Bạn đang đọc Sự Dịu Dàng Chết Tiệt – Chương 1
Sự Dịu Dàng Chết Tiệt – Chương 01
Chương1: Chơi game
Hôm nay cô lại đến, vẫnngồi vào vị trí cố định đó, vẫn là vẻ mặt quen thuộc đó. Cô đổi năm mươi tệtiền xu chơi game, xem chừng hôm nay quyết định sẽ “ngâm” cả tối.
Cuối tuần, âm thanhhuyên náo bên trong khu vui chơi không mảy may ảnh hưởng đến cô. Cô ngồi đó,tay trái chống cằm, mắt dán vào máy chơi game trước mặt, tay phải đặt ngay trênkhe đút đồng xu, chhột dạ thời điểm thích hợp sẽ nhét vào. Rồi, chính vào lúctín hiệu của máy chơi game báo quay trở lại đường bỏ xu, một tiếng “kịch” vanglên và đồng xu trôi theo đường dẫn vào khoang; thêm một giây, hai giây, bagiây, máy lại quét qua. Các đồng xu mới được đẩy ra, nằm dồn đống phía dưới,đằng sau xu vẫn tiếp tục rơi xuống khiến đống xu đầy ụ đằng trước lung lay chựcđổ.
“Vẫn còn thiếu một xu”,khóe miệng cô khẽ nhếch lên, như thể biết chắc nó sẽ vậy.
Lại thêm một xu, cô nhắmchính xác đẩy vào, rồi rất nhiều đồng xu từ hàng trước rào rào rơi xuống. Miệngcười ngoác, mắt cong cong, cô cúi người nhặt chúng. Thấy một tay không cầm hết,cô vội cho những đồng xu thừa vào túi.
Cô rất thú vị, mỗi lầncác đồng xu rơi ra, cô thường cố ý chọn những đồng vàng cho vào túi. Không phảicô chọn chơi những đồng xu màu trắng trước, mà chỉ cần có đồng xu nào rơi ra từmáy thì nhất định cô sẽ nhặt lấy cho vào để chơi ngay. Chỉ khi những đồng xu“nhặt được” dùng hết, cô mới dùng những đồng xu đã đổi ban đầu. Không hiểu saocô lại làm như thế.
Lại nữa rồi, mỗi khi hàohứng hay lúc nhét tiếp xu vào máy, cô thường mím mím miệng, cắn nhẹ vào môidưới, sau đó tay lại chống cằm bắt đầu cuộc chơi.
Cô rất mê trò chơi này,hầu như mỗi lần đến đây, cô đều ngồi trước cái máy đấy cả buổi. Đặc biệt là từngày tới đây, cô chỉ ngồi mỗi cái máy đó, cũng như chưa từng đổi sang chơi tròkhác. Nếu lúc cô đến, cái máy đó bị người khác chiếm mất thì cô sẽ nắm mớ đồngxu trong tay, xoay ba lô ôm trước ngực, đứng sau xem người đó chơi. Đợi mộtmạch đến khi họ đứng dậy, cô mới mỉm cười, yên lặng ngồi vào vị trí như thuộcvề mình đó, rồi bắt đầu buổi tối của riêng cô.
Vũ Minh không biết mìnhbắt đầu chú ý đến cô từ bao giờ, có thể là từ khi cô đi cùng bạn trai, hoặccũng có thể chính là cái ngày mà hắn đã không kiềm chế được cảm xúc đó.
Vũ Minh chỉ biết rằngnếu buổi tối nào cô không đến thì chẳng hiểu sao hắn không thể tỏ ra vui vẻ hòanhã với khách được. Ngay cả những lúc đông khách, người nhốn nháo như đàn ongvỡ tổ chen chúc trước quầy, nhao nhao muốn đổi “năm mươi”, “một trăm” xu chơigame, hắn chỉ kéo tiền về, dùng tay sờ sờ rồi bỏ vào tủ, sau đó lần lượt némnhững túi đựng đồng xu với mức giá tương đương lên mặt quầy cho khách. Thậmchí, chẳng thèm ngước mắt lên.
