Sự Dịu Dàng Chết Tiệt

Chương 16


Bạn đang đọc Sự Dịu Dàng Chết Tiệt – Chương 16

Sự Dịu Dàng Chết Tiệt – Chương 16
Vội vội vàng vàng đithật nhanh, đến một góc trong sảnh lớn cô mới hất tay Tiểu Vũ ra, giận dữ trừngmắt nhìn hắn. Nét mặt tức giận còn vương chút hưng phấn đang hồng lên.
“Cậu thật quá đáng, vừarồi sao cậu có thể… bao nhiêu người như thế”, hắn hại cô bây giờ ngượng đếnnỗi không dám đi ra ngoài gặp người khác. Vũ Minh khẽ cười, tiến gần lại ômchầm lấy cô đè sát vào tường: “Không thể trách tôi, là do cô hấp dẫn tôi”, nóirồi nháy mắt nhìn cô. “Vớ vẩn”, cô đẩy hắn ra nhưng bản thân lại bị giam lỏnggiữa ngực hắn và bức tường.
“Nhìn cô xem, hôm naymặc áo thế này, lại còn rất thơm, đứng ngay trước mặt làm sao tôi chịu được”,nói xong vội đặt một nụ hôn lên môi cô, tỏ vẻ khoái chí.
Hơ, tên nhóc này, đã lợidụng người khác còn tự đắc không chịu nhận. “Nhưng cậu cũng không thể làm nhưvậy trong hoàn cảnh nhiều người thế chứ. Nếu bị nhìn thấy thì người ta nghĩsao, xấu hổ lắm”, cô vẫn còn giận nhéo má hắn.
Nhưng Tiểu Vũ làm nhưkhông có chuyện gì, cười nói: “Vậy là trong hoàn cảnh không có người thì đượcphải không?”, đôi mắt sáng lên ý đồ đen tối. Quỷ thật, cô không muốn tiếp tụctranh luận với hắn về vấn đề này nữa, “Dù hoàn cảnh nào cũng không được”, côcàu nhàu.
Mặt hắn thoáng chốc ỉuxìu, ra vẻ buồn bã: “Không công bằng, do cô cám dỗ tôi mà lại đi trách tôi”.Nhưng vừa nhìn thấy cô sắp giận thì hắn vội cười nói: “Thế này nhé, cô muốn tôivề sau không thế nữa, cũng được, nhưng phải đồng ý với tôi một điều kiện”.
An An không muốn chấpnhặt hắn, đúng là lằng nhằng. Côyên lặng nhìn khuôn mặt dễ thương của hắn, đợixem hắn nói gì.
“Nếu như muốn tôi về saukhông thế này nữa, dĩ nhiên là được, nhưng phải cho một cái hôn an ủi.” Thấy côcó vẻ còn giận, hắn giả vờ làm ra vẻ ủ rũ: “Nhớ cô mà còn phải kìm nén. Vậy cóđược một cái hôn an ủi không? Tôi rất ngoan mà”, nói xong còn chớp chớp mắt,hàng lông mi thật khiến người khác không cầm lòng nổi.
An An không nén đượccười, đúng là tiểu quỷ, muốn giận cũng không được. Được rồi, nhìn hắn dễ thươngthế này thôi thì cho hắn một nụ hôn an ủi vậy. Cô bám vào vai hắn hơi nhón chânlên đặt lên môi một nụ hôn. Sau đó lùi lại dựa người vào tường nhìn hắn cười: “Nhưvậy được rồi chứ”. Nhưng Tiếu Vũ bất động không có phản ứng nào cả.
Hắn nhìn chằm chằm vàomôi An An, hồi lâu sau mới thốt một câu: “Nụ hôn an ủi không phải vậy”, nóixong liền cúi xuống hôn lên môi cô. Hắn muốn phải mạnh mẽ cuồng nhiệt hơn thếnày. Chân cô mềm nhũn, chỉ biết bám vào vai hắn, hai người chìm trong ngâyngất.
Mãi lâu sau Tiểu Vũ mớitừ từ buông cô ra, sự cuồng nhiệt vẫn còn trong đôi mắt của người đối diện. Hắnôm lấy cô, kéo đầu cô ngốc này tựa lên ngực hắn. Phải đến khi nào mới thực sựcó được cô, thử thách này còn phải đợi đếnbao giờ.
