Đọc truyện Sự Chờ Đợi Của Lương Thần – Chương 16: Được sống với người mình yêu, mọi trở ngại dường như trở nên tầm thường, gian truân không đáng ngại, chỉ bởi
Sáng sớm Lương Thần tỉnh giấc, nhận ra bên cạnh cô không có ai, chỉ còn lưu lại một chút hơi ấm.
Không biết từ bao giờ cô ngủ rất kém, gần đây tình hình lại càng tệ, thường thức giấc lúc hai, ba giờ sáng, sau đó không thể nào ngủ trở lại được nữa.
Cô dụi mắt nhìn quanh, chợ có tiếng động vọng ra từ phòng tắm, Lăng Diệc Phong trang phục chỉnh tề bước ra, thấy cô đã tỉnh, anh nhoẻn cười: “Sáng nay anh có việc phải đến công ty, em cứ ngủ thêm đi”.
Nói đoạn anh đi đến hôn vào trán cô.
Lương Thần ngẩng đầu nhìn vẻ hoạt bát, thoải mái của anh, lòng bỗng thấy nghi ngờ, cô suy nghĩ một lát rồi gật đầu, chỉ “vâng” một tiếng rồi nhắm mắt ngủ tiếp. Cử động của Diệc Phong rất nhẹ, cửa đóng êm không một tiếng động. Khi anh đi hẳn, Lương Thần mới tung chăn gối ngồi dậy, đôi cánh tay để trần hấp tấp tìm y phục rơi trên sàn, cô khoác vội lên người, chạy ra ban công. Trời vừa sáng, sương mù còn khá dày, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng người vận bộ comple màu tối vẫy taxi khuất trong sương sớm.
Vừa rồi, khi anh chuẩn bị đi cô đã định hỏi anh một chuyện.
Tối qua, đúng ra là lúc hai giờ sáng, khi khoái lạc lến tới đỉnh điểm, khi anh đã hoàn toàn đi vào cơ thể cô, vùi mặt vào cổ cô, anh thì thầm: “Lương Thần, anh xin lỗi…”, giọng nói mơ hồ nhưng nghe rất rõ.
Tại sao phải xin lỗi?
Hai người vừa quyết tâm, quyết tâm trở về bên nhau, lúc này cô đương nhiên muốn nghe bất kỳ một câu nói nào khác chứ không phải là câu xin lỗi.
Cô muốn hỏi tại sao anh nói thế, nhưng rồi lại thôi. Có thể chính anh cũng không nhớ anh đã từng nói câu đó. Cũng có thể, anh tưởng rằng lúc đó họ đã hòa vào nhau, ngây ngất khoái lạc, cô hoàn toàn không nghe thấy lời anh nói.
Cánh tay trần bắt đầu lạnh cóng, cô so người, quay trở vào, thầm nghĩ dạo này không hiểu sao ít thấy anh lái xe.
Những ngày sau đó, ngày nào cô cũng gọi điện nói chuyện với mẹ, nhiều khi cũng chẳng có chuyện gì cần trao đổi, cô chỉ đơn giản là muốn nghe tiếng nói của mẹ. Diệc Phong thường xuyên đến chỗ cô, chỉ cần có thời gian rỗi là anh đến, anh cũng thường ngủ lại, vì vậy những vật dụng lặt vặt của anh để lại chỗ cô ngày một nhiều.
Tình yêu mãnh liệt hơn, sâu nặng hơn khi họ tìm lại được nhau, cả hai dường như đều muốn bù đắp lại khoảng thời gian đã mất. Nhiều khi chẳng có việc gì, hai người lặng lẽ ngồi bên nhau, đọc sách báo hoặc xem ti vi tắt âm thanh, trên màn hình như đang diễn kịch câm, thỉnh thoảng mới trao đổi vài câu.
Trước khi kết thúc những ngày nghỉ Tết, Lương Thần quyết định nhân dịp này đi thăm cha mẹ Diệc Phong. Trong nhà tắm cô quyết định như vậy, mặc xong quần áo bước ra, tay cầm chiếc khăn to, cô vừa lau tóc vừa nói: “Theo anh, em có nên đến thăm cha mẹ anh?”.
Diệc Phong mặc bộ đồ ngủ tựa người vào đầu giường, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, anh không trả lời, cô không thể biết anh đang nghĩ gì.
Lương Thần đến bên hươ tay trước mặt anh, nói đùa: “Anh đang nghĩ đến ai vậy?”. Cô bỗng thấy lo lắng bởi gần đây cô thỉnh thoảng lại bắt gặp anh trong trạng thái như vậy, giống như có tâm sự gì đó muốn giấu cô. Đột nhiên bàn tay cô bị anh tóm lấy, anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, rẽ mái tóc trơn bóng, áp mặt vào cổ cô hít hà: “Thơm quá!”.
Lương Thần xấu hổ, kéo bàn tay líc đó đã luồn vào áo ngực, mắng: “Hư quá!”.
