Sự Chiếm Hữu Ngọt Ngào!

Chương 52: Tìm Thấy Em


Bạn đang đọc Sự Chiếm Hữu Ngọt Ngào! – Chương 52: Tìm Thấy Em


Ba năm sau.

Điềm Điềm bây giờ vẫn như vậy.

Cô không nói chuyện trong suốt ba năm trời.

Chỉ suốt ngày luẩn quẩn trong bốn bức tường, nhiều lúc mọi người còn tìm thấy cô trong tủ quần áo.

Doãn Ngọc đã tốn công mời biết bao nhiêu là bác sĩ tâm lý, nhưng ngặc nỗi Điềm Điềm từ chối việc tiếp nhận điều trị.

Một khi bệnh nhân không chịu hợp tác thì các bác sĩ tâm lý cũng phải bó tay.

Điềm Điềm sống như một con rối, khúc gỗ trong suốt ba năm.

Cô vẫn nghe mọi người nói chuyện đó thôi, chỉ là cô không muốn đáp lại.

Khi Doãn Ngọc đến Điềm Điềm cũng không còn mất kiểm soát nữa.

Bà biết Điềm Điềm rất buồn về mái tóc của mình, cho nên bà đã mua rất nhiều đồ dưỡng tóc cho con gái.

Vì da đầu Điềm Điềm khi phẫu thuật và sau khi phẫu thuật phải bôi rất nhiều loại thuốc, từ sát trùng cho đến chống sẹo.

Việc này cũng ảnh hưởng ít nhiều đến da đầu, khiến tóc cô lâu dài ra.

Vẫn rất may, nhờ được chăm sóc kĩ càng, đến nay tóc của cô cũng đã được đến ngang vai.

Không còn là cái đầu trọc lốc như trước kia nữa.

– Chị ơi, em đến thăm chị nè.

Doãn Thần sau lần đầu gặp cô, về sau đó thì ngày nào cậu nhóc cũng đến đây kể chuyện, tâm sự với Điềm Điềm.

Nghe mẹ kể về những chuyện mà chị đã phải trải qua, Doãn Thần tự hứa sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc cho chị.

Mặc dù mỗi lần qua thăm chỉ có mình cậu đọc thoại nhưng Doãn Thần vẫn rất kiên trì.

Cậu tin rằng một ngày nào đó chị gái sẽ không sợ mình nữa.

Mưa dầm thấm đất, Điềm Điềm cảm nhận được sự chân thành của Doãn Thần, cô cũng dần buông bỏ lớp phòng bị đối với em trai.

Để cậu bé đến gần mình.

– Cho chị.

Doãn Thần nhét một thỏi socola vào lòng bàn tay Điềm Điềm, đây là món đồ mà lần nào cậu cũng cầm đến cho cô.

Điềm Điềm không ăn mà chỉ cất đi, đến bây giờ cũng đã gần đầy cái hộc tủ của cô.

Điềm Điềm chỉ cười nhạt.

Trong cái nhà này chỉ có mình cậu nhóc này có thể làm thay đổi nét mặt của cô.

Doãn Thần đã là chàng thiếu niên mười bảy tuổi, khuôn mặt, vóc dáng cũng đã thay đổi ít nhiều, chỉ là trưởng thành và đẹp trai, cao to hơn.

– Chị, em dẫn chơi nha.

Hôm nay là cuối tuần, em được rãnh cả ngày.


Đây không phải là lần đầu tiên cậu ngõ lời muốn đưa Điềm Điềm ra khỏi bốn bức tường này.

Lần này cho dù chị gái có từ chối thì cậu cũng sẽ nhất quyết vác cô ra khỏi đây.

Điềm Điềm bỗng nhiên gật đầu.

Doãn Thần còn không tin vào mắt mình.

Mọi lần kia chị gái đều im lặng.

– Vậy…vậy em ra ngoài, chị thay đồ đi.

Mùa đông rồi, chị mặc đồ giữ ấm một chút.

Doãn Thần cũng chạy về phòng thay đồ.

Khoảng mười lăm phút sau quay lại, đã thấy Điềm Điềm chuẩn bị xong.

Cô chọn một chiếc áo măng tô dáng dài đến hơn đầu gối, bên trong mặc áo len cổ lọ và cùng quần jeans dài kết hợp với đôi boot cao.

Nhìn Điềm Điềm rất kín đáo, không để lộ ra một chút da thịt.

Doãn Thần thấy vẫn còn thiếu thiếu cái gì đó.

Cậu đi đến tủ đồ, lục ra một chiếc mũ len cẩn thận đội lên cho chị gái.

Sau đó lại tháo chiếc choàng cổ trên người choàng lên cho cô.

– Được rồi, chúng ta đi.

Doãn Thần nắm lấy cổ tay chị gái kéo đi.