Đêm lãng mạn, đam mê, ấmáp ấy chỉ thuộc về hai người.
Chương 50: Cuộc họp
Trong công việc, An Ancố tình tránh ở một mình với Phương Hoa. Cô biết anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định,chỉ là do còn kiêng dè người khác nên không dám làm gì.
Trưa thứ Năm, tại phònghọp của đối tác có tổ chức một cuộc họp trực tuyến, bao gồm trưởng phòng và cácthành phần chủ chốt của hai phòng kinh doanh và kỹ thuật, Phương Hoa vừa thấyAn An bước vào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô. Cô bực mình tìm một chỗ cách xaanh ta nhất, ẩn sau mấy người đồng nghiệp ngăn cái ánh mắt đáng ghét đó lại.

Công ty yêu cầu mỗi nhânviên đều có một tài khoản MSN để thuận tiện cho việc tiến hành họp trực tuyến.Mỗi người một máy tính xách tay, một tai nghe, cô phụ trách mở hộp thoại chomọi người, sau đó thêm từng người vào. Lúc thêm Phương Hoa vào, anh ta gửi chocô một tin nhắn: “Gần đây rất vui nhỉ! Thằng nhóc quả nhiên có khả năng, có thểchơi với cô lâu thế”. Cô vừa nhìn thấy li đóngngay cửa sổ hội thoại lại. Conngười này không ngờ lại liều lĩnh làm loạn đến thế, trong cuộc họp mà dám nóinhững câu vô liêm sỉ vậy. Tuy nhiên, cô vẫn thêm anh ta vào không để bị ảnhhưởng bởi sự quấy nhiễu đó, tiếp tục cuộc họp.
Sau khi thử âm thanh, côbắt đầu bằng thông báo với mọi người chủ đề của buổi họp hôm nay, đầu tiên làbáo cáo công việc sau đó là kế hoạch thực hiện. Rồi bộ phận kinh doanh và kỹthuật báo cáo tiến độ công việc của họ, còn phần kế hoạch công việc thì do AnAn trực tiếp báo cáo.
Sau khi tổng kết cáccông việc, giám đốc bắt đầu truyền đạt chỉ thị mới nhất, yêu cầu các bộ phậnchú ý tiến độ công việc, đặc biệt là các vấn đề nhỏ, không được chủ quan. Tiệnthể cũng biểu dương bộ phận kỹ thuật và chương trình đào tạo của An An, nghenói đối tác phản ánh rất tốt, hiệu quả thấy rõ. Còn bộ phận kinh doanh, cóngười phản ánh nói là một số ít nhân viên kinh doanh mượn công việc để có quanhệ nhạy cảm với một số nữ nhân viên của công ty đối tác. Giám đốc nhắc nhở yêucầu Tống Bộ quản lý cấp dưới chặt chẽ hơn, không được để một ấn tượng xấu nàotrong mắt khách hàng, ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty. An An cười khinh bỉ,đoán được đó là kẻ nào rồi.
Trên màn hình lại hiệnra một tin nhắn của Phương Hoa. Thật đáng ghét, nhưng cô vẫn mở ra. “Không ngờcô cũng thủ đoạn quá, thì ra lén lút báo cáo với sếp, cẩn thận không tôi lôitên nhóc của cô ra ngoài ánh sáng đó”, anh ta đe dọa.
Đồ điên, cô mà thèm quantâm đến chuyện của tên này, cô chỉ muốn anh ta đừng có quấy nhiễu mình, nướcsông không phạm nước giếng. “Tôi chẳng rảnh rỗi để làm mấy chuyện đó, khôngliên quan gì đến tôi”. Cô không sợ sự đe dọa của Phương Hoa, chỉ là cảm thấycon người này thật vô vị, cái gì cũng đổ lên đầu cô, bực mình liền đóng hộpthoại của anh ta lại.
