Bạn đang đọc Sự Dịu Dàng Chết Tiệt – Chương 22
Sự Dịu Dàng Chết Tiệt – Chương 22
Hắn nhăn mày, cốc vàotrán cô giọng đầy chắc chắn không để cho cô phản đối: “Thuê gì mà thuê, dọn đếnđây ở!”.
Cô không nén được cười,đúng là tiểu quỷ, lại thế rồi: “Em không muốn!”.
“Không được phép khôngmuốn”, hắn ngang bướng nắm chặt vai cô: “Em xem xem, anh mới không ở bên cạnhmấy ngày mà trên người em đầy thương tích, giờ làm sao dám để em ở một mình?Dọn về đây, ngày mai gọi cho Vệ Tử Minh và Con muỗi đến dọn đồ giúp”, cô gáinày đúng là luôn khiến cho người khác phải lo lắng.
“Nhưng…”, An An vẫnthấy không ổn, nhưng nhìn vẻ kiên quyết của hắn thật không thể phản đối. Tronglòng có phần lo lắng mâu thuẫn, cô vẫn chưa biết nên sống cùng hắn ra sao. Liệucó vấn đề gì không nếu hai người sống chung?
Nhưng Tiểu Vũ không đểcho cô do dự thêm, nói nghiêm túc: “Đừng suy nghĩ nữa, hãy tin ở anh, đượckhông?”. Côngẩn ra nhìn ánh mắt chân thành của Tiểu Vũ, khóe miệng hơi nhếchlên hạnh phúc, gật đầu: “Em tin”.
Tiểu Vũ thỏa mãn nở nụcười, trong lòng thầm nghĩ,hahaha, cuối cùng cũng bắt cô ấy về bên mình rồi,không cho cô ấy chạy nhảy đâu nữa, không bao giờ.
Chương 69 – Hộ khẩu
Cả ngày hôm đó Tiểu Vũ ởnhà với cô, sức khỏe của cô cũng đã khá hơn. Đen sáng hôm sau, hắn gọi điện choVệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng, bảo hai người họ đến giúp chuyển đồ. An An mặc lạibộ quần áo đã được giặt sạch sẽ, mặc dù vẫn còn yếu nhưng cô cảm thấy thoải máihơn nhiều.
Lần này gặp lại Vệ TửMinh và Mần Nhất Hàng, cảm thấy thân thiết hơn nhiều. Bọn họ nhìn Tiểu Vũ ôm côliền quay sang nhìn nhau cười, không ngờ mức độ tiến triển của hai người nàynhanh đến vậy.
Mọi người đón taxi đếnkhách sạn Trường Phong, ba chàng trai, mồi người vác một cái túi to về nhà TiểuVũ. An An cũng gi điện nói với Tiểu Vân rằng không cần thuê phòng nữa. Tiểu Vâncũng không hỏi gì nhiều, bảo giải quyết được chuyện đó rồi thì quá tốt.
Trên đường đi, Tiểu Vũluôn nắm chặt tay cô, không hề để ý đến hai nhân vật kia đang chế giễu mình.Cuối cùng cũng về tới nhà Tiểu Vũ, hai người vác đồ vào trong. Vừa vào cửa, cảhai đã kêu rằng một mình Tiểu Vũ ở căn phòng tiện nghi thế này quả là quá thoảimái. Tiểu Vũ để kệ họ tự đi tìm đồ uống, còn mình dìu An An vào phòng cho cônghỉ ngơi. Vừa mới khỏi ốm, nên tránh gió.
An An nói không sao,ngồi nghỉ chút là khỏe. Lúc đó Tiểu Vũ mới an tâm gật đầu, quay ra nhìn bênngoài, cô giục: “Anh ra ngoài với họ đi, dù sao cũng là khách”. Tiểu Vũ lẩmbẩm: “Hai người họ không cần phải khách sáo đâu”. An An vẫn không chịu, cuốicùng hắn đành đứng dậy ra ngoài.
