Đọc truyện Sự Chờ Đợi Của Lương Thần – Chương 21: Dẫu biết Lương Thần sẽ không từ bỏ, không lùi bước nhưng anh vẫn cần một mũi tiêm phòng (2)
Câu này anh đã nói một lần, lần đó cô
giả vờ ngủ, nhưng hôm nay cô không thể lại giả bộ không nghe thấy, đành gật
đầu. Không nên để anh lo lắng.
Thấy Lương Thần cuối cùng có vẻ ưng thuận, Diệc Phong lặng lẽ thở phào.
Buổi tối Chu Bảo Lâm gửi ảnh cưới đến. Chuyện xảy ra với Lăng Diệc Phong, Bảo
Lâm hoàn toàn không biết, nên vẫn vô tư chia sẻ niềm vui với cô bạn thân.
Lương Thần ngồi trước máy vi tính xem ảnh. Cô phóng to từng bức. Bức ảnh nào
Bảo Lâm cũng cười viên mãn. Sau đó, cô nhìn thấy ảnh cô chụp chung với cô dâu
chú rể và những người khác và cả ảnh chụp với Diệc Phong trên bãi cỏ.
Thực ra bức ảnh đó không thể gọi là chụp chung, họ đang nói chuyện, khi thợ ảnh
gọi, họ quay mặt lại và bị anh ta thu vào ống kính.
Lương Thần bật cười phóng to bức ảnh, vừa lúc Diệc Phong đi đến, anh hỏi: “
Đang xem gì thế?”
Cô nghiêng người để anh cùng ngồi chung trên chiếc ghế bành rộng: “ Nhìn này,
chứng cớ anh bắt nạt em.”
Hôm đó Lương Thần bướng bỉnh đòi hỏi lời hứa của anh. Những dự cảm chẳng lành,
thoáng qua không ngờ lại trở thành sự thật.
Diệc Phong xem ảnh chỉ im lặng mỉm cười.
Cô nói: “ Chúng mình cũng từng chụp ảnh với nhau, sao bây giờ lại chẳng tìm
thấy cái nào?”
Diệc Phong nhướn máy, gõ nhẹ ngón tay vào đầu cô: “ Em nhớ lại đi, hồi đại học
cũng có nhưng hình như đã bị em quẳng đi hết.”
Lương Thần cười ngượng, chỉ vào màn hình: “ Hay là chúng mình rửa bức ảnh này?”
Diệc Phong lắc đầu, kéo tay cô, nói: “ Bức này không hay.”, nói xong rồi anh
tắt máy.
Lương Thần nhìn anh, cũng không ngăn lại, đợi đến khi màn hình tối hẳn, cô mới
hỏi: “ Anh uống thuốc chưa, anh ngủ sớm đi, ngày mai phải lên máy bay rồi!”
Diệc Phong hôn vào trán cô: “ Em cũng đừng thức khuya”, rồi anh đứng dậy ra
khỏi phòng.
Thực ra Lương Thần cũng hiểu vì sao anh nói bức ảnh này không hay.
Trong một khung cảnh đẹp như tranh, hai người đứng cách nhau một quãng, khi
người thợ ảnh lên tiếng, họ giật mình cùng quay đầu lại, nhìn thẳng vào ống
kính, khuôn hình rất đẹp, góc độ hợp lý.
Nhưng điều duy nhất không hay là ánh mắt hai người.
Hai đôi mắt chăm chú nhìn vào ống kính, nhưng ánh mắt hoang mang, bất định,
không phương hướng, giống như tương lai của hai người.
Chỉ trong tích tắc, ánh đèn flash lóe lên, không ngờ ghi được hình ảnh của hai
người, lúc đó anh buông tay Lương Thần, không nhìn vào mắt cô. Diệc Phong nói
bức ảnh không hay. Đúng! Quả là không hay, nhìn vào nó, cô muốn rơi nước mắt.