“Anh đang muốn hư đây!” Anh lăn một vòng, đặt Lương Thần nằm lên giường, anh đè lên người cô, những ngón tay khéo léo cởi từng nút áo của cô.
Bàn tay ấm nóng, nhẹ nhàng vuốt ve khắp thân thể cô tạo nên những đợt run rẩy gấp gáp mạnh mẽ. Lương Thần thở dốc, mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt đối diện đang ngây dại trong cơn kích động mạnh, hai tay cô bám chặt lưng anh, những ngón tay ấm sâu vào da thịt anh, để lại những vệt thẫm.
Đôi mắt anh như có lửa, anh ngắm nhìn tấm thân mềm mại bên dưới, hơi thở gấp gáp như bị đồn nén, đôi môi anh tham lam lướt từ đôi môi cô lẩn xuống dưới. Lương Thần oằn người, hít một hơi thật sâu, khẽ nhướn người, anh ngước mắt nhìn vào cô, thầm thì: “Lương Thần, em là của anh!”.
Cơ thể nóng giẫy của anh ép sát vào cơ thể cô, sức lực dồi dào, động tác mạnh mẽ, tư thế gợi tình của anh làm cô lịm đi. Trong khoảng khắc anh đi vào cơ thể cô, cô nhanh chóng đạt tới đỉnh.
Lương Thần cắn môi, khẽ rên lên một tiếng, hai tay bám chặt lưng anh, tiếng Diệc Phong đột nhiên thoáng qua như một hơi thở: “Ôi! Lương Thần, Lương Thần!”.
Cao trào qua đi, cô nằm dưới cơ thể anh, thể lực mong manh, hơi nhăn mày, mồ hôi hai người hòa vào nhau. Diệc Phong vẫn đè lên người cô, anh ngẩng đầu hôn và ra khỏi cô, nghiêng đầu hỏi: “Sao thế?”.
Lương Thần không biết cô đã để nỗi lo lắng hiện lên mặt, nhưng cô chỉ lắc đầu, nhìn anh không nói, đột nhiên quay sang hôn vào vầng ngực trơn bóng của anh.
“Em không mệt sao?” Diệc Phong đột nhiên cười xấu, tóm lấy eo cô.
Lương Thần xấu hổ, giấu mặt vào ngực anh.
Anh cúi đầu nói nhỏ: “Nữa nhé?”.
Lương Thần cắn mạnh vào thớ thịt gồ lên trên ngực anh.
May mà anh chỉ nói đùa, không có động tác tiếp theo, ôm nhau như vậy một lúc, anh giơ tay xoa vai cô, giọng dịu dàng: “Em tắm đi”.
“Anh tắm trước!” Cô trở mình, quay lưng lại phía anh.
Diệc Phong trở dậy xuống giường.
Cửa phòng tắm nhẹ nhàng khép lại, Lương Thần dừng bàn tay xoa hai bả vai, chỗ đó vừa rồi cô bị anh bóp chặt, đau điếng.
Đây không phải lần đầu tiên hai người làm tình trong mấy ngày qua, nhưng đây là lần mãnh liệt nhất. Khi Diệc Phong ôm ghì lưng cô, đưa đẩy với sức lực kinh khủng, tuy lịm đi trong tay anh nhưng trong đầu cô vẫn thoáng e ngại, liệu anh có quá sức không? Xong rồi, anh có ốm không? Khi kết thúc anh vẫn tiếp tục ôm ghì lấy cô, dường như còn chặt hơn, như lo sợ cô sẽ biến mất.
Giống như một ngày anh sẽ mất cô.
Trước khi ngủ, Diệc Phong nói: “Có đi gặp học hay không là tùy em, có điều anh không muốn em tủi thân!”.
Lương Thần ngập ngừng một lát, cười: “Vậy xin hỏi anh có làm em tủi thân không?”.
Sau đó, hơi thở nóng ấm của anh lướt qua tai cô, tay cô càng bị anh siết chặt. “Không bao giờ!”
Đương nhiên không, sao cô lại không biết điều đó? Lương Thần cười thầm, thong thả nhắm mắt, trong lòng hoàn toàn cảm thấy yên tâm.
Cô đã chuẩn bị quà định đi thăm cha mẹ Diệc Phong nhưng cuối cùng việc lại không thành.
Trước khi đi, lúc hai người ăn sáng, Diệc Phong có điện thoại. Nghe anh nói “mẹ”, Lương Thần ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt không vui của anh. Sua khi nói vài câu, anh cau mày: “Mẹ đợi chút…”, rồi vừa gật đầu vừa trao máy cho cô.
Lương Thần hắng giọng, tuy thấy khó nói, nhưng trước khi đến nhà tốt nhất nên gọi điện thông báo.
Cô vội cầm máy, giọng lễ phép: “Chào bác, chúc mừng năm mới. Cháu là Tô Lương Thần”.
