Sư Đệ Luôn Có Thể Tìm Được Ta

Chương 1: Sư Huynh Đệ Đoạn Tuyệt


Đọc truyện Sư Đệ Luôn Có Thể Tìm Được Ta – Chương 1: Sư Huynh Đệ Đoạn Tuyệt


Thạch Lệnh Thanh đã từng là thiếu gia sinh ra trong gia đình giàu có.

Thế đạo vô thường, vào năm y tám tuổi, gia cảnh sa sút.

Bởi vì căn cốt y cực kỳ tốt, được lão sư tôn phái Thanh Linh đi ngang qua nhìn trúng, trở thành đệ tử duy nhất của phái Thanh Linh.

Nói tới phái Thanh Linh, ở trong chốn giang hồ cũng được tính là có danh tiếng.

Đó là một môn phái rất đặc biệt.

Môn phái trong giang hồ rất nhiều, đa số là muốn mở rộng thế lực, hy vọng có càng nhiều người sẽ càng lớn mạnh, tranh thủ trở thành môn phái đệ nhất giang hồ.

Phái Thanh Linh thì không như vậy, đệ tử mà môn phái thu nhận chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hành tẩu trên giang hồ cực ít khi báo danh hiệu, môn phái lại không có nơi cố định để người khác có thể tới tìm, nói là chu du thiên hạ, bốn biển là nhà.

Vì vậy phái cũng được mệnh danh là lai khứ vô tung hành tẩu vô danh (đi tới đi lui không để lại dấu vết cũng như danh tiếng).

Đến nay phái Thanh Linh đã phát triển được mấy trăm năm, đến đời Thạch Lệnh Thanh, toàn bộ phái cũng chỉ có hai người là lão sư tôn và y.

Môn phái có số người ít ỏi như vậy có thể tồn tại mấy trăm năm, đã đủ nói rõ sự thần kỳ của nó.

Dĩ nhiên loại môn phái này có thể lưu danh giang hồ, còn được tôn trọng, vẫn là vì phái Thanh Linh ngẫu nhiên có thể xuất hiện một kỳ tài không ai bằng.

Những năm gần đây phái Thanh Linh còn đặc biệt có được hai kỳ tài xuất chúng.

Bọn họ là một cặp sư huynh đệ.

Sư huynh Thạch Lệnh Thanh là chưởng môn hiện tại của phái Thanh Linh.


Sư đệ Quý Dương thì lại đầu phục ma nhân chốn đào nguyên, mấy năm sau trở thành đại ma đầu thế hệ mới, nhìn chằm chằm toàn bộ võ lâm như hổ đói.

Giang hồ lưu truyền hai người đã từng là sư huynh đệ này rất không hợp nhau.

Người nghe liền muốn hỏi, vì cớ gì không hợp.

Người nói thở dài một tiếng, từ xưa tới nay sư huynh đệ còn có thể bởi vì cái gì mà không hợp nhau nữa.

Không phải là vì chức vị chưởng môn, thì cũng là bí tịch võ công.

Quý Dương hắn rời khỏi phái Thanh Linh hai năm, Thạch Lệnh Thanh liền tiếp nhận vị trí chưởng môn.

Chuyện còn không phải như vậy sao.

Người nghe chen miệng vào, huynh đài, lời này sai rồi.

Phái Thanh Linh của y chỉ có 1-2 người, nắm giữ vị trí chưởng môn thì có ý nghĩa gì, ta thấy Thạch Lệnh Thanh trưởng thành mang một gương mặt làm người ta thương tiếc, đào hoa không dứt, e rằng hai sư huynh đệ vì nữ nhi tình trường mà sinh ra oán hận.”
Có người lại gần, liền vội vàng hỏi, vẫn là huynh đài hiểu biết sâu rộng, huynh còn từng nhìn thấy chưởng môn phái Thanh Linh, nói một chút xem khiến người ta thương tiếc như thế nào!
Người nọ giả bộ làm dáng vẻ thở dài, thật đáng tiếc, Thạch Lệnh Thanh y là một nam nhân! Chậc, gương mặt kia, không thể nhìn lâu, sẽ khiến tâm bị loạn đấy.

