Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét)

Chương 12: Đe dọa


Đọc truyện Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét) – Chương 12: Đe dọa

Cuối cùng An An cũng có
thể thở phào từ tốn ngồi xuống uống nước. Gần đây
do nhu cầu mở rộng kinh doanh nên công ty có tuyển một lượng lớn sinh viên đại
học và sáng sớm hôm nay có buổi đào đạo nhân viên mới, từ chín giờ đến tận mười
một giờ. Cô là trưởng phòng nhân sự nên phải sắp xếp tất cả các kế hoạch và
triển khai, mặc dù nói việc đào tạo là do cán bộ chuyên môn phụ trách trực
tiếp, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn mà phải điều phối hơn một trăm nhân
viên mới, công việc này vẫn cần cô đích thân tham dự.

Dựa người vào ghế, cô
nhìn mặt nước tĩnh lặng trong chiếc cốc trên tay, lại bắt đầu ngẩn người. Chẳng
hiểu sao thời gian gần đây, từ sau khi quyết định không đến tiệm game chơi nữa,
đã một tuần cô chưa gặp lại hắn. An An đang né tránh hắn, cô tin là qua một
thời gian hắn sẽ quên cô thôi. Nhưng không hiểu sao trong công việc cô lại hay
bị buồn ngủ, mất tập trung. Nghĩ đến gương mặt của những người mới vào, trẻ
trung, đầy sức sống, cũng giống

như hắn, nhưng gương mặt
thanh xuân đó luôn luôn lạnh lùng, vẻ đẹp khiến người ta cảm giác như không có
thật. Hắn nên như họ, có một cuộc sống mà không nên có sự xuất hiện của cô. Cô
đã sắp bước tới cái tuổi ba mươi rồi.

An An cười khẽ thành
tiếng, quyết định của cô là đúng. Thậm chí bản thân còn có chút tự hào rằng đã
không làm hại một thanh niên tốt đẹp như thế.

Màn hình máy tính bồng
nhiên xuất hiện nhiễu sóng, có người gọi điện thoại đến. Một giai điệu quen
thuộc vang lên, cô cầm máy, haizz, số trên màn hình lạ quá, không biết là của
ai.

Cô hắng giọng, ấn nút
nghe. “Xin chào”, giọng cô nhẹ nhàng còn mang chút lịch sự.

“Tối nay tám giờ, tôi đợi
cô ở KUGOO.” Một giọng nói rõ ràng truyền tới, cảm giác có chút lạnh lùng,
không có bất cứ cảm xúc nào, như thể đang truyền đạt một việc không liên quan
tới bản thân đối phương.


Nhưng âm thanh này giống
như một cơn sấm, đánh ầm xuống đầu khiến cô sợ hãi. An An biết giọng nói này,
nhưng cô không nghĩ là nó. Sao hắn biết số điện thoại của cô? Trong lòng dấy
lên một cảm giác hốt hoảng, bất an dần dần cuốn lấy cơ thể, toàn thân đột nhiên
có chút lạnh lẽo. Cô đặt cốc xuống, ngồi thẳng dậy, nén giọng hỏi: “Làm sao cậu
có số điện thoại của tôi?”, cơn giận dữ âm ỉ hiện trên nét mặt.

“Cô muốn biết thì tối nay
tôi sẽ nói cho.” Giống như đã đoán trước được câu hỏi của cô, Vũ Minh trả lời
rất bình tĩnh.

“Tôi không rảnh bất ngờ
gằn giọng, không còn giữ được vẻ lịch sự, “Tôi cũng không muốn đi gặp cậu”. Cô
hít một hơi dài rồi nói: “Xin cậu vui lòng từ sau đừng gọi điện cho tôi. Cảm
ơn. Chào”, nói xong cô hung hăng nhấn phím tắt cuộc gọi.

Ảnh mắt cô vẫn còn giận
dữ, nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, màn hình tắt dần, sau đó trở lại im lặng
như cũ.

Nhưng cô không tài nào
bình tĩnh được. Cái tên đáng ghét này, sao hắn có thể. Làm thế nào hắn hỏi được
số điện thoại của cô. Không thể, từ trước đến giờ cô không nói cho ai ở chỗ đấy
cả, An An không tài nào đoán được. Chợt cô cảm thấy trong lòng bất an, liệu hắn
có gọi lại không? Xem ra ngày hôm nay hắn nhất định không để cô nghe bất kỳ cuộc
gọi nào khác.