Đầu dây bên kia có lẽ quá bất ngờ, không có tín hiệu nào. Áp điện thoại vào tai, sự im lặng lâu như vậy khiến Lương Thần cười như mếu. Nếu là trước đây, có thể cô không quan tâm, cho dù người đó có mặn mà với cô hay không. Ngay cả mấy năm trước, khi cô mới chỉ là một thiếu nữ hai mươi tuổi, trước thái độ thúc ép cứng rắn của bà Lăng, cô vẫn có thể bình tĩnh đối phó, chỉ vì lúc đó cô còn quá trẻ, không biết con đường phía trước sẽ đi về đâu, cũng không biết người sẽ đi cùng mình trên con đường đó là ai. Hồi đó tất cả đều là ẩn số, cuộc sống chứa đầy những sự chưa rõ ràng và những sự lựa chọn, cho nên cô không quan tâm, thậm chí sau khi ngủ một mạch đến sách ngày hôm sau, cô đã quên ngay chuyện đó. Theo cô tình yêu là chuyện của hai người, cô và Lăng Diệc Phong như vậy là rất tốt, nếu có một ngày phải chia tay cũng tuyệt nhiên không phải do người ngoài can dự.
Cho đến tận bây giờ, cô vẫn cho là thế. Nhưng cùng với năm tháng, suy nghĩ cũng ngày một chín chắn hơn, cô không thể cứ ngây thơ cho rằng không một người thứ ba nào có thể xen vào thế giới của họ… Thế giới này không có vị thần nhân hậu xe duyên, tách rời tình yêu và những mối quan hệ ràng buộc trong cuộc sống là một điều rất thiếu khôn ngoan.
Bây giờ, vì Diệc Phong, cô có thể mềm mỏng, nhượng bộ, cốt để cầu toàn. Cô đưa mắt nhìn xuống mặt bàn.
Ánh sáng chiếu lên mặt bàn ăn màu tím sẫm, nhẵn bóng, từng vệt, từng vệt màu vàng nhạt, thật đẹp. Lát sau, cuối cùng bà Lăng cũng lên tiếng: “Vâng, chúc mừng năm mới… Hai người… cùng nhau ư?”.
Có lúc sự lãnh đạm khiến người ta đau lòng hơn căm giận, nhưng Lương Thần không bận tâm, cô cố mỉm cười: “Vâng ạ”, rồi cô bỏ lửng nửa cấu au không nói, có lẽ cô chưa biết cách thỏa hiệp.
Trên thực tế, bà Lăng cũng không cho cô cơ hội, cô vừa dứt lời, bà đã nói tiếp: “Để Diệc Phong nghe máy”.
Khi trả máy, Lương Thần liếc nhìn Diệc Phong, thấy mặt anh nghiêm nghị. Cô lắc đầu, mỉm cười bất lực, anh đứng lên, nắm lấy bàn tay cô đnag để trên bàn rồi cầm điện thoại ra đi.
Sau đó nội dung cuộc trò chuyện như thế nào Lương thần cũng không biết nhưng nhìn vẻ mặt lầm lì của anh khi quay lại cô cũng phần nào đoán ra.
Cô cười: “Chuyến thăm chiều nay bị hủy phải không?”.
Diệc Phong không trả lời.
Thời gian này anh tỏ ra đặc biệt ân cần, nhẫn nại. Bây giờ đảo lại, Lương Thần đến bên, lắc tay anh, nói vui: “Thế nào, ông chủ tập đoàn LC lừng danh? Có chuyện gì nghiêm trọng thế?”.
Giọng cô vừa dịu dàng vừa tinh nghịch, cuối cùng anh ngoái lại, vẻ tư lự. Lương Thần áp hai tay vào má anh, chun mũi cười: “Anh buồn gì chứ, chuyện rồi đâu có đó. vả lại EQ của em không hề thấp, em tin rằng rồi đây mọi chuyện sẽ được giải quyết êm thấm”.
Cô nói vậy để an ủi Diệc Phong, trong thâm tâm cô biết không đủ bản lĩnh, cũng không biết câu chuyện của họ sẽ đi đến đâu, nhưng bây giờ anh bị kẹt giữa hai phía, anh khổ tâm hơn cô rất nhiều.
Diệc Phong đương nhiên hiểu cô đang nghĩ gì, nét mặt anh dần dịu lại, anh cầm tay cô đưa lên môi: “Anh không muốn em phải chịu bất kù một sự khó chịu nào”.
Lương Thần luồn tay vào mái tóc dày đen mượt của anh, nói líu ríu: “Không, trái lại em rất vui”.
Đúng là cô cảm thấy rất vui.
Khi khoác tay ra khỏi phòng ăn, Lương Thần thầm nghĩ, thời gian đổi thay, con người trưởng thành dần lên, không thể cứ bất chấp tất cả như hồi hai mươi tuổi. Nhưng ít nhất có một điều không thay đổi.