Vừa ra đến bên ngoài, Điềm Điềm đột nhiên do dự, không nhấc bước chân.

Trời lạnh đến nỗi thấu xương, còn có lác đác vài bông tuyết đang rơi xuống.

Thở thôi cũng phải bốc ra khói lạnh.

Cậu kéo Điềm Điềm đến xe rồi nhét cô vào đấy.

Bên trong xe, Điềm Điềm quan sát khung cảnh náo nhiệt xung quanh.

Ba năm rồi cô không ra ngoài, mọi thứ cũng đã thay đổi rất nhiều.

Phát triển phồn vinh, hiện đại.

Những cửa hàng, trung tâm không còn sử dụng poster để quảng bá, mà thay vào đấy mà các công nghệ màn hình led 3D, nó giống như một chiếc tivi cỡ lớn vậy.

Hình ảnh vô cùng chân thật.

Bỗng nhiên nhịp tim của Điềm Điềm như bị hẫng mất một nhịp khi thấy hình bóng của người đàn ông quen thuộc phản chiếu trên màn hình.

Điềm Điềm chăm chú nhìn lên màn ảnh, người đàn ông này vẫn vậy, không hề già đi một tí nào.

Chỉ là trong ánh mắt của anh không còn sự dịu dàng, vui vẻ như trước kia nữa.

Ánh mắt, nét mặt trở về như khoảng thời gian chưa gặp được Điềm Điềm, lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng Điềm Điềm vẫn nhìn ra được nỗi u buồn trong đôi mắt ấy.

– Chị nhìn gì vậy? Ơ, sao chị lại rơi nước mắt.


Điềm Điềm lau đi những giọt nước mắt.

Cô còn không biết chúng rơi từ lúc nào.

Có lẽ vì mãi suy nghĩ nên cô không để ý.

Chiếc xe dừng lại ở trước cổng một trung tâm thương mại.

Doãn Thần xuống xe mở cửa cho chị gái.

Điềm Điềm nắm chặt gấu áo, không dám bước ra khỏi xe.

– Không sao đâu.

Có em ở đây mà, chị đừng sợ.

Doãn Thần liên tục động viên Điềm Điềm.

Quả thật cậu đúng là một chàng trai ấm áp.

Nếu là người ngoài nhìn vào thì ai cũng tưởng hai người là một cặp.

Sau một hồi do dự thì cô cũng can đảm bước rs khỏi ô tô.

Cô đi nép sau lưng Doãn Thần vào trong trung tâm mua sắm.

Đi đến một nơi đông đúng khiến Điềm Điềm sợ hãi, lo lắng.

Ở đây còn có rất nhiều đàn ông, họ còn đang giương ánh mắt về phía hai người.

Biết chị mình sợ, cậu chủ động choàng qua vai Điềm Điềm, cố tỏ ra hai người là một cặp, bọn đàn ông kia nuối tiếc mà xoay người rời đi.

Hai người đến lấy một chiếc xe đẩy hàng, đi mua những món ăn vặt cho Điềm Điềm, mặc kệ cô có ăn hay không.

Khung cảnh lúc này làm cô nhớ đến trong một lần đi siêu thị với Tử Phong.

Đi lên lầu hai, là tầng chuyên bán các thiết bị điện tử.

Doãn Thần muốn sắm một chiếc điện thoại mới, cậu đầy xe hàng đi trước, Điềm Điềm theo sát phía sau.

Các giang hàng trưng bày ti vi đều bật lên kênh chiếu tin tức của Tử Phong.

Nội dung kể về cuộc đời của anh.

Điềm Điềm như bị cuốn hút, đã dừng lại để xem.

– Trời má, chị đâu rồi.

Doãn Thần đã đến nơi trưng bày điện thoại, khi quay lại thì chẳng thấy Điềm Điềm đâu cả.

Ban nãy cứ tưởng rằng chị đang đi phía sau mình nên cậu không để ý.

Doãn Thần rất nhanh tìm được chị gái,, bên cạnh đấy còn có hai tên đàn ông trong đám người ban nãy đang dồn ép Điềm Điềm vào góc tường.

Điềm Điềm ngồi thụp xuống, dùng tay che chắn bản thân mình.


Môi run run, như sắp khóc.

Khi tay của hai tên đấy sắp chạm vào cô, thì Doãn Thần đã đến kịp, cậu vung nắm đấm vào mặt của hai tên đấy túi bụi.

Gương mặt hiện rõ sự tức giận.

Đây là lần đầu tiên Điềm Điềm nhìn thấy vẻ mặt này của em trai.

– Tụi mày định làm gì chị tao?
Doãn Thần to cao hơn hai tên giê xồm kia rất nhiều.

Hai tên kia bị đánh nhưng không phản kháng được, ai bảo tay chân quá ngắn, phải nằm im làm bao cát chịu trận.