An An mở túi đồ, kiểmtra lại những thứ bên trong. Nhìn đống quần áo, cô do dự không biết có nên ranói với Tiểu Vũ rằng mình sẽ ngủ ở phòng khách không, chỉ sợ là Tiểu Vũ sẽ bắtcô ngủ cùng phòng. Mặc dù biết là khao khát đó của bản thân cũng rất mãnh liệtnhưng cô chưa sẵn sàng, do đó trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
Lúc này, Tiểu Vũ bướcvào thấy cô đang thẫn thờ ngồi nhìn đống quần áo, liền bước tới cầm nó lên,treo vào trong tủ, tối qua hắn đã dọn lại ngăn tủ để lấy chỗ cho cô để đồ, còndọn hẳn một ngăn cho cô cất đồ lót.
An An cứ ngồi ngẩn ranhìn hắn xếp đồ, khóe miệngnhếch lên mỉm cười, đây đúng là Tiểu Vũ, cái gì cũngdứt khoát không cho cô do dự. Cảm giác hạnh phúc đột nhiên tràn ngập tronglòng, cô thực sự không còn đòi hỏi gì hơn.
Từ ngoài cửa vọng lạitiếng than thở, ngoái đầu thấy hai người kia đang đứng ở đó nhìn trộm. An An đỏmặt không biết nói gì. Tiểu Vũ cũng dừng tay, quay lại rồi gào lên: “Hai tênlưu manh kia, nhìn gì mà nhìn, có phải muốn rình trộm bọn tôi hôn nhau hả?”.Hai người bật cười, hoàn toàn không biết xấu hổ còn trêu chọc: “Đúng thế, haingười còn chưa chịu biểu diễn chút đi, định đóng chuyện tình trong sáng mãiư?”.
An An ngượng ngùng cúiđầu xuống không dám ngước lên nhìn họ.
Tiểu Vũ bỏ đồ xuống, kéoAn An vào lòng hôn. Cô giật mình giương mắt lên nhìn hắn, sao Tiểu Vũ có thểlàm việc này ngay trước mặt hai người kia. Cô xấu hổ đẩy ra, nhưng hắn ôm quáchặt không để cô trốn tránh, nồng nhiệt tặng cho cô một chiếc hôn sâu, khôngchịu nổi An An đành nhắm mắt thuận theo.
Đầu óc mơ màng, bên taivọng lại tiếng trêu chọc của Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng: “Woa, tên tiểu tử nàyđúng là đang có nhu cầu!”, rồi giọng nói xa dần, cô biết hai người đã tránh đichồ khác. Tiểu Vũ chầm chậm buông ra, An An hoàn toàn không kịp suy nghĩ gì.Hắn ở ngay trước mặt người khác mà hôn cô điên cuồng như vậy, chỉ nghĩ đến đóthôi, mặt An An đã đỏ ửng, liền vùi đầu vào lòng Tiểu Vũ.
Trái tim Tiểu Vũ khẽ xaođộng, đúng thế, đã lâu rồi hắn muốn nếm thử mùi thơm từ trong miệng cô, để họtrông thấy thì đã làm sao? Hai ngày nay ôm cô ngủ, có thể cảm nhận được cơ thểmềm mại sau làn áo mỏng đang dựa sát vào mình, nhưng vì cô còn yếu nên hắn chỉcó thể kìm lại những khao khát trong lòng.
Cuối cùng cũng khuyênđược An An về ở đây, vậy là có thể quang minh chính đại sở hữu cô. Nghĩ đến tấmthân mềm mại đó, cơ thể hắn không ngừng run lên, hai tên này sao không về sớmđi. Thật là phiền phức.
Tiểu Vũ hơi buông ra,cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: “An An, chúng ta đuổi hai tên phá đám kia đi nhé!”.An An nhìn ám hiệu trong đôi mắt hắn, cô giật mình biết hắn đang nghĩ gì, lòngđầy lo lắng.
“ơ… Hai người họ giúpmình, phải cảm ơn chứ.” An An vội nói, sợ rằng hắn sẽ nhìn thấy sự bối rốitrong cô. “Hôm nay mình mời họ ra ngoài ăn cơm đi, hai ngày nay đều ăn cháo, emthấy miệng nhạt nhẽo lắm”. Cô đề nghị, trong lòng thêm lo hai người kia sẽ từchối. “Mình phải mời họ ăn cơm hả?”, Tiểu Vũ ấm ức, “Để ngày khác đi”. An Anvuốt mặt hắn: “Không có thành ý gì cả, phải mời họ đúng hôm nay”.
