Đọc truyện Sư Đệ Luôn Có Thể Tìm Được Ta – Chương 27: Nhẫn Tâm
Edit: Tiểu Vũ
Sắc mặt Quý Dương thay đổi, một lúc sau, hắn hỏi Thạch Lệnh Thanh: “Tiểu Quỳ Nhi ngươi định như thế nào?”
Ánh mắt Thạch Lệnh Thanh phức tạp nhìn tiểu Quỳ Nhi ê ê a a không hiểu ly biệt là gì, y dời tầm mắt, nhìn về hướng cửa ra nói: “Nàng ở lại nơi này.”
Lồng ngực Quý Dương phập phồng không ngừng, hắn tận lực đè xuống tàn bạo trong lòng, miễn cưỡng bình tĩnh nói: “Vì sao? Bởi vì tiểu Quỳ Nhi là ma nhân giống ta? Cho nên ngươi cũng không cần nàng?”
Ánh mắt Thạch Lệnh Thanh lập lòe, y nói: “Nơi này rất tốt, Quỳ Nhi sống ở đây tốt hơn rất nhiều so với bên ngoài.
Ta không thể cho nàng hoàn cảnh như vậy.”
“Ngươi có thể!” Quý Dương lạnh lùng phản bác, hắn ép sát y, ánh mắt sáng rực nhìn Thạch Lệnh Thanh: “Ta là ngươi nuôi lớn, hoàn cảnh gì chứ, rốt cuộc cần hoàn cảnh gì, những ngày ta và ngươi theo sư tôn vào nam ra bắc, ta sống rất vui vẻ.
Cho dù ta tu hành không thuận lợi, cho dù ta tẩu hỏa nhập ma ngươi cũng không thấy khó chịu khi ném ta ở lại nơi này không quan tâm tới.
Ngươi sẽ không trở về đúng không, giống như đối với ta năm đó vậy.”
Tiểu Quỳ Nhi trong lòng bị hắn dọa sợ, oa oa khóc lớn.
Thạch Lệnh Thanh há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là khép lại.
Quý Dương vỗ nhẹ tiểu Quỳ Nhi, ánh mắt hắn đỏ bừng nhìn chằm chằm Thạch Lệnh Thanh: “Từ khi tiểu Quỳ Nhi sinh ra đến nay có lúc nào ngươi thật lòng ôm lấy nàng chưa, sau khi sinh ra nàng, ngươi liều mạng luyện công, đến cả tên của tiểu Quỳ Nhi cũng tùy cho ta đặt, ngươi đã sớm tính toán xong rồi.”
Thạch Lệnh Thanh thở dài, y nhìn thẳng Quý Dương: “Phải.
Năm đó ta nhặt được ngươi, lúc ấy biết ngươi là ma nhân, ta phải đưa ngươi về đào nguyên.
Bởi vì đoạn quan hệ này với ta đã khiến ngươi canh cánh trong lòng nhiều năm, ta không muốn sau này Quỳ Nhi vì ta đau khổ mà hận ta.
Không bằng ngay từ khi bắt đầu không có ta thì càng tốt hơn.
“Thạch Lệnh Thanh ngươi thật tàn nhẫn.” Quý Dương hung ác nhìn y.
Thạch Lệnh Thanh sững sờ nhìn hắn, rất lâu rồi y không nhìn thấy ánh mắt đáng sợ như này ở Quý Dương, giống như bên trong có một tên ác ma đang nhìn chằm chằm y.
Trong lòng y sinh ra một tia khó chịu, y nhìn Quý Dương nói: “Quý Dương, buông tha cho chính mình đi, ta cũng không đáng.”
Quý Dương cười, trên mặt lại không có một tia ý cười.
“Người bên ngoài bài xích ma nhân là vì sợ hãi, sợ ngày nào đó chúng ta bị ma quỷ trong lòng chiếm đoạt, biến thành ma quỷ thích giết chóc.
Sư huynh ngươi đang sợ cái gì? Ngươi sợ chết sao, hay sợ chúng ta tổn thương ngươi?”
“Ta là chưởng môn phái Thanh Linh, ta không thể phá hủy phái Thanh Linh, ta không thể có quan hệ với ma nhân.” Thạch Lệnh Thanh nói.