Yêu một người, chung sống với nhau, mọi trở ngại dường như đều trở nên tầm thường, gian truân không đáng sợ, chỉ bởi vì nhìn thấy điểm sáng lấp lánh phía trước.
Những ngày nghỉ Tết đã hết.
Với đa số mọi người, đó là mười ngày nghỉ ồn ào, vui vẻ, nhưng với Lương Thần, những ngày đó có đau thương, mất mát, cũng có niềm vui và hoan lạc, cô chưa bao giờ hình dung cuộc sống của cô xảy ra những biến cố đầy kịch tính như vậy chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi.
Sau khi đi làm trở lại, so với đa số đồng nghiệp béo tốt mỡ màng, Lương Thần gầy đi không ít. Có người tò mò hỏi, cô chỉ cười trừ.
Qua kỳ nghỉ Tết, trưởng phòng Đại Lưu hình như thay đổi hắn, yêu cầu rất cao đối với mỗi nhân viên, đương nhiên bản thân ông ta đi trước nêu gương. Không khí làm việc khẩn trương, hiệu quả hơn năm ngoài. Những lời phàn nàn của nhân viên vì thế cũng nhiều hơn.Diệc Phong ngày càng bận. Dù vẫn liên lạc với Lương Thần, nhưng thời gian gặp gỡ và nghỉ ngơi ít hơn nhiều. Biết anh bận, Lương Thần nếu không có việc gấp cũng không quấy rầy anh. Có tối anh không đến ngủ, nhưng bao giờ cũng gọi điện nói chuyện với cô rất lâu, nhiều khi chỉ là những chuyện vặt vãnh nhưng vẫn rất cuốn hút. Lương Thần nằm trên giường, nghe tiếng nói và tiếng cười của Diệc Phong trong máy, cô có cảm giác trở lại ngày xưa. Anh và cô đã có những lần như thế, cùng nằm bên nhau trên chiếc giường hẹp của ký túc xá, không ai nói gì, chỉ nằm nghe hơi thở của nhau, cảm nhận ý nghĩ của nhau, những ý nghĩ giống nhau: Họ là của nhau, điều đó là hiển nhiên và bền vững.Lương Thần bây giờ không giống thời thiếu nữ, không còn dễ xúc động như cô nữ sinh ngày xưa, nhưng giọng nói trong và ấm của anh khi chúc cô ngủ ngon vẫn làm trái tim cô bình yên trở lại. Cô chỉ biết, những ngày này cuộc sống rất tốt, thầm mong sao nó cứ mãi như vậy.
Một chiều tan tầm nào đó, Lương Thần đi siêu thị. Đang đẩy xe cô chợt nhìn thấy một dãy gối rất đẹp chất cao, chợt nhớ mấy lần Diệc Phong chê gối quá thấp, nằm lâu đau cổ, tuy phàn nàn nhưng tối sau anh vẫn ngủ ngon lành, vì vậy khi hai người đi mua sắm cũng quên mua gối mới.
Chọn xong một chiếc như ý, trong khi chờ người phục vụ bao gói, cô gọi điện cho Diệc Phong.
Chờ một lát, tín hiệu hình như không tốt, tiếng nói của anh nghe không rõ, anh hỏi: “… Em về nhà chưa?”.
“Em đang mua đồ cho anh.” Lương Thần cười khúc khích, hỏi: “Anh ở đâu? Có đến ăn cơm được không?”.
Diệc Phong nghĩ một lát, hỏi: “Em mua gì? Anh đang bận, xong việc sẽ gọi cho em”.
“Nếu mệt quá, anh đừng đi lại nhiều.” Lương Thần vừa đẩy xe hàng vừa nói: “Em mua gối mới cho anh, để mỗi tối anh khỏi bị ngược đãi”.
Bên kia ngẩn người, sau đó bật cười, vui vẻ: “Anh cũng đang nghĩ tới chuyện đó, còn chưa kịp nói với em, đúng là bé ngoan”.
Tắt máy cô thoáng thấy mặt mình trong khung cửa kính, tuy không cười nhưng ánh mắt lấp lánh.
Khi thanh toán tiền, cô gặp một người quen mà cũng không phải người quen. Khi Lương Thần cầm túi đồ định đi, phái sau đột nhiên có tiếng gọi. Dù siêu thị khá ổn nhưng cô vẫn nghe thấy và ngoái lại nhìn. Có lẽ người đó vừa lướt qua cô, lúc đầu cô không để ý nhưng vừa nhìn thấy anh ta, cô lập tức nhớ ra.
Ngồi trong một nhà hàng gần siêu thị, nhìn khuôn mặt rõ ràng đa huyết thống của anh ta, Lương Thần không khỏi thấy kỳ quặc, tại sao anh ta lại chủ động mời cô ăn tối?