Khi cô nhẹ nhàng lên giường, Diệc Phong vẫn chưa ngủ, nghe tiếng động anh lập
tức mở mắt.
Lương Thần vuốt ve khuôn mặt đã gầy đi rất nhiều của anh, dịu dàng như dỗ trẻ:
“ Anh ngủ đi, ngày mai lên đường.”
“ Ừ”, anh xoay người, ôm cô vào lòng.
Cô lặng lẽ nằm trong lòng anh, hình như rất lâu, hơi thở bên tai bắt đầu nhẹ
dần và đều đặn.
Thời gian từng phút trôi qua, lặng lẽ tiến về phía trước. Chuyện phải đến sẽ
đến, bất chấp ý nguyện của con người.
Thành phố C đã vào tháng Tư, nắng ấm
lạ thường, ánh nắng chiếu qua từ tán lá những cây ngô đồng cao lớn rọi xuống
đất lung linh.
Chiếc xe hơi màu đen dừng lại sát bậc thềm, một thanh niên từ trong xe bước ra,
gật đầu chào cô.
Lương Thần đưa đồ cho anh ta, quay người ôm Đường Mật, sau đó vội vã vào trong
xe.
Trước đây cô cũng từng có ý định rời khỏi công ty, nhưng cô chưa bao giờ lại
nghĩ là vì lý do như hôm nay. Nhìn vào gương chiếu hậu không thấy Đường Mật
nữa, cô mới mệt mỏi ngả đầu vào thành ghế. Thư ký kiêm lái xe của Diệc Phong
đích thân đưa xe đến đón, sau khi liếc nhìn cô, anh ta nói vẻ dè dặt: “ Chị có
biết công ty xảy ra chuyện?”. Lương Thần giật mình hỏi: “ Chuyện gì?”
Anh ta lắc đầu: “ Không biết ai đó đã tiết lộ ra ngoài chuyện của Tổng Giám đốc
Lăng, bây giờ người ta đang bàn tán xôn xao. Các cổ đông, các khách hàng lớn,
thậm chí một số phóng viên cũng gọi điện hỏi.”
Lương Thần sững người, không ngờ sự việc lại diễn biến như vậy, cô không hề
chuẩn bị đối diện với tình huống này.
“ Chuyện xảy ra từ lúc nào?” Lát sau cô mới hỏi.
« Vừa mới đây, khoảng hai ba giờ trước. » Thư ký
nói, dừng xe trước đèn đỏ. « Lúc đó chị còn đang ở sân bay, ban giám đốc đang
triệu tập một cuộc họp khẩn cấp bàn bạc đối sách.” Lương Thần suy nghĩ, đột
nhiên hỏi : “Hôm nay là thứ bảy phải không ?”
“Vâng”.
“Vậy phiên giao dịch sáng thứ Hai, liệu chúng ta có bị ảnh hưởng ?”
Người thư ký suy nghĩ, rồi gật đầu : “Thông thường sẽ xảy ra tình trạng đó, có
lẽ đây là nội dung chính cuộc họp chiều nay”.
“Kết quả thế nào, họ đã có đối sách gì chưa ?”
Người thư ký lắc đầu : “Khi tôi đi, cuộc họp vẫn chưa kết thúc.”
Lương Thần yên lặng, dựa đầu vào thành ghế, chiếc xe lao rất nhanh, thoáng chốc
tòa nhà của tập đoàn LC đã ở trước mắt, người thư ký hỏi : “Chị Lương Thần, hồi
trước Tổng Giám đốc không nói gì với chị sao ?”
Về lý, với tính cách của Diệc Phong, chuyện này chắc chắn nằm trong dự đoán của
anh.
Lương Thần cắn môi, yên lặng, thầm nghĩ, nếu Diệc Phong ở đây, anh sẽ xử lý thế
nào ?
Nhưng… cô lập tức cười nhạo, nếu có anh ở đây, chuyện đó đã không xảy ra.