Tiểu Vũ khó chịu, đều làdo hai tên lưu manh không ý tứ này, mang hành lý xong rồi thì biến đi còn ở lạiphá đám thế giới hai người của hắn. Tuy nhiên Tiểu Vũ vẫn gật đầu, bỏ cô ra, đinói với Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng là hôm nay hắn mời cơm, cho họ chọn địađiểm.
An An thấy rất vui, tiếptục treo đồ vào tủ. Đen dưới đáy túi thì sờ trúng vào cái ví nhỏ. Lấy quyển sổhộ khẩu màu đỏ sậm ra, cô ngẩn người. Thật không ngờ được, phải giải thích vớiba mẹ thế nào đây? Thật là đau đầu quá.
Sau đi thông báo cho haingười kia, Tiểu Vũ bước vào thấy cô đang ngồi xổm, mặt ngơ ngác nhìn vào cuốnsổ đó. Hắn tò mò bước tới với tay lấy nó nhìn qua.
Sổ hộ khẩu?
Hắn nhìn An An, lúc nàycô mới sực tỉnh, đưa tay giật lại, Vũ Minh vội giơ tay lên cao nghi ngờ hỏi:“Sổ hộ khấu của gia đình, sao lại ở đây?”. Thấy cô hấp tấp chạy tới muốn cướp,hắn cười tránh ra không cho cô lấy được, miệng còn đùa: “Sợ anh nhìn thấy hả?Sao thế, lẽ nào tuổi của em là giả, không phải chỉ hai mươi tám?”. Hắn vội đưalên cao mở ra xem, cô đứng thứ hai, trước còn có mộtngười anh, ngày sinh ghinăm 1979, đúng là hai mươi tám tuổi, không nói dối. ồ, sinh nhật là ngày mườihai tháng mười hai, rất dễ nhớ…
An An sốt ruột kéo áohắn lại: “Trả lại cho em, mau lên, trả lại đây”. Tiểu Vũ để tay ra sau lưng,bắt cô nói ra vì sao phải sợ hắn nhìn thấy. Cô nhíu mày chối, không muốn nói lýdo. Nhưng hắn đâu có bỏ qua dễ dàng như vậy được, quay người lại, đọc quyển sổhộ khẩu để tìm hiểu, thấy anh của cô đã kết hôn, ánh mắt chợt hiểu ra. Tiểu Vũkhẽ cười quay người lại kéo tay cô, khẽ hỏi: “Có phải em định dùng để kết hônkhông?”. Mặt An An đỏ lên, bối rối vì bị đoán trúng, cánh tay đang giơ ra địnhgiật lấy ngay lập tức sững lại.
“Em..An An ngập ngừngkhông biết nên giải thích làm sao.
“Không cần phải nói đâu,may là em chưa dùng tới, nếu không anh lại phải nghĩ cách để khiến em ly hôn,vậy chẳng phải càng phiền hơn sao.” Tiểu Vũ không gặng hỏi, ngược lại còn đặtlên môi cô một nụ hôn như an ủi. An An thở phào trong lòng, giờ cũng không cầndùng đến nó, đến tết về nhà trả lại cho ba mẹ.
“Để em cất nó đi.” An Anyên tâm đưa tay ra, hắn vẫn là người hiểu cô, không bắt ép cô.
Tuy nhiên hắn đâu có trảlại cô nhanh vậy. Vũ Minh đung đưa quyển sổ hộ khẩu trong tay: “Cái này anh sẽgiữ, nếu không em lại cầm nó đi kết hôn với người khác thì sao, anh mất mát quálớn rồi”.
An An dở khóc dở cười:“Anh vô duyên quá, em tìm ai để kết hôn chứ?”, cô khẽ đấm vào người Tiểu Vũ.
“Cái này cũng khó nóilắm, không chừng một ngày nào đó em lại ngốc nghếch bị người khác lừa mất, nênanh phải giữ nó lại.” Tiểu Vũ suy nghĩ xem nên cất nó vào đâu. An An bất đắc dĩnhìn hắn, có vẻ thật sự là không muốn trả lại mình rồi. Thôi, dù sao cũng ở đâythì để hắn giữ đi, cho khỏi lo lắng vớ vẩn, thật đúng là tính tình vẫn như trẻcon.