Lúc anh ta gửi tiếp tinnhắn đến thì cô quyết định mặc kệ, mỗi lần nhận được cô đều thẳng tay tắt đi.Rốt cuộc cũng yên, tập trung vào cuộc họp, cuối cùng giám đốc yêu cầu bộ phậnkinh doanh và kỹ thuật xúc tiến để rút ngắn thời gian, gần đây công ty vừa nhậnđược một họp đồng mới nên mọi người đang rất khẩn trương.
Cuộc họp kết thúc, An Anngồi lại chỉnh lý biên bản cuộc họp, thấy mọi người đều đang đứng dậy ra về,Phương Hoa còn ngồi ngay đối diện, cô hơi giật mình. Gập máy tính lại, vội vãđi ra phía cửa, nhưng đúng lúc đó anh ta gọi lại: “An An, cô đợi một chút”. Đầucô căng ra, vội kéo Tống Bộ đang đứng ngay bên cạnh: “Tống Bộ, giám đốcvừa dặndò mấy việc, chúng ta ở lại nói chuyện một chút, anh đừng về vội”, rồi quay lạinhìn Phương Hoa, mặt anh ta đã tối sầm, trong lòng không khỏi đắc ý, còn cườihỏi: “Chuyên viên Phương, có việc gì?”.
Anh ta thấy Tống Bộ cũngở đây, hơn nữa sắc mặt sếp có vẻ khó coi vì vừa bị giám đốc chỉ đích danh ra,nên bản thân cũng không dám nói nhiều: “À, biên bản cuộc họp vừa rồi cô gửi chotôi một bản, có vài thứ tôi quên ghi lại”. An An cười gật đầu: “Không vấn đềgì”. Phương Hoa nói xong ngượng ngùng đi ra.
Cô thở phào nhẹ nhõm,tuyệt đối không để cho anh ta có bất kỳ cơ hội nào, con người này đúng là trắngtrợn một cách vô sỉ.
Cô quay người sang TốngBộ, biết là tâm trạng anh không vui. Cô vội nói: “Tống Bộ, giám đốc tối qua có,công việc của bộ phận kinh doanh ở đây có thể giảm bớt thời gian không, nếu nhưcó thể thì rút một hai người về trước. Công ty đang cần người về nhận hợp đồngmới, nếu không e là mấy người mới vào không thể ứng phó được”, nói xong nhìnTống Bộ chờ ý kiến của anh.
Tống Bộ suy xét một chútrồi gật đầu: “À, rút một hai người thì có thể. Tôi hiểu giám đốc muốn gọi ai vềrồi. Nhưng họp đồng này chủ yếu là do anh ta xúc tiến, nếu bỏvề e rằng kháchhàng sẽ có ý kiến”. Cô hiểu là Tống Bộ cũng biết giám đốc đang ám chỉ PhươngHoa, thật tình anh là con người rất hiểu chuyện.
“An An, đối tác bên đâynhờ cô đi xoa dịu giúp, giám đốc Hàn và Đồng chủ nhiệm đều rất tin tưởng cô.”Cô nghĩ ngợi một lúc, cũng đành phải thế. Tống Bộ thở dài lắc đầu: “Phương Hoanày, ngay cả Đồng chủ nhiệm cũng phản ánh qua với tôi rồi”. Thì ra, bên đấycũng đã có ý kiến về chuyện công tư không rõ ràng của anh ta.
Thứ Sáu, Tống Bộ thôngbáo vì công ty cần người lo cho họp đồng mới nên sắp xếp Phương Hoa và một nhânviên kinh doanh khác về trước. An An không nhìn thấy bộ mặt đáng ghét củaPhương Hoa lúc đó, biết chắc anh ta rất oán hận cô. Có điều việc này chẳng liênquan gì đến cô, do anh ta tự tung tự tác, sống bừa bãi, thật đáng đời.
