Đọc truyện Sư Đệ! Ngươi Yêu Nhầm Người! FULL – Chương 1: Xuyên Thư
——-Quyển 1 : Chân Tình Sơ Hiển.
**CẤM NHẮC TỚI NHÂN VẬT HAY BẤT KỲ THỨ GÌ CỦA TRUYỆN KHÁC VÀO TRONG BÌNH LUẬN CỦA TRUYỆN MÌNH.
**Cấm KY và Spoil trên mọi mặt trận.
Lục Trường Sinh đóng lại quyển sách Thù Đồ đang nằm trên bàn.
Một mặt sống không còn gì luyến tiếc day day mi tâm.
Y là một tên sinh viên sắp sửa ra trường, năm nay 24 tuổi, chưa từng nói qua luyến ái, thuộc về độc thân cẩu.
Bởi vì cha mẹ mất sớm, nên y liền sống cùng với em gái của mình – Lục Thường Khê.
Con bé là nữ thần trong mộng của rất nhiều nam sinh, từ ngoại hình, cho đến cả thành tích học tập, không có chỗ nào là có thể soi mói được cả.
Nếu nói khuyết điểm, thì chỉ có thể là quá trạch.
Ngoại trừ thời gian đi học, một ngày ba bữa, nếu có thể không ra khỏi cửa thì nàng khẳng định sẽ không bao giờ ra.
Suốt ngày ở trong phòng xem các loại tiểu thuyết, truyện tranh, đắm chìm trong thế giới nhị thứ nguyên không lối thoát.
Cách đây mấy hôm, Lục Trường Sinh còn phát hiện nàng thần thần bí bí ôm một quyển sách đọc thâu đêm suốt sáng.
Đôi khi còn sẽ dùng ánh mắt quái dị đánh giá y, hoặc thốt lên một số câu nói khó hiểu, tỷ như :
“Chậc chậc, Sư Tỷ thật đáng thương a.
Đáng ra hắn phải cùng Sư Ca thành một đôi mới đúng.”
Hay là :
“Anh hai eo thật thon, chân cũng thật dài a.
Tiểu mỹ thụ, khẳng định là Tiểu mỹ thụ!”
Thời gian trôi qua, bị nàng trêu chọc mãi, Lục Trường Sinh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, mỗi ngày sẽ nhân lúc nàng đi học mà lẻn vào phòng nàng, đem quyển sách có tên Thù Đồ này ra đọc thử.
Bởi vì gia cảnh cũng không tốt lắm, nên tất cả thời gian của Lục Trường Sinh đều dùng vào trên học tập, làm thêm, nhiều nhất là xem báo, đọc tin tức cái gì.
Về phần tiểu thuyết, đây cũng là lần đầu tiên đọc.
Sau mấy ngày cặm cụi đọc Thù Đồ, cuối cùng khi đọc đến mấy chữ Toàn Văn Hoàn.
Lục Trường Sinh chỉ cảm thấy tam quan đổ vỡ, lãng phí cả thanh xuân.
“Mình đang đọc cái quái gì vậy a?” Lục Trường Sinh gần như sụp đổ lẩm bẩm.
Thù Đồ là một quyển văn tiên hiệp dài 300 chương.
Lấy bối cảnh tiên hiệp huyền huyễn của Tiên Ma đại lục.
Nơi tông môn san sát, nhân giới và ma giới thường xuyên đấu đá với nhau, chiến hỏa nổi lên khắp nơi.Nhân vật chính trong truyện là Quân Thường Tiếu, thái thượng trưởng lão của Vạn Kiếm tông, danh xưng Kiếm Thiên Tôn.
Là thiên hạ đệ nhất kiếm tông của Tiên Ma đại lục.
Quân Thường Tiếu có ba người đệ tử, mỗi người đều là thiên chi kiêu tử, kỳ tài ngút trời trong tu chân giới.
Tính cách Quân Thường Tiếu thuộc về dạng ôn nhuận như ngọc, nhẹ nhàng thanh cao.
Nhưng quái thay chính là, hắn lại vô cùng nghiêm khắc đối với tam đồ đệ của mình.
