Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét)

Chương 85: Đối chọi


Đọc truyện Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét) – Chương 85: Đối chọi

Bốn người vui vẻ dùng
bữa, tất cả đều vì niềm hạnh phúc bất ngờ này.

An An lúc nào cũng giữ nụ
cười trên môi. Khẽ huých vào người Tiểu Vũ ý muốn ra phòng vệ sinh, hắn liền
nắm lấy tay cô, dịu dàng hỏi: “Cần anh đi cùng không?”. An An khẽ đập vào tay
hắn, nguýt: “Không cần”. Tiểu Vũ nghiêng người để cô bước ra, sau đó ngước lên
nhìn trừng trừng vào vẻ mặt mờ ám của hai người đàn ông trước mặt. Họ cười
không ra tiếng, tên tiểu tử này coi như xong rồi, vừa rời An An một cái là đã
nơm nớp lo sợ, hahaha.

An An rửa tay xong bước
ra. Chồ cô ngồi nằm ở góc đối diện, muốn về đó phải men theo hành lang đi qua
đại sảnh. Đột nhiên, một giọng nói nũng nịu vang lên làm cô chú ý: “Em mặc kệ,
em muốn ăn cái này. Muốn bây giờ”. An An khẽ cười, con gái bây giờ đều ghê gớm.
Người con trai dường như phải dỗ một hồi, âm thanh đó khiến An An lặng người,
không thể trùng họp như thế, đầu cô tê dại. “Được rồi, được rồi, giờ anh đi mua
cho em, đừng giận, được không nào?” An An không dám quay người lại, nín thở vội
đi nhanh về phía trước, cô muốn rời khỏi chỗ này, cô không muốn gặp lại anh ta,
không muốn, đặc biệt là giây phút này.

Nhưng ông trời lại không
nghe lời cầu khẩn của cô. Từ đằng sau vọng lại tiếng gọi lớn, giọng nói quen
thuộc, nhưng với cô, giờ nó như ma ám vậy: “Vu An An?”. Cô không dừng bước,
ngược lại càng đi nhanh hơn để thoát khỏi hành lang này, thoát khỏi tầm mắt của
anh

Nhưng chưa chạy được mấy
bước thì một cánh tay đã nắm chặt lấy tay cô, đến phát đau. “Vu An An, tôi đang
gọi cô, cô nghe thấy không?”, vẫn là cái giọng thô lỗ ấy, chẳng thay đổi gì.

Hồi lâu, An An hít một
hơi thật sâu, trấn tĩnh quay người, nhìn vào gương mặt mà cô chẳng muốn gặp lại
– Viên Thư Minh, người mà cô đã từng cho rằng có thể đi cùng mình qua mọi cay
đắng cuộc đời, bây giờ rốt cuộc chẳng còn liên quan gì đến nhau cả.

“Vui lòng bỏ tay tôi
ra!”, cô bình tĩnh nhìn anh ta, bây giờ chẳng cần phải sợ hãi, cô và anh ta đã
hoàn toàn không còn liên quan đến nhau nữa.

“Cô chạy cái gì? Không
nghe tôi gọi hả?”, Viên Thư Minh tức giận nắm chặt tay cô.


“Bỏ ra”, An An cố kiềm
chế cơn tức giận. Tại sao cô không thể coi con người này như kẻ qua đường kể từ
khi anh ta chọn cách làm tổn thương cô chứ? Quay đầu nhìn vào hành lang, cô có
chút lo lắng, dùng dằng thế này sẽ làm kinh động đến Tiểu Vũ, “Tôi và anh chẳng
còn gì nữa rồi, vui lòng bỏ tay tôi ra”.

“Cô bảo tôi bỏ là tôi
phải bỏ sao?”, Viên Thư Minh cười lạnh lùng: “Trước nay tôi luôn là người ra
lệnh, cô không biết sao?”.