Ngoài cửa, Vệ Tử Minhđang giục hai người mau lên, kêu đói bụng rồi. Cô đẩy hắn: “Nhanh lên, họ đanggọi kìa”. Tiểu Vũ gật đầu, cầm quyển hộ khẩu đi ra. Hình như là đem cất ở mộtnơi nào đó, An An thấy buồn cười, lẽ nào hắn cất vào tủ bảo mật.
Chương 70 – Bữa trưa
Họ đến Greenery Café,thuôc một chuồi nhà hàng đa quốc gia, nơi đây cũng chẳng kém gì nhà hàng ở ĐạiLiên. Không gian đẹp, hơn nữa buổi trưa đa số đều là nhân viên các toà nhà vănphòng gần đó đến để dùng bữa, cho nên chỗ này vừa tạo cảm giác thoải mái lạivừa yên tĩnh.
Tiểu Vũ ôm An An đi sauVệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng, theo người phục vụ xếp chồ ngồi. Hắn nắm tay côhỏi: “Em lạnh không?”. Chỗ này mở máy lạnh, mặc dù không ở mức lớn nhưng vì vừamới ốm dậy nên Tiểu Vũ sợ cô không chịu được.
“Không sao”, An An khẽcười trả lời.
Tiểu Vũ chọn mt vị tríđể máy điều hòa không thổi thẳng vào người An An, còn xếp cô ngồi gần vách ngănđể hắn có thể che đi phần nào hơi lạnh. An An mỉm cười tận hưởng cảm giác đượcquan tâm từ hắn.
“Được rồi, hai người cóthể ngừng việc tình tứ một chút được không? Gọi đồ ăn đi.” Vệ Tử Minh khôngchịu nổiphàn nàn, từ lúc nhìn thấy cách hai người thể hiện tình cảm bọn họ cũngbắt đầu quen dần với sự quan tâm của Tiểu Vũ dành cho An An.
Tên tiểu tử này đúng làsiêu quái dị, bình thường đối với ai cũng lạnh lùng, đôi khi còn im lặng đếnkhó coi, vậy mà với An An thì dường như có bao nhiêu sự dịu dàng, quan tâmtrong lòng đều thể hiện . Thật khó mà tưởng tượng được một con người bìnhthường kỳ quặc thế mà lại có thể ân cần đến vậy, đúng là quỷ ám!
Vệ Tử Minh và Mần NhấtHàng trải qua sự ngạc nhiên ban đầu rồi từ từ quen dần. Có lẽ đây chính là tìnhyêu chân chính mà họ chưa từng trải nghiệm qua. Thì ra nó cũng khá giống vớinhững điều viết trong sách, một khi đã rơi vào ái tình thì ngay cả những việcđiên cuồng nhất cũng trở thành lẽ bình thường.
Món ăn được mang dầnlên. Vệ Tử Minh vẫn nói nhiều như vậy, thấy có vẻ gần gũi hơn với An An: “AnAn, giờ cô và tên tiểu tử này hạnh phúc quá mà quên hai chúng tôi đúng không?Cô còn nhớ đã đồng ý với tôi chuyện gì không?”. Cậu ta đang nhắc về chuyện giớithiệu mấy cô gái ở công ty.
“Hai người xong chưa?Muốn tán gái còn lo không có à, có thể tìm đại một cô em nào đó ở đây không đicùng bạntrai, đảm bảo thành công.” Tiểu Vũ giương mắt nhìn Vệ Tử Minh lạnh lùngnói.
“Mấy cô gái này chả cógì thú vị cả, đều chỉ có vẻ ngoài còn bên trong rỗng tuyếch.” Vệ Tử Minh nói vẻkhinh khỉnh, sau đó quay sang An An cười: “Bọn tôi muốn tìm một cô em giống nhưAn An, trưởng thành, dịu dàng, tốt bụng”, nói xong còn cố ý nháy mắt với MầnNhất Hàng, tức khắc Mần Nhất Hàng gật đầu lia lịa tán đồng.