Nếu người nào thiếu tinhý mà không nhận ra vẻ mất kiên nhẫn của hắn, vẫn muốn đổi xu và bắt chuyện thìhắn lập tức lảng sang phía khác, coi người ta như không khí. Đồng nghiệp nhìnthấy, đành phải ngượng ngùng đổi chỗ cho hắn để giải đáp yêu cầu của khách.
Hết cách, từ trước đếnnay hiếm có cô gái nào lần đầu tiên gặp Vũ Minh mà lại không ngẩn người ra nhìnhắn chằm chằm cả chục giây. Còn hắn thì đã quá quen rồi.
Vũ Minh rất đẹp – một vẻđẹp có chút nữ tính. Gương mặt trắng trẻo, cằm nhọn, lông mày không quá đậmnhưng rất có nét, hơi cong xuống ở đuôi. Đôi mắt long lanh cân đối, nhưng thứkhiến người ta ghen tị nhất, là hàng mi râm và cong vút, thậm chí cả phần lôngmi ở mí mắt dưới cũng rất dày, cảm giác giống như hắn đang kẻ mắt. Sống mũithẳng, đôi môi mỏng hồng tươi thường khiến mọi người hiểu lầm là hắn có bôi mộtloại son nào đó.
Nhưng cũng thật khó đểngười khác không nghĩ như thế. Nào có ai lại sở hữu một gương mặt mộc đẹp nhưthế được, làn da sáng bóng đến nỗi lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, ngay cảnữ giới cũng hiếm người dưỡng da được như vậy.
Hơn nữa, Vũ Minh còn đểmột kiểu tóc rất trung tính, một vài sợi tóc lưa thưa xõa xuống trán trong khitóc hai bên tai cũng khá dài, đuôi tóc ốp vào cổ rất tự nhiên. Lúc gió từ chiếcmáy lạnh thổi qua, đuôi tóc của hắn bay nhè nhẹ. Tóc hắn mềm mượt như mái tóccủa phái nữ; nếu được vuốt mái tóc đen mượt ấy, chắc hẳn sẽ có cảm giác êm áinhư chạm vào chiếc áo ngủ dệt bằng tơ, làm cho người ta không thể không suynghĩ vẩn vơ.
Giống như vẻ đẹp củahắn, sự lạnh lùng của Vũ Minh cũng khiến người khác cảm thấy rất thần bí, tựanhư luôn muốn đẩy mọi người ra xa mình. Tuy nhiên đồng nghiệp thì biết rõ rằnghắn không thuộc tuýp người dễ thể hiện cảm xúc, cảm giác hắn hoàn toàn chẳng ănnhập gì với khung cảnh huyên náo của khu chơi game này. Lạ là từ ngày vào làmđến nay Vũ Minh chưa từng nói chán ghét nơi này, bởi lẽ hắn cũng không biết nóiđề tài vô vị đấy với ai. Hắn chỉ quan tâm đến ngày lĩnh lương mỗi tháng, và đếnlúc được nghỉ ngơi thì hắn gần như mất hút. Chính vì vậy, chẳng ai hiểu rõ vềhắn, chỉ biết rằng hiện hắn không phải lên lớp nữa. Dường như đang ở giai đoạnđi thực tập, hắn có thể tự do sắp xếp thời gian của mình.
Gần đây Vũ Minh có chútkhác thường. Trước đây, mặc dù lạnh lùng với mọi người nhưng chí ít hắn cũngkhông tỏ ra khó chịu trước những cô gái cố bắt chuyện với mình. Đối với vấn đềnằm trong phạm vi công việc, hắn luôn cố gắng trả lời ngắn gọn nhất, riêng vềchuyện riêng tư, hắn thẳng thừng từ chối để người khác thấy nản lòng mà khônghỏi nữa. Nhưng dạo gần đây, ngay cả những vấn đề về công việc, hắn cũng lười chẳngmuốn trả lời. Đồng nghiệp cũng không biết có chuyện gì xảy ra nên chỉ còn biếtgiúp hắn dẹp yên mấy cô gái hiếu kỳ kia.
