Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét)

Chương 5: Cứu mỹ nhân


Đọc truyện Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét) – Chương 5: Cứu mỹ nhân

Cuối tháng qua đi, đầu
tháng lại về. Rốt cuộc mùa hè cũng chính thức đến, nhiệt độ hàng ngày đều từ ba
mươi lăm độ trở lên, ngay cả buổi tối cũng không có chút gió nào, thậm chí dù
chỉ ngồi yên thì quần áo cũng sẽ bị ẩm vì mồ hôi.

Tối nay cũng là một tối
bận rộn tại quán game, đám khách kia vẫn tha hồ quăng tiền vào những trò chơi.

Hắn có nhìn thấy cô, từ
cái buổi tối tuần trước đó thì đã một tuần cô không đến.

Tối đó, hắn ôm một cơ thể
đẫy đà, tiêu hao bao nhiêu sức lực, cũng không cách nào thay thế được hình ảnh
mảnh mai thon thả đó trong đầu. Đành phải lấy cảm xúc cuồng nhiệt khác để che
giấu đi sự trống vắng của con tim.

Những buổi tối hắn gặp
lại cô, gương mặt hắn lúc nào cũng trầm ngâm lặng lẽ. Thậm chí khi cô đến trước
bàn đổi xu thì hắn sẽ cố ý chuyển sang chỗ khác trước khi cô tới. Hắn không
muốn tiếp xúc với cô.

Mặc dù cơ thể, lời nói,
cử chỉ đều như không muốn tiếp xúc, nhưng trái tim thì không kìm giữ nổi.

Tối nay cô cũng chẳng nói
câu nào, cũng không có cuộc điện thoại nào.

Thậm chí nụ cười cũng như
mất tích.

Cô có tâm sự.

Điều phiền muộn này cũng
đã quấn riết lấy hắn suốt cả buổi tối.

Hôm nay, cô lại về sớm
hơn một chút, mặc dù hắn biết đúng là trong quán mọi người đã về gần hết rồi.

Vũ Minh cảm thấy là lạ,
ánh mắt không muốn nhìn theo bóng cô nhưng trái tim vẫn cứ hướng về nơi đó. Hắn
vội vàng thay quần áo nhân viên ra, cả người như lao về phía cửa. Lúc này chợt
nghe thấy tiếng gọi “Vũ Minh”, hắn khựng lại bên cửa ra vào, đành dừng bước, là
trợ lý giám đốc gọi. Nhìn thấy ngoài kia là một màu đen kịt, trái tim hắn cũng

chùng xuống.

Lúc rời khỏi văn phòng,
gương mặt hắn buồn bã, thì ra là ông chủ dự định cất nhắc hắn lên làm cửa hàng
trưởng, ý là hắn sẽ không phải đứng ở quầy đổi tiền nữa mà chăm lo toàn bộ công
việc từ kinh doanh đến quản lý. Nhưng Vũ Minh chưa trả lời, ông chủ cũng cho
hắn thêm ba ngày để suy nghĩ.

Rút điếu thuốc ra, châm
lửa rồi ngậm trên miệng, hắn thủng thẳng rời khỏi quán. Bên ngoài lác đác, tho
gần thoáng xa vài người đang tản bộ trên đường. Hắn còn cố hy vọng là cô đừng
đi quá nhanh. Lẽ nào đã biến mất rồi? Hắn nhìn xung quanh cũng không thấy hình
bóng quen thuộc đâu cả. Hôm nay cô mặc bộ chiếc váy trắng ôm lấy cơ thể mảnh
mai càng nổi bật lên sự mềm mại. Nhưng ăn mặc thế này trong đêm tối như vậy sẽ
phản tác dụng, có thể trở thành mối nguy hiểm.

Vũ Minh ngậm điếu thuốc,
đi trong đêm tĩnh mịch, người bắt đầu toát mồ hôi ướt hết cả áo. Những ngày hè
thế này, những con gió cũng hiếm hoi.

Hắn bước nhanh đến con
hẻm phía trước, con hẻm này có thể thông thẳng với đường về nhà, ban ngày Vũ
Minh thường đi qua đây. Buổi tối thì có nhiều điều không an toàn lắm. Hắn không
có ý định băng qua con đường tắt này.

Nhưng từ trong đó vọng ra
tiếng người.

“Mau đưa túi xách đây.”

“…”

“Cái gì, muốn thi gan à?
Nếu cô em không muốn đưa cũng được, cô em cũng đáng gíá lắm.”

“Tránh ra!”

Cô gái ngốc đã tự đưa
mình vào tình cảnh này. Hắn dựa sát tường theo dõi hồi lâu mới hít một hơi thật
sâu, vẫn phì phèo điếu thuốc trên môi, cố tình để nó lệch qua bên mép.