Không ngờ sự việc diễn biến nhanh như vậy. Sự sắp đặt của Diệc Phong có lẽ đã
sai lầm ngay từ đầu. Đầu óc cô rối loạn. Nghĩ lại, cô cảm thấy điều duy nhất có
thể an ủi cô vào lúc này là quan hệ của cô với cha mẹ Diệc Phong đã có những
tiến triển khá tốt đẹp.
Hơn hai mươi ngày trước, bà Lăng vội vã đến New York, khi đó Diệc Phong vẫn
đang nằm trong phòng hậu phẫu, hôn mê chưa tỉnh, nhìn người phụ nữ vốn rất xinh
đẹp đó Lương Thần mới hiểu, thì ra nói người ta có thể già sụp đi sau một đêm
là không hề nói quá. Hai người phụ nữ ôm lấy nhau, lúc đó mặc dù còn chưa hết
choáng váng sau một đêm thức trắng, cô vẫn cảm thấy trái tim đau đớn được xoa
dịu.
Thì ra đau thương cũng như hạnh phúc, đều cần được chia sẻ.
Bất luận quá khứ có như thế nào, ít nhất vào lúc này, họ đang cùng lo lắng cho
một người, điều đó đã kéo họ lại gần nhau.
Trong khoảng thời gian bà Lăng ở bệnh viện gần một ngày, Lương Thần đưa bà đi
ăn. Lúc qua đường, cô mải suy nghĩ, vừa bước chân xuống đường đã bị một bàn tay
kéo trở lại, cô giật mình ngẩng nhìn, một chiếc xe vừa lướt qua. Cô hốt hoảng
quay sang, bàn tay đó vẫn nắm chặt tay cô.
Bà Lăng trách : “Con bé này, sang đường phải cẩn thận chứ !”, giọng nói âu yếm,
điều đó bỗng khiến cô ấm lòng. Hai người khoác tay nhau trong im lặng. Có người
chia sẻ, cảm giác thật là khác.
Bây giờ, ngồi tại văn phòng tập đoàn LC, trước những chất vấn của các cổ đông,
Lương Thần không còn cách nào khác phải tự chống đỡ…
Hai công ty đối phương hợp nhất, chiếm hai mươi phần trăm cổ phần của LC, tin
đồn khiến mọi người lo lắng.
Một đại biểu nói thẳng : “Chúng tôi chỉ muốn biết tình hình của Tổng Giám đốc
Lăng rốt cuộc là thế nào ?”, rồi ông ta quay sang nhìn Lương Thần : “Tổng Giám
đốc Lăng tặng cho cô Tô một phần ba cổ phần của mình, lại đột nhiên đề nghị cô
làm trợ lý cho ông ta, chúng tôi không thể không hoài nghi, nếu sự thật đúng
như tin đồn, sức khỏe của Tổng Giám đốc có vấn đề lớn, vì vậy rất hy vọng cô Tô
cho biết sự thật.”
Lương Thần nhìn ông ta : “Tôi vừa về nước, không biết đang có tin đồn gì ?”
Đối phương cau mày như đang cân nhắc, cuối cùng nói một cách do dự : “Nghe nói
Tổng Giám đốc Lăng bị bệnh nan y, phẫu thuật thất bại”.
Lương Thần mím môi : “Sau đó thì sao ?”
“…Do phẫu thuật không thành nên trở thành người thực vật.”
Lương Thần giật mình, cố không để lộ cảm xúc : “Xin cẩn trọng lời nói”, giọng
cô bỗng trở nên cứng rắn : “Thực ra đó chỉ là những tin đồn vô căn cứ”. Cô nhìn
lướt xung quanh, vẻ mặt nghiêm nghị : “Các vị đều là những giám đốc, có quyền
biết sự thật, hơn nữa ngay từ đầu chúng tôi không hề có ý định giấu giếm, nhưng
trước khi có thông báo chính thức của LC, tôi nghĩ mọi người không nên tin vào
những lời đồn thiếu căn cứ”.
