Đọc truyện Sự Chờ Đợi Của Lương Thần – Chương 14: Trong cuộc đời luôn có một người như thế, khi ta trong cảnh ngộ khó khăn nhất, người đó dường như là sức mạnh duy
Lương Thần ngồi vào ghế của mình,
chậm chạp lật qua trang bìa bóng như gương. Mặt sau có mẩu thông tin, bắt đầu
từ số này, hàng tháng tập đoàn LC đều phát hành ấn phẩm như thế ra thị trường,
tuy không bao gồm tất cả các nội dung như số này nhưng đều có chung một cái tên
như thế.
Thực ra, đối với những người không biết nội tình, cái tên Lương Thần cũng không
có gì đặc biệt, chẳng qua cũng giống như quỹ Lương Thần của trường đại học Z
thời gian đầu.
Lương Thần, quãng thời gian tuyệt đẹp.
Tin rằng bất luận dùng chỗ nào cũng đều thích hợp.
Nhưng Đường Mật không thuộc kiểu người đại khái. Cô bạn nhìn chằm chằm vào cuốn
tạp chí, mắt sáng lên giống như phát hiện ra một chuyện trọng đại: “Đến cả
chuyện này mà anh ấy cũng làm được, đúng là đại si, đại si…”. Lương Thần ngước
mắt, thấy cô bạn gật gù. “Bạn của tôi”, giọng Đường Mật đầy ghen tị không giấu
giếm. “hành động này của Lăng Diệc Phong đủ làm lay động trái tim của bất kỳ
một cô gái nào”.
Nhưng….
“Thịnh tình của anh ấy như thế nào, lẽ nào trái tim cậu không thổn thức?” Đường
Mật dường như chưa hết ngỡ ngàng, nhìn Lương Thần lúc đó cũng bàng hoàng như
đang lạc trong thế giới của chuyện cổ tích.
Lương Thần cắn môi.
Nếu nói cô không xúc động thì là nói dối. Nhưng anh càng thể hiện tình cảm sâu
nặng, nỗi cay đắng trong lòng cô càng lớn, cô càng cảm thấy day dứt vì chuyện
đã qua.
Cô cảm thấy dưới chân là vực thẳm, sâu hút không thấy đáy.
Nỗi đau trong lòng cô ai hay biết?
Những ngày tháng bên Diệp Tử Tinh cô cũng từng cảm thấy vui vẻ bình yên. Nhưng
từ sau khi Diệc Phong xuất hiện, Lương Thần vốn không tin vào số mệnh cũng trở
nên hoài nghi. Có lẽ thực sự có mối ràng buộc nào đó giữa họ. Cô thầm cảm ơn số
phận đã cho cô gặp Diệp Tử Tinh, anh thực sự là chỗ dựa của cô trong một thời
gian dài. Tuy nhiên dù những lúc bình yên nhay những lúc chán chường, cô vẫn
chưa bao giờ quên Lăng Diệc Phong.
Có lẽ anh là nút thắt trong cuộc đời cô!
Sau đó Chu Bảo Lâm nghe tin cũng gọi điện thoại đến, vừa kết thúc cuộc nói
chuyện với Bảo Lâm, Lương Thần lập tức tìm số điện thoại của Diệc Phong, bấm
máy.
Thực
ra ngay sau khi nói chuyện với Bảo Lâm lần trước, Lương Thần cũng mấy lần gọi
điện định hỏi anh khi nào trở về, nhưng lần nào cô cũng chỉ nghe thấy câu nói
lặp đi lặp lại một cách chán ngắt của cô nhân viên tổng đài: Mã số quý khách
gọi hiện đang tắt máy. Xin vui lòng gọi lại sau.
Lần này cũng thế, Lăng Diệc Phong không mở máy.
Lương Thần không khỏi phân vân, với cương vị hiện nay của anh, chẳng lẽ trong thời
gian đi công tác không cần liên lạc với ai?
Một nữ đồng nghiệp bê cốc trà đến bên cửa sổ, lấy tay xoa lên cửa kính, reo lê:
“Ô kìa, tuyết!”.
Lương Thần nhìn ra ngoài, thấy bầu trời màu tro xám dường như sà rất thấp. Là
bụi tuyết, những hạt tuyết dày như mưa bụi vào cửa kính, vọng ra điệu nhạc đều
đều buồn tẻ.