“Thôi đi!”, Tiểu Vũ bựcmình gầm ghè: “Bớt giả vờ với tôi đi. Ai mà chả biết hai người đều thích nhữngcô gái có vòng một khủng, không loại c thì mấy người có thèm nhìn tới không?”,nói xong, hắn nắm tay cô ám chỉ: Mặc kệ họ, tập trung ăn đi.
An An cười nhìn bangười, tâm trạng rất vui. Mặc dù chẳng ai chịu ai nhưng có thể cảm nhận được sựthân thiết giữa họ. Cô ngưỡng mộ họ, có thể tự do thể hiện bản thân, đả kíchnhau nhưng không hề ảnh hưởng đến tình bạn.
“Chậc chậc, cậu nói vậylà không hiểu rõ rồi”, Vệ Tử Minh khẽ liếc một cái: “Con muồi nói cậu còn nonnớt thật quá đúng, không thể nào giữ được những loại con gái như thế, còn kiểubiết quan tâm chăm sóc thì đương nhiên phải lừa lấy làm vợ rồi”.
Mần Nhất Hàng cũng phụhọa theo: “Không nghe qua à, đàn ông cần ít nhất là bốn loại phụ nữ”.
Bốn loại phụ nữ? An Antò mò hỏi: “Bốn loại nào?”.
Mần Nhất Hàng không thèmđể ý đến ánh mắt cảnh cáo của Tiểu Vũ, nói hết sức tự nhiên: “Loại thứ nhất,trong công ty cần một người mát mắt; loại thứ hai, trong nhà cần một người dịuhiền; loại thứ ba, luôn đi bên cạnh phải là một người gợi cảm; loại thứ tư, ởđâu đó có một người để thương nhớ”.
An An không nhịn đượccười, cố tình nhìn sang Tiểu Vũ như muốn hỏi hắn muốn mấy loại. Vệ Tử Minh vộitán thành: “Đúng vậy, cho nên ai quy định đàn ông chỉ được thích một người phụnữ?
Tiểu Vũ mặc kệ những lờicủa họ, ghé sát vào tai cô khẽ nói. An An nghe xong, tim tràn ngập ngọt ngào,ánh mắt cười rạng rỡ.
Vệ Tử Minh và Mần NhấtHàng đều rất tò mò không biết tên tiểu tử kia nói gì với An An mà khiến cô gáinày hớn hở đến vậy.
“Cậu vừa nói những lờiđường mật gì đấy”, Vệ Tử Minh không chịu ngồi yên, đòi biết.
Tiểu Vũ trừng mắt, nhưngthấy An An vui vẻ nên cũng không muốn giữ trong lòng. “Bốn loại người đó nhưthế nào? Nếu như yêu một người thì cô ấy sẽ là tất cả bốn người đó”, nói xongcòn nhìn An An đầy âu yếm. Đó là câu hắn vừa nói với An An, bốn kiểu người phụnữ của hắn chính là cô.
“Sao thế được?”, Vệ TửMinh thốt lên nghi ngờ.
“Nói cậu ngốc còn khôngchịu nhận”, Tiểu Vũ lại bắt đầu công kích, nhưng ánh mắt vẫn nhìn An An: “Mátmắt ở công ty thì để hình An An; dịu hiền trong nhà thì kéo cô ấy về nhà; luôngợi cảm bên mình khi ra ngoài thì từ trước đến nay trong mắt tôi An An vẫn luôngợi cảm; nỗi nhớ phương xa thì những lúc xa cách trong tâm trí đều chỉ nhớ vềcô ấy”. An An nghe xong đầy xúc động, không nghĩ hắn thẳng thắn thể hiện tìnhyêu với cô, sâu đậm và nồng nhiệt như vậy. Bốn mắt nhìn nhau, hoàn toàn quênhết mọi thứ xung quanh.
Bọn họ nhìn Tiểu Vũ vàAn An ngọt ngào như vậy, lòng đầy ngưỡng mộ, thì ra khi yêu một người thì trongmắt chỉ có người đó, không ai có thể xen vào được. Vệ Tử Minh khó chịu liếc mắtnhìn Mần Nhất Hàng, tỏ ý hai người đó như đôi bóng đèn, rõ là chướng mắt.