Trước đó, lúc ở trong siêu thị, cô đã nhớ ra đó chính là người thanh niêm lai mà cô đã nhìn thấy trong nhà Diệc Phong. Lúc đó hình như Diệc Phong gọi anh ta là James. Sau mấy câu thăm hỏi thông thường, anh ta đột nhiên hỏi: “Bây giờ chị có hẹn với Eric không?”.
Phải mất một lúc Lương Thần mới nhớ ra đó là tên tiếng Anh của Diệc Phong. Cô lắc đầu, nhìn anh ta đầy băn khoăn.
Sau đó đối phương nở nụ cười vừa ân cần vừa lịch thiệp: “Vậy, tối nay tôi mời chị ăn cơm, có tiện không?”, nói xong anh ta lại bổ sung: “Tôi và Eric là huynh đệ của nhau!”. Ánh mắt nghiêm túc và kiên định, như sợ Lương Thần không tin.
Anh ta có thể nhận ra cô, biết cô họ gì, cũng biết quan hệ giữa cô và Diệc Phong, thậm chí chỉ quan tâm xem việc mời cô ăn cơm có phiền đến cuộc hẹn của cô với Diệc Phong hay không, còn những việc khác anh ta không quan tâm, nói anh và Diệc Phong là huynh đệ thì không ai nghi ngờ.
Lương Thần suy nghĩ một lát, nhún vào hỏi: “Đi ăn ở đâu?”.
Cô đưa anh ta đến cửa hàng gần siêu thị. Lương Thần nhìn James chọn món một cách thành thạo, chẳng cần xem thực đơn.
“Thực ra trong người anh có mấy dòng máu?” Lương Thần hỏi, sau khi hai người yên vị trong nhà hàng.
James trả lời ngay trong cần nghĩ, có lẽ anh ra đã bị hỏi câu này rất nhiều lần: “Mỹ, Anh, Trung Quốc, Bồ Đào Nha nữa. Tôi giống bà nội nhiều hơn, bà tôi là người Mỹ gốc Hoa”.
Lương Thần không nhịn được cười, anh ta đang tự khen mình, nhưng rất đáng yêu. James đột nhiên nhìn cô, mắt nheo nheo như đang nghiên cứu, Lương Thần không hiểu, hỏi: “Anh đang nhìn gì vậy?”.
“Không có gì.” Anh ta lúng túng, quay mặt đi, bắt đầu dùng giấy ăn thận trọng lau từng cái thìa, dĩa bằng bạc vốn đã sáng loáng. Lúc trước, khi rửa tay anh ra cũng vậy, sạch sẽ tuyệt đối. Lương Thần buột miệng hỏi: “Anh làm nghề gì?”.
Jame giơ tay ra hiệu, câu trả lời không ngoài dự đoán của cô.
Lương Thần cười: “Siêu thị đông người như vậy, sao anh nhận ra tôi? Tôi cứ tưởng trong con mắt các bác sỹ ngoại khoa, ngoại hình của con người rất mơ hồ, chỉ có cơ thể mới đáng quan tâm”.
James sờ cằm, cũng cười theo: “Chị luôn có một kho câu hỏi, y hệt Diệc Phong đã mô tả với tôi. Lương Thần hiếu kỳ: “Anh ấy nói gì?”.
Lúc đó, phục vụ mang đồ ăn đến, từng món một, ngon nhất là mòn mỳ Ý tự chọn, thơm phưng phức, ngon hơn bất cứ nhà hàng nào trước đó. Còn James không biết là do không quen hay là vì lý do nào khác, từ khi bắt đầu ăn là đã không nói, hoàn toàn chăm chú vào công việc ăn uống, thỉnh thoảng mới ngẩng lên nhìn Lương Thần. Nhìn anh ta ăn cô chợt nghĩ, ăn uống mà anh ta đã chuyên tâm như vậy, khi cầm dao mổ anh sẽ thế nào?
Lúc sắp chia tay, Lương Thần hỏi: “Dù không biết anh đang nghiên cứu vấn đề gì, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn anh đã cho tôi thưởng thức một bữa ăn ngon như vậy”.
Nét mặt anh ta đột nhiên biến đổi, có vẻ rất bối rối, thậm chsi còn có điều gì tức giận, bàn tay anh ta vò mái tóc xoăn, môi mấp máy định nói điều gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng anh nghiêm mặt, dằn giọng: “Cô hãy đi hỏi Eric”, nói xong anh ta bỏ đi, để lại Lương Thần với một dấu hỏi lớn trong đầu.
Diệc Phong trở về rất muộn, khi mở cửa, cô rất ngạc nhiên: “Muộn thế này, em tưởng anh không đến?”.
“Em đã ngủ rồi hả?”
Cô lấy đôi dép đi trong nhà cho anh: “Em vẫn chưa”.
Hai người vào phòng ngủ, Diệc Phong cởi áo khoác, ngồi xuống đi văng, một tay chống cằm, vẻ rất mệt mỏi.