Đi vào trong con hẻm, Vũ
Minh cố ý đi chầm chậm, con hẻm tối tăm chỉ có một ngọn đèn nhỏ, điếu thuốc

trên miệng chớp sáng chớp tắt, như gần như xa dần dần tiến lại. Khi đã thích
ứng được với bóng tối trong đó, hắn mới nhìn rõ mọi thứ. Cô gái ôm khư khư
chiếc ba lô trước ngực, lưng tựa sát vào tường, cảm giác như bất lực. Đã vậy,
lại không tìm thấy một ai có thể cho cô dựa vào cả.

Hắn không thể nào nhìn rõ
khuôn mặt cô gái lúc này nhưng có thể cảm giác được hơi thở cô đang rất gấp.

Ba tên lạ mặt kia nhìn
thấy hắn đi tới cũng tản ra. Chúng không có động tĩnh gì, nghĩ hắn cũng chỉ là
người đang trên đường về nhà, tính đợi Vũ Minh đi qua rồi mới tiếp tục hành sự.

Vũ Minh chầm chậm đi qua
hai tên, mấy tên này chừng ba mươi tuổi, đều thuộc loại nhỏ con sành sỏi, nhìn
phần bắp tay lộ ra có thể thấy chúng rất cường tráng. Nhưng đều chưa cao tới
một mét bảy mươi.

Hắn sắp đi qua chúng, cô
ôm chặt ba lô, ánh mắt chằm chằm nhìn hắn. Vũ Minh rít một hơi thuốc, khiến ánh
sáng lập lòe, điếu thuốc hơi rung lên.Theo đà hắn khẽ ngước đầu liếc về phía
cô. Cô nhìn thấy rồi. Vũ Minh thấy ánh mắt cô sáng lên, lại một lần nữa phảng
phất hiện ra hình bóng của hắn.

Ba tên này thấy Vũ Minh
thong thả bước qua, nhìn nhau ra hiệu không có gì đáng ngại. Chúng khẽ
nhếch mép cười nhạt, ban đầu nghĩ sẽ nhanhng làm thịt con bé này, ai ngờ lại có
người đi tới, nhưng cũng chẳng thể thay đổi được gì đâu.

Bất ngờ Vũ Minh lùi lại
một bước, nắm chặt tay cô lao về phía trước. Cô sớm đã chờ hắn rồi, cả hai cứ
thế chạy thục mạng. Ba tên bị bỏ lại đằng sau ngớ ra, khi chúng sực tỉnh lại
kịp phản ứng thì họ đã sắp đến cuối con hẻm.

Thịch, thịch, thịch –
đằng sau tiếng chân đuổi theo gấp gáp, chúng sắp đuổi tới nơi rồi.

Mặc kệ, cô cứ chạy theo
hắn. Bàn tay hắn nắm chặt tay cô kéo đi, có hơi đau, nhưng do dốc sức cố chạy
nên cũng chẳng còn cảm giác nữa. Cô nhìn mái tóc của hắn bay phấp phới, đôi
lông mi dày, ánh mắt kiên định, ra sức chạy như điên về phía trước. Cô chỉ mong

có thể bám theo, chỉ cần như thế là được rồi.

Gặp một hẻm nhỏ khác, họ
đột ngột rẽ vào, cô bị hắn nhét vào sát vách tường. Đây hình như là con đường
nhỏ giữa hai tòa nhà, nhưng đã bị phá bỏ chuyển đến nơi khác, chỉ còn lại những
viên gạch vỡ đổ ngổn ngang chừa ra một khe nhỏ đủ chứa một người, càng vào phía
trong không gian lại càng hẹp. Cô cố gắng ép sát mình vào phía sau nhưng không
thể lùi thêm được nữa, đành dựa vào tường. Vũ Minh cũng đi vào nhưng kéo cô ra,
chỗ đó cách đường ra khoảng ba mét, hắn để cô đứng trước mặt mình. Cô không
hiểu, đưa ánh mắt đầy nghi hoặc dò hỏi. Hắn biết ánh mắt nghi hoặc trong mắt
cô, liền ngẩng đầu ra hiệu cô nhìn lên. Thì ra ở góc trong cùng có một tấm trần
xi măng trên đó, mặc dù đã gãy nhưng còn trụ lại nhờ mấy thanh sắt nhỏ giữ lại.
Nếu chẳng may nó rơi xuống thì chẳng phải là đi đời sao.

Cô nhìn hắn vẻ cảm kích,
vừa định mở miệng thì hắn đột nhiên ghé sát đầu lại khiến cô giật bắn mình,
tiếng hét kinh hãi bị vai hắn đè lên, chặn lại. Cô bị hắn ôm chặt vào lòng,
đang khiếp sợ muốn vùng vẫy định thoát ra thì đôi tay hắn lại càng siết vào. Cô
không dám mở miệng nói gì, chỉ biết gắng hết sức cắn vào bả vai hắn. Cô cảm
nhận được hắn ta khẽ rùng mình nhưng vẫn không bỏ ra.

Bọn chúng đuổi tới rồi.
Tiếng bước chân loạn xạ, càng ngày càng gần. Chúng đứng ở bên ngoài chỗ rẽ chửi
thề: “Chạy đâu mất rồi? Mẹ nó, thằng khốn đó mà để ông bắt được thì ông đánh
cho tàn phế. Dám cướp gái của ông”.