Lúc này, Vũ Minh vẫntiếp tục đổi những đồng xu chơi game cho khách hàng. Tình cờ lúc ngước lên, lạinhìn đúng về phía cô. Cô đang cười, nhất định là cô lại vừa thắng rồi. Nhìnthấy mắt cô cong cong khi cười, mắt hắn cũng phảng phất chút niềm vui. Tối naychắc chắn cô sẽ còn ngồi lâu.
Cô rất hay, trong khinhững người khác đến chơi sẽ đổi từ năm mươi,trăm tệ trở lên, lúc bỏ xu vào máycũng nhét rất nhanh, thường một lần cho hai đồng vào cả hai cửa máy, như vậy xurơi trở lại cũng nhanh hơn. Nhưng cô thì không, cô thích chơi từ từ, thường chỉđổi hai mươi tệ, sau đó rất kiên nhẫn nhét từng xu một vào, mỗi lần dùng hết sốđồng xu có trong tay thì đứng dậy ra về chứ không đổi tiếp để chơi. Cho nênthời gian cô đến ngắn hay dài tùy thuộc vào việc ban đầu cô đổi bao nhiêu tiền.
Tối nay cô đổi năm mươitệ nên có thể sẽ ngồi tới mười hai giờ.
“There are you hear meone night say
And I am waiting, andyou say mying”
Nghe thấy đoạn nhạc quenthuộc, Vũ Minh không nhịn được ngẩng lên nhìn về phía cô. Quả nhiên là điệnthoại của cô. Cô dừng tay, lôi điện thoại từ trong túi xách ra, liếc nhìn vàomàn hình rồi mỉm cười. Nhất định là anh ta.
Nhấn nút nghe, cô dịudàng lên tiếng. Dù xung quanh đầy những tạp âm hỗn loạn nhưng hắn vẫn cố gắngdỏng tai nghe, lúc được lúc không đứt đoạn, nghe được cô nói:
“Hả, cuối tháng vẫnkhông về được ư?”
“Vậy khi nào đây?”
“Cái quạt ở nhà hư rồi,anh không ở đây, em biết tìm ai sửa bây giờ?”
“Ừm… dùng điều hòa khôngthoải mái lắm, mà lại tốn điện nữa.”
“Thôi vậy, anh muốn khinào về thì về nha. Mặc kệ anh.”
“Được rồi, chú ý ăn uốngđấy, thời tiết nóng, đừng ăn mì lạnh, sẽ bị đau bụng. Anh mà bị viêm ruột lại,mama không thèm quan tâm nữa!”
Giọng nói của cô rấthay, không phải tiếng vùng này mà là tiếng phổ thông, mang âm điệu của ngườiphương nam, mềm mại rất giống giọng Đài Loan. Cuối câu cô hay dùng những từ ngữkhí khiến người nghe có cảm giác cô còn rất nhỏ. Vũ Minh tự hỏi không biết liệucó gì đặc biệt không nếu được nghe chính miệng cô phát âm tên mình, suy nghĩnày cứ lởn vởn mãi trong đầu hắn.
Cô nhẹ nhàng tắt máy rồidùng cằm gập điện thoại lại, mắt đăm chiêu nhìn chằm chằm vào máy game. Dùkhông đoán ra cô đang nghĩ gì nhưng Vũ Minh có thể cảm nhận được cô có một nỗibuồn phiền nào đó. Cô hít một hơi thật sâu, nở nụ cười đầy kiên nhẫn rồi tiếptục chơi, tập trung tinh thần vào cuộc chiến của mình.
Mười một giờ ba mươiphút. Cô không muốn chơi nữa, Vũ Minh thấy cô đứng dậy, nhấc ba lô, nhét nhữngđồng xu trong tay vào túi rồi đẩy chiếc ghế vào gầm máy chơi game. Lần nào côcũng đẩy ghế vào, rất ngay ngắn. Cô vuốt nhẹ vài nếp nhăn trên chiếc váy bò rồiđi về phía quầy.
