềm vui bất ngờ này lấp đầy.
Rất lâu sau, cô vẫn chưathể lấy lại bình tĩnh. Lúc này, Tiểu Vũ mới lặng lẽ bước đến bên cạnh, tronglòng vui sướng khi nhìn thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của An An, nhẹ nhàng ôm cô vàolòng, nắm chặt lấy cánh tay vẫn còn giơ lên kia. An An hiện giờ mới hơi nhậnthức được, nhưng trái tim và đầu óc vẫn bị sự ngạc nhiên này làm cho đông cứngkhông thốt ra được lời nào.
Tiểu Vũ khẽ cởi nút thắttrên ngón áp út ra, sợi dây nhẹ nhàng rơi xuống, sau đó đẩy chiếc nhẫn vào sáttrong ngón tay, nói đầy trìu mến: “Lúc này em đã tìm được anh rồi, cũng đã nhậnchiếc nhẫn của anh, vậy thì em có đồng ý lấy anh không?”.
Giống như vừa bị chấnđộng bởi một vụ nổ làm cho đầu óc An An xây xấm, trái tim như bị ai đó bóp chặtkhiến cô hít thở không thông.
Tiểu Vũ rơm rớm nhữnggiọt nước mắt hạnh phúc nhìn cô đứng ngẩn ra, sau đó khẽ cười kề sát vào tai cônói: “An An, lấy anh nhé!”. An An nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dòng lệ cuối cùngcũng lăn trên mặt, không thể suy nghĩ được gì về niềm hạnh phúc bất ngờ này,trong đầu chỉ còn câu nói của hắn. Lấy hắn, lấy hắn, âm thanh vọng ra ngày mộtlớn hơn, nhiều hơn, dội vào trái tim cô. Cô rất muốn nói, nhưng không thể nàocất thành lời.
Tiểu Vũ ôm chặt cô: “AnAn, lấy anh nhé, anh nhất định sẽ yêu thương em!”.
An An nằm gọn trong lònghắn, trái tim đập liên hồi. Đúng thế, không cần phải lưỡng lự, chỉ cần lấy hắn,Tiểu Vũ chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của cô! Hạnh phúc của cả đời này!
An An ngẩng đầu lên, mởto mắt nhìn vào gương mặt đang xúc động của hắn, khẽ gật đầu.
“Yeah”, Tiểu Vũ vui mừngnhấc bổng cô lên xoay mấy vòng, cảm giác cả thế giới như quay theo, hắn quáhạnh phúc.