Sự Chiếm Hữu Ngọt Ngào!

Chương 16: Dỗi


Bạn đang đọc Sự Chiếm Hữu Ngọt Ngào! – Chương 16: Dỗi


[…]
Zill chào hỏi xong cũng kiếm cớ chạy mất.

Tử Phong đi một mạch vào bên trong trung tâm thương mại, làm bộ ngó lơ Điềm Điềm.

Điềm Điềm lạch bạch chạy theo phía sau, rõ ràng hắn chỉ bước đi thôi, lại lại nhanh như vậy?
– Chú đi chậm thôi, Điềm Điềm theo không kịp.

Tử Phong dừng hẳn lại, đứng yên chờ mèo nhỏ chạy đến.

Gương mặt chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào.

Điềm Điềm nắm lấy vạt áo của anh, ôm ngực thở hồng hộc.

– Phong…chú tôi làm gì sai sao? Chú dỗi gì em sao? Ban nãy còn bình thường mà.

Chú…chú nói gì đi mà.

– Em ồn ào quá.

Đúng tôi dỗi.

Còn không mau lại đây mà dỗ tôi.

Hắn dỗi vì Điềm Điềm gọi Zill bằng anh .

Hắn cũng đâu có thua kém gì tên Zill đấy đâu mà mèo nhỏ lại gọi hắn bằng chú cơ chứ?
Tử Phong đã đi chậm lại, chờ đợi bước chân chậm chạp của cô, nhưng lại không nghe thấy tiếng nói của Điềm Điềm lẽo đẽo bên tai nữa.

Cũng chẳng thấy cái đầu nhỏ ở dưới ngực đâu.

Anh hoảng hốt quay người lại, thì thấy cô đứng cách hắn một khoảng khá xa.

Tử Phong bước vội lại chỗ cô.

Mắt Điềm Điềm dần hiện lên một tầng nước, mũi hơi ửng đỏ, môi nhò mếu máo sắp khóc đến nơi.

– Chú quát em à? Hức…hức.


Tử Phong thấy mèo nhỏ khóc thì vô cùng lúng túng.

Tay chân quơ quào chẳng biết để đâu.

– Tôi…tôi quát em khi nào?
– Không quát em mà nói to thế á…oa, huhu.

Điềm Điềm bật khóc thành tiếng, đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng với cô.

– Điềm Điềm, đừng khóc.

Em khóc trông xấu lắm!
– Oa…chú còn chê em xấu.

Điềm Điềm bị Tử Phong chê xấu, càng khóc to hơn.

Tử Phong ngỡ ra mình đã lỡ lời, anh bưng khuôn mặt bầu bĩnh của Điềm Điềm lên, dùng các ngón tay lau nước mắt, anh còn hôn nhẹ lên đôi môi đang mếu khóc vài cái, liên tục dỗ ngọt.

– Mèo nhỏ, mèo nhỏ, đừng khóc nữa.

Mèo nhỏ của tôi là đẹp nhất.

Ngoan, tôi mua kem cho em được chứ?
– Mua hai cây nha.

Nghe đến đồ ăn Điềm Điềm liền nín khóc.

Cô hít hít chiếc mũi nhỏ trông vô cùng dễ thương.

Tử Phong cũng không ngờ mèo nhỏ dỗi ngược lại anh thế này.

Chết tiệt! Rõ ràng là hắn đang dỗi cô cơ mà? Sao lại thành ra như thế này rồi.

Hai người nắm tay nhau đi dạo vài vòng trung tâm mua sắm.

Tử Phong còn mua cho Điềm Điềm một đống đồ ăn vặt, mặc dù ở nhà anh không thiếu.

Vốn dĩ Điềm Điềm chỉ lấy mỗi loại một bịch, nhưng khi cô quay người bước tiếp thì người đàn ông phía sau lại đẩy hết số bánh trên kệ vào xe đẩy.

– Chú lấy nhiều thế, tôi sao ăn hết.

– Sẽ hết.

Điềm Điềm: “…” Chú định nuôi heo sao!
Những cô gái xung quanh người thì ngưỡng mộ, người thì ghen tị với Điềm Điềm khi sở hữu được một người đàn ông vừa giàu, vừa đẹp trai, lịch lãm đến thế.

Điềm Điềm bỏ ngoài tai những lời xì xầm, bàn tán của họ.

Mua đồ xong xui, Tử Phong gởi số bánh đã thanh toán cho nhân viên trung tâm, họ sẽ chuyển về biệt thự cho anh.