“Xin chào, cho tôi trảlại xu.” Cô đứng trước mặt hắn, đặt túi xu thừa lên quầy. Hắn gật đầu, mở túiđkhay, sau đó xếp lần lượt mười xu thành một chồng. Hôm nay cô thắng không ít,còn thừa đến bảy mươi hai xu, có thể nhận lại được ba mươi sáu tệ. Vũ Minh cứxếp mười xu một, mười xu một, không hề vội vã. Hắn không muốn kết thúc nhanhviệc đếm xu này, còn cô cũng chẳng thúc giục, chỉ yên lặng đợi. Không nhìn hắnđếm xu, ánh mắt có chút đăm chiêu dán lên người hắn nhưng hắn biết, tâm trí củacô đã bay tới nơi nào đó rồi.
“Bảy mươi hai xu.” Cậugom những đồng xu trên mặt bàn xuống dưới tủ, liếc mắt nhìn cô, nhắc cô việckiểm xu đã xong. Cô chợt bừng tỉnh nhìn vào quầy lễ tân trống không, khóe miệnghơi nhếch lên, gật đầu.
Hắn cúi đầu vẻ trầmlắng, đếm tiền trong ngăn tủ đưa cho cô, cô chìa tay ra nhận lấy. Cảm giác ấmáp, mềm mại khi ngón tay cô chạm vào ngón tay hắn. Vũ Minh ngẩn người nhìn cô,trong khi cô lại chẳng mảy may chú ý, chỉ cầm lấy tiền, sau đó nhét vào mộtngăn của ba lô rồi quay người đi.
Nhìn theo bóng cô xadần, hắn biết sự chờ đợi của mình lại bắt đầu.
Hôm đó, mãi đến hai giờba mươi phút, tiệm mới đóng cửa.
Chương 2: Dịu dàng
Trước khi gặp cô, VũMinh không biết thứ gì gọi là nỗi nhớ. Hắn luôn lập luận rằng, chỉ có nhữngngười ủy mị sướt mướt mới lấy điều đó để làm cái cớ cho việc sa sút tinh thầncủa mình. Nhớ thì được gì, nếu như thật sự nhớ thì đi tìm cô ấy đi. Không thể ởbên nhau thì chí ít cũng có thể hỏi cho rõ ràng.
Hắn có lẽ không ngờrằng, có ngày chính mình lại rơi vào hoàn cảnh này, trong lòng mắc bệnh tươngtư không cách nào nói ra được, chỉ có thể xếp chúng thành những nỗi nhớ vâyxung quanh và dồn tận đáy tim, hy vọng nó sẽ bị thời gian làm cho phai nhạt,rồi dần tan biến đi. Nhưng chẳng ai nghĩ, mỗi cuộc gặp gỡ lại như một cái móccâu, lúc đêm khuya vắng vẻ lại trỗi dậy, như móc từ trái tim ra.
Hắn trở mình trên giườngmấy lần không thể ngủ được.
Căn phòng trống trải,nhuộm một màu tối đen, duy chỉ ánh trăng có bên cửa sổ chiếu lên mặt bàn ngaycạnh đấy. Thứ ánh sáng trắng ngần này giống như gương mặt cô, nhẹ nhàng vàtrong suốt. Quầng sáng trên bàn dần dần hiện lên bồng bềnh giữa ngày và đêm nhưđang nuốt chửng khuôn mặt của hắn.
Cũng có một buổi tối nhưthế, ồn ào như thế.
Hôm đó, vẫn như thườnglệ hắn đứng trước bàn đổi xu, gặp mấy cô gái khá lém lỉnh, nhưng đáng tiếc làcòn quá trẻ, nói năng tùy tiện khiến hắn chẳng muốn để tâm. Không giống như cô,dừng lại, hỏi có nhận ra cô không. Nhưng hôm đó thoạt nhìn hình như cô có gìđấy lạ lẫm.