Không lâu sau công việccủa cô cũng kết thúc, tất cả đều vô cùng thuận lợi, cuối cùng đã có thể xả hơi.Thứ Bảy, Tiểu Vũ vẫn phải đào tạo, thời gian của họ còn rất ít. Cô quyết địnhđi dạo một mình, mua ít quà cho Tiểu Vân và mấy cô nàng ở công ty, tiện thểchọn cho Minh Minh một cái. Không biết anh giờ thế nào, chắc cũng chẳng có gìthay đổi, anh đã quá quen với việc không có cô ở bên cạnh rồi. Đối với Tiểu Vũ,càng ngày càng quen với việc có được cô. Hắn thường hôn trộm cô giữa chốn đôngngười, ngay lúc cô còn đang ngỡ ngàng thì hắn lại đánh trống lảng như không cóchuyện gì quay sang chồ khác, khiến An An cảm thấy tất cả giống như ảo giác;khi nắm tay, hắn cũng bất ngờ ôm eo, kéo đầu cô vào vai hắn giống như những đôiyêu nhau khác; lúc dạo phố hắn sẽ lặng lẽ từ phía sau nhét vào tay cô một thứgì đó, có thể là một món đồ nho nhỏ cô vừa xem nhưng không mua.
Mỗi đêm nhớ lại nhữnghành động lén lún đó của hắn, cô luôn cảm thấy ấm áp. Thì ra yêu cuồng nhiệt làthế, luôn có những hành động trẻ con. Bỏ mặc những người xung quanh, nếu thếgiới này chỉ còn hai người th biết mấy.

Lần nào cũng vậy, khi vềđến nơi Tiểu Vũ đều ở trong phòng tắm gọi điện cho cô, thỉnh thoảng vọng lạitiếng nước chảy, chắc là sợ bạn cùng phòng nghe thấy nên cố ý mở vòi nước giốngnhư đang tắm. Cô nằm trên giường, cầm điện thoại lắng nghe âm thanh từ bên kiatruyền tới. Thật không ngờ, bình thường lạnh lùng như thế, vậy mà suốt ngày nóinhững lời âu yếm với cô. An An xót tiền điện thoại, thường giục hắn nói ít đi,mau tắt máy, nhưng Tiểu Vũ không thèm để ý, còn hận giá như không phải ngủ,than thở ban ngày đã mất tám tiếng để đi đào tạo, nên khi nhớ không thể gặpđược. Buổi tối mới chỉ được ở bêncô một chút đã phải chia tay rồi. Hắn hay cố ýlàm nũng nói không muốn ngủ, nên cô cứ phải nhỏ nhẹ dỗ dành, chẳng khác gì mộtcậu nhóc đòi mẹ kể chuyện xong mới chịu lên giường.
Thời gian cứ như vậytrôi qua trong sự quấn quýt và say mê. Một tuần cũng sắp hết, ngày mai đã làChủ nhật rồi.
Chương 51: Mộc mạc
Cơn gió sớm mai mát lạnhthổi nhẹ qua tấm rèm cửa, những tia nắng đầu tiên chiếu vào căn phòng. Hôm naylà Chủ nhật, công việc đào tạo cũng đã kết thúc, cô hoàn toàn có thể thoải máinghỉ ngơi.
Chiếc điện thoại ở đầugiường không biết điều vang lên, rung thành từng đợt. Cô nhíu mày, mắt vẫnnhắm, đưa tay mò mẫm tìm điện thoại, thật không dễ để tìm ra nơi có tiếng ồn àokia. Đặt lên tai, bấm nút nghe, cô cằn nhằn: “Ai thế?”, một tay còn xoa mặt vẻmệt mỏi, muốn ngủ thêm chút nữa.
Giọng nói hắn truyềnlại: “Còn ngủ nữa? Hôm nay Chủ nhật đó, đừng lãng phí, mau xuống đây”. Cô lẩmbẩm không muốn dậy, ậm ừ cho xong, toàn thân chẳng có chút gì là muốn dậy cả.Hắn biết nhất định cô sẽ không dậy ngay đâu, khẽ cười, đe dọa: “Cô còn khôngdậy hả? Được, tôi sẽ lên thẳng kéo chăn của cô ra”.
Chăn? Ánh mắt cô dần dầnhé mở? Não bộ phải mất bagiây mới có phản ứng. Hắn nói sẽ lên đây? Ngay tứckhắc An An bị dọa cho tỉnh hẳn, ngồi dậy, bổ nhào về phía cửa sổ.
Thật không thể tin nổi,đúng là hắn đứng dưới kia, đằng sau chiếc xe, đang ngước lên nhìn về phía phòngcô, tay cầm điện thoại, không phải mình nằm mơ. Cô vội giơ tay ra hiệu cho hắn,nét mặt bối rối: “Sao hôm nay cậu đến sớm thế? Đợi tôi chút”. Nhưng hắn khôngchịu: “Tôi muốn lên đó đợi”.