Tiếng bọn chúng chửi bới
cảm giác đang rất gần, giống như tiếng hét ngay sát ở bức vách bên cạnh. “Tụi
nó không thể chạy nhanh thế”. Chúng tỏa ra tìm những nơi xung quanh, âm thanh
xa dần.

Cô bị hắn siết chặt đến
nỗi sắp không thở nổi, cô ngước đầu lên một cách khó khăn, nhưng không dám mở
miệng, sợ bọn người kia đang ẩn nấp bên ngoài đành dùng khuỷu tay thúc vào ngực
hắn. Cuối dùng Vũ Minh cũng buông lỏng tay, đầu hắn đang tựa gần nơi cổ của cô
khẽ ngẩng lên, nhưng đôi tay vẫn chưa hoàn toàn thả hẳnô nhìn đôi mắt đen sẫm
của hắn tỏ vẻ nghi ngại, cô sợ hãi, tại sao mắt hắn giữa đêm tối lại sáng đến
thế, nó giống như có hòn lửa đang bốc cháy. Đôi mắt Vũ Minh cứ nhìn chằm chằm
vào cô khiến cô không chịu nổi, đành nhắm mắt lại .

Họ cứ đứng đó ôm nhau như
thế khoảng chừng năm phút, cô nghĩ những tên khốn kia tìm không thấy hai người,
đợi lâu như vậy chắc hẳn đã bỏ đi rồi. Cô thử đẩy hắn ra, nhưng hắn vẫn không
có ý định nới tay. Cô có chút bực mình, con người này sao thế, bọn chúng đều bỏ
đi hết rồi, không đi ra còn ở đây làm gì. Cô giận dữ quay đầu đang định yêu cầu
hắn thì một ngón tay ấm áp đặt lên miệng cô. Trừng mắt nhìn vào hắn, nhưng Vũ
Minh không nói gì, vẫn đăm đăm nhìn cô. Cô tức giận thật rồi, cắn lên tay hắn
một phát đau điếng. Muốn cho hắn ta biết đau mà bỏ ra, nhưng hắn vẫn không nói
lời nào, cánh tay vẫn không chịu buông.


Cô lặng người ngỡ ngàng.

Phải một lúc sau, cô mới
mềm lòng bình tĩnh nhả ra. Cô đã cắn hắn mạnh đến vậy trong khi con người này
lại chính là người vừa cứu cô đấy.

Trong lòng áy náy, cô từ
từ cúi mặt xuống, cũng không cố vẫy vùng nữa, để mặc hắn cứ ôm cô chặt như vậy.

Thời gian cứ thế trôi qua
chậm chạp, trong buổi đêm hè tĩnh mịch nóng bức như vậy, một ngọn gió cũng
không hề có, hai người đứng sát với nhau, gần đến nỗi có thể nghe thấy nhịp tim
của đối phương. Thì ra tim hai người đều đập loạn xạ như nhau. Ngoài tiếng
trống ngực thì sự tĩnh mịch của bóng đêm dường như quá lạ lẫm. Bầu không khí
yên lặng có thể cảm nhận được sức nóng giữa hai cơ thể đang tăng vọt. Không
gian chật hẹp, chỉ còn đủ chỗ cho tiếng tim đập loạn nhịp và hơi thở ấm áp của
cả hai.

Cô có thể cảm nhận được
hơi nóng của hắn phả ra bên tai mình, nhột nhạt, âm ấm và cả nặng nề nữa. Và
bản thân cô phải chăng cũng đang như vậy?

Cơ thể ngày càng thấy
nóng bức, mồ hôi toát ra làm ướt cả áo, nhưng điều cảm thấy trực tiếp nhất là
bàn tay hắn đang đặt lên lưng và eo cô. Mồ hôi càng lúc càng nhiều, khiến quần
áo như dính chặt vào người như lớp da thứ hai. Sự ấm nóng từ lòng bàn tay của
hắn giống như bức xạ, chầm chậm loang ra, từ trên lưng, đến eo, khiến cô rã
rời.

Trong lòng cô nổi lên
từng đợt bất an, cô không thể thế này được, cô muốn rời bỏ chỗ này, ngay cả khi
hắn là ân nhân của cô!

Chính lúc cô đang chuẩn
bị hành động thì bên ngoài vọng lên tiếng nói.

“Mẹ kiếp, thằng oắt này
sao có thể chạy nhanh thế chứ? Hay là nó sống gần đây nên đã trốn trong
nhà rồi.” Nghe thấy tiếng hai tên ban nãy đang nói chuyện.

Tên cầm đầu gi mới lên
tiếng: “Mẹ nó, lần sau để ông gặp lại, là đời nó tiêu rồi. Đi”.

Lúc sau tiếng bước chân
đã dần xa khuất.

Thì ra, chúng nấp vào một
chỗ gần đó để đợi hai người tự đi ra chui đầu vào lưới. Cô trách nhầm hắn rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.