“Không thể có quan hệ?” Quý Dương cười châm chọc: “Quan hệ giữa chúng ta sâu lắm, ngươi không những có quan hệ với ta, ngươi còn sinh ra một ma nhân.
Đúng rồi, vậy nên ngươi mới không nhận Quỳ Nhi là người của chưởng môn phái Thanh Linh ngươi.
Ban đầu nếu có thể hạ hồng hoa với Quỳ Nhi, nhất định ngươi cũng không chút do dự nhỉ.”
Thạch Lệnh Thanh nhíu mày nhìn sang một bên.
Y không muốn nhìn Quý Dương như này, giống như là một ác ma muốn vùng vẫy khỏi xích sắt.
Quý Dương nói từng câu từng từ với Thạch Lệnh Thanh: “Thạch Lệnh Thanh, ngươi nghe rõ đây, khi đó ta không có năng lực nên mới để ngươi vứt bỏ ta một lần, lần này, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi có cơ hội vứt bỏ nữ nhi của ta.
Ta là ma nhân, ngươi cứ việc chán ghét.
Trong lòng ta quả thực ẩn núp một tên ác ma, nó vẫn luôn tồn tại.
Ma trong lòng ma nhân chưa từng biến mất, trừ phi ta chết.
Tâm ma của ta là ngươi.
Nếu ngươi đi, ta sẽ phát điên.
Tốt nhất ngươi đừng có đi đâu, ngươi sẽ không muốn nhìn thấy ta phát điên đâu nhỉ.
Nếu ngươi vì phái Thanh Linh vứt bỏ chúng ta, ta sẽ hủy đi phái Thanh Linh.”
Nói xong hắn xoay người rời đi.
Chỉ để lại Thạch Lệnh Thanh cứng đờ tại chỗ.
Sau lần đó, Quý Dương không ngủ cùng giường với Thạch Lệnh Thanh nữa.
Quý Dương rất tức giận, giống như một con ma mất đầu, hắn không muốn gặp Thạch Lệnh Thanh, hắn sợ mình sẽ nổi điên, sẽ không nhịn được làm tổn thương Thạch Lệnh Thanh.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được biến hóa của Quý Dương, chỉ khi đối diện với tiểu Quỳ Nhi hắn mới có sắc mặt tốt.
Người bên cạnh cũng đoán được có thể liên quan đến Thạch Lệnh Thanh, bởi vì y bị nhốt, hạn chế ra ngoài.
Quý Dương còn phân phó, không cho phép có người giao lưu với y.
Còn Thạch Lệnh Thanh cũng không ăn gì, liều mạng tu luyện.
Sau khi trải qua mấy ngày, Mai Hương thực sự nhìn không nổi nữa.
Nàng chạy đi khuyên Quý Dương, hy vọng bọn họ có chuyện gì thì ngồi lại với nhau, tiếp tục như này, giữa bọn họ sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Quý Dương nghe được y như thế, biểu tình trên mặt có chút vặn vẹo, hắn không nói lời nào đã muốn chạy đi, vất vả lắm mới có người kéo lại được, để cho hắn bình tĩnh lại, sợ hắn sẽ kích động liền vội vàng nói phu nhân là kiểu ăn mềm không ăn cứng.
Quý Dương cười lạnh, hỏi ngược lại: “Ăn mềm không ăn cứng? Thạch Lệnh Thanh y quyết tâm phải đi kìa.”
Lúc này, thuộc hạ ra ngoài dò la tin tức tiến vào.
Quý Dương vừa nghe, sắc mặt thay đổi.
Chuyện liên quan đến đồ nhi Lý Úc kia của Thạch Lệnh Thanh.
Nói về Lý Úc, sau khi hắn được Quý Dương thả ra đã mang theo Nguyệt Bạch Liên chạy đi.
Sau đó tình cảm hai người càng ngày càng tốt.
Dẫu sao cũng coi là trải qua sinh tử.
Lý Úc và Nguyệt Bạch Liên mua một bộ hồng y và khăn đội đầu tân nương, bái đường bái thiên địa.
Cũng coi như đã thành phu thê.
Hai người không dễ gì mới ở cạnh nhau, cũng trải qua một đoạn thời gian không tệ lắm.
Nguyệt Bạch Liên cảm thấy đó là những ngày vui vẻ nhất cuộc đời nàng.