Lúc đó cô mới kinh ngạc nhận ra, đã vào đông khá lâu.
Buổi chiều, thông báo nghỉ Tết của phòng hành chính mới đưa đến các phòng ban,
từ hai chín đến mùng tám, vậy là có mười ngày nghỉ Tết, dài hơn mọi năm. Suốt
một năm bận rộn, cuối cùng cũng có được kỳ nghỉ dài nhất trong năm, không khí
trong phòng náo nhiệt hẳn lên.
Đa số đồng nghiệp đều là người của thành phố này, họ không phải lo chuyện tàu
xe về nhà. Nhưng Lương Thần thì khác, do công ty quy định chiều ba mươi mới
được nghỉ nên cô không dám đặt trước vé đi Thượng Hải. Đến giời khi có thông
báo lịch nghỉ chính thức thì đã gần Tết, các sân bay nội địa thậm chí các bến
xe cũng đã chật ních người, làm sao mua được vé về nhà?
Lương Thần gọi điện đến mấy hãng hàng không, cuối cùng cũng có được một tấm vé
đi Thượng Hải vào trưa ba mươi, nghe nói đó là vé của một hành khách có việc
trả lại, cô đã gặp may. Gọi về nhà cô gặp ngay giọng nói nhẹ nhàng của mẹ, vẫn
câu phàn nàn: “ Dạo này con bận gì mà không gọi về nhà?”
Dù đến tuổi này nhưng trước cha mẹ, cô vẫn như trẻ nhỏ, có bao điều trong lòng
muốn nói mà không nói được.
Thông báo ngày về cảu mình, cô vui vẻ nói nhỏ: :Con có nhiều chuyện cần nói với
mẹ, đợi con nhé”, rồi lại hỏi “Cha đâu ạ?”
Mẹ nói: “Ông ấy ra ngoài, con biết đấy, năm nào đến thời gian này cha con đều
bận: mời khách, dự tiệc, nhận quà, biếu quà, hàng đống công việc”, giọng mẹ ôn
tồn nhưng hàm ý trách móc, cô nhận ra ngay.
Lương Thần an ủi mẹ: “Bao nhiêu năm vẫn vậy mà mẹ vẫn chưa quen sao?”
Mẹ lặng lẽ thở dài, hình như không muốn tiếp tục chủ đề đó nữa, sau khi dặn dò
vài câu, bà nói đợi con về dự bữa cơm đoàn viên.
Hơn một tuần nữa mới đến ngày nghỉ nhưng mọi người hầu như đã thu xếp xong công
việc, thời gian này tương đối nhàn rỗi.
Sau trận mưa tuyết đó, quả nhiên tuyết rơi dày hơn, liền mấy ngày sau, thành
phố chìm trong tuyết. Ở một thành phố miền trung, tuyết rơi dày như vậy là hiếm
có, vài năm mới gặp. Điều đặc biệt nhất là cảnh sắc đất trời sau khi có tuyết
trở nên khác hẳn, trong xanh, khoáng đạt, trong không trung lơ lửng những hạt
băng lạnh buốt, cảnh tượng giống như trong một thế giới cổ tích.
Một buổi trưa có nắng, Lương Thần đi siêu thị mua ít đồ cho cha mẹ. Mua quà
tặng vốn là thiên chức của phụ nữ, trang phục từ đầu đến chân, bao nhiêu thứ,
hàng hóa ngồn ngộn hoa cả mắt. Nhưng mua quà cho cha là chuyện không dễ.
Đồ dùng của ông không nhiều nhưng ông rất kỹ tính, dường như chỉ thích một vài
nhãn hiệu. Cho nên quà của bạn bè, người quen cho ông chất cả đống, sau đó lại
đem về quê phân phát cho người trong họ, đa số hầu như đều mới tinh còn chưa xé
mác.
Lương Thần rất hiểu tính cha, vì vậy cô thực sự cảm thấy rất khó, không biết
chọn thứ gì làm quà cho ông.
Quần áo, giày, cà vạt, thắt lưng trong những ngày lễ tết mấy năm qua, cô đều đã
mua tặng. Hôm nay đứng trước quầy hàng, mặc cho cô phục vụ ra sức quảng cáo,
Lương Thần vẫn lắc đầu.