Suốt tuần cô đã đến bốnngày liênp nhau, mà đều chọn cùng một vị trí, cùng một chiếc máy, nếu hôm nàođã có người chơi thì cô đợi đến khi người ta đi mới ngồi xuống chứ không đổitrò khác. Khoảng một tháng trước cứ ba ngày cô mới đến một lần, vẫn thống nhấtchỉ chơi một trò. Lúc nào cũng im lặng như vậy, một mình tận hưởng trò chơi củariêng mình.
Cho đến ngày hôm đó, rấtnhiều người đang reo hò vây quanh trước ổ nhả xu của một máy chơi game, sau đóthì bỗng có người đi tới tranh chấp.
Vũ Minh vốn không muốncan thiệp vào việc của người khác, mà ở đây cũng đã có bảo vệ giải quyết nhữngchuyện rắc rối kiểu này. Nhưng vì sự việc xảy ra ngay cái máy đặt trước mặt,nên hắn loáng thoáng nghe được chút nguyên nhân.
Thì ra, lúc đó cái máycủa cô gái rơi xuống rất nhiều xu, dễ đến cả một trăm xu. Lúc mọi người đangvây quanh tỏ sự ngưỡng mộ thì bên cạnh xuất hiện một anh chàng, nói cái máy đólà cậu ta nhét vào rất nhiều xu rồi, cô gái nhân lúc cậu ta đi đổi xu đã giànhlấy mất chỗ, do đó mới nhặt được món hời này. Cho nên, số xu nhận được kia tấtnhiên phải thuộc về cậu ta.
Mọi người nghe xong ồnào ngao ngán: “Sao không chuẩn bị trước, chỉ đổi một lần thôi, nếu không giờ đãchẳng bị người khác lấy mất”, “Haha, tự mình không kiên nhẫn, đổi máy khácchơi, giờ thấy người ta được liền chạy tới tranh”. Mỗi người một câu khiếnngười xúm quanh lại càng ngày càng đông, đều bảo cô gái mặc kệ cậu ta. Tên kiathấy nhiều người la hét với mình, từ xấu hổ chuyển sang tức giận: “Của ông bỏvào, sao không để ông lấy hả?”. Gào xong liền làm động tác bảo cô gái giao rađây.
Hả? Cô gái tỏ vẻ đồng ý,những người bên cạnh náo loạn cả lên đứng về phía cô, nhưng cô vẫn ngồi trênchiếc ghế đẩu, không vội vã đứng dậy, cũng không nói một lời. Cô chỉ đưa taylên nhìn đồng hồ, nghĩ ngợi một lúc rồi đứng dậy, quay người đối diện với chàngtrai kia. Vũ Minh có thể nhìn rõ vẻ mặt của cô, bình tĩnh như không.
Cô lấy ra gói một trămxu sau đó nhìn cậu ta, từ tốn nói: “Cái máy này có thể trả cho cậu, phần tốinay tôi thắng được cũng có thể để cho cậu. Nhưng vị trí này hiện tại là củatôi, lần sau tôi đến, mời cậu tự động nhường chỗ”. Tên kia tỏ ra hơi ngạcnhiên, sao mà phóng khoáng thế? Con nhỏ này chắc có vấn đề?
Trong lúc cậu ta đangchần chừ, thì đám đông xung quanh cũng tỏ ra nghi hoặc. Có người cho rằng cô sợchàng trai này nên mới làm vậy liền lên tiếng: “Em gái, đừng sợ, không trả cho nólà đúng lắm. Đừng sợ”, “Đúng đấy, gã đàn ông to xác này định nẫng tay trên củacô gái à”.
Cậu ta bối rối, đỏ mặttía tai. Liền giật lấy mớ đồng xu: “Mọi người đừng nhiều lời, mấy người liênquan cái khỉ gì!”. Sau đó, thấy cô đưa phần lớn đống xu lại cho cậu ta, chỉ giữlại cho mình khoảng hai mươi xu trong túi. Tên đó chẳn chút dè lầm bầm: “Cô emđịnh ra vẻ ta đây vô tội ư”, sau đó quay người đi đến quầy hàng đổi điểm thưởngrồi biến mất tăm.