“Anh lại uống rượu phải không?” Cô ghé sắt miệng anh, hít ngửi, nhưng không có mùi rượu, hơi thở vẫn thơm tho.
Diệc Phong bỏ tay xuống, nói: “Đã lâu rồi anh không uống. Hôm nay công ty nhiều việc, anh làm đến tận bây giờ mới xong”, đoạn anh giơ tay vỗ vào lưng cô: “Em ngủ trước đi, anh đi tắm đây”.
Lương Thần nép vào người anh, nói: “Bận thế sao anh không tìm mấy người trợ lý?”.
Diệc Phong lắc đầu nhìn cô, nửa đùa nửa thật: “Đang định nhờ em giúp, em chịu không?”.
“Lính dù ư?” Lương Thần lắc đầu: “Em không làm được đâu!”.
Diệc Phong đứng dậy, nói: “Chẳng phải ông chủ em muốn hợp tác sao? Sao không nhân cơ hội để học thêm?.
Cô suy nghĩ giây láy, khi thấy anh cầm quần áo đi vào nhà tắm, cô mới hỏi: “Tài thế! Sao anh biết em cũng tham gia?”.
Cửa đóng nhẹ, tiếng anh vọng ra: ” Nếu ông chỉ em không nghĩ tới thì anh cũng sẽ đề nghị”.
“Vậy ạ? Tại sao?
Đáng tiếc câu trả lời của anh lại lẫn trong tiếng nước chảy.
Lương Thần vốn thính ngủ, nửa đêm về sáng, cô lờ mờ nhìn thấy người nằm bên có cử động nào đó, nhưng hôm nay cô đã bận cả ngày, lúc về lại đi siêu thị mua đồ nên cô mệt quá, thiếp đi. Không biết bao lâu sau, có lẽ do sự bất yên trong tiềm thức, khi trở mình không chạm vào người bên cạnh, lúc đó cô mới mở mắt nhìn quanh.
Cánh cửa sổ khép hờ, ánh trăng lọt vào chiếu lên nệm và sàn nhà, khung cảnh mờ mờ lành lạnh. Có tiếng động nhẹ ngoài phòng khách, cô rời khỏi giường, mở cửa, thấy Diệc Phong dangd dứng quay mặt về phía cô.
“Anh làm gì vậy?” Cô che miệng ngáp.
Tiếng nói đột ngột vang lên của cô khiến bóng người cao gầy trong ánh sáng mờ mờ chững lại, rồi anh đứng thẳng người, trên tay cầm cốc nước.
Lương Thần vén lọn tóc xõa xuống mặt, đi đến, hỏi: “Nước còn nóng không? Em cũng khát”. Cô giơ tay lấy cốc nước, vô tình chạm vào những ngón tay hơi lạnh của anh.
Diệc Phong chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng, không biết anh đã đứng trong phòng khách bao lâu.
Anh đưa cốc nước mới uống một nửa cho cô, nói giọng hoàn toàn bình thường: “Ngày mai chuyển máy đun nước vào phòng ngủ hoặc là không nên tắt điều hòa ở phòng khách”.
Đang nửa đêm nghe anh nói chuyện đó, cô hoàn toàn tỉnh ngủ.
“Nghiêm trọng vậy ư? Sao em không thấy lạnh?” Cô vừa uống nước vừa nghĩ, chẳng lẽ anh chịu rét kém mình?
Khi quay về phòng, Lương Thần vô tình nhìn thấy chiếc áo khác của anh lúc trước để trong phòng ngủ bây giờ đang vắt ở tay vịn đi văng. Vừa rồi cô thấy anh cúi xuống, không biết muốn tìm gì trong đó.
Sau Tết, dự án khu đô thị mới Tân Giang khởi động toàn diện, sự hợp tác của hai công ty cũng chính thức bắt đầu.
Người ta nói mỗi nghề mỗi khác quả không sai. Lương Thần học chuyên ngành Phát thanh, sau khi tốt nghiệp lại làm thiết kế quảng cáo, nhưng cô thích nghi khá nhanh, chủ yếu là do cô cảm thấy có hứng thú với công việc này. Bây giờ công ty lại chuyển sang lĩnh vực truyền thông, cô cảm thấy hơi khó khăn.
Cô lần đầu đến toàn nhà tổng hành dinh của lC chính là lần cùng đi với phó tổng giám đốc. Sau đó mỗi người một vai trò, có lúc cô cũng gặp Diệc Phong trong cuộc họp nhưng cả hai đều giữ khoảng cách nên người ngoài không biết mối quan hệ giữa họ.
Một hôm, trong lúc làm việc, bỗng thấy tổng giám đốc ghé vào nói chuyện, hình như ông ta có ý đặt nhiều kỳ vọng vào cô, muốn thông qua lần hợp tác này để có thể học tập kinh nghiệm, đặt nền móng cho sự phát triển sau này. Ông ta cũng đưa ra những hứa hẹn mập mờ: “Lương Thần, công ty mới sau này, cô sẽ là một trong những người chủ chốt…”, nửa câu sau người nghe tự hiể.
