Bạn đang đọc Sự Chiếm Hữu Ngọt Ngào! – Chương 59: Thuộc Về Anh!
Chương này có yếu tố nhạy cảm.
Bạn nào chưa đủ tuổi, không thích xem thì đừng nên xem ạ!
Tử Phong bước vào trong bồn tắm với cô.
Chỗ này rất rộng, có thể đủ cho ba đến bốn người vào tắm.
Điềm Điềm ngại ngùng lãng tránh không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh từ từ kéo cô lại gần, hơi dựa người ra sau.
Bế Điềm Điềm đặt lên bụng mình.
Cô hơi hồi hộp, lòng ngực phập phồng lên xuống như đang mời gọi Tử Phong.
Bất quá anh không cho cô thời gian để thích ứng.
Kéo người cô thấp xuống, bầu ngực no tròn vì thế cũng ma sát với cơ ngực của anh.
Nụ hôn ập xuống như vũ bão.
Anh điên cuồng hôn cô, càng ôn càng mãnh liệt.
Điềm Điềm không theo kịp tốc độ của anh đã kêu lên những tiếng kháng nghị.
Hai thân thể trần trụ tiếp xúc trực tiếp với nhau, nữa thân dưới được bao bọc bởi làn nước ấm.
Cô cảm nhận được phía sau mông có thứ gì đó đang cứng dần lên.
Nhưng lại không dám quay ra nhìn, có vẻ như cô đang rất sợ con quái vật đó.
– Á…ưm.
Một tay anh vuốt ve rãnh lưng sâu hút của cô, một tay đặt lên nơi mềm mại của cô mà xoa xoa, bóp bóp.
Điềm Điềm bất giác hét lên, nhưng đều bị anh nuốt vào bụng.
Tử Phong dần di chuyển môi xuống cần cổ vẫn còn lưu lại những vết hôn ban nãy.
Đặt lên đấy nhưng nụ hôn vụn vặt.
– Ưm…đừng…!
Tử Phong bất ngờ ngập lấy một bên ngực còn lại của cô.
Đầu lưỡi không ngừng trêu đùa hạt đậu đỏ hồng trên đỉnh núi tuyết.
Điềm Điềm bị sóng úp, quên cả phản kháng.
Cơ thể non nớt lần đầu được nếm trải mùi vị tình dục, làm sao cô có thể chịu nỗi.
Còn Tử Phong lại cứ như những người từng trải, từ từ khơi dậy dục vọng nguyên thủy của cô gái nhỏ.
Tử Phong như muốn ngậm trọn bộ nơi mềm mại của cô vào trong miệng, mút mát như một đứa bé đang ti sữa mẹ, còn phát ra những tiếng kêu chụt chụt vô cùng ái mụi, ai nghe thấy cũng phải đỏ mặt.
– Đừng ở đây…em lạnh.
– Được, chiều em.
Dòng nước trong bồn tấm đã hết ấm, cơ thể Điềm Điềm bắt đầu run lên từng đợt.
Tử Phong đứng lên, với lấy chiếc khăn tắm lau người sau đó bọc lấy thân thể của Điềm Điềm ôm ra phòng.
Anh và cô cùng nhau ngã xuống nệm, không để mất thời gian, môi anh nhanh chóng tìm thấy môi cô.
Điềm Điềm biết rằng dù sợ cũng chẳng thể trốn tránh được nữa.
Nhắm chặt đôi mắt hưởng thụ.
Để mặc Tử Phong muốn làm gì thì làm.
Tử Phong hôn khắp người cô, không chừa sót một chỗ nào.
Từ cổ, ngực, bụng đều lưu lại những vết hôn đẹp mắt.
Điềm Điềm thi thoảng phát ra vài tiếng ngâm nga ám mụi.
Anh ngồi thẳng lưng, nắm lấy hai cổ chân Điềm Điềm dang rộng.
Bị anh nhìn chằm chằm vào nơi ấy, hai má cô đỏ như quả cà chua.
Dãy dụa muốn khép chân lại nhưng không được.
– Đừng nhìn mà.
Mặc kệ lời nói của cô, Tử Phong như bị cuốn vào bức tranh tuyệt sắc ấy.
Nơi đấy hồng hào, mũm mĩm, vô cùng sạch sẽ không hề nhiễm một chút sắc tố màu đen nào.
Anh nhìn thôi đã muốn cắn rồi.
Tử Phong đưa tay vào thăm dò nơi ấy.
Điềm Điềm hoảng hốt kẹp chặt đùi lại, cũng kẹp luôn cánh tay của anh.
Anh biết cô còn non nớt, sợ hãi.
Dù không bị cưỡng bức nhưng cô cũng đã trải qua cảm giác ấy.
Còn ám ảnh là điều không thể tránh khỏi.
– Mèo nhỏ, thả lỏng để anh rút ra.
Điềm Điềm thành công bị anh lừa gạt, tin vào lời anh nói.
Mở dần hai bắp đùi ra.
Tử Phong được trớn càng đi sâu vào bên trong.