Cũng tức là nhân vật chính thứ hai trong truyện – Hàn Thiên.
Kế tiếp, một loạt tình tiết cẩu huyết giống như không cần tiền đồng dạng, đều bị tác giả nhồi nhét vào trong truyện.
Khiến người đọc có thể hộc ra một ngụm lão huyết, chỉ thẳng thương khung, mắng to dở hơi.
Cuối cùng, sau một loạt quá trình ngược luyến tình thâm, Hàn Thiên hắc hóa, công thụ ngược tới ngược lui.
Thì cả hai rốt cuộc cũng đến được với nhau, tag HE.
Thế nhưng, nếu chỉ như vậy, thì Lục Trường Sinh cũng sẽ không kháng nghị đến thế.
Bởi vì sao? Bởi vì sau khi kêt thúc truyện, ngoại trừ cặp đôi nhân vật chính ra, tất cả những nhân vật phụ khác trong truyện – Đều chết! Trong đó còn có một nhân vật phụ có cùng tên với Lục Trường Sinh y, chính là nhị đệ tử của Quân Thường Tiếu.
Theo Lục Trường Sinh, tính cách kẻ này mặc dù có chút bốc đồng.
Nhưng trên thực tế cũng không xấu.
Ngoại trừ hay châm chọc Hàn Thiên và được Quân Thường Tiếu cưng chiều nhất ra, thì hắn cũng chưa từng phạm phải sai lầm to lớn nào cả.
Thế mà, chỉ bởi vì như vậy, hạ tràng của hắn lại thê thảm vô cùng.
Bị Hàn Thiên bỏ vào trong trùng quật, bị vạn trùng thôn phệ.
Nhìn thấy kết cục của nhân vật này, Lục Trường Sinh rốt cuộc cũng đã hiểu được vì sao muội muội y lại dùng ánh mắt quái dị nhìn xem y rồi.
“Con bé này đúng là càng ngày càng quá quắc, cư nhiên lại dám xem tới thể loại truyện như thế này.
Lát nữa phải thật tốt răn dạy nàng một phen mới được.” Lục Trường Sinh cắn răng thầm nhủ, đem Thù Đồ thả về trên bàn, chậm rãi đứng dậy.
Nào ngờ…
Bởi vì ngồi yên quá lâu, hai chân của Lục Trường Sinh đã sớm tê rần.
Không kịp phòng ngừa, y liền mất thăng bằng ngã sấp xuống, đầu đập thẳng vào trên vách tường.
Lục Trường Sinh chỉ kịp phát ra một tiếng hô đau.
Sau đó, hai mắt vừa lật liền trực tiếp gục xuống, đầu óc lâm vào vô tận hỗn độn.
—————————
“Sư Tỷ? Sư Tỷ? Ngươi tỉnh sao?”
Là ai đang gọi? Đầu óc mơ hồ, Lục Trường Sinh chỉ cảm thấy có người đang ghé vào tai mình liên tục gọi gì đó.
Âm thanh rất trầm, nhưng cũng vô cùng ấm áp.
Lục Trường Sinh cố nâng lên mi mắt đang nặng trĩu của mình.
Trước mắt mông lung, đập vào mắt y là một trương tuấn nhan thịnh thế.
Mày kiếm mắt xếch, đuôi mắt hơi cong có chút câu nhân.
Sóng mũi thẳng tắp, sườn mặt thon gầy, môi mỏng mân khẩn, lộ vẻ lo âu.
Một khắc nhìn thấy Lục Trường Sinh hé mắt, trong mắt đối phương liền hiện lên kinh hỉ cùng nhẹ nhõm.
Không kịp phòng ngừa, Lục Trường Sinh liền bị đối phương ôm vào trong lòng.
Nghe thấy âm thanh run rẩy của đối phương :”Sư Tỷ, ngươi không sao liền tốt rồi.”
Mặc dù không biết kẻ trước mặt này là ai, nhưng thân thể của Lục Trường Sinh lại trước làm ra phản ứng, khản giọng hô :”Sư tôn?”.