Cuối cùng mệt quá, cô lại ngồi nghỉ trên chiếc ghế băng gần đấy. Cô bán hàng
trao cho cô cốc nước nóng, mỉm cười bắt chuyện: “Chị kỹ tính thế, chắc là hai
cha con chị rất quý nhau.”
Lương Thần cười gật đầu. Mặc dù cô không ở nhà thường xuyên, nhưng từ lúc cô
còn nhỏ, cha đã là một tấm gương nghiêm khắc. Ngay cả trong thời kỳ gia đình
gặp khó khăn nhất, cha vẫn là người đầy bản lĩnh, đáng tin cậy.
“…Em nghĩ dù chị tặng bất cứ thứ gì thì cha chị nhất định cũng sẽ rất vui.” Cô
bán hàng tươi cười chìa trước mặt cô chiếc áo nỉ xốp nhẹ ấm áp. “Đây là kiểu
mới nhất mới nhập từ Ý”, liế nhìn mặt khách, cô ta bổ sung, “màu sắc trang nhã,
kiểu dáng đơn giản, rất hợp với đàn ông.”
Lương Thần đưa tay vuốt nhẹ cái áo, quả nhiên chất liệu rất tốt và giá cả đương
nhiên không thấp.
Cô bán hàng cũng không giục nhưng vẫn cầm cái áo đứng bên. Lương Thần nghĩ,
thôi thì chiếc này vậy, chọn mãi cũng khó.
Vừa rút thẻ tín dụng ra, điện thoại chợt rung lên. Lương Thần nói: “Đợi chút”,
rồi đứng lên.
Giọng mẹ run rẩy, khác thường.
“… Lương Thần, cha con bị xuất huyết não, đang cấp cứu ở bệnh viện.”
Lương Thần sững người, không kịp nói gì với cô bán hàng, chạy ra ngoài gọi xe
về công ty.
Ông trưởng phòng cũng là người biết điều, sau khi nghe trình bày, lập tức đồng
ý cho cô nghỉ phép. Bây giờ điều lo lắng nhất là vấn đề vé máy bay.
Mấy ngày trước đặt vé đã khó huống hồ bây giờ?
Gọi điện cho mấy người bạn nhờ giúp đỡ, họ hứa sẽ cố giúp, nhưng cuối cùng đều
không có kết quả.
Lương Thần cũng biết không phải mọi người không nhiệt tình, nhưng đúng thời kỳ
cao điểm có phải muốn đi là có thể mua vé được đâu. Lòng nóng như có lửa, cô
lại gọi điện cho mẹ, được biết cha vẫn đang ở trong phòng cấp cứu, tình hình
không mấy khả quan.
Lương Thần lại đi hỏi vé tàu hỏa, lòng thầm nghĩ, nếu quả thật không còn cách
nào khác thì đi tàu hỏa, dù phải đứng cũng đành chấp nhận.
Nhưng tàu hỏa đi Thượng Hải cũng hết vé.
Gần tối mẹ báo tin, tình trạng cha đã ổn định, đã chuyển về phòng bệnh theo
dõi. Nhưng Lương Thần cảm thấy không yên tâm bởi cô cũng lên mạng tìm hiểu về
bệnh này, được biết thời kỳ sau khi xuất huyết não là gia đoạn nguy hiểm nhất,
nhưng cô vẫn bình tĩnh an ủi mẹ: “Mua được vé con sẽ về ngay. Mẹ yên tâm, có lẽ
không có gì nghiêm trọng đâu.”
Không biết mẹ có ý nghĩ như vậy hay không, hay là bà muốn an ủi con gái cũng là
an ủi chính mình, bà nói: “ Đúng, cha con phúc lớn, khó khăn như ngày xưa vẫn
trụ được, lần này chắc không có gì…”
Lương Thần muốn khóc. Bỗng nhớ lại ngày xưa, hồi đó dù cảnh ngộ rất bi đát, cha
vẫn vỗ vai con gái, nói: “Nhất định trong thời gian ngắn nhất, cha sẽ lo được
học phí để con đi du học…”.
Ông vốn rất hiểu nguyện vọng của con cho nên luôn nỗ lực, mong con hoàn thành
tâm nguyện.