– Á….!
Điềm Điềm dẫy cả cơ thể lên.
Anh chỉ mới đưa một ngón tay vào xâm nhập cấm địa.
Không ngờ nơi đây vừa nhỏ vừa chặt, không ngừng siết lấy ngón tay của anh.
– Anh lừa em…anh lừa em…huhu.
Điềm Điềm đưa tay ôm mặt khóc nức nở.
Dị vật bất ngờ xâm nhập khiến cô khó chịu vô cùng.
Uốn éo muốn thoát ra nhưng không ngờ vì chính hành động ấy đã khiến dị vật càng đi sâu vào trong.
Tử Phong đưa thêm một ngón tay vào cấm địa.
Từ từ nới lỏng mở rộng.
Của cô nhỏ quá, anh mà cho vào thì cô sao mà chịu được đây.
Khó chịu dần được thay bằng khoái cảm, sung sướng.
Cô bắt đầu thở gấp, ngực phập phồng, bên dưới không ngừng tuôn ra nước giúp tay anh ra vào dễ dàng hơn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp vì động tình mà trở nên quyên rũ hơn rất nhiều.
Biết đã đến lúc, anh nhổm người lên hôn cô như để đánh lạc hướng.
– Ôm anh lại.
Điềm Điềm mụ mị không còn biết gì, đưa tay ôm lấy cổ Tử Phong, bàn tay rắn chắc ôm lấy eo cô nâng lên.
Cong lưng mà xông thẳng đến.
– Đau…đau quá.
Bị anh xuyên xỏ bất ngờ.
Điềm Điềm vừa nín khóc lại phải oà khóc một lần nữa.
Cả người cô cứng ngắt.
Nơi ấy gắt gao siết lấy anh.
Tử Phong trên trán phải đổ ra mồ hôi hột.
– Thả lỏng, em sắp cắn đứt anh rồi.
Điềm Điềm liên tục uốn éo, muốn đẩy anh ra.
Nhưng vừa động một tí thì nơi đó lại đau.
– Anh đi ra đi.
Em không làm nữa, đau quá…!hức.
Cô nhăn mặt, than trách anh.
– Anh không động, em ráng chịu một lúc sẽ hết.
Đã vào rồi thì sao anh ra ngoài được chứ bảo bối.
Tử Phong cũng không sung sướng là bao.
Trên trán anh nổi đầy gân xanh vì cô không chịu thả lỏng người.
Nơi đó thít chặt, cũng rất khó chịu.
Một lát sau, nơi giao hợp giữa giữa hai người cũng dần trơn trượt hơn.
Điềm Điềm cũng dần thả lỏng cơ mặt.
Anh quan sát thấy cô đã đỡ hơn nên chầm chậm rút ra.
Mang theo những tia máu xử nử ra ngoài.
Tử Phong nhìn thấy vệt đỏ trong lòng vô cùng vui sướng.
Không có cũng không sao.
Mà có thì lại càng tốt.
– Điềm Điềm tin anh, một lát sau em liền không đau nữa!
Tử Phong nhẹ nhàng ma sát với tốc độ chậm chạm.
Để cô dần thích nghi với kích cở của anh.
Ban đầu cô vẫn còn cảm trướng đau vô cùng, nhưng về sau có một cảm giác sung sướng truyền đến cơ thể cô.
Môi nhỏ mấp máy kêu ra những tiếng rên rỉ.
– Ưm…a..ư.
Anh khoá chặt cô vào người, bắt đầu tăng dần tốc độ di chuyển.
Điềm Điềm gắt gao ôm lấyanh, móng tay cào cấu khắp vai và lưng của Tử Phong.
Điều này chỉ làm anh thêm phần kích thích chứ không hề đau đớn gì cả.
– Hôn em.
Điềm Điềm chủ động hôn anh.
Tử Phong cũng nhiệt tình đáp trả.
Hai chân dang rộng như muốn được anh cho nhiều hơn.
Tử Phong điên cuồng luân động, bây giờ anh không hề kiêng dè gì cả.
Tiếng da thịt va chạm vào nhau, khắp căn phòng đều ngập tràn mùi vị tình ái.
– Bảo bối, anh yêu em, anh yêu em chết mất.
– Nhẹ thôi…em không chịu nổi…huhu.
Điềm Điềm cong người lên, muốn giảm đi sự va chạm.
Nhưng cô gái ngây thơ này đâu biết được như thế sẽ càng làm anh đi vào sâu hơn.
Nhìn cô gái dưới thân đang ấm ức, nức nỡ.
Anh không kiềm được mà nuốt hết vào trong bụng những tiếng kêu da diết ấy.
– Em mỏi quá.
Hai chân Điềm Điềm bị buộc phải dang ra hai bên.
Lại bị anh không thương hoa tiết ngọc mà động mạnh.
Bây giờ nó mỏi đến cứng đơ rồi.
– Vậy thì đổi tư thế!
Còn…!
LIKE – THEO DÕI – VOTE ĐI MÀ!.