Mần Nhất Hàng phá tanbầu không khí yên lặng: “Phụ nữ thật ra cũng như vậy thôi, họ cũng cần ba loạiđàn ông. Một là loại ở nhà biết quan tâm con cái, hai là người tìnhvà ba làbiết yêu vợ”. Bình thường thấy Mần Nhất Hàng rất ít nói, không ngờ là đầu óclại nghĩ ra lắm thứ đến vậy.
Tiểu Vũ không nhịn được:“Mấy cậu người nào cũng thành chuyên gia tình yêu hết rồi. Vậy sao không mau đitán gái đi”. Hắn thực tình muốn hai tên này mau biến thật nhanh.
Vệ Tử Minh cố ý cườiđểu: “Tiểu Vũ, nhìn cậu hấp tấp vậy, không phải hai ngày nay đều ‘gác không’đấy chứ?”. Mần Nhất Hàng vừa nghe xong liền bật cười. An An không hiểu quaysang nhìn Tiểu Vũ thấy mặt hắn khó chịu, họ nói gì mà khiến Tiểu Vũ không vuivậy?
“Cần cậu lo à? Cậu cóthì tối nay đi lái Ferrari đi.” Bị họ đả kích Tiểu Vũ càng bực mình.
“Ferrari thì không láinổi, nhưng có thể lái Mercedes-Benz ấy”. Vệ Tử Minh trêu tức Tiểu Vũ.
Hừ, Tiểu Vũ ôm lấy AnAn, ghé sát vào tai cô bực mình nói: “Chán quá đi”.
An An nghe không hiểunãy giờ họcái gì, nhưng cảm giác Tiểu Vũ đang bị lép vế, cô ôm lấy hắn an ủi:“Muốn lái xe hả? Vậy anh đi đi”. Tiểu Vũ nghe cô nói xong nhìn thẳng vào cô, côgái ngốc này có biết mình đang nói gì không thế? Hai người bạn nghe thấy liềntrêu chọc, đắc ý cười: “Tiểu Vũ, An An bảo cậu đi tìm xe lái kìa… .ha ha”.
“Hai cậu biến đi đượcrồi đấy, chuyện khác không cần mấy người lo”, Tiểu Vũ càng nóng nảy.
Hahaha, Vệ Tử Minh vàMần Nhất Hàng thấy hắn dọa càng cười to hơn.
Bốn người – kẻ hí hửngvà người chán nản cứ thế dùng bữa trưa.
Chương 71 – Âm mưu
Cuối cùng bữa trưa cũngxong, Vệ Tử Minh và Mẫn Nhất Hàng ngồi lì ra một lúc rồi cuối cùng đành phảiđi, nhưng trước khi đi Vệ Tử Minh còn cố tình kéo Tiểu Vũ đến bên nói nhỏ:“Người anh em, cậu thế là không được, lửa gần rơm thế này mà còn làm không xongthì quả là uổng phí”, nói xong cười ranh mãnh nháy mắt. Tiểu Vũ vùng ra khỏitay cậu ta, tên tiểu tử này hôm nay quả là quá đắc ý rồi, hắn trừng mắt nhìnrồi quay lại ngồi ôm An An, gắt lên với hai người họ: “Mau biến đi, biến đi,gặp mấy người thấy phiền, nói chuyện lại càng mệt”.
An An nhìn vẻ mặt khóchịu của Tiểu Vũ khẽ cười: “Được rồi, họ đều đi rồi, còn bực à?”. Tiểu Vũ ômchặt cô, đúng thế, rốt cuộc cũng tống cổ được hai tên bệnh hoạn kia đi rồi, giờchỉ còn hai người thôi.
Tiểu Vũ nhẹ áp tay lêntrán cô, “Còn mệt không? Bị họ làm phiền mất cả buổi trưa”, Tiểu Vũ nhìn cô đầyyêu thương, An An cười: “Em khỏe rồi, đừng nhìn em như conmèo bệnh nữa”.
Tiểu Vũ cùng cô đi bộ vềnhà. Bỗng An An kéo Tiểu Vũ lại: “Tiểu Vũ, đưa em đi mua chút đồ, vẫn còn thiếumấy thứ đồ cá nhân”, ở khách sạn toàn dùng đồ của họ, giờ ở lâu dài phải đi muacho đầy đủ một chút.