Những người xung quanhnhận ra chẳng còn gì hay ho nữa cũng tản dần. Bảo vệ thấy sự việc không quá totát nên cũng bỏ đi.
Vũ Minh nhìn cô ngồi trởlại chiếc ghế đẩu, miệng khẽ nhoẻn nụ cười. Cô tiếp tục với trò chơi của riêngmình, giống như chuyện ồn ào vừa xảy ra chẳng liên quan gì tới cô cả.
Hắn cảm thấy thú vị, côgái này phải chăng đúng như mọi người nói, đã sợ nhũn người ra rồi. Ồ, có lẽđúng là đã quá sợ.
Thời gian vẫn trôi đi,trò chơi vẫn tiếp tục. Lúc Vũ Minh ngẩng đầu lên lần nữa, vô tình, đã thấy ởchỗ ngồi đó là một chàng trai, mà phía sau anh ta chính là cô gái ngốc nghếchkia.
Hắn chợt hiểu, thì ra côgái này đang đợi người yêu, để giữ chỗ cho anh ta chơi, nên cô mới không giànhsố xu kia với cái gã ban nãy.
Chàng trai cao khoảngmột mét bảy lăm, so với hắn thì thấp hơn hai phân. Cơ thể cường tráng, hơi cóbụng, chân chắc nịch, có thể đoán chiếc quần jean anh ta mặc phải đến cỡ haimươi tám. Tóc anh ta hơi xoăn, cũng chỉ được xem là hơi đẹp trai, dường như hắntừng gặp đâu đó rồi. Mắt anh ta cũng giống như hắn, lông mi rất dài, đôi mắtto.
Cô vẫn cười, mách choanh ta phải thả vào từ bên phải, như vậy mới dễ đẩy xu dần xuống. Nhưng chàngtrai đâu có tính kiên nhẫn như cô, mỗi lần anh ta thả vào tới hai xu, mà có tớiba cửa – cửa nào anh ta cũng bỏ. Kết quả, trong chớp mắt, đống xu trong tay mauchóng hết sạch. Cô gái đánh khẽ vào lưng anh ta, mắng chàng trai không chịunghe lời đã tiêu sạch xu rồi. Nhưng mắng thì mắng, cô vẫn đi đến quầy đổi thêmxu.
“Đối thêm năm mươi tệ.”Cô gái tay đưa tiền còn quay đầu nhìn lại về phía anh ta, ánh mắt dịu dàng.
Vũ Minh lấy trong túinăm mươi xu, đặt lên mặt quầy. Nhưng cô vẫn ngẩn ra ngắm, hắn đành phải nhắc:“Đây, xu”. Cô quay mặt lại nhìn vào mắt hắn. Ánh mắt vẫn như đang cười, nhấtthời không thu lại được.
“Minh Minh, có điệnthoại.” Bên cạnh, Uyển Phương bất ngờ gọi tên hắn. Những người ở đây đều thíchgọi lặp tên như thế. Cảm giác nghe như gọi một cậu nhóc, mặc dù hắn không thíchnhưng lại lười ngăn cấm.
Chẳng ngờ, chính lúc đócô gái kia chuẩn bị đi khỏi thì bất ngờ quay lại dán mắt vào mặt hắn, nhìn chằmchằm, rồi nở một nụ cười. Hắn thấy trong mắt cô như có hình ảnh mình lờ mờtrong đó. Rồi cô quay đi, trở về chỗ của mình.
Có chút choáng váng vìhành động đó, hắn đột nhiên tàn nhẫn thầm chửi trong lòng. Lại là một đứa mêtrai, cũng giống như bao cô gái ngốc nghếch khác, bị vẻ bề ngoài của hắn làmcho điếng hồ
”Làm sao giỏi bằng mẹđược.”
Vũ Minh rất muốn ngănchặn những âm thanh này, nó mềm giống như lụa, không một tiếng động truyền đếntai, đến tâm trí và cả trái tim hắn. Vũ Minh không thể không nhìn nụ cười bannãy của cô. Hắn vốn trước nay không nhìn thẳng cô gái này bao giờ, nào ngờ mắtcô sáng như thế.