Một phút, hai phút…

Cô căng thẳng dán mắt vào
điện thoại, sợ nó đột nhiên lạikêu lên. Năm phút trôi qua, chiếc di động vẫn
chưa thấy sáng.

Cô ngẩng đầu, cuối cùng
yên tâm thở phào, hắn đúng là không có gọi lại, cảm ơn trời đất.


“Tit…”, cô giật nẩy
mình, nhìn thấy màn hình chiếc di động vẫn tối, ngẩng lên lần nữa mới phát hiện
hóa ra là điện thoại của công ty. Nếu tiếp tục căng thẳng thế này khéo cô sẽ bị
suy nhược thần kinh mất. vỗ nhẹ vào trán, cô cần phải tỉnh táo một chút, không
nghĩ nữa, tiếp tục công việc.

Lúc này, nhân viên phòng
nhân sự tên Nhạc Vân gọi: “Chị An, có điện thoại”.

Cô đứng dậy, chỉnh lại
chiếc váy, chầm chậm bước tới cầm máy lên, bằng giọng nói nhẹ nhàng đầy chuyên
nghiệp: “Xin chào, Vu An An xin nghe”.

“Lần sau đừng có ngắt
điện thoại của tôi”, giọng nói ma quỷ đó lại xuất hiện bên tai khiến An An đờ
người ra. Hắn là một gã điên, ngay cả điện thoại công ty cũng tìm ra được. “Tối
nay tám giờ, gặp ở KUGOO. Đến hay không, cô hãy tự nghĩ đi”. Vũ Minh hoàn toàn
chẳng màng đến chuyện cô có trả lời hay không, dường như sớm đoán được cô đã đờ
đẫn cả người rồi, nhất định là thế, nói xong liền cúp máy. Đến lúc bên tai vang
lên những tiếng tút tút dài cô mới phản ứng lại, nhưng đầu dây bên kia đã ngắt
từ bao giờ.

An An chậm chạp gác điện
thoại, trở về chồ ngồi, thả phịch người vào trong ghế. Cô sắp điên rồi, chỉ
muốn gào lên, tên điên này còn phá cô đến lúc nào đây. Không được, cô phải đi
ngăn hắn lại.

Cả buổi cô lo lắng nghĩ
cách để tối nay giải quyết vấn đề ra sao.

Vừa bước vào KUGOO, xa xa
đã thấy hắn ngồi một mình gần cửa sổ. Mấy ngày không gặp, những nét mơ hồ của
gương mặt dần dần rõ ràng trở lại, những việc xảy ra trong ký ức bỗng như mới
vừakéo sát dây túi xách về trước ngực, tiện thể điều chỉnh tâm trạng của mình,
tự nhủ chẳng có chuyện gì to tát cả, hôm nay cô phải nói chuyện rõ ràng với

hắn.

“Tôi đã đến”, cô ngồi
xuống, mặt không chút cảm xúc. Đối mặt với hắn, cô muốn xem thử cuối cùng thì
hắn muốn gì?

Hắn không lên tiếng, chỉ
ra hiệu cho nhân viên phục vụ đến, gọi hai ly nước. Đồ uống mang lên, hắn mới
nhìn thẳng vào cô.

Vũ Minh thong thả lấy
điếu thuốc ra, chậm rãi châm lửa, rồi ngậm trên miệng, rít một hơi dài, từ tốn
nhả khói qua khóe miệng và mũi.

Cô cũng không lên tiếng,
cứ ngồi thế nhìn chằm chằm hắn.

“Tôi đã nói rồi, tôi
không dễ buông tay đâu”, hắn khẽ mấp máy môi, chậm rãi nói. Cô vẫn tiếp tục
đợi, xem hắn cuối cùng muốn thế nào?