Người nghe đều lộ ra vẻ mặt sáng tỏ, dồn dập tiến đến gần, hỏi rốt cuộc hình dạng ra sao.

Người kia trầm ngâm không lên tiếng, sau đó nói: tóc như mực, da như tuyết, mặt như họa, một thân tố y, người ở nhân gian, lại không mang hơi vị khói lửa nhân gian, giống như tiên nhân từ trên trời hạ phàm.

Đôi mắt tròn đen nhánh như chấm mực, người nào nhìn chăm chú, hồn cũng sẽ không còn.

Là tuyệt sắc.


Người nghe đều hít vào một hơi, cũng muốn nhìn một chút tuyệt sắc nhân gian.

Có người lại cười nói: haizz, muốn tìm sư tôn phái Thanh Linh, các ngươi còn phải đến đào nguyên một chuyến.

Sư đệ Quý Dương ghi hận trong lòng đối với sư huynh, sau 16 tuổi ra khỏi đào nguyên bắt đầu lưu danh trên giang hồ, liền đuổi theo vị đã từng là sư huynh, yêu cầu quyết một trận tử chiến.

Càng chiến càng bại, càng bại càng chiến tiếp, cũng không biết đã dùng thủ đoạn gì, luôn có thể đưa chiến thư đến tận tay sư tôn phái Thanh Linh Thạch Lệnh Thanh hành tẩu không có tung tích.

Hàng năm đều phải hẹn quyết chiến ít nhất một lần.

Trên giang hồ liền lưu truyền một chuyện cười, muốn tìm chưởng môn phái Thanh Linh, đi một chuyến đến đào nguyên là nhanh nhất.

Mà mọi người đều biết đào nguyên lại là sào huyệt của đại ma đầu Quý Dương.

Lúc này có người lên tiếng, các ngươi nghĩ kỹ chút đi, đến nay đại ma đầu vẫn đang ước chiến chưởng môn phái Thanh Linh, còn chưa thắng được đâu.

Ngồi đây có mấy người từng đánh với ma đầu, vậy mà lại muốn vây xem dung mạo tôn trưởng phái Thanh Linh người ta, nghĩ cái gì vậy.

Tất cả mọi người đều im lặng.

Thạch Lệnh Thanh cầm phong thư màu hồng nhạt quen thuộc ở trên bàn lên, đưa đến gần còn có thể ngửi thấy mùi thơm hoa đào cùng với hương thơm khác thoang thoảng như ẩn như hiện.

Thạch Lệnh Thanh nhìn phong thư, trên mặt không có biểu tình gì, y lật phong thư lại, chầm chậm mở ra, lấy ra một tờ giấy.

Trên thư viết: Giờ Thìn ngày mai tới Thất trúc lâm.


Nhìn xuống bên dưới: Quý Dương.

Lại tới rồi.

Từ khi Quý Dương nổi danh tại đào nguyên, bốn năm có lẻ, mỗi năm luôn có hai lần đưa thư đến nơi Thạch Lệnh Thanh có thể thấy như này.

Phái Thanh Linh không có phủ đệ, Thạch Lệnh Thanh mang đồ đệ duy nhất của y du tẩu bốn phương.

Cứ nửa năm lại đổi một nơi, Quý Dương giống như cái bóng, mỗi lần y đổi nơi khác liền gửi chiến thư cho y một lần.

Y lại không thể không nhận.

Thạch Lệnh Thanh cũng không có lòng tranh giành thắng bại, có một lần y cự tuyệt ứng chiến.

Quý Dương đợi một ngày, trực tiếp tới bắt trói đồ đệ Lý Úc.

Lúc này Thạch Lệnh Thanh không nhịn nữa, bay tới địa điểm Quý Dương chỉ định đánh một trận.

Vì vậy Lý Úc tự nhiên không có hảo cảm gì với vị sư thúc này.