Người đàn ông có vẻ ngạc nhiên, không ngờ đối phương lại phản ứng gay gắt như
vậy, ông ta ho khan che giấu sự lúng túng, dịu giọng : “Vậy sự thật là thế nào
?”
Mọi cặp mắt đổ dồn vào Lương Thần, lúc này e rằng cũng chỉ có mình cô có thể
xác nhận.
Lương Thần đan hai bàn tay để lên bàn, im lặng một lúc mới nói : “Tổng Giám đốc
Lăng đúng là có đi Mỹ chữa bệnh, cũng đã phẫu thuật, nhưng không thất bại như
tin đồn. Hiện nay anh ấy chưa thể xuất hiện chỉ là vì cần thời gian điều trị
dài hạn sau phẫu thuật. Không chỉ vì cảnh báo của bác sỹ, ngay bản thân tôi
cũng không muốn Tổng Giám đốc vất vả vào thời điểm quan trọng nhất của sức
khỏe. Giai đoạn nguy hiểm nhất tuy đã qua nhưng chúng tôi không muốn vì một
chút sơ xuất để tất cả trở nên uổng công.”
Tuy giọng nói của cô vẫn rất bình thường nhưng mọi người vẫn dễ dàng nhận ra
tình cảm của người nói, lại thêm sự thật là Lăng Diệc Phong đã tặng cổ phần cho
người phụ nữ này nên mọi người cũng lờ mờ đoán ra quan hệ giữa họ.
Phát hiện này khiến mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhưng Lương Thần giả bộ không
nhìn thấy, cô tiếp tục với một nụ cười : “Thực tế, tôi và Tổng Giám đốc Lăng đã
thành hôn ở nước ngoài, cho nên về công hay tư tôi đều không muốn những lời đồn
ác ý gây tổn hại đến LC và bản thân anh ấy”. Nói xong cô giơ bàn tay phải có
những ngón tay dài trắng muốt, ở ngón vô danh có một chiếc nhẫn kim cương lấp
lánh.
Lúc đó có lẽ ngoài cô ra, tất cả mọi người, kể cả Phó Tổng Giám đốc đều kinh
ngạc.
Cô tiếp tục : “Đây là sự thật có thể thay cho phát ngôn chính thức của LC. Các
ông tin hay không xin tùy, nhưng là những cổ đông, chúng ta nên tin tưởng lẫn
nhau, cùng vượt qua khó khăn này, vả lại với thực lực của LC mà các vị đã chứng
kiến cùng với sự nỗ lực chung, tôi tin là tương lai sẽ tốt đẹp”. Nói đoạn cô
đứng lên, giơ tay : “Hy vọng chúng ta sẽ vẫn tiếp tục hợp tác”.
Dưới hàng mi dài đen rậm là ánh mắt kiên nghị, tự tin.
Khi mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp, Lương Thần gục đầu vào mặt bàn gỗ
hồng đào bóng loáng, lúc đó cô mới thấy hoàn toàn kiệt sức.
“Chị Lương Thần, bữa tối tôi đã mua để trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc”.
Tiếng nói của người thư ký tuy nhỏ nhẹ nhưng vẫn khiến Lương Thần giật mình, cô
ngẩng đầu, nói : “Cảm ơn !”. Thực ra bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc.
Không ngờ nói dối lại khó đến như vậy, trong lòng rõ ràng đang run, nhưng vẫn
phải tỏ ra bình tĩnh. Lúc tan họp, thậm chí cô đã nghĩ, nếu Diệc Phong không
thể quay trở lại, liệu cô sẽ trụ được bao lâu ?
Nhanh chóng làm thủ tục xuất cảnh, cô mới biết bà Lăng cũng vừa về nước. Mặc dù
hàng ngày đều nói chuyện với James nhưng Lương Thần vẫn gọi điện hỏi thăm tình
hình của anh.