Cô cảm thấy buồn cười, thực ra cô không hứng thú với những cái đó. Nhân vật chủ chốt, chức lớn, lương cao, sức hấp dẫn của những cái đó với cô không lớn như ông chủ nghĩ. Cô là người ít tham vọng, không quá ham tiền bạc, hay hy vọng nổi bật trên lĩnh vực nào đó, nhất là gần đây khi chung sống với Lăng Diệc Phong, sõng trong hạnh phúc có được một cách khó khăn, cô chỉ mong cuộc sống mãi bình yên như vậy.
Điều cô quan tâm bây giờ là cuộc sống đó có thực sự bình yên hay không?
Cô nữ sinh nổi tiếng một thời sắp lên xe hoa!
Mặc dù tin tức không được thông báo rộng rãi, nhưng không biết bằng cách nào, trước lễ cưới của Chu Bảo Lâm, rất nhiều người biết tin.
Trong bữa trà buổi chiều, Lương Thần vừa uống cà phê vừa xem ti vi. Đường Mật chen vào, dù chỉ gặp Bảo Lâm một lần nhưng Đường Mật có vẻ rất tò mò đối với nhân vật này.
Đường Mật hỏi Lương Thần: “Nghe nói chú rể là tiến sỹ kinh tế đúng không?”.
Lương Thần gật đầu. Đó chính là người đàn ông mà Bảo Lâm có lần dẫn đến giới thiệu với cô, quả nhiên là duyên trời định.
Trên màn hình, người phụ nữ hạnh phúc đó ngồi trên ghế, trước ống kính, dung mạo rạng rỡ, chiếc nhẫn lấp lánh ở ngón áp út.
Mấy ngày nay, Lương Thần hễ có thời gian là đưa Bảo Lâm đi sắm đồ cưới cũng như thử váy cưới. Đứng trước tấm gương rộng choán hết cả khoảng tường, Lương Thần không khỏi bàng hoàng, cảnh tượng này quá đẹp, giống như cuộc sống của cô lúc này, nhưng chính vì quá đẹp nên lại khiến cô lo lắng.
Chu Bảo Lâm cũng nói: “Đến tớ cũng cưới rồi, còn cậu? Khó khăn lắm mới quay lại với nhau, hai người chưa bàn chuyện này sao?”.
Lương Thần lắc đầu, đúng là họ chưa bàn chuyện này.
Bảo Lâm lại hỏi: “Qua Tết vừa rồi là cậu đã sang tuổi hai tám rồi đấy! Với đàn ông thì đó là thời hoàng kim nhưng phụ nữ thì khác. Năm xưa câụ chẳng đã từng tuyên bố hai lăm tuổi sẽ lấy chồng, bây giờ mọi điều kiện đầy đủ hết mà sao vẫn ung dung thể?”.
Lương Thần không đáp. Thực ra cô không phải không nghĩ tới, nhưng giữa cô và Diệc Phong vẫn còn chút trở ngại.
Hôn lễ của Bảo Lâm, thời tiết rất đẹp, bắt đầu có nắng xuân sớm.
Đêm hôm trước, Lương Thần và Bảo Lâm nói chuyện suốt đêm, sáng dậy cô vẫn phải giúp một số việc vặt. Cô đã xin nghỉ một ngày phép, trước tiệc cưới vào buổi trưa, cô gọi xe đến tổng hành dinh của LC.
Đây cũng là lần đầu tiên cô tìm anh vì việc riêng, thư ký của Diệc Phong đã nhận được điện thoại thông báo, đứng ở cửa thang máy chờ cô. Chính là người thanh niên đã láy xe đưa cô ra sân bay lần trước, vừa thấy Lương Thần, anh ta đã nỏ nụ cười thân thiện: “Cô Tô, xin đợi ngoài này, Tổng Giám đốc đang tiếp khách”.
Lương Thần vẫn hàm ơn anh ta nhân dịp này cô lại cảm ơn anh ta thêm một lần nữa
Người thư ký lịch sự rót trà mời cô rồi trở về vị trí làm việc của mình. Lương Thần ngồi trên sô pha lật giở cuốn tạp chí, ngay sau đó, phía trước chợt có tiếng động.
Chỉ tại căn phòng cách âm quá tốt nên trước đó Lương Thần chẳng nghe thấy gì hết, khi mọi người mở cửa đi ra, cô mới ngẩng đầu, kinh ngạc.
Màu hồng có lẽ là màu Trình Kim yêu thích.
Lần này gặp lại, vẫn là trang phục màu hồng, khăn quàng vắt vai theo phong cách châu Âu, mái tóc túm cao, gọn gàng, vẻ đẹp chín mọng, Trình Kim cũng đứng sững lại khi nhìn thấy Lương Thần, mặt cô đỏ dần, trên mặt hình như còn ngấn nước. Trình Kim bước tới, cách Lương Thần một đoạn.