Lý Úc thấy sư tôn hông đeo kiếm nói: “Sư tôn, ma đầu kia lại tới rồi?”
“Ma đầu cái gì, hắn có tên có họ.” Thạch Lệnh Thanh nhẹ cau mày nhìn Lý Úc.

Sắc mặt Lý Úc có chút không vui, oán trách nói: “Người người đều gọi hắn là ma đầu Quý Dương, sao con lại không thể gọi.

Trước kia hắn còn bắt trói con uy hiếp sư tôn.

Tại sao sư tôn phải mặc kệ hắn, hung hăng dạy dỗ hắn một trận, để cho hắn không dám đến nữa là được.

Làm sao còn phải mỗi lần đánh một trận cùng hắn phiền toái như vậy.


Huống hồ trên người sư tôn vẫn có vết thương, hiện tại còn muốn đi ứng phó hắn.”
“Người người gọi hắn ma đầu là thành kiến, Quý Dương cũng chưa làm cái gì để phải gánh tiếng xấu ma đầu trên lưng.

Còn ta, ta biết chừng mực, ngươi làm tốt phần việc của ngươi là được.” Thạch Lệnh Thanh nói xong, đang muốn đẩy cửa rời đi.

Lý Úc không phục kêu ầm lên: “Sư tôn người còn nói nói đỡ cho hắn! Kể cả bây giờ hắn không làm gì, sau này ai nói được chính xác, ai có thể biết ma nhân đào nguyên bọn hắn khi nào tẩu hỏa nhập ma nguy hại võ lâm.

Gia gia đã từng nói, phái Thanh Linh chúng ta từng có một vị sư tổ diệt trừ được đại ma đầu của đào nguyên, đào nguyên bọn chúng chính là nơi sinh ra quái vật, mà Quý Dương hắn còn phản bội phái Thanh Linh chúng ta, đầu phục ma nhân!”
Sư tôn hắn cau mày nghiêng đầu nhìn hắn, lại nói: “Ai nói Quý Dương phản bội?”
Lý Úc nghẹn họng, giang hồ đều lưu truyền, không phản bội phái Thanh Linh, làm sao sẽ đi vào ma đạo.

Sau đó Lý Úc nhìn thấy sư tôn vốn đã quen lạnh nhạt, ánh mắt lại lộ ra một tia tình cảm phức tạp.

Y thở dài nói: “Quý Dương là ta tự mình đưa hắn vào đào nguyên, là ta tự tay đẩy hắn vào ma đạo.”
Lý Úc nhìn sư tôn của hắn, mặt đầy khiếp sợ: “Tại sao?”
Trước mắt Thạch Lệnh Thanh lại hiện lên một gương mặt trẻ con khác, ánh mắt lộ ra bướng bỉnh, bất tuân, hắn ngẩng đầu hét lên với y: “Tại sao!”
Thạch Lệnh Thanh nhìn sư đệ y nuôi từ nhỏ đến lớn, chỉ nhàn nhạt ném lại một câu: “Ngươi không thuộc về phái Thanh Linh, trở về chỗ ngươi nên đến, chúng ta hết duyên rồi.”
“Sư tôn?” Lý Úc kêu lên.

Thạch Lệnh Thanh bừng tỉnh hồi thần, y nhìn đệ tử của mình, giọng hòa hoãn chút, y nói: “Hắn có thể chất ma nhân, trở về đào nguyên mới là chính đạo của hắn.

Ta hy vọng ngươi đừng mang thành kiến đối xử với người trong đào nguyên, chẳng qua bọn họ chỉ là một nhóm người có thể chất đặc thù.

Được rồi, ngươi trở về luyện công đi, ta đi một lúc sẽ trở lại.”
Thạch Lệnh Thanh nói xong, lấy một cây dù, đẩy cửa ra.

Lý Úc đi ra ngoài, chỉ thấy Thạch Lệnh Thanh thi triển thuật khinh thân, bay nhanh ra xa.

Đã như vậy, tại sao lại phải đẩy Quý Dương vào đào nguyên nơi bị võ lâm bài xích, vì sao còn phải vạch rõ giới hạn.

Lý Úc nghĩ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.