Nắng xuân ở New York
có phần đậm hơn lúc cô rời thành phố. Trên những con đường phố rộng thênh
thang, người đi lại đông đúc, trang phục thoải mái, sắc mặt hân hoan, tựa hồ cả
thành phố đang nhảy múa.
Đến bệnh viện, mấy y tá nhìn thấy cô mỉm cười, cô vui vẻ gật đầu chào lại,
nhưng nụ cười của cô lập tức tan biến khi bước vào phòng bệnh, nhìn thấy chiếc
giường trải ga trắng trống không.
“Không có chuyện gì đâu”. Đoán biết suy nghĩ của cô, cô y tá cười giải thích :
“Hôm nay trời đẹp, bác sỹ đưa anh ấy đi tắm nắng”.
“Thế ư !”, Lương Thần thở phào : “Vậy tôi đi tìm họ”.
James nhìn thấy cô từ xa đã giơ tay lên vẫy, nụ cười như nắng xuân, lộ hàm răng
trắng muốt.
Diệc Phong nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế bành đã hạ thấp, nửa thân dưới ẩn
trong tấm chăn mỏng.
Lương Thần đi đến, nửa quỳ bên cạnh anh ấy, nắm bàn tay để dưới chăn của anh.
Bàn tay đó trắng xanh, không sinh khí.
“Em đã đến rồi”, cô nói vào tai anh.
Ánh mắt vô hồn của anh dừng lại trên mặt cô giây lát rồi khép lại, đôi môi nhợt
nhạt, có vẻ như anh lúc nào cũng có thể chìm vào giấc ngủ.
Dù đã quen nhưng cô vẫn cảm thấy rất đau lòng.
“Những ngày vừa rồi không có tiến triển gì sao ?”
James lắc đầu.
Lương Thần đặt tay lên bàn tay hơi lạnh của anh, cô thấy anh gầy đi rất nhiều,
dù choàng áo khoác dày, nhưng người anh vẫn lún trong lớp chăn.
“Như thế là bình thường », đoán biết suy nghĩ của cô, James nói : “Hôn mê lâu
như vậy dù dinh dưỡng tốt đến mấy cũng bị sút cân. Bây giờ nếu anh ấy lập tức
tỉnh dậy thì cũng cần thời gian phục hồi và thích nghi.”
Đến tối cô mới biết, thì ra ba ngày sau khi cô về nước, Diệc Phong đã một lần
gặp nguy hiểm phải theo dõi trong phòng hai ngày.
« Tại sao không ai nói với tôi ?” Cô nói giọng gay gắt, nếu không nghe các y tá
nói lại, chắc cô sẽ vĩnh viễn bị che giấu điều này.
“Là bà Lăng không cho nói.” James đáp : “Chị vừa về nước, dù biết cũng không
thể sang ngay mà lại càng thêm lo lắng, hơn nữa một tháng nay chị cũng vất vả
nhiều, nhưng chẳng phải bây giờ đã tốt đẹp rồi sao ?”.
Lương Thần không nói gì, chăm chú nhìn lên màn hình vô tuyến bên cạnh, trên đó
biểu đồ nhịp tim của Diệc Phong đang nhảy từng nhịp đều đặn.
James nói : “Tôi biết chị sốt ruột nhưng tôi lại không cho đó là dấu hiệu xấu.”
Lương Thần ngẩng đầu : “Như thế là nghĩa thế nào ?”
“Trong quá trình phẫu thuật ban đầu,huyết quản não bị vỡ, dẫn tới xuất huyết
nặng, khiến anh ấy bị hôn mê. Trong thời kỳ hậu phẫu, tình trạng không xấu đi
nhưng cũng không có chuyển biến rõ rệt, chúng tôi để chị chăm sóc hàng ngày,
nói chuyện với anh ấy, hy vọng đạt được hiệu quả điều trị tâm lý, nhưng một
tháng trôi qua vẫn không thấy có biến chuyển, chúng tôi bắt đầu hoài nghi, biện
pháp này có lẽ không phát huy tác dụng.”
