Đọc truyện Sư Đệ Luôn Có Thể Tìm Được Ta – Chương 20: Không Cần Làm Chuyện Dư Thừa
Edit: Tiểu Vũ
Thạch Lệnh Thanh trợn to hai mắt, cảm thấy có một thứ nóng rực chọc vào bụng mình, thân thể run rẩy, lời không muốn còn chưa kịp nói ra, toàn thân lại không thể thoát khỏi khống chế lần nữa, cuối cùng lời thốt ra khỏi miệng là tiếng hô đau đớn.
Quý Dương đã đẩy vào, thứ dài nhỏ vừa rồi quả thực kém xa thứ đồ chơi kia của Quý Dương, cũng may dầu đổ ra nhiều, Quý Dương động thân liền tiến thẳng vào.
Thạch Lệnh Thanh cảm nhận được đau đớn tê liệt, chân y run rẩy bị kéo căng, mồ hôi lạnh túa ra, sợi tóc đen nhánh xinh đẹp dán lên gò má, y ngửa mặt, bất lực lộ ra hình dáng cần cổ tuyệt đẹp.
Quý Dương nhìn thấy, ám hỏa trong mắt cháy càng lớn.
Hắn khom người, tránh cái bụng tròn xoe, nửa liếm nửa cắn lên cổ y, lưu lại dấu vết tràn đầy ý chiếm hữu.
Thạch Lệnh Thanh không thoát ra khỏi giam cầm của Quý Dương, nhắm mắt lại giống như cam chịu số phận, cắn chặt môi dưới không muốn lộ ra một chút âm thanh nào nữa, đáng tiếc hô hấp rối loạn đã thẳng thắn phản bội y.
Quý Dương vén sợi tóc dính trên gò má y ra, nói: Mở mắt ra, nhìn ta.
Không nghe lời, ngày mai đừng xuống giường nữa.”
Thạch Lệnh Thanh chợt mở hai mắt ra, miệng khẽ nhếch buột ra mấy tiếng rên rỉ yếu ớt, sau cùng lại cắn môi nhìn qua một bên.
Tầm nhìn trước mắt y lay động mà mơ hồ, cảm giác giống như chiếc thuyền nhỏ ở trong bão tố trên đại dương, nhấp nhô chìm nổi.
Cũng không biết là bị chọc tức, hay là động tác của Quý Dương đột nhiên mãnh liệt, y cảm thấy bụng mình đau đớn từng trận.
Thạch Lệnh Thanh nhớ tới đứa trẻ, nhưng tay y đều bị chế trụ gắt gao, y không có cách nào mở miệng nói chuyện, thấp giọng nói: “Hài tử…”
Quý Dương không nghe thấy, y muốn bỏ đi, động tác càng lúc càng mãnh liệt.
Thạch Lệnh Thanh bị lay động càng khó chịu hơn, kêu một tiếng: “Quý Dương!”
Quý Dương vừa nghe chợt nhìn y, tiếng gọi kia run rẩy mang theo ủy khuất, ánh mắt có chút thống khổ và yếu ớt, rõ ràng là đang thể hiện sự yếu thế với hắn.
Một sợi dây trong đầu Quý Dương đứt phựt, nắm lấy eo y xông thẳng vào chỗ sâu, sau đó ngừng hẳn lại.
Quý Dương thở gấp nằm sau lưng Thạch Lệnh Thanh, ôm người vào trong ngực, hôn vệt nước mắt trên gò má y, một tay vuốt xuôi theo lưng y, thấp giọng nói: “Gọi một lần nữa ta nghe chút.”
Hai tay Thạch Lệnh Thanh được thả ra, ôm lấy bụng, thở hổn hển nói không ra hơi, vừa nghe câu này của hắn, gắng gượng chút khí lực yếu ớt thốt ra hai chữ: “Hỗn…đản.”
Quý Dương nhìn sắc mặt y trắng bệch ôm bụng, cùng với chỗ cổ tay sưng đỏ, biết mình không nhịn được đã thô bạo rồi, vội vàng bò dậy, lấy ra thuốc viên trân quý, để cho Thạch Lệnh Thanh nuốt xuống.
Hắn kéo người trong ngực lên, vỗ vỗ lưng Thạch Lệnh Thanh cho thuận khí, tiếp đó lặng lẽ lấy ra lọ thuốc, cầm tay Thạch Lệnh Thanh lên, bất chấp người kia không nguyện ý giãy giụa, cẩn thận dè dặt bôi thuốc, cuối cùng quấn băng vải lên.
Hiếm khi thấy sư huynh phối hợp như vậy, Quý Dương liếc Thạch Lệnh Thanh trong lồng ngực một cái, không biết từ lúc nào, người đã dựa vào hắn ngủ mất.
Quý Dương ngây người một lúc, ôm người vào trong lòng, tay nhẹ nhàng đặt lên cái bụng nhô cao, vuốt ve, sau đó hắn cúi đầu hôn lên bờ môi đỏ tươi như máu, liếm một cái, là Thạch Lệnh Thanh cắn bật máu.
Thạch Lệnh Thanh ngủ một giấc đến tận trưa.