Vậy mà bây giờ, trong khi cha bệnh nặng, không biết sống chết thế nào, cô lại
bị mắc kẹt ở thành phố này, không thể về được.
Lúc này Lương Thần bắt đầu hối hận, cô đã trái ý cha mẹ, nhất định đòi đến làm
việc ở thành phố xa xôi này, để bây giờ rơi vào tình cảnh tuyệt vọng.
Khi tiếng chuông điện thoại vang lên lần nữa, Lương Thần đang trong giấc ngủ
chập chờn. Cú điện thoại bất ngờ lúc hai giờ đêm khiến cô kinh sợ, ngồi bật dậy
vớ lấy điện thoại, lo lắng hỏi: “Mẹ, có chuyện gì phải không?”
Đầu dây bên kia ngập ngừng, tiếp đó là một giọng trầm khàn: “Lương Thần”.
Lương Thần ngồi co chân trên giường, sững sờ trong mấy phút, bỗng thấy nhẹ nhõm
như vừa trút được gánh nặng, đồng thời lại thấy cổ họng tắt nghẹn.
Anh lại xuất hiện.
Sau mấy ngày bặt tin, cuối cùng đúng như dự cảm, vào lúc cô khó khăn nhất anh
lại xuất hiện.
Ánh sáng yếu ớt lọt qua cửa, trong nhà cảnh vật lờ mờ. Ngước nhìn vào góc
tường, cô hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh: “Anh đang ở đâu?” Cô chỉ nói được
có vậy, chợt nhận ra giọng đã tắt nghẹn, chỉ cần một câu nói của anh là sẽ có
thể òa khóc.
Đầu bên kia đã nhận ra, ngập ngừng giây lát, anh không trả lời câu hỏi của cô,
hỏi lại: “Đã xảy ra chuyện gì?’
Sau một ngày mệt lử vẫn không có kết quả, giờ đây nghe thấy câu hỏi đó của anh,
như người chết đuối vớ được cọc, Lương Thần cố nén hồi hộp, nói: “Cha bị xuất
huyết não đang nằm ở bệnh viện, em phải về Thượng Hải ngay nhưng không mua được
vé, em đã nhờ rất nhiều người nhưng đều không có kết quả…”
Biết nói ra chuyện này là làm khó người khác, nhưng hình như trên đời luôn có
một kiểu người như sau, khi ta khó khăn nhất, cùng đường nhất, hình như người
đó luôn là chỗ dựa tin cậy duy nhất. Nếu như ngay cả người đó cũng bó tay thì
có nghĩa là không còn cách nào khác.
Hơn nữa, lúc này đối diện với Lăng Diệc Phong, Lương Thần cũng không thể cố tỏ
ra bình tĩnh.
“Anh có cách nào giúp em về nhà sớm nhất?” Cuối cùng cô nói, trong ống nghe
chợt có tiếng người khác xen vào, Lương Thần dừng lại hỏi: “Anh đang bận phải
không?”
“Không!” Bên kia cân nhắc giây lát, nói: :”Em đừng sốt ruột, cứ ngủ cho tốt,
sáng mai chờ tin của anh”, rồi nói thêm: “Đừng tắt máy”.
“Vâng.” Lương Thần tì cằm vào đầu gối, ngập ngừng: “Cảm ơn”. Mối lo như một vật
nặng đè trong lòng bỗng chốc tiêu tan một cách thần kỳ. Lúc này cô mới chợt nhớ
không hỏi anh tại sao lại gọi điện khuya như vậy.
Mấy tiếng sau, khi trời sắp sáng, thư ký của Diệc Phong đến lấy chứng minh thư
của Lương Thần, nửa tiếng sau, anh ta dùng xe đưa cô ra sân bay quốc tế.
Trên màn hình lớn liên tục hiện lên những thông tin bằng hai thứ tiếng. Chuyến
bay đi Thượng Hải còn hơn nửa giờ nữa mới cất cánh.
“Chị đến cổng số chín trực tiếp lấy vé.” Người thanh niên trẻ nói một cách lịch
sự rồi trao hành lý cho cô.
“Phiền anh quá.” Đứng trên bậc thềm bóng như gương của sảnh lớn sân bay, Lương
Thần đã hoàn toàn bình tâm.