Hả?? Cô cúi xuống nhìnbộ quần áo ngủ trên người, “Không được, cậu đợi chút thôi, tôi xuống ngay giờđây”.
“Không, đứng đây chẳngkhác gì một tên ngốc”, hắn vẫn khăng khăng muốn lên.
Đột nhiên thấy hắn đithẳng vào khách sạn, cô khẽ kêu, bám vào khung cửa sổ, sợ rằng nếu cứ thế nàyđi lên sẽ bị người ta nhìn thấy: “Tiểu Vũ, hôm nay người trong công ty đều ởkhách sạn đó”. Nhưng dường như hắn không thèm quan tâm: “Cô không nói cho tôibiết số phòng, tôi sẽ đến hỏi lễ tân”. Không thấy bóng dáng hắn đâu, chắc là đãbước vào sảnh rồi.
An An vội quay ngườivào, bước tới bước lui lo lắng “Tiểu Vũ, hắn, ai da, được rồi, cậu lên từ từthôi, tôi ở phòng 502”. Cũng may, tầng này chỉ có phòng 505 của Tống Bộvà mộtngười đồng nghiệp khác, có lẽ hôm nay họ phải qua bên đối tác. Còn những ngườikhác ở tầng ba và bốn, chắc sẽ không thể bắt gặp.
Đảo mắt qua một vòngquanh phòng, trên giường bừa bộn, nhưng cô mặc kệ nó, bước tới tủ quần áo tiệntay lấy bừa một bộ, chạy thẳng vào phòng tắm thay. Cậu nhóc này sao cứ thíchlàm cô đau tim, nhức hết cả đầu, thêm vài lần nữa chắc cô già sớm mất.
Từ trong phòng tắm An Annghe thấy tiếng chuông ngoài cửa, giật mình vội chỉnh trang lại quần áo, nhìnvào gương thấy đầu tóc rối tung, cô cũng mặc kệ, muốn dọa hắn sợ một phen.

Lao về phía cửa, vừa mởra đã thấy Tiểu Vũ đứng đó mặt đầy vẻ khó chịu vì phải đợi lâu. Cô vội kéo hắnvào, thò đầu ra dò xét, thấy không có ai liền nhanh chóng đóng cửa lại, hắn đãthản nhiên ngồi trên giường từ lúc nào không biết.
“Tôi xin cậu, đừng cólần nào cũng làm tôi sợ như vậy được không? Tôi già rồi, không chịu nổi đâu, thêmmấy lần nữa chắc tôi lên cơn đau tim mất”, cô đứng tựa vào bàn trang điểm trừngmắt với hắn.
Còn hắn lại cười: “Đó làkiểm tra đột xuất, xem cô có vụng trộm gì không?”. Cô chun mũi bỏ mặc hắn đivào phòng tắm rửa mặt, bị dọa cho một phen đến nỗi ngay cả mặt cũng chưa kịprửa.
Rào rào rào, nghe tiếngnước chảy từ phòng tắm vọng ra, hắn nhìn quanh, đúng là phòng cao cấp, từ cửasổ có thể thấy được biển rộng trải dài trước mắt, phong cảnh rất đẹp. Nhớ lạilúc nãy ở dưới kia nhìn lên, hình ảnh cô đứng đó bên rèm cửa sổ cùng với chiếcváy ngủ khẽ phất phơ trông giống như một thiên thần, đột nhiên hắn muốn kéo côlại gần hơn, để nhìn cho kỹ. Trái tim hắn rung động, muốn đi thẳng lên đó,không cần suy nghĩ nhiều, chỉ muốn thấy cô thật nhanh.
Tiểu Vũ nhẹ nhàng bướcđến bên cửa phòng tắm, khẽ dựa vào cửa lặng lẽ nhìn cô trong gương, tay đangxoa sữa rửa mặt, mái tóc có vài sợi rối chĩa ngang ra.