An An tức giận giằng ra,
muốn thoát khỏi cánh tay đang siết chặt của anh ta. Nhưng Thư Minh không buông
tha dễ dàng vậy, anh ta còn cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên gí sát đầu lại nhìn cô: “Hôm
nay trông cô dường như không giống mọi ngày?”. An An vội cúi người né tránh:
“Bỏ ra!”, ánh mắt cô lướt qua cánh tay anh ta rồi liếc về phía sau, cười nhạt:
“Không bỏ ra, bạn gái mới của anh sẽ nổi điên đấy”.

Quả nhiên, Viên Thư Minh
chột dạ, khẽ liếc về phía sau, tuy không thấy ai nhưng trong lòng vẫn có chút
lo lắng, liền đứng cách ra một chút, tay vẫn túm chặt lấy tay cô. “Hừ, xem ra
sau khi chia tay chẳng có ai, nên phải cố tình trang điểm cho đẹp để tìm cơ hội
khác”, anh ta cợt nhả, ánh mắt bắt đầu suồng sã, “Nếu như muốn quay lại thì
vanxin tôi đi! Nói không chừng tôi nể tình chúng ta chung sống với nhau sáu năm
qua mà suy nghĩ lại”, Thư Minh cười nham hiểm.

An An muốn tát vào mặt
anh ta mấy cái, nghĩ mình là ai mà cho rằng cô sẽ sống không nổi nếu thiếu anh
ta. An An vừa định dùng sức để thoát khỏi gã đàn ông đê tiện này thì từ đằng
sau vọng đến tiếng quát tức giận.

“Bỏ cái tay thối của mày
ra”, An An vội quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Tiểu Vũ đang tức giận rảo bước
về phía họ. An An liền khẽ gọi: “Tiểu Vũ”.

Viên Thư Minh hoàn toàn
không ngờ An An còn đi cùng người khác tới đây, giọng nói ngang ngược, ánh mắt
đầy vẻ coi thường: “Mày là thằng nào? Đây là chuyện của gia đình tao, đến lượt
mày quản hả”.

Tức khắc Tiểu Vũ bước tới
nơi, giận dữ kéo tay An An ra khỏi tay anh ta, miệng gầm lên: “Tao bảo mày bỏ
ngay tay vợ tao ra”, rồi ôm cô vào lòng thật chặt. An An ngả vào ngực hắn, cảm

nhận rõ những thớ thịt của hắn đang giật giật.

Viên Thư Minh thấy tên
con trai trước mặt ghì chặt lấy An An vào lòng, rồi lại nhìn tới cánh tay đỏ
ửng của mình, đầu óc chết sững hồi lâu sau mới chợt tỉnh: “Vợ?”. Anh ta dường
như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặthoài nghi: “Ai là vợ mày?”. Không
phải nhầm lẫn chứ, đang nói ai đấy?

“Mẹ kiếp, dám đụng vào vợ
tao lần nữa xem, tao cho mày nằm chết gí dưới đất giờ đấy”, Tiểu Vũ tức giận
không kiềm chế được lời nói.

Viên Thư Minh cuối cùng
cũng hiểu ra, ngạc nhiên gào lên: “Vu An An, cô đang làm gì thế này? Cái gì mà
vợ? Khốn kiếp, hôm nay không nói rõ ràng thì đừng hòng bỏ đi”.

Cô vừa định mở miệng thì
bị Tiểu Vũ chặn lại, tức giận nói: “An An là vợ tao. Bà Lục, nghe rõ rồi chứ?
Cô ấy cùng họ Lục với tao”. Thằng chết tiệt này, ngu như lợn.

Viên Thư Minh càng phát
điên, muốn xông tới giằng An An ra, nhưng bị Tiểu Vũ đấm vào thẳng mặt, cú đánh
không thương tiếc khiến anh ta loạng choạng ngã sát vào tường. “Muốn tao đánh
cho một trận nữa đúng không? Lần trước chắc chưa đủ đau hả?”, Tiểu Vũ xông tới
gườm gườm.