Đôi mắt hắn không kiềmchế nổi lại nhìn về phía đó.
Cô gái rất chiều chàngtrai kia, dịu dàng vòng lấy anh ta từ phía sau, tay đưa túi xu, vừa nhìn anh tachơi vừa nhắc anh ta bỏ xu vào máy.
Mà anh ta một tay kẹpđiếu thuốc, một tay cầm xu nhét xu. Gương mặt dán vào chiếc máy điện tử, khônghề để ý đến cô đang ở phía sau nhìn mình âu yếm.
Cô chạm nhẹ vào trán anhta, dường như anh ta toát mồ hôi, cô lấy khăn giấy ra rất cẩn thận vén mái tóctrước trán lên để lau. Sau đó, cô ngồi xổm bên cạnh anh ta, tay đặt lên đùichàng trai đó. Hình như là hỏi anh ta có muốn uống nước gì không, rồi đứng dậyđi về phía quầy.
Vũ Minh vội cúi đầu, độtnhiên cảm thấy giận dữ, mình đang làm cái gì thế này, cứ nhìn một cô gái ngốcnghếch đến quên cả công việc. Sự tĩnh lặng bao trùm, cô gái này có gì khác biếtđâu, biết đâu còn ngốc nghếch hơn ấy chứ.
Lúc ngước lên thì đãthấy cô ở ngay trước mặt.
“Xin chào, cho một chaiYakult và một chai Coca. Bao nhiêu tiền?”
“Sáu tệ.” Vũ Minh nhậnlấy tiền, quay người lấy nước. Quả đúng là một cô gái ngốc, giờ mà vẫn còn uốngYakult.
Trong tủ lạnh không còn,hắn đi đến tủ lấy hai chai không lạnh đặt lên bàn. Rồi hắn quay người nhận tiềncủa các khách hàng khác, không nhìn đến cô.
Cô cầm lấy chai nước,vẫn chưa chịu đi: “Hết chai lạnh rồi à?”, cô hỏi.
Hắn đáp gọn lỏn: “Hếtrồi”.
Cô cắn cắn môi, quay đầunhìn chàng trai vẫn đang ngồi chơi.
Quay lại cô nói: “Ừm,phiền anh tìm giúp còn chai Coca nào lạnh không?”.
Hắn quay lại nhìn cô,nhìn thấy ánh mắt vừa bức thiết vừa như cầu khẩn của cô.
Hắn không nói lời nàoxoay người đến bên chiếc tủ lạnh, thì ra vẫn còn một chai.
Lúc mang tới trước trướcmặt cô, cô nói: “Cảm ơn”. Nghe tiếng nói dịu dàng của cô, hắn mới ngước mắt lênnhìn. Cô đang cười, một nụ cười rất tươi.
Lần này, bóng hắn trongmắt cô càng rõ ràng hơn.
Bốn mắt nhìn nhau. Côlắc lắc tay cầm chai Coca cà phê, lại cười rồi nói với hắn: “t cảm ơn”.
Hắn ngẩn người nhìnkhông nói được lời nào. Chỉ có trong ánh mắt dường như có một tia kinh ngạc xẹtqua trong phút chốc.
Cô lại trở về bên cạnhchàng trai kia, giúp anh ta mở nắp, thậm chí đưa chai nước lên miệng giục anhta uống. Sau đó mới mở chai Yakult của mình ra uống, ánh mắt vẫn không rờigương mặt anh ta.
Mê trai, ngu ngốc, chỉbiết nghĩ đến tên đấy. Chỉ vì một chai Coca lạnh mà có thể tùy tiện cười vớimột thằng con trai khác. Mê trai, đần độn, đồ thần kinh.
Vũ Minh cũng không biếttại sao mình lại tự nhiên tức giận đến thế. Chỉ cảm thấy sự dịu dàng đó, nụcười trong ánh mắt đó đều như chỉ có một cô gái cực kỳ ngu dại mới làm. Hắnkhông nhịn được liên tục nguyền rủa.