Ánh mắt vô tình ngắm nghía người thanh niên trước mặt, những việc khó khăn với
người khác, đến tay anh ta lại được giải quyết mau lẹ như vậy. Quả không tầm
thường. Chẳng trách trước đó Lăng Diệc Phong dặn cô có việc gì cứ đến gặp thư
ký của anh.
“Không sao!” Chàng thanh niên mỉm cười: “Tổng Giám đốc đi công tác, những việc
như thế này là trách nhiệm của tôi”. Tiễn Lương Thần ra đến cửa vào, anh ta lại
nói: “Chị Lương Thần, Tổng Giám đốc nhắn chị phải giữ liên lạc”.
Lương Thần gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Sắp đến Tết mà anh vẫn bận rộn như vậy, cô cảm thấy không nên quấy rầy, cô nói
với người thanh niên: “Hãy giúp tôi nói lại với anh ấy, tôi về Thượng Hải, có
chuyện gì sẽ liên lạc sau.”
Trước khi lên máy bay, điện thoại cho mẹ, cô được biết tình trạng của cha vẫn
như hôm qua. Nghe tin này cô không biết là vui hay buồn, điều duy nhất có thể
an ủi là chỉ mấy chục phút nữa cô sẽ được gặp cha.
Chiếc máy bay lướt trên đường băng, cuối cùng bình ổn chui vào màn mây. Mấy hôm
nay thời tiết cũng không tốt lắm, kéo rèm cửa sổ bên ngoài, những đám mây lớn
màu xám tít trên cao, tiếng gió rít trên thân máy bay nghe rất rõ.
Máy bay hơi xóc.
Cuối cùng thì cũng sắp được gặp cha, cô vẫn bàng hoàng như chưa tin vào điều
đó. Bằng giờ này hôm qua tình trạng của cô còn bi đát như vậy, ngay đến một chỗ
ngồi trên sàn tàu hỏa cũng không có. Vậy mà bây giờ chỉ cần nhắm mắt ngủ mấy
chục phút là đã có thể đến bệnh viện thăm cha.
Tựa vào lưng ghế, cô mệt mỏi khép mắt, bộ não căng thẳng suốt hai mươi mấy
tiếng đồng hồ giờ tạm thời thư giãn bởi vì sắp nhìn thấy thành phố quê hương.
Từ thành phố C đến Thượng Hải chỉ mất bốn mươi phút.
Lúc qua cổng, điện thoại đổ chuông. Nhìn dãy số trên màn hình, cô cảm thấy yên
lòng, có lẽ khi đã thực sự trở về nhà, những căng thẳng tự dưng tiêu tan phần
nào, cô nói giọng bình tĩnh: “Mẹ, con vừa xuống sân bay, con sẽ đến thẳng bệnh
viện…”. Lúc đó một hành khách đi sau, tay kéo thẳng một cái va li lớn, sơ xuất
chạm vào cô.
“Ồ xin lỗi.” Người đàn ông trung niên hấp tấp xin lỗi.
Chân gần như đứng không vững, cô né sang bên, loạng choạng, cả người tựa và dãy
cửa kính sáng choang dọc hành lang.
“Xin lỗi, cô không sao chứ?’ Chưa kịp nghe trả lời, người đó lại tiếp. “…Vừa
rồi tôi vội quá…”
Nhưng cô đã không nghe thấy gì nữa, tay nắm chặt cửa kính, đất dưới chân mềm
nhũn, tay run run, điện thoại không áp sát tai nhưng giọng nói nghẹn ngào của
mẹ, cô nghe rất rõ.
Mẹ đang khóc. Tiếng khóc tuyệt vọng không thể kìm nén cô đã từng nghe trong đám
tang ông bà nội, chợt thấy lạnhh sống lưng. “…Lương Thần, cha con vừa ra đi…”
Mười phút trước, cái vật đồ sộ màu trắng bạc đang từ từ dừng lại trên đường
băng. Lúc đó cô còn đang tắt máy, không nhận được gì hết.
Không ngờ, chỉ mười phút ngắn ngủi, đã là thiên nhân vĩnh cách.
Phút chốc tiếng khóc bên tai trở nên xa vời.
Cô đờ đẫn nhìn cảnh vật đảo ngược trong những tấm kính một màu xám đậm.