Cho đến khi bảo an đến kéo hai bên ra thì Doãn Thần mới chịu ngưng.

Cậu đi đến đỡ Điềm Điềm đứng lên.

Chưa đầy năm phút sau thì có một nhóm người mặt đồ đen đang tiến đến gần.

Mọi người xung quanh xì xào bàn tán.

– Hình như chủ của trung tâm mua sắm này, hôm nay chắc là đang đi khảo sát.

Không ngờ lại bắt gặp được cảnh đánh nhau ở đây.

– Đúng vậy, chính là người này.

Nhưng ai đánh nhau ở đây dù đúng hay sai cũng đều sẽ bị tóm cổ ra ngoài.

…..!
Nhóm người đến gần, người đàn ông sở hữu trung tâm này không ai khác là Zill.

Anh ta thầm quan sát tình hình, lia mắt đến cô gái đang nép sau người thiếu niên.

Điềm Điềm sao?
Zill sợ mình nhìn lầm phải dụi mắt nhìn kĩ lại mấy lần.

Thận chí còn đang từ từ tiến gần đến chỗ Điềm Điềm như một tên biến thái.

Cho đến khi xác nhận đúng là cô, Zill liền cho người áp giải cả hai, lấy cớ là truy hỏi, điều tra vụ đánh nhau ban nãy.

– Chúng tôi tự đi.

Doãn Thần không cho đám người kia đụng tay đụng chân vào người chị gái.

Giơ cao tay ngăn cản.

Sau khi đưa hai người họ đến một căn phòng, Zill nhanh chóng ấn điện thoại gọi cho Tử Phong.

– Mau bắt máy đi, mau bắt máy đi.

Chuông điện thoại reo liên hồi nhưng không ai nghe máy.

Zill vô cùng sốt ruột vì hắn không thể giữ người mãi được.

Như vậy sẽ bị tố vào tội giam giữ người trái phép.

Bên này, Tử Phong đang ngồi trong phòng họp.

Khuôn mặt lạnh tanh, không cảm xúc nghe mọi người báo cáo, trình bày.

Điện thoại anh reo liên tục, tưởng không có việc gì quan trọng nên anh không nhấc máy.

Cho đến khi một dòng tin nhắn hiện lên màn hình.

/ Điềm Điềm đang ở chỗ tôi! Cậu mau đến đây.


Trung tâm thương mại Szu.

/
Tử Phong ngay lập tức dừng cuộc họp, ba chân bốn cẳng chạy xuống hầm xe.

Dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ cô.

Không ai biết trong mấy năm qua anh đã khổ sở như thế nào.

Anh phải tiếp nhận điều trị tâm lý với Max tận một năm trời.

Sau đó thì anh phải lao đầu vào công việc để vơi đi phần nào việc nghĩ đến Điềm Điềm.

Trong suốt ba năm quá, anh và mọi người vẫn luôn tìm kiếm tung tích của cô.

Nhưng kết quả vẫn bằng không.

Hôm nay tìm được cô rồi, anh phải đem coi trói lại bên người mới được.

Ở trung tâm mua sắm, Điềm Điềm ngồi thu người lại một góc trên ghế.

Zill từ nãy giờ vẫn đăm đăm nhìn vào cô.

Cứ như đang canh chừng tù nhân.

Doãn Thần bắt đầu khó chịu, lên tiếng.

– Này, rốt cuộc mấy người đưa chúng tôi đến nơi này làm gì?
Zill vẫn đang suy nghĩ mối quan hệ giữa Điềm Điềm và Doãn Thần.

– Điềm Điềm, em có biết Tử Phong phải khổ sở thế nào không? Còn em lại ở bên tên mặt trắng này?
Tử Phong? Mặt trắng?
– Tử Phong là ai? À, thì ra là cái người làm chị tôi đau lòng.

Cái tên phụ bạc, bỏ chị tôi đi lấy vợ đây mà.

Ba năm trước báo chí có đưa tin rầm rộ về cuộc hôn nhân của Tử Phong, nhưng sau đó liền bị đánh sập, không còn thấy nữa.

Thế mà Doãn Thần lại ghi thù đến tận bây giờ.

– Chị sao? Không phải hai người là…!
Zill bị vã cho một cái đau đớn.

Xấu hổ không biết nói gì nữa.

Thôi đành im lặng vậy.

Đúng là cái miệng hại cái thân mà.

Trời ơi, quê quá đi mất.

Cạch.

Cánh cửa phòng mở ra.

Giọng nói quen thuộc, ấm áp của Tử Phong vang lên.

– Điềm Điềm.

Cuối cùng tôi cũng tìm thấy em!
Like – Theo dõi – Vote cho tui nha
Tui gộp hai chương thành một nha.

Tại làm viết xong mới biết nhiều chữ quá, làm biếng cắt qua chương khác.

He he..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.