Đột nhiên trong lòng hắntràn ngập ấm áp, giống như thấy một hình ảnh hoàn toàn chân thực trước mặtmình. Tựa như cặp vợ chồng mới cưới, hắn đang đợi cô để đi làm cùng. Hình ảnhhạnh phúc đó hiện lên trong suy nghĩ càng ngày càng rõ, hắn thực sự khao khátnó.
Nhìn vào kính thấy TiểuVũ đang đứng ngoài cửa, cô vừa rửa mặt vừa xua hắn: “Đều do cậu hết, mặt cũngchưa kịp rửa, cậu đi ra ngoài đợi đi, một lát thôi”, nói xong, cúi xuống mở vòinước rửa sạch đám bọt trên mặt.
Cô vuốt nước trên mắt,tay quờ quạng tìm khăn thì chợt thấy nó được đưa tới tận tay. Bồng cảm thấy vôcùng ngọt ngào, cô cầm lấy thấm nhẹ những giọt nước vương trên mặt.
Bất ngờ đôi tay hắn vòngqua eo, An An kinh ngạc mở mắt ra ngẩng lên, nhìn vào gương thấy hắn đang ômmình từ phía sau, mặt kề sát vào gáy, cô không nhịn được cười: “Nhìn thấy chưa?Cô gái xấu xí thế đấy”. Nhưng hắn vẫn yên lặng ngắm cô, tay càng siết chặt hơn.Cô đưa tay vuốt lên mặt hắn: “Sao thế? Sợ rồi hả? Nhìn cho rõ đi, sau này hốihận không kịp đâu”.
Hắn im lặng, nhẹ nhàngđặt một nụ hôn lên mặt cô: “Tôi muốn ngày nào cũng được nhìn cô rửa mặt, lấykhăn cho cô”, giọng nói phát ra đầy yêu thương.
Trái tim An An đột nhiênnhư bị bóp chặt, cảm giác nhộn nhạo và bồi hồi làm sống mũi cay cay, tự nhiênmuốn khóc. Sao lúc nào hắn cũng dễ dàng bước vào phần yếu đuối nhất của tráitim cô. Từ trước đến nay cô chỉ có một mong muốn đơn giản, chỉ cần mồi sángthức dậy có thể nhìn thấy người mình yêu nằm bên cạnh, hoàn toàn không quan tâmđến vẻ bề ngoài của cô, cùng người ấy thức dậy, ăn sáng, tay trong tay ra khỏinhà. Có được thứ hạnh phúc nhỏ bé như vậy, cho dù phải trả giá thế nào cô cũngchấp nhận.
Cô ngước mắt lên nhìnthẳng vào mắt hắn trong gương: “Nếu như khuôn mặt này về sau già đi, trở nênxấu xí, cậu còn yêu tôi không?”.
“Bất luận thay đổi rasao, ánh mắt ấy vẫn không thay đổi, tôi yêu sự dịu dàng sâu thẳm trong đôi mắtcô.” Nụ cười chầm chậm nở trên môi, hắn hít một hơi thật sâu, sợ rằng thở mạnhsẽ làm sự xúc động nơi đôi mắt kia chạy trốn mất. An An quay lại, đặt lên môihắn một nụ hôn, lâu rất lâu mới rời ra: “Tiểu Vũ, cảm ơn cậu. Cho dù sau này rasao, hiện tại tôi đã thỏa mãn lắm rồi”, nói xong cô đưa tay ôm chặt hắn.
Trái tim Vũ Minh runglên vì xúc động, đúng thế, chỉ cần có cô, hắn đã mãn nguyện lắm rồi.
Chương 52: Kỳ lạ
Ngày Chủ nhật ngoàiđường đông nghịt, ai nấy đều vội vã qua lại như mắc cửi. Xa xa, hòa trong đámđông là hai kẻ tay trong tay, hạnh phúc đi qua những cửa hàng nhỏ bên đường,thỉnh thoảng ghé vào một tiệm.
Cô rất vui, mỗi lầntrông thấy một món đồ nhỏ nhỏ dễ thương nào đó liền sáp vào ngắm nghía. Hắnlặng lẽ nắm tay cô, mỉm cười nhìn thấy vẻ mặt thích thú của An An, thỉnh thoảngvén những sợi tóc rối bên tai cô ra đằng sau. Những lúc như thế cô sẽ quay mặtlại cười một cách ngọt ngào với hắn. Thấy cô cầm mấy món đồ nho nhỏ lắc lắctrước mặt hắn, hỏi “Cái này đẹp không?” thật chẳng khác gì một cô bé đang hămhở, tận hưởng niềm vui của chính mình.