Lương Thần đứng dậy. Đối mặt với người phụ nữ này, trước đây cô có thể cư xử lạnh nhạt. Nhưng bây giờ, nhìn bộ dạng của cô ta, có thể đoán biết cuộc nói chuyện trước đó chắn hẳn không vui.
Cô cau mày định vòng qua, nhưng cô chợt phát hiện ra Trình Kim đang nhìn cô với ánh mắt khác lạ, trong đó không có vẻ tự đắc, khiêu khích hay phô trương nữa. Ánh mắt đó, cô không thể nào đọc nổi.
Lương Thần định quay đi, thâm tâm chỉ muốn sau này đừng có những cuộc chạm chán như thế này.
Trước đó cô đã không báo với Diệc Phong việc cô đến công ty tìm anh, lúc này nhìn thấy cánh cửa bị Trình Kim mở ra lại lập tức đóng lại không một tiếng động, đoán là người trực điện thoại chỉ thông báo việc cô đến với người thư ký, nên cô để cuốn tạp chí vào chỗ cũ, đi ra cửa.
Hình như Trình Kim đã khóc, mắt vẫn còn ngấn nước, lớp phấn trang điểm hơi nhòe. Vừa rồi họ đóng cửa nói chuyện gì với nhau, cô cũng hiếu kỳ, nhưng đó không phải là công việc chính của ngày hôm nay.
Hai người phụ nữ cùng yêu một người đàn ông đi ngang qua nhau, không có thắng thua, cũng không ai cần giả bộ, trong lòng họ nghĩ gì có lẽ cả hai đều hiểu.
Cuộc sống của Lương Thần đã từng bị xáo trộn bới người phụ nữ này, tuy bây giờ dường như mọi thứ đã quay trở về quỹ đạo ban đầu, nhưng nếu không quay trở lại được thì sao? Vận may và cơ duyên đâu phải lúc nào cũng gặp, nếu lỡ dở thì sao? Cho nên dù không đến nỗi hận Trình Kim nhưng Lương Thần vẫn khó có thể tha thứ cho cô ta.
Thư ký là người nhạy cảm, liền gọi điện thoại nội bộ.
Nhưng chính lúc đó, Trình Kim nói với theo, giọng rắn đanh: “Xin cô hãy rời xa anh ấy”.
Lương Thần ngoái đầu nhìn cô ta, cảm thấy trên khuôn mặt luôn đắc ý của Trình Kim lộ vẻ hoang mang chưa từng có, thậm chí gần như cầu khẩn, cô bỗng dưng chớp mắt, tưởng mình nhìn nhầm.
Lúc đó, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Lăng Diệc Phong xuất hiện, ánh mắt anh nhìn Trình Kim đầy cảnh cáo.
Trình Kim cắn môi, cố nặn ra nụ cười, nhưng thất bại, tuy nhiên khuôn mặt xinh đẹp đó ngay lập tức trở lại bình thường, ánh mắt nhìn Diệc Phong như có nước. Quay sang Lương Thần, Trình Kim nói dằn từng tiếng: “Sẽ có lúc cô phải hối hận, Tô Lương Thần!”.
Cách gọi cả tên lẫn họ này không phải là lần đầu tiên, nhưng lần này cách gọi ấy chất đầy thù hận, Lương Thần có cảm giác sống lưng nổi gai.
Khi cái bóng màu hồng biến mất trong thang máy, Lương Thần vẫn đứng ngây người, mắt nhìn xuống nền. Diệc phong đến gần, giơ tay vén lọn tóc của cô đang xõa xuống trán, giọng vui vẻ nói: “Ngốc ạ, đừng suy nghĩ lung tung, không có chuyện gì đâu”.
Ngẩng đầu nhìn anh, cô nhoẻn cười: “Em biết”, rồi chợ nhìn đồng hồ trên tay, giục: “Anh xong việc chưa? Hôm nay em là phù dâu, không thể đến muộn”.
Diệc Phong ném chìa khóa xe cho người thư ký, gật đầu: “Đi thôi!”.
Vẫn là chiếc Porsche quen thuộc, Lương Thần ngồi vào ghế sau, lơ đãng nhìn ra ngoài, đột nhiên hỏi: “Sao gần đây không thấy anh lái xe?”.
Một câu hỏi bình thường, không hiểu sao lại khiến Diệc Phong giật mình, anh ngoái lại mỉm cười: “Vừa rồi xe phải đưa đến xưởng bảo dưỡng, anh chưa nói với em sao? Hôm nay định lười một chút, nhân tiện Tiểu Lý có việc ra ngoài”. Người thư ký nhìn vào gương chiếu hậu, cũng cười: “Xin chị cứ tin tưởng vào tay lái của tôi, tôi xin đảm bảo sẽ đưa chị đến nơi an toàn”.