Viên Thư Minh ôm miệng,
chầm chậm đứng dậy, ngước đầu nhìn chằm chằm mặt Tiểu Vũ: “Mày? Mày chính là
cái thằng khốn lần trước?”, chả trách vừa rồi anh ta thấy mặt tên này quen
quen, buổi tối hôm đó nhìn không rõ, câu nói vừa rồi làm anh ta tỉnh ra, quả
nhiên chính là nó! Thù mới hận cũ, Viên Thư Minh điên tiết xông đến đánh Tiểu
Vũ. An An sợ hãi muốn nhào đến ngăn lại, nhưng Tiểu Vũ đã kéo cô về phía sau,
trực tiếp đón cú đánh, chân hắn đá mạnh vào đùi, tay chặt mạnh vào bả vai anh
ta. Viên Thư Minh đau đớn la hét ôm tay quỳ phục dưới đất.

Cuộc đánh nhau của họ làm
kinh động rất nhiều người, khách trong cửa hàng tò mò tụ tập lại hành lang, con
đường nhỏ hẹp giờ đầy kín người, nhưng chẳng ai rõ đang xảy ra chuyện gì.

Vệ Tử Minh và Mần Nhất

Hàng cũng chạy tới, thấy Viên Thư Minh quỳ dưới đất, còn Tiểu Vũ đứng trước mặt
tên đó, An An đứng dựa sát vào tường. Tức khắc hai người hiểu ra, xông tới,
đứng bên cạnh Tiểu Vũ: “Hôm nay lại đụng thằng này rồi, có muốn nếm lại vị bị
đánh hội đồng không?”.

Từ phía khác, một cô gái
chạy đến, nhìn thấy Viên Thư Minh phủ phục dưới đất liền kêu lên kinh hãi:
“Minh Minh, anh sao thế? Sao lại ra nông nỗi này? Mấy người này là ai?”. Viên
Thư Minh đau đớn trừng mắt nhìn An An, nghiến răng nghiến lợi, chẳng thèm để ý
đến cô gái vừa rồi.

Tiểu Vũ vội đến bên An
An, ôm chặt cô vào lòng vỗ về: “Không sao rồi”, hắn nhấc cánh tay vừa rồi bị
tên khốn kiasiết chặt, quả nhiên nó đã bị hằn tức giận muốn quay lại dạy cho
tên khốn đó một trận nữa. An An vội kéo hắn: “Em không sao, thật đấy, không sao
mà!”. Tiểu Vũ cố nén cơn tức giận, nhẹ nhàng đưa cánh tay đó đặt lên môi khẽ
hôn, miệng còn lẩm bẩm: “Có đau không?”, lúc ngẩng lên nhìn An An, ánh mắt hắn
đã dịu dàng trở lại. An An khẽ cười: “Không đau, thật mà”, dịu dàng vuốt mặt
Tiểu Vũ, an ủi để hắn bớt lo lắng.

Mọi người xung quanh
dường như đã hiểu ra sự tình, bàn tán xôn xao, chắc là cái tên đàn ông đang
ngồi gục kia đi trêu vợ người khác nên mới bị chồng người ta dạy cho một trận,
“Đáng đời, đang yên lành đi chòng ghẹo vợ người khác”, nói xong ai nấy dần dần
tản đi.

Viên Thư Minh ôm cánh
tay, trừng mắt nhìn đầy căm hận, chúng dám ngang nhiên thể hiện sự âu yếm với
nhau trước mặt mình, cơn uất ức càng lúc càng bùng lên. Anh ta đứng bật dậy
xông tới trước mặt An An chỉ thẳng vào mặt Tiểu Vũ hỏi: “Người này rốt cuộc là
ai?”. Anh ta vẫn không tin, làm sao mà cô lại kết hôn nhanh như vậy.

An An quay sang nhìn
gương mặt đang giận dừ đó, nắm chặt lấy tay Tiểu Vũ, ngả vào lòng hắn, khẽ bật
cười nói chắc nịch: “Anh ấy là Lục Vũ Minh, chồng tôi”.

Viên Thư Minh sững sờ
nhìn An An, miệng há hốc kinhngạc, lắp bắp nói: “Không thể nào, tuyệt đối không
thể nào!”. Rồi đột nhiên anh ta trừng mắt lên quát: “Mẹ kiếp, cô dám cắm sừng
tôi à? Cô có phải vì tên này mà chia tay với tôi không?”.