Cô còn đòi ăn sirô đábào, nói nhớ nó lâu lắm rồi, nhưng vì bận quá nên chưa đi ăn được. Thấy vẻ mặtthèm thuồng thích thú bảo người bán hàng cho thêm dưa hấu, đào tươi vào, hắnnhẹ ôm eo cô, nhận lấy cốc sirô đá đầy ắp. Cô vuivẻ cầm thìa ăn lấy ăn để nhưngvẫn không quên đút cho hắn một miếng, cười đến híp cả mắt lại, có thể cùng ănvới nhau là điều tuyệt vời nhất. Đây cũng là sự ngọt ngào hắn đáng được tậnhưởng.

Đi dạo cả buổi sáng,cuối cùng hắn dẫn cô đến một nhà hàng tên Greenery, được đồng nghiệp giới thiệulà không gian và món ăn rất tuyệt.
Quả nhiên vừa bước vàotrong đã thấy ngay cách bố trí nội thất rất nghệ thuật, trang nhã, bốn phíaxung quanh ngăn cách bởi tấm rèm màu xanh lá, những chiếc ghế sô pha vuông thấpđược xếp đối diện nhau, rộng đến nỗi người ngồi vào giống như lọt thỏm trongđó, vô cùng thoải mái, bên cạnh đấy những bản tình ca được chơi ở đây càngkhiến khung cảnh trở nên lãng mạn. Là nơi rất thích hợp cho các đôi tình nhânhẹn hò.
Hơn nữa, đây là nhà hàngTây nên món ăn đa số đều của các nước Châu u, có rất nhiều lựa chọn. Chọn mónxong, trong lúc chờ đợi, cô vui vẻ chống cằm nhìn ngó xung quanh hào hứng nói:“Chỗ này không gian đẹp thật, nếu như có thể tới thường xuyên thì thích quá”.Hắn gật đầu cười tỏ vẻ đồng ý, cô thích là được rồi, điều quan trọng nhất làlàm cô vừa lòng.
“Lục Vũ Minh”, bồng cótiếng gọi lớn khiến hai người đềugiật mình, quay đầu nhìn về phía phát ra âmthanh kia. Hắn trợn mắt ngạc nhiên băn khoăn sao họ cũng đến đây.
Hai người đó đi đến gần,liếc Tiểu Vũ rồi lại nhìn An An một cái, sau đó cười rất tinh quái. Một ngườimặc áo thun đen, tóc cắt ngắn, trán cao, gương mặt để lộ nụ cười mờ ám, kéo vaihắn: “Tiểu Vũ, cậu đúng là nhanh thật đấy, mới đó đã tán được gái rồi?”. Ngườikia mặc áo sơmi hồng, tóc hơi dài, đeo kính, mỉm cười nhìn cô chằm chằm. MặtTiểu Vũ nhăn nhó đau khổ nhìn họ, hai tên này định đến phá đám đây, hắn ngướclên mặt hầm hầm hỏi: “Các cậu đến đây làm gì?”. Người mặc áo đen cười thích thúbá vai người mặc áo hồng: “Haha, tên tiểu tử này thấy bứt rứt rồi, haha”, rồiquay qua nhìn An An: “Dĩ nhiên là bọn tôi đến dùng bữa”.
Sau đó cậu ta bồng trởnghiêm túc, rất lịch sự đưa tay về phía cô: “Chào cô, chúng tôi là bạn của VũMinh, tôi tên Vệ Tử Minh, cậu kia tên Mần Nhất Hàng”. Cô ngớ người ra, nhưngvẫn lịch sự đưa tay ra: “Xin chào, tôi tên Vu An An”. Anh chàng càng cười dữhơn, vẫn không bỏ tay ra, quay sang nhìn vẻ mặt cau có của Tiểu Vũ: “Chẳng mấykhi có dịp, chúng ta ngồi chung nhé?”. Cô không biết phải làm sao quay sangnhìn Tiểu Vũ dò hỏi.