Y khó khăn mở mắt ra, chớp chớp mắt, cảm thấy cổ họng khô rát, y ho khan một tiếng.
Vừa ngồi dậy liền động đến đau đớn ở vị trí nào đó, trong nháy mắt nhớ tới chuyện đêm qua bị Quý Dương cưỡng ép sinh hoạt.
Y giận đến hai mắt đỏ bừng.
Quá xấu hổ, quá nhục nhã rồi.
Lần đầu tiên y vẫn còn mê mang, chỉ nhớ đến cảm giác khiến người ta sợ hãi và loại khoái cảm khiến người khác nổi da gà kia.
Còn đêm qua y lại tỉnh táo bị làm không chút khách khí.
Quý Dương chợt mở mắt ra, hắn nghe được tiếng chuông quen thuộc đến gần, hắn quay đầu nhìn lại, Thạch Lệnh Thanh mặc một thân áo trong màu trắng, tóc đen rủ xuống tự nhiên, không chải chuốt buộc lên.
Thạch Lệnh Thanh nhìn Quý Dương, đầu tiên thấy ánh mắt mê mang thì sửng sốt một chút, sau đó đồng tử co rút, mím môi, không nói một lời xoay người lại.
Quý Dương ba bước gộp làm hai, ngăn Thạch Lệnh Thanh lại, mặc kệ người kia kháng cự, kéo người ngồi xuống ghế tròn.
“Sư huynh, ra uống nước đi.” Quý Dương mặt mũi hồng hào rót cho Thạch Lệnh Thanh một cốc nước.
Thạch Lệnh Thanh lạnh mặt nhìn hắn, nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt.
Y ngửa cổ uống hết ly nước, đã muốn đi.
Quý Dương nhìn cổ y cong thành một đường cong đẹp mắt, trong đầu tái hiện sư huynh của hắn đêm qua, cắn cánh môi, trong mắt hiện ra mây mù, đầu chạm gối, cổ kéo căng, mồ hôi thuận theo độ cong trượt xuống…
Thạch Lệnh Thanh trong lúc vô tình liếc mắt, nhìn thấy trong mắt hắn sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, không kìm được lùi về sau mấy bước, bản năng cảm nhận được nguy hiểm.
Sau đó y ý thức được điều gì đó, xấu hổ và giận dữ trừng Quý Dương một cái, không muốn ở cùng một phòng với Quý Dương nữa.
Quý Dương vậy mà lại cười, sư huynh hắn cảnh giác với hắn, thật ra là chuyện tốt, sư huynh không còn coi hắn là tiểu sư đệ trước kia nữa, đã xem hắn là một nam nhân nguy hiểm, một người lưu lại trên thân thể y ký ức không thể xóa nhòa.
Đêm đó mở ra lần đầu, Quý Dương không có ý định dừng lại.
Hắn muốn lấp đầy thế giới của Thạch Lệnh Thanh, khiến cho thế giới của y chỉ có thể tiếp xúc với hắn, nương tựa vào hắn.
Có lý do danh chính ngôn thuận, Quý Dương duy trì tần suất sinh hoạt hai ba ngày một lần.
Mỗi lần Thạch Lệnh Thanh xong việc, đều rất nhanh đã mệt mỏi.
Quý Dương liền ở lại một chút, một hai lần sau, trực tiếp dọn đến đó ở.
Trừ lần kia có chút thô bạo, về sau Quý Dương đều khơi gợi lên dục vọng của Thạch Lệnh Thanh, để cho y cũng hưởng thụ thú vui sinh hoạt.
Chỉ là Thạch Lệnh Thanh thực sự không buông bỏ được, cho dù có cảm giác, trên mặt vẫn luôn là vẻ rất không muốn, bộ dáng chịu phạt.
Quý Dương dán sát vào lưng y, hôn lên chân mày nhíu lại của y, nói: “Sư huynh, làm chuyện này với ta khó chịu đựng vậy sao?”
Mặt Thạch Lệnh Thanh đỏ tới mang tai, cắn môi, trán toát mồ hôi ướt đẫm tóc mai, y không nói lời nào, dáng vẻ chịu đựng có chút cực khổ.
Quý Dương kề sát hơn, hắn vén tóc ướt dính trên cổ y, phả khí thô lên gò má y, thấp giọng nói: “Sư huynh, thả lỏng một chút, coi như là vì thuận lợi sinh hạ hài tử đi.”
Thạch Lệnh Thanh rên khẽ một tiếng, trống ngực dồn dập không ngừng, sau đó chầm chậm bình tĩnh lại.
Y xoa nhẹ ấn đường, sau khi thở hổn hển mấy hơi, ôm chặt áo lót của mình, run người ngồi dậy, trừng mắt với Quý Dương nói: “Đã như vậy, ngươi cũng không cần làm chuyện dư thừa.”
Quý Dương nhất quyết sờ loạn, hôn loạn thân thể y, nhất định khiến y cũng xuất ra một lần.
Quý Dương sửng sốt một chút, cố ý hồn nhiên hỏi: “Không cần làm chuyện dư thừa nào?”.