An An không hề sợ hãi,
vẫn giữ nguyên nụ cười: “Tôi chỉ cho mỗi người chúng ta một con đường để đi
thôi, giờ đây ai cũng có lựa chọn mới chẳng phải rất tốt sao?”. Ánh mắt cô
hướng ra phía sau nhìn người con gái kia, anh ta có cô đơn bao giờ đâu.

Tiểu Vũ hất cánh tay Thư
Minh đang chỉ vào mặt mình ra, trừng trừng nhìn anh ta: “Tốt nhất là mày nên
biến đi, không thì tao bảo đảm là hôm nay mày không bước ra khỏi đây đâu”. Chỉ

cần nhìn thấy cái bản mặt ấy là hắn đã điên tiết rồi. Vệ Tử Minh và Mần Nhất
Hàng cũng xông đến, tiến gần lại người Viên Thư Minh.

Viên Thư Minh vẫn muốn
cương nhưng cô gái kia đã vội lao tới: “Minh Minh, mình mau về thôi! Họ nói là
làm đó”, rồi vội vã gắng kéo anh ta đi.

Viên Thư Minh không cam
tâm nhìn hai người đó ôm ghì lấy nhau, miệng hăm dọa: “Vu An An, tôi với cô
chưa xong đâu! Cô nhớ đấy!”. Mặc dù bị cô gái kia kéo đi nhưng anh ta vẫn không
ngừng chửi bới.

Nhìn cái tên chết tiệt
khuất dần khỏi tầm mắt, Tiểu Vũ mớithở hắt ra. Nếu An An không ở đây thì hắn đã
cho tên đó thêm một trận, lần này sẽ cho anh ta nằm gục cả tuần cũng không dậy
nổi.

Cảm thấy có một bàn tay
nhỏ mơn man lên mặt, hắn mới quay lại cúi xuống nhìn ánh mắt đang lo lắng của
An An. Trong lòng đầy thương cảm, vội ôm cô vào lòng, khẽ hôn lên môi, mắt, bờ
mi, miệng thầm thì an ủi: “Đừng sợ, không sao rồi”. Không nên để cho người con
gái của mình lo lắng, nhất định cô đã rất sợ khi thấy hắn nóng giận thế này.

An An khẽ nhắm mắt lại,
lông mi hơi run run, giọng nói cũng không được bình tĩnh: “Em chỉ muốn anh
không sao, biết không nào?”.

Tiểu Vũ biết cô đang lo
tên khốn họ Viên đó sẽ đến gây sự với hắn. Sợ cái gì chứ, nếu dám đến thì hắn
sẽ lại dạy cho tên Thư Minh kia một trận như vừa rồi. Nhưng để An An phải bất
an thế này, hắn cũng không đành lòng, khẽ vỗ lưng cô an ủi: “Ngoan, ngoan nào,
lần sau nếu gặp anh ta, anh sẽ tránh xa, được không nào? Anh không sao, thật
đấy, đừng lo”.

An An ghì chặt lấy hắn,
lòng dần nhẹ nhõm trở lại.

Vệ Tử Minh và Mần Nhất
Hàng cũng nói theo: “Chúng tôi sẽ thường xuyên để mắt đến cậu ấy, tuyệt đối
không đểTiểu Vũ xảy ra chuyện gì đâu. An tâm đi!”. An An khẽ cười gật đầu, cũng
may là còn có họ.

Không ngờ rằng lần đi ăn
mừng hạnh phúc này lại đụng phải tình huống trớ trêu đến vậy. Nhưng có lẽ trước
sau gì cũng phải đối diện, thì chi bằng gặp sớm còn hơn. Chẳng phải hai người
họ đã vượt qua bao trở ngại và khó khăn, mới đến được với nhau đấy sao? Con
đường tương lai còn dài, chỉ cần có tình yêu, tất cả sẽ trở nên tốt đẹp, nhất
định là vậy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.