Tiểu Vũ đột nhiên đứngdậy, kéo tay cô ra khỏi tay Vệ Tử Minh, nắm chặt, sau đó nói với vẻ không mấyniềm nở: “Hai người đi chỗ khác không thấy ở đây chật chội lắm à?”.
Vệ Tử Minh không giậncòn cười vồ vào vai Mần Nhất Hàng: “Người anh em, chúng ta ngồi chật một chútcũng không sao phải không?”, cậu ta cố tình trêu chọc không muốn đi.
Tiểu Vũ bực mình chuyểnsang ngồi bên cạnh cô. Hai người kia ngồi xuống phía đối diện, cười nhăn nhởnhư không thấy vẻ mặt khó chịu của Tiểu Vũ. An An lo lắng nhìn hắn, cho dù cóbực mình cũng chưa đến mức phải đuổi hai người kia đi. Cô nghĩ đi nghĩ lại,không biết có phải là hai người “kỳ quái” mà lần trước hắn có nhắc tới không.
Trong lòng cười thầm,suy đoán, hai người này tính cách quái lạ khác hẳn người thường, vậy mà Tiểu Vũlại chấp nhận cho ngồi cùng cũng khiến cô có chút tò mò.
Vừa ngồi xuống Vệ TửMinh đã không khách sáo gọi phục vụ đến, mỗi người gọi một xuất bò bít tết vàcơm chiên, còn cố tình nói lớn rằng muốn thử xem đồ ăn ở đây thế nào.
Tiểu Vũ không thèm quantâm đến họ, mặt vẫn cau có, nhưng cô biết hắn không hề giận, dường như đã sớmquen với tính cách hai người nàyMần Nhất Hàng ngồi yên, không nói gì chỉ cười,còn Vệ Tử Minh thì liến thoắng không ngừng. Cậu ta thấy Tiểu Vũ không lên tiếng,quay sang nói chuyện với cô: “Gọi cô là cô Vu có xa cách quá không?”, nói xongánh mắt còn cố tình liếc qua Tiểu Vũ. Cô cười trả lời: “Gọi tôi An An là đượcrồi”.
Dần dần, An An bắt đầunhận thấy việc hắn để họ ở lại hoàn toàn có lý, Vệ Tử Minh bị Tiếu Vũ cằn nhằnnhưng cậu ta cũng không giận. Còn Mần Nhất Hàng ít nói, mắt sáng, có thể thấyđây là người rất khôn khéo, không thích phô trương. Con người Tiểu Vũ thườngngày không dễ dàng tỏ ra thân thiết với người khác, trừ phi đối phương đủ kiênnhẫn hoặc có thể đồng cảm thì hắn mới vui vẻ mở lòng với họ.
Nhớ lại lần hắn nhắc tớihai người đó, vẻ mặt rõ ràng khinh khỉnh, nhưng cô vẫn nhìn thấy nụ cười hiếmhoi của hắn. An An khẽ quay sang nhìn hắn, quả thực là Tiểu Vũ rất thích haingười này.
Vệ Tử Minh nói rấtnhiều, hơn nữa còn hay châm chọc, thấy điệu bộ của Tiểu Vũ, liền lấy khuỷu taythúc vào Mần Nhất Hàng: “Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao đang đêm ngủ ngon lànhlại nghe thấy tiếng là lạ, chắc chắn có người trong phòng tắm, vừa ngồi rồi vừatán gái”. Mần NhấtHàng cười nhưng không lên tiếng. Tiểu Vũ không chịu được liềnmắng: “Cậu đúng là già mồm, có tin tôi cho cậu bay khỏi đây không?”.
Nhưng Vệ Tử Minh hoàntoàn không sợ lời đe dọa đó, còn cười ranh mãnh: “Haha, cậu ta bị nói trúng timđen nên lo kìa”, sau đó anh chàng còn giả vờ ngạc nhiên nói: “Cậu dám nói ngàynào cũng nửa đêm mới về phòng, không phải cùng người đẹp An An đi chơi chẳng lẽcòn cô nào nữa? Chậc, An An, thấy chưa, tên nhóc này có cô rồi còn đi tán gáikhác”. Cô chỉ mỉm cười không nói.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.