Anh nắm tay Điềm Điềm đến khu vực chuyên bán đồ ăn nhanh.

Để cô ngồi vào một chiếc bàn trống gần đấy.

Còn mình thì lại quầy mua kem cho Điềm Điềm.

Nhân viên nữ bán kem bị nhan sắc của Tử Phong cuốn hút, cứ đứng đơ người.

Cho đến khi anh lên tiếng thì cô ấy mới hoàn hồn lại.

– Hai phần kem dâu đặc biệt.

– Vâng ạ, vừa may kem dâu còn đúng hai phần.

Vui lòng đợi một lát ạ.

Tử Phong đứng qua một bên, chờ nhân viên làm kem.

Lúc này, một người phụ nữ bề ngoài cũng khá xinh đẹp, quyến rũ đi tới
– Lấy tôi một phần kem dâu đặc biệt.


– Thưa tiểu thư, kem dâu chỉ còn hai phần duy nhất.

Và đã được vị tiên sinh này mua trước rồi ạ.

Vui lòng tiểu thư chọn loại khác.

Cô ta liếc mắt nhìn qua phía Tử Phong, cô ta cũng như bao người khác, đều gục đổ trước vẻ ngoài của anh.

Chỉnh sửa lại chiếc váy body, cô ta còn kéo thấp xuống một xíu, để lộ khe ngực sâu hút Giọng điệu ẻo lả của cô ta cất lên:
– Xin chào, em là Lục Trà.

Không biết anh có thể nhường cho em một phần được không?
Tử Phong không thèm để mắt đến cô ta.

Từ trong ví rút ra một tấm thẻ đen đẩy về phía nhân viên thanh toán.

– Sao anh lạnh lùng thế.

Cô ả Lục Trà thấy tấm thẻ đen thì lác cả mắt.

Cố tình đứng gần sát Tử Phong.

Thậm chí ngực của ả ta còn đụng vào bắp tay rắn chắc của anh.

– Ghê tởm.

Anh vứt lại cho Lục Trà hai chữ, rồi lại cầm hai ly kem đi đến chỗ Điềm Điềm, nhân viên xung quanh cũng cười nhạo ả ta.

Lục Trà thẹn quá hoá giận, chửi bới nhân viên gần đấy.

– Các người cười cái gì? Có tin tôi nói ba tôi cho các người nghỉ việc hết không?
– Nơi này đâu phải của cô, làm gì có cái quyền đấy.

Một nhân viên trong đó phản bác lại cô ta.

Lục Trà ôm cục tức này mà ra khỏi quầy order.

Ánh mắt thâm sau dán vào cặp đôi ngồi trước mặt.

Ánh mắt của người đàn ông vô cùng dịu dàng, nâng niu.

Không giống với ánh mắt mà Tử Phong nhìn cô ta khi nãy.

Tử Phong nhìn Điềm Điềm ăn kem ngon lành.

Thì mèo nhỏ múc một muỗng kem lớn đưa đến trước mặt hắn.

– Chú ăn đi.


– Không ăn, đợi em ăn xong tôi sẽ ăn thứ khác.

Điềm Điềm không để tâm thứ khác hắn nói là cái gì.

Trong chốc lát, cô đã ăn hết hai ly kem.

Chưa đã cơn thèm, cô còn muốn ăn thêm nữa nhưng anh lại không cho.

– Chú ăn thứ khác là ăn cái gì? Cho em ăn nữa.

Không được ăn kem, Điềm Điềm đòi ăn ” thứ khác ” mà hắn nói.

Ánh mắt Tử Phong liền trở nên gian manh.

– Được rồi.

– Được gì? Ưm.

Tử Phong nắm lấy gáy cô, kéo cả cơ thể Điềm Điềm lao về phía hắn.

Anh nhanh chóng mút lấy cánh môi thơm mùa sữa dâu của Điềm Điềm.

Cô bị anh hôn bất ngờ, có chút chóng cự đánh vài cái vào ngực Tử Phong.

Nhưng đánh anh như đánh cục đá vậy.

Càng đánh chỉ càng đau tay.

Điềm Điềm để mặc cho hắn hôn.

– Kem ngon lắm.

– Chú…chú.

Điềm Điềm xấu hổ, cuối gầm mặt xuống.

Ai mà biết rằng món khác mà anh nói lại là môi cô chứ.

Like + theo dõi đi nè ????.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.