“Biết làm sao tôi có số
điện thoại của cô không?”, hắn nhả ra một ngụm khói, đưa đôi mắt đẹp với hai
gam màu đen trắng rõ ràng nhìn cô. Cô đột nhiên cảm thấy trên gương mặt hắn lộ
vẻ đặc ý như đã đạt được âm mưu nào đó, mặc dù trên gương mặt ấy, khóe miệng
không hề mảy may một nét cười. Nhưng An An cảm thấy nó rất rõ rệt, bản thân
giống như con chuột bị con mèo bắt được, những chiếc lông trên cơ thể dựng đứng
dậy, sẵn sàng đợi móng vuốt con mèo vồ tới bất cứ lúc nào.

Hắn chóp chớp mắt, rút từ
trong túi quần ra chiếc di động. Mở nó đặt lên bàn rồi chuyển qua trước mặt cô.

Cô tò mò nhìn vào, tim
suýt chút nữa rơi ra ngoài khi màn hình nhảy qua bức ảnh khác, mặt cô đỏ lên.

Trên màn hình là vẻ mặt
cô đang ngủ, nó hiện ra rõ mồn một. Hắn đã chụp trộm cô.

Theo bản năng, An An đưa
tay ra chộp lấy chiếc điệnthoại, nhưng hắn ngay lập tức lấy lại. Sau đó vẫn
chưa hài lòng, nhìn cô, bằng giọng thong dong, hắn buông câu lạnh tanh: “Đây
chỉ là một trong số đó thôi, tối đấy cô ngủ, mặc dù tôi không làm gì cô, nhưng
không có nghĩa là tôi không có cách khác để giữ được cô”.


Cô nhìn vẻ đắc ý trên
gương mặt hắn, bừng bừng tức giận: “Đồ đê tiện”, cô buột ra sự phẫn nộ.

“Rốt cuộc cậu muốn gì?”,
cô trừng mắt nhìn, như chợt hiểu ra điều gì đó, nhưng ngay tức khắc cô thay
đổi, khẽ cười khinh bỉ: “Ảnh cũng chụp rồi, giờ định đến để tống tiền sao? Được,
cậu muốn gửi đi đâu thì cậu cứ gửi đi, nhớ là khi nào kiếm được tiền rồi báo
tôi một tiếng, tôi cũng muốn xem xem nhan sắc của mình đáng giá bao nhiêu
tiền”. Vẻ mặt chẳng thèm quan tâm, cô để mặc hắn nghĩ mình cũng dễ dãi như
những nữ sinh kia, dễ dãi đến nhà người khác, dễ dãi qua đêm trên giường một gã
đàn ông, dễ dãi kh thân trước mặt họ, thậm chí dễ dãi cả việc thích một người.
Chẳng sao cả, bất kể hắn nghĩ gì đi chăng nữa, cô cũng không thèm để ý.

Nhưng nó lại nằm ngoài
suy nghĩ của cô, trong ánh mắt hắn không hề tìm được chút ác ý nào, tuy nhiên
lại mơ hồ nhìn thấy nụ cười tinh quái phảng phất trong đó. Hắn thực sự đang
cười. An An như bị choáng váng, rốt cuộc là cô không bình thường hay hắn không
bình thường, làm saocó thể thế này chứ!

“Mang nó đi để chia sẻ
với người khác tôi không nỡ.” Hắn cười sảng khoái nhìn cô: “Tôi nói rồi, chúng
ta nhất định không rời được nhau đâu”.

Cô rất bực mình, rõ ràng
hắn không phải là hạng người đê tiện như vậy, nhưng tại sao cố tình khiến cô
nghĩ hắn đang có ý đồ nào đó. Cô cắn môi, bất giác oán trách: “Vậy cậu đưa
những tấm hình trả lại tôi, chúng ta sẽ không còn nợ gì nhau”.

“Cô vẫn không hiểu à, tôi
sẽ không để cô biến mất khỏi cuộc sống của tôi”, hắn lắc đầu.

Vừa giận, vừa bất lực, cô
vác khuôn mặt như đưa đám. Bực quá, sao hắn không chịu buông tha cô.

“Được rồi, cậu đã nói cậu
hy vọng gì ở tôi? Ngoại trừ việc bảo tôi vứt bỏ gia đình, vứt bỏ người yêu”, cô
không còn lời nào để nói nữa.

Vũ Minh giương mắt nhìn
cô, nói một cách nghiêm túc: “Tôi không ép cô phải chấp nhận tôi ngay bây giờ,
nhưng tôi tin là sẽ như vậy, chỉ sớm hay muộn mà thôi”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.