Nhưng nàng thường thấy Lý Úc nhăn mày chịu khổ tu luyện dưới ánh trăng.
Mặc dù Lý Úc được Quý Dương thả ra, nhưng từ đầu đến cuối trong lòng hắn vẫn không an tâm, hắn thường xuyên gặp ác mộng, không ngừng tái hiện lần Nguyệt Bạch Liên cứu hắn khắp người đều là máu, kết cục của giấc mộng không phải là Nguyệt Bạch Liên được cứu mà nàng đã chết.
Hoặc là hắn nằm mơ một kiếm kia của Quý Dương trực tiếp đâm vào ngực hắn, cũng không có người cứu hắn.
Hai giấc mộng này thay phiên lặp lại.
Nguyệt Bạch Liên nhìn vậy thấy rất đau lòng.
Nàng không ngừng trấn an hắn, nhưng không có tác dụng gì.
Sự an ủi của nàng sẽ chỉ khiến Lý Úc cưỡng chế giả vờ không sao, nhưng là người bên gối làm sao lại không biết được, trượng phu của mình đêm đêm bị ác mộng vây khốn.
Không lâu sau, giấc mộng kia bắt đầu xuất hiện thêm một người mới.
Từ đầu đến cuối Lý Úc không thể lý giải được tại sao sau khi sư tôn hắn để lại bức thư bảo hắn không cần tìm y thì đột nhiên bỏ đi.
Hắn nhận ra chữ của sư tôn, biết đó là do y viết.
Nhưng hắn lại không làm sao hiểu được sư tôn nói đi liền đi như vậy.
Lúc biết sư tôn rời đi, hắn và Nguyệt Bạch Liên đã tìm mất 1 tháng.
Sau đó gặp phải thủ hạ của Quý Dương, bị bắt đi.
Về sau hắn biết, chuyện Quý Dương bắt hắn ồn ào rất lớn, chỉ sợ người khác không biết.
Sư tôn hắn sao có thể thờ ơ không quan tâm được.
Càng nghĩ hắn càng thấy không đúng, càng nghĩ càng nghi thần nghi quỷ, Nguyệt Bạch Liên hỏi tới, hắn liền nói thẳng.
Nguyệt Bạch Liên biết rõ nội tình kinh hãi không thôi.
Lý Úc và Nguyệt Bạch Liên bước lên con đường đi tìm sư tôn lần nữa.
Nguyệt Bạch Liên ở bên cạnh nhìn có chút bất an, nàng biết Lý Úc muốn tìm sư tôn ở đào nguyên.
Nhưng nàng không dám nói với Lý Úc, nàng không cách nào giải thích được sự che giấu của nàng.
Hiện tại Lý Úc hận Quý Dương đến ngứa răng, nếu biết chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng nàng thấy Lý Úc càng ngày càng bất an.
Hắn vừa nghĩ tới đã lâu như vậy không có tin tức của sư tôn, càng sợ hãi hơn đến cơm cũng không nuốt nổi, tìm một ngày một đêm.
Nguyệt Bạch Liên không nhìn nổi.
Nàng biết rõ nếu mình tiếp tục không nói, sau này Lý Úc biết được sợ là sẽ hận nàng hơn.
Cuối cùng nàng đã nói với Lý Úc.
Ban đầu này chỉ nói sư tôn của hắn ở đào nguyên.
Lý Úc vừa nghe, sắc mặt cả người đều thay đổi.
Hắn lui về sau mấy bước, ánh mắt đỏ tươi, lạnh lùng quát lên: “Quý Dương!”
Hắn cầm kiếm chạy ra ngoài.
Nguyệt Bạch Liên vội vàng đuổi theo, muốn nói hắn đừng gấp, Thạch chưởng môn sẽ không có chuyện gì.
Quý Dương sẽ không làm hại y.
Lý Úc chợt quay đầu lại chất vấn nàng: Sao nàng biết tên ma nhân đó sẽ không tổn thương sư tôn ta.
Sau đó hắn như nghĩ tới điều gì, hung ác hỏi: “Làm thế nào nàng lại biết sư tôn ta ở đào nguyên? Sao không nói cho ta!”
Gương mặt Nguyệt Bạch Liên tái nhợt, không nói được gì..