Hai người lượn quanhsiêu thị mua một hồi, ngoài vật dụng thường ngày còn mua ít đồ ăn, Tiểu Vũ muốntẩm bổ cho An An, còn nói hai ngày nay ôm thấy rõ cô gầy đi. An An nghe xong đỏmặt, liếc nhìn những người mua hàng xung quanh, may là họ đều coi cô và Tiểu Vũlà đôi tình nhân nên cũng không để ý.
Tiểu Vũ đứng ở chỗ đồđông lạnh khá lâu, muốn nấu một món nào đó thật ngon cho cô, An An sung sướngkhông ngờ Tiểu Vũ ngoài cháo ra còn biết nấu cả cơm. Cô tỏ vẻ hoài nghi, TiểuVũ thấy cô có vẻ không tin, quyết định sẽ cho cô ăn một bữa no say thì thôi.
Bản thân hắn còn có baonhiêu điều mà cô chưa biết, vậy thì cứ từ từ tìm hiểu đi.
Hai người tay xách túito túi nhỏ đón taxi về nhà.
Dạo một lúc mà đã đếnbốn giờ chiều. Vừa về đến nơi, An An vào phòng sắp xếp lại đồ đạc. Sau khi dọnxong, đi vào bếp thì thấy Tiểu Vũ đang tất bật, trong lòng cô ngập trànniềmvui, mặc dù hắn lúc nào cũng nói không biết cách chăm sóc người khác, nhưng côlại thực sự cảm nhận được sự quan tâm từ hắn nếu như bình thường dễ gì hắn chịuxuống bếp vậy mà hôm nay vì cô mà tự tay làm tất cả.
Ảnh mắt tràn ngập ngọtngào, có hắn ở bên cô cảm thấy rất an toàn, giống như được ở trong chính ngôinhà của mình vậy. An An sững người đứng ở cửa phòng bếp, ngây ra nhìn theo vócdáng gầy gầy kia.
Hắn quay người lại, nhìnthấy cô đang ngẩn ra ở đó liền mỉm cười: “Sao thế? Muốn đến giám sát à? Yêntâm, chắc chắn không để em không nuốt nổi đâu”. An An bước tới gần: “Cần emgiúp gì không?”.
Tiểu Vũ khẽ đẩy cô:“Giúp đỡ thì chắc là cần rồi, nhưng chỉ cần giúp bằng cách ăn hết nó là được,những việc khác em không cần đụng tay vào, mau ra ngoài ngồi đi, ở đây nhiềukhói lắm”. An An phụng phịu: “Em thích được ở bên cạnh anh”. Hắn hôn lên mặt cômột cái: “Ngoan, ra ngoài làm việc khác đi, em ở đây chỉ làm vướng chân anhthôi”, nói rồi nháy mắt với An An. Hắn lại bày ra trò nghịch ngợm gì nữa đây,chẳng còn cách nào khác cô đành quay người bước ra.
An An ngồi xem tivi ởphòng khách, được một lúc thì mí mắt trĩu xuống, cô cảm thấy hơi mệt liền nằmngay trên sôpha chìm vào giấc ngủ.
Không biết bao lâu sau,bên ngoài trời đã tối mịt, An An dần tỉnh lại, bỗng thấy trên người đắp mộtchiếc chăn không biết từ lúc nào, cô ngồi dậy, vẫn còn nghe thấy trong bếp cótiếng động, lẽ nào còn nấu? Cô vén chăn ra, bước xuống xem thử.
Tiểu Vũ thấy cô tỉnhdậy, mỉm cười giục: “Đi rửa mặt đi, sắp xong rồi đây”.
Cô còn buồn ngủ khẽ gậtđầu, quay người đi vào rửa mặt, trong lòng vẫn đang tò mò, Tiểu Vũ sẽ nấu nhữnggì, không biết có ăn được không?
Lúc quay lại, Tiểu Vũ đãbày biện mọi thứ lên bàn rồi. An An bước lại gần nhìn, trông chẳng khác gì nhàđang có tiệc, bốn món mặn và một bát canh. “Không ngờ anh lại giỏi vậy”, côcười phấn khích.