“Bây giờ thì sao ?” Cảm thấy lời nói của James có ẩn ý, Lương Thần sốt ruột
hỏi.
“Bây giờ…”, James đưa tay sờ cằm. “Tôi thấy đã có hy vọng”
“Thật sao ?” Tim đập mạnh, Lương Thần hồi hộp.
James gật đầu : “Đúng vậy, Lương Thần, tôi cảm thấy chị rất quan trọng với anh
ấy. Trước đó chị vẫn ở bên anh ấy, nên không có hiệu quả rõ rệt, nhưng chị vừa
rời đi anh ấy đã có biểu hiện khác thường, tôi không cho đó chỉ là trùng hợp
ngẫu nhiên”.
Lương Thần hít một hơi thật sâu, nhịp tim bình ổn trở lại, giống người bơi trên
biển lâu ngày tìm được vật bám víu. Mặc dù đó chỉ là phỏng đoán của James, mặc
dù không có chứng cứ khoa học, nhưng cô vẫn hoàn toàn tin vào những điều James
nói.
Cô nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng, ánh trăng lờ mờ hắt qua cửa sổ, cô khẽ
khàng đến bên giường bệnh.
Diệc Phong vẫn nằm yên lặng, đôi môi mỏng trong ánh trăng lạnh càng thêm nhợt
nhạt. Cô cúi xuống, áp đôi môi mình vào đôi môi của anh, cảm thấy làn hơi nhẹ
sượt qua má. “Anh phải tỉnh lại”. Cô áp má vào ngực anh thầm thì : “Anh tưởng
nhân lúc em không chú ý bỏ nhẫn cưới vào xắc của em là coi như cầu hôn sao ?”
Sau khi phẫu thuật, cô tình cờ phát hiện chiếc nhẫn trong xắc, không biết anh
đã bỏ chiếc nhẫn đó vào từ lúc nào.
“Anh bản lĩnh thật”. Cô vẫn thì thầm nói chuyện : “Trước khi phẫu thuật anh đã
dặn em chờ anh, giây phút này, em vẫn đang chờ anh từng ngày”, cô hôn vào đôi
má im lìm : “Số phận cho chúng mình gặp lại, em không cho anh rời xa em. Đừng
quên anh đã hứa chúng ta sẽ bên nhau trọn đời .”
Đột nhiên cô nhớ lại ngày đầu gặp gỡ, có cảm giác như chuyện vừa mới xảy ra,
lại như đã xảy ra lâu lắm rồi, như từ kiếp trước.
Ánh trăng như nước, trải lên nền, chiếu lên khuôn mặt nhìn nghiêng rất đẹp của
cô. “Chúng ta quen nhau lâu như vậy, nhưng em vẫn chưa bao giờ nói với anh,
thực ra em vốn không mấy tin vào tình yêu. Cho đến khi quen anh, em đã yêu anh
một cách tự nhiên và chỉ yêu một mình anh.”
“Có một thời gian dài em đã cố quên anh, em đã tưởng mình có thể quên, em cũng
đã thử yêu người khác, nhưng đúng lúc đó anh lại xuất hiện trước mắt em, nhẹ
nhàng phá vỡ mọi sự định trước đó của em.”
Ngẩng đẩu, cô đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt nhợt nhạt im lìm : “Anh cứ định ngủ
mãi như thế này sao ? Nếu vậy, dù rất đau lòng, dù rất mệt mỏi nhưng em vẫn
trọn đời bên anh. Mấy chục năm còn lại là khoảng thời gian khá dài, nhưng em dù
còn sức lực cũng không còn niềm tin để yêu người khác”.