Tiểu Vũ bước tới kéoghế, ấn cô ngồi xuống: “Được rồi, đừng nhận xét vội, ăn thử trước xem”. An Ancầm đũa, do dự, không biết nên ăn món gì trước đây, cá hấp, ớt xanh xào thịtnạc, ức bò hầm khoai tây, lại còn có canh trứng nấu rong biển.
Cô quyết định thử món cátrước, trông có vẻ không dễ làm, gắp một miếng lên cho vào miệng. Tiểu Vũ nhìnAnAn lo lắng, thấy cô nhăn mày liền hỏi: “Khó ăn lắm hả?”. Hắn không tin liềngắp một miếng lên thử, ngon mà. An An bật cười: “Rất ngon, đùa anh đó”. Tiểu Vũthở hắt ra, cô gái ngốc này dám dọa mình, khẽ cốc vào trán cô: “Ngon sao lạicòn có thái độ vậy chứ”.
“Bất ngờ quá, anh khôngchỉ biết nấu ăn mà còn nấu rất ngon”, An An cười đầy hạnh phúc.
“Em dựa vào đâu mà nghĩanh không biết nấu ăn?”, Tiểu Vũ đắc ý, phải nấu một bữa thế này để cô khôngdám đánh giá thấp hắn nữa.
“Lạ quá, nhìn đẹp traithế này, lạnh lùng thế này mà có thể tự nấu ăn, chẳng phải là rất lạ sao?”, AnAn nói nghiêm túc.
“Đẹp trai đâu phải lỗicủa anh, đẹp trai mà biết nấu ăn càng không phải cái tội.” An An thấy hắn nóithế liền bật cười.
“Trước đây anh vẫnthường tự nấu ăn à?”, An An rất hiếu kỳ về cuộc sống của hắn.
“Không thường xuyên, lúcđi học thì nhiều hơn chút. Hai năm nay ra ngoài làm việc nên tự nấu cũng ítđi.” Hắn lắc đầu, lâu lắm rồi chưa nấu. Ăn cơm một mình cảm giác rất vô vị, thàra ngoài ăn còn hơn. “Đợt đào tạo này sao rồi? Huấn luyện viên đó còn nhầm anhlà nữ nữa không?”, An An nhớ lại lời của Vệ Tử Minh, không nhịn được cười.
“Ông ta còn dám nhầm”,Tiểu Vũ nhớ lại bụng còn ấm ức, hắn cao như vậy mà bị nhìn thành con gái, “Lúcđó anh dọa ông ta, còn nhìn lầm lần nữa thì liệu nhận hậu quả”.
“Dừ vậy hả? Chuyện nàycũng đâu thể trách ai được, lúc anh không nói chuyện nhìn rất giống con gái,đặc biệt là hàng lông mi dài, rất dễ khiến người khác nhầm lẫn.” Ai bảo hắn đẹpnhư vậy, người không quen mới gặp qua rất dễ bị Tiểu Vũ thu hút, nhưng khi tiếpxúc rồi mới thấy tính ngang ngược của hắn hoàn toàn không giống với vẻ đẹp điềmđạm bên ngoài.
“Anh giống con gái chồnào?”, Tiểu Vũ thấy không phục, giương mắt nhìn cô.
“Bây giờ cũng thấygiống, môi cong, còn làm nũng hơn cả con gái.” An An càng cười thích thú, TiếuVũ thật dễ thương, chắc đang bực lắm đây.
“Được rồi, nói nghiêmtúc đi. Ngày mai anh có phải đến công ty báo danh không?”, An An mới đùa chútmà hắn đã xụ mặt không buồn ăn cơm.
Tiểu Vũ gật đầu, gắp vàobát cô miếng cá nữa: “Ngày maichính thức làm việc rồi”, đột nhiên nhớ tới haitên bạn thổ phỉ kia, hắn bật cười.
“Sao thế?”, An An tò mòhỏi.
“Nhớ tới hai tên lưumanh kia. Lần trước bị phạt chạy, anh gọi điện kể cho em nghe đó, haha, hai têncởi áo, lúc chạy qua tòa nhà thì bị một xô nước đổ lên người, làm anh